Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 969: Thiên hạ không thù!

Chương 969: Thiên hạ không thù!
Trầm Lãng cười nói: "Liêm Thân Vương, xem ra Doanh Vô Thường cùng Triệu Lâm cũng không muốn tiếp nhận ý chỉ của Đại Viêm hoàng đế bệ hạ nhỉ."
Liêm Thân Vương trẻ tuổi dường như không hề buồn bực, lấy ra khăn lụa, lau sạch vết đờm và nước bọt trên mặt, thậm chí còn tỏ ra `phong khinh vân đạm`.
"Không sao." Liêm Thân Vương cười nói: "Nếu Doanh Vô Thường không chấp nhận ý chỉ, vậy chúng ta có thể sắc phong người khác trong Doanh thị gia tộc. Đứa con trai lớn nhất của Doanh Vô Minh, ta nhớ đã mười mấy tuổi, có thể miễn cưỡng trở thành quốc vương Đại Doanh."
Trầm Lãng nói: "Đúng là vậy, nhưng hình như bọn họ không ở Viêm Kinh."
Liêm Thân Vương nói: "Nhưng bọn họ cũng không ở Càn Kinh, không nằm trong lòng bàn tay của Trầm Lãng bệ hạ."
Đệ tử Doanh thị gia tộc thông thường đến một độ tuổi nhất định sẽ phải đến Phù Đồ sơn học tập võ công, con trai của Doanh Vô Minh cũng không ngoại lệ.
Liêm Thân Vương lại nói: "Ta nhớ rất rõ, ngoại trừ Doanh Huỳnh công chúa, Doanh Nghiễm bệ hạ còn có hai người con gái, một người gả cho Đại Tấn vương quốc, người kia gả đến Viêm Kinh, hơn nữa đều đã sinh con trai. Những cậu bé này đều có thể nhận làm con thừa tự cho Doanh thị gia tộc, đảm nhiệm ngôi vị quốc vương Đại Doanh, không phải sao? Hơn nữa bệ hạ của chúng ta có quyền sắc phong này, không chỉ vậy mà còn có thể lập tức nhận được sự công nhận của các nước trong thiên hạ."
Trầm Lãng nhún vai, không tỏ ý kiến.
Liêm Thân Vương nhìn về phía Doanh Vô Thường nói: "Tam vương tử, ngươi vừa rồi thiêu hủy ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, đây chính là chống chỉ, là loạn thần tặc tử của Đại Viêm đế quốc, ngôi vị quốc vương Đại Doanh này ngươi cũng không còn cơ hội nữa. Triệu Lâm, ngươi dám tiểu tiện lên thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ, ngươi đã là một người chết."
Nghe những lời này, gương mặt Doanh Vô Thường khẽ co giật, còn Triệu Lâm thì làm như không nghe thấy.
"Trầm Lãng bệ hạ, ngài hãy nhớ kỹ, trong vòng một tháng, quân đội của ngài phải hoàn toàn rời khỏi Càn Kinh vô điều kiện, nếu không Đại Viêm đế quốc chúng ta sẽ tiến hành đòn tấn công hủy diệt nhằm vào Đại Càn vương quốc của ngài, xin ngài hãy nhớ kỹ, thời gian là một tháng."
"Yên tâm, chúng ta rất nhanh, sẽ không giống như ngài đánh Càn Kinh kéo dài mấy tháng, hơn nữa còn đại chiến mấy ngày mấy đêm mới kết thúc. Đòn công kích hủy diệt của chúng ta, chưa đến một ngày là có thể hoàn thành, vạn dân Đại Càn vương quốc của ngài thậm chí có thể chết hết toàn bộ trong lúc ngủ say."
"Cáo từ!"
Sau đó, vị Liêm Thân Vương này xoay người rời đi, hành động này gần như tương đương với việc hạ chiến thư.
... ... ... ...
Sau khi Liêm Thân Vương rời đi, ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Triệu Lâm.
"Bề tôi cùng Đại Viêm đế quốc, `thế bất lưỡng lập`, thà rằng diệt tộc, cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp." Vị cựu tể tướng Thượng Thư đài này lập tức quỳ xuống khấu đầu, hận không thể thề với trời.
Ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Doanh Vô Thường.
Doanh Vô Thường quỳ xuống nói: "Bệ hạ, ba mươi năm trước Doanh thị gia tộc ta đã phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ, ta biết Doanh thị gia tộc về cơ bản đã định trước là diệt vong, sẽ chết hết toàn bộ, nhưng... ta thật sự muốn giãy dụa một chút."
Trầm Lãng không nói gì, rút ra hai tờ giấy, một tờ đưa cho Doanh Vô Thường, một tờ đưa cho Triệu Lâm.
"Các ngươi hãy viết đầy tên lên tờ giấy này, số lượng tùy các ngươi, viết năm người cũng tốt, viết năm mươi người cũng được, thậm chí viết năm trăm người đều có thể." Trầm Lãng nói: "Hai tờ giấy này đủ lớn, nếu muốn, thậm chí có thể viết một ngàn người."
Hai tờ giấy này quả thực rất lớn, nhưng sao lại là giấy Tuyên Thành chứ, vì sao bệ hạ lại nói như vậy?
Đây đương nhiên là Trầm Lãng thuận miệng nói sai, Trung Quốc cổ đại sở dĩ gọi là giấy Tuyên Thành, là bởi vì nó là đặc sản của Tuyên Thành. Chẳng qua quân vương một lời như vàng, từ hôm nay trở đi loại giấy này đã được gọi là giấy Tuyên Thành.
"Trong số các thần tử của Tân Càn Vương quốc này chắc chắn có kẻ đáng chết." Trầm Lãng nói: "Hai người các ngươi không được thương lượng, tiến vào các phòng khác nhau, mỗi người tự viết đầy tên lên giấy Tuyên Thành, những kẻ mà các ngươi cho là đáng giết, toàn bộ đều viết lên trên, hiểu chưa?"
Doanh Vô Thường quỳ xuống dập đầu nói: "Bề tôi, tuân chỉ."
Triệu Lâm dập đầu nói: "Tội thần, tuân chỉ."
Người ta nói chung sợ uy không sợ đức, giống như Căng Quân từng nói, Trầm Lãng vào làm chủ Càn Kinh, không giết một nhóm người là không được, nhưng giết toàn bộ cũng không thể nào.
... ... ... ...
Dưới sự giám sát của võ sĩ đặc chủng Nộ Triều thành, Triệu Lâm và Doanh Vô Thường lần lượt tiến vào các phòng khác nhau, bắt đầu viết xuống danh sách những kẻ đáng chết.
Trầm Lãng và Căng Quân vẫn ở trong đại điện này.
"Bệ hạ, thời gian thật gấp gáp nha." Căng Quân nói.
Đúng vậy, thời gian quá gấp, nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Trầm Lãng. Trước đó hắn đã nói với Ninh Nguyên Hiến, trước khi đánh một trận đại chiến, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.
Ngày Doanh Nghiễm diệt vong chính là lúc Trầm Lãng và Đại Viêm đế quốc chính thức đối đầu, người ta căn bản sẽ không cho ngươi thời gian từ từ phát triển.
Quả nhiên là như vậy, một tháng, chỉ có một tháng.
"Đại Viêm đế quốc sẽ tấn công chúng ta như thế nào? Siêu cấp `long chi hối` sao? Đòn tấn công chiến lược tầm xa?" Căng Quân nói.
Trầm Lãng nói: "Có thể, nhưng không chỉ như vậy."
Nếu chỉ đơn thuần là hủy diệt chiến lược, thì siêu cấp `long chi hối` là đủ. Nhưng đối với Đại Viêm đế quốc mà nói, điều này không đủ hoa lệ, không đủ chấn động, bởi vì hắn đã biểu diễn siêu cấp `long chi hối` rồi.
Giống như một siêu sao khi xuất hiện trước công chúng, tuyệt đối sẽ không mặc cùng một bộ quần áo. Đại Viêm đế quốc cũng vậy, hơn một năm trước hắn đã dùng siêu cấp `long chi hối` phá hủy Doanh Nghiễm và quân đoàn bí mật của Phù Đồ sơn, lần này nhất định phải có kiểu mới, hơn nữa còn là kiểu mới chấn động thiên hạ.
Cục diện hiện tại phi thường thuận lợi, nhưng lại không phải là cục diện tốt nhất, bởi vì thời điểm đại quyết chiến, Nhâm tông chủ của Phù Đồ sơn không có ở trong Càn Kinh, cho nên Doanh Nghiễm tuy đã diệt, nhưng Phù Đồ sơn vẫn chưa diệt.
Tổng bộ Phù Đồ sơn ở trong Phù Hải, quân đội của Trầm Lãng dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể để mấy vạn người bay qua được. Hơn nữa quân đoàn Khô Lâu Đảng cường đại của hắn cũng không vào được Phù Hải, cho nên muốn điều quân đánh vào tổng bộ Phù Đồ sơn hoàn toàn là không thể.
Ngô Tuyệt nói Phù Đồ sơn muốn thần phục, Nhâm tông chủ muốn thần phục hắn, vậy bản thân Trầm Lãng nghĩ như thế nào?
Nếu đổi lại là Doanh Nghiễm, sớm đã vô cùng động lòng, hắn chính là hết lần này đến lần khác bị quyền lực che mờ hai mắt, hết lần này đến lần khác rơi vào cạm bẫy của Trầm Lãng.
Lần này điều kiện Nhâm tông chủ đưa ra hấp dẫn biết bao? Gần như là muốn cho Trầm Lãng không công chiếm được một Phù Đồ sơn, không công đạt được vô số vật tư chiến lược, đạt được một chi địa ngục quân đoàn, quân đoàn đặc chủng vô cùng cường đại, đạt được một di tích `thượng cổ`, đạt được rất nhiều `long chi hối`.
Nhưng đối với Trầm Lãng mà nói đều là phù vân, trên trời sẽ không rơi xuống bánh nhân, coi như rơi xuống bánh nhân, đó cũng là có độc.
Thứ Trầm Lãng muốn, hắn sẽ tự mình đi lừa gạt, chém giết, đi đoạt, ngươi khỏi cần biết hắn dùng biện pháp gì, độc kế cũng tốt, ăn bám cũng được, nhưng đều là tự mình chủ động đi kiếm về.
Dựa vào sự ban ơn của người khác? Đừng có mơ mộng hão huyền kiểu đó.
Ở thế giới phương tây, hắn muốn vật tư của Bích Kim hành tỉnh, liền bức bách Dibosa công tước đến tuyệt cảnh, nhưng sau đó lại kéo nàng một phen, khiến nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả. Hắn vì chinh phục quân đoàn Khô Lâu Đảng, cũng mặc kệ Khô Lâu Đảng tiến vào tuyệt cảnh, hầu như sắp toàn quân bị diệt thời điểm, hắn lại một lần nữa sắm vai cứu thế chủ, đạt được sự thần phục của bọn họ.
Cho nên suy nghĩ của Trầm Lãng trước giờ đều không thay đổi, giết chết Nhâm tông chủ!
`Thiên hạ không thù`, không quên tâm nguyện ban đầu, lẽ nào chỉ là thuận miệng nói một chút thôi sao?
Từ khoảnh khắc Trầm Lãng đem long chi kiếm giao cho Nhâm tông chủ, chính là vì giết hắn.
"Căng huynh, ngươi chuẩn bị sơ bộ đi, ta muốn đi Phù Đồ sơn một chuyến." Trầm Lãng nói.
Căng Quân nói: "Bệ hạ, ngài... một mình đi?"
Trầm Lãng gật đầu nói: "Đúng, một mình."
... ... ... ...
Trong mật thất dưới lòng đất của vương cung Đại Càn, Trầm Lãng vẫn đang đánh cờ cùng cái gương.
Khi cái gương là chính nó, không đóng vai Trầm Lãng, hắn có vẻ càng yên tĩnh, gần như chưa bao giờ nói chuyện.
Hơn nữa chỉ cần Trầm Lãng lộ diện, hắn lập tức sẽ chủ động biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
"Cái gương, những luận án kia của ngươi viết rất tốt, quá có sức lôi cuốn." Trầm Lãng nói: "Ta vốn cho rằng trận biểu quyết toàn thể này thua không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ lại thắng."
Cái gương nói: "Loại luận án mê hoặc lòng người này quả thực có ích, nhưng tương lai có lẽ cũng sẽ trở thành công cụ của một số chính khách. Nếu đợi đến một ngày nào đó, những chính khách này đều dựa vào luận án để kích động lòng người, đều dựa vào miệng lưỡi để lay động vạn dân, vậy thì thật sự là một bi kịch lớn lao. Đến lúc đó chỉ cần luyện mồm mép là được, không cần làm thực sự nữa."
Ế?! Cái gương ngươi thật lợi hại, làm sao ngươi biết được?
Trầm Lãng nói: "Cái gương, ngươi thích làm quân vương sao? Đế vương cao cao tại thượng?"
"Không thích." Cái gương nói: "Quá vô vị."
Trầm Lãng nói: "Ai, ta cũng không thích, ngươi biết không? Kỳ thực sau khi tiêu diệt Doanh Nghiễm, ta thật muốn quẳng hết Càn Kinh và toàn bộ Tân Càn Vương quốc đi, trực tiếp quay về Nộ Triều thành, quá phiền phức. Đánh chiếm xong còn phải bảo hộ nó, thực sự là cứt chó."
Cái gương nói: "Như vậy thì quá vô trách nhiệm, các thần tử của ngài sẽ không muốn đâu."
Trầm Lãng nói: "Cũng không phải sao, sau khi vào làm chủ Càn Kinh ta một chút cũng không kích động, nhưng Căng huynh, Tô Nan bọn họ, hoàn toàn kích động đến tột đỉnh, phảng phất như chứng kiến một thời khắc vĩ đại. Ta mãi mãi cũng chỉ có một mục tiêu, `thiên hạ không thù`."
Cái gương nói: "Ta cũng chỉ có một mục tiêu."
Thế nhưng, cái gương không nói ra mục tiêu này.
"Trách nhiệm, từ này thực sự quá nặng." Trầm Lãng thở dài nói: "Lúc đầu ta thật sự muốn mặc kệ hoàn toàn vạn dân Càn Quốc, nhưng trận biểu quyết toàn thể này, sáu mươi mốt phần trăm người ủng hộ ta, chuyện này... Điều này làm ta thay đổi suy nghĩ. Có người đi theo chúng ta, vậy phải chịu trách nhiệm, như vậy thì vĩnh viễn không tự do được, thoát khỏi không được."
Cái gương cười nói: "Giống như Cừu Yêu Nhi tỷ sao? Nàng luôn miệng nói phải mạo hiểm khắp thế giới, muốn tự do, nhưng mỗi lần nhìn thấy chuyện bất bình, nhìn thấy nô lệ đều muốn ra tay giải cứu. Kết quả càng cứu càng nhiều, càng cứu càng nhiều, mà những nô lệ này cũng không thể tự bảo vệ mình, toàn bộ đều phải dựa vào nàng bảo hộ, kết quả sau khi rời bến, nàng ngược lại còn bị trói buộc lợi hại hơn so với ở Nộ Triều thành."
Trầm Lãng nói: "Cái gương, tiếp theo ta lại phải rời đi một thời gian, ngươi lại phải lộ diện đóng vai ta, ngươi lại phải sắm vai Đại Càn Đế Chủ này."
"Được." Cái gương nói.
Trầm Lãng liền không có dặn dò gì khác, bởi vì hắn tin chắc cái gương sẽ không diễn hỏng.
Khi một người dùng tính mạng chuyên chú làm một việc, đó là phi thường đáng sợ, từ đầu đến cuối, cái gương đều diễn tốt hơn cả Trầm Lãng thật.
Cái gương bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, trên mặt ta có một vết thương, vẫn chưa lành hẳn, là do Doanh Huỳnh để lại, đây là điểm khác biệt giữa ta và ngươi, có cần biện pháp che giấu không?"
"Không cần." Trầm Lãng cười nói.
... ... ... ...
Vào đêm muộn, lúc trời tối người yên, Trầm Lãng cưỡi Đại Siêu rời khỏi Càn Kinh, đi đến Phù Đồ sơn.
Hắn vẫn không mang theo bất kỳ ai, Nhâm tông chủ võ công mạnh mẽ đến như vậy, cao thủ trong Phù Đồ sơn nhiều như mây, Trầm Lãng mang theo một hai cao thủ đi thì có ích lợi gì, hoàn toàn không khác gì hắn một mình đi trước.
Ngô Tuyệt cũng theo về Phù Đồ sơn cùng lúc.
Phù Hải không nằm trong phạm vi của bất kỳ quốc gia nào, nhưng nó đồng thời giáp giới với Sở, Càn, Tấn.
Mấy năm trước Trầm Lãng đã đi qua Phù Hải một lần, lúc đó diện tích chỉ khoảng sáu ngàn kilômét vuông, mà bây giờ đã biến thành hơn một vạn kilômét vuông, không biết Phù Đồ sơn làm sao làm được, nói chung mực nước không ngừng dâng lên.
Phù Đồ sơn bá đạo, chỉ cần nơi nào Phù Hải lan tới, đều là lãnh địa của Phù Đồ sơn, cho nên lúc đó Sở Quốc và Phù Đồ sơn đã nảy sinh mâu thuẫn rất lớn, gần như hoàn toàn không thể hòa giải, mâu thuẫn này trực tiếp dẫn đến việc Phù Đồ sơn ra tay, phối hợp với Đại Viêm đế quốc giết chết lão Sở Vương, xâm chiếm mấy ngàn kilômét vuông lãnh thổ của Sở Quốc.
Khi bay đến bầu trời Phù Hải, trời đã sáng.
Phong cảnh Phù Hải thật đẹp, nhất định giống như một khối bích ngọc khảm trên mảnh đất này. Hơn nữa so với sự ồn ào của hải vực phía nam, Phù Hải lại có vẻ phi thường yên tĩnh, nơi đây thậm chí không có một chiếc chiến hạm `thượng cổ` nào, giống như một nơi ẩn cư.
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, bề tôi xin mạn phép, muốn mời ngài tạm dừng chân tại `tử Ngọc điện` trước đã, ta quay về tổng bộ Phù Đồ báo cáo với tông chủ trước, bởi vì chúng ta cần dùng nghi lễ cao nhất để nghênh đón bệ hạ."
Trầm Lãng nói: "Được."
Sau đó, Ngô Tuyệt liền dẫn Trầm Lãng đến đáp xuống một hòn đảo nhỏ ở góc đông bắc Phù Hải.
Hòn đảo nhỏ này vốn không tồn tại, là do nhân công bồi đắp nên, phía trên có một hoa viên xa hoa lộng lẫy, còn có một tòa cung điện màu tím.
`Tử Ngọc điện` này là năm đó chủ nhân Phù Đồ sơn chuyên môn xây dựng cho thê tử, bởi vì thê tử của hắn là em gái ruột của hoàng đế Đại Viêm đương kim, thân phận cao quý, tuyệt mỹ vô song, mà Nhâm tông chủ bồi đắp hòn đảo nhỏ này đồng thời xây dựng `tử Ngọc điện` không phải để cho Cơ công chúa ở, mà chỉ là để nàng đặt chân trước khi tiến vào đảo Phù Đồ mà thôi.
Sau khi đáp xuống `tử Ngọc điện`, lập tức có mấy chục nữ tử thướt tha đi tới.
Ngô Tuyệt nói: "Vị này chính là Đại Càn Đế Chủ Trầm Lãng bệ hạ, các ngươi cần dùng lễ nghi cao nhất để hầu hạ, không được làm trái bất kỳ ý chí nào của ngài ấy, phải cung kính hơn cả đối với tông chủ, biết chưa?"
Một nữ tử dẫn đầu khom người nói: "Nô tỳ hiểu rồi."
Sau đó mấy chục nữ tử này quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu nói: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ!"
Ngô Tuyệt nói: "Vậy bệ hạ ở đây chờ một lát, bề tôi đi tổng bộ Phù Đồ báo cáo với tông chủ ngay, dùng quy cách tối cao, nghênh đón bệ hạ."
Trầm Lãng gật đầu nói: "Được."
Ngô Tuyệt cưỡi trên kền kền `thượng cổ`, bay về phía tổng bộ Phù Đồ, báo cáo với Nhâm tông chủ.
... ... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận