Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 1059: Thiên hạ chư vương quỳ lạy! (cầu vé tháng )

Đây chính là lực lượng chính thống của thiên hạ.
Nếu đổi thành những gia tộc khác, bất kể là Doanh thị hay Tấn thị, cho dù để ngươi đoạt được thiên hạ, cũng tuyệt đối sẽ khói lửa nổi lên bốn phía, vô số thế lực, vô số gia tộc bụng dạ khó lường sẽ rục rịch.
Mà nước cờ này của Trầm Lãng cũng là thi triển vương đạo, thu phục được lòng vô số người.
Công chúa Cơ Tuyền, Liêm Thân Vương nhìn Trầm Lãng một lúc lâu, sau đó bay thẳng qua đây.
"Ngoại thần, tham kiến Trầm Lãng bệ hạ." Liêm Thân Vương cung kính chưa từng có trước đó.
"Cơ Tuyền, tham kiến Trầm Lãng bệ hạ." Công chúa Cơ Tuyền hành lễ.
Trầm Lãng nói: "Hai vị, từ lúc từ biệt đến giờ vẫn khỏe chứ?"
Công chúa Cơ Tuyền nói: "Trầm Lãng bệ hạ, ta qua đây là muốn hỏi một câu, ngài có muốn bắt chúng ta làm tù binh không? Nếu ngài muốn bắt tù binh, chúng ta sẽ thúc thủ chịu trói. Đương nhiên, nếu ngài muốn giết chúng ta, cũng chỉ cần cự long phun một hơi là đủ. Nhưng nếu ngài không bắt chúng ta làm tù binh, chúng ta sẽ trở về Viêm Kinh báo cáo."
Trầm Lãng nói: "Chúng ta gặp lại ở Viêm Kinh."
Công chúa Cơ Tuyền nhìn Trầm Lãng một cái rồi nói: "Gặp lại ở Viêm Kinh."
Một lát sau, lại có một cô gái bay tới, chính là Cơ Vô Song, con gái của Tru thiên các chủ, nàng cũng có danh xưng công chúa, hơn nữa đang cùng Cơ Vô Liên tranh đoạt vị trí thiếu chủ Tru thiên các.
Công chúa Cơ Vô Song nhìn Trầm Lãng một lúc lâu, nói: "Trầm Lãng bệ hạ, Tru thiên các chủ đã sinh mệnh hấp hối, không ai biết hắn bị nhiễm trọng bệnh gì, chỉ là không ngừng xuất huyết, không ngừng thối rữa, sinh ra đủ loại ảo giác. Quả trứng rồng kia ta nên trả lại cho ngài, hay là nên giấu đi đâu?"
Trầm Lãng lúc trước chế tạo hai quả trứng rồng giả, chủ yếu là vì mưu sát Doanh Nghiễm, Tru thiên các chủ bên này thật đúng là tiện thể.
Trầm Lãng nói: "Đến lúc đó ngươi trả lại cho ta cũng được."
Cơ Vô Song nói: "Vâng, bệ hạ! Vậy chúng ta gặp ở Viêm Kinh!"
Một lát sau, công chúa Cơ Tuyền, Liêm Thân Vương, Cơ Vô Song đám người, mang theo mấy ngàn quân đoàn phi hành thú sóng siêu âm, mấy vạn quân đoàn tuyết điêu, rời khỏi chiến trường Tịnh Châu, bay về hướng Viêm Kinh.
Căng Quân hạ lệnh: "Đại quân, tiến vào Tịnh Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn!"
Theo lệnh ban xuống, ba trăm ngàn chủ lực đại quân trùng trùng điệp điệp tiếp tục tiến lên.
Mấy giờ sau, quân đội Đại Càn tiến vào Tịnh Châu. Không có bất kỳ sự chống cự nào, tất cả dân chúng đều đứng ở ngoài cửa, hơn nữa còn đem tất cả lương thực, rau dưa, hoa quả cùng thịt tươi đều đặt ở ngoài cửa.
Ý tứ vô cùng đơn giản, toàn bộ dân chúng Tịnh Châu thần phục, không hề có bất kỳ kháng cự nào, tất cả lương thực và vật tư mặc cho Đại Càn Đế Quốc tự lấy.
Thế nhưng quân đoàn Đại Càn Đế Quốc không lấy một thứ gì, không phạm một tơ hào. Đừng nói là cướp bóc, thậm chí còn không tiến vào bất kỳ nhà dân nào trong thành Tịnh Châu.
Đương nhiên cũng không diễn ra cảnh quân dân cá nước thân tình gì, chỉ đơn thuần là nước giếng không phạm nước sông.
Đã từng quân đội Đại Viêm đế quốc tiến vào lãnh thổ Càn Quốc, đốt giết cướp đoạt, không việc ác nào không làm, mang đến cơn ác mộng chưa từng có cho vạn dân Càn Quốc.
Nhưng đó là quân đội Đại Viêm các ngươi, quân đội Đại Càn Đế Quốc chúng ta, kiêu ngạo và vinh dự hơn.
Trầm Lãng cưỡi cự long, chậm rãi đáp xuống Tổng Đốc Phủ trong thành Tịnh Châu.
... ... ...
"Bệ hạ, Tổng Đốc hành tỉnh An Bình của Đại Viêm đế quốc đã cùng theo về Viêm Kinh, thậm chí toàn bộ quan chủ chốt trong thành cũng đã cùng theo về Viêm Kinh." Đại hoạn quan Lê Ân báo cáo: "Thế nhưng trong thành vẫn còn hơn một nửa quan viên ở lại Tịnh Châu, có khoảng một trăm quan viên, còn có các nhân vật nổi tiếng trong thành đến đây thăm viếng bệ hạ."
Đại Càn Đế Quốc không có thiến bất kỳ thái giám mới nào, lúc ở Nộ Triều thành, đều là Trương Xuân Hoa cùng đoàn đội của nàng đảm nhiệm công việc giấy tờ.
Chẳng qua theo việc ngày càng nhiều, phát hiện ra vẫn là những thái giám được rèn luyện chuyên nghiệp này dễ dùng hơn. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc sao chép văn kiện, phân loại, ghi nhớ tên quan viên, gia tộc phụ thuộc các việc, bọn họ phi thường thành thạo. Vì vậy, Đại Càn Đế Quốc lại từ ba nước Ngô, Sở, Nhạc điều đến mấy trăm hoạn quan.
"Bọn họ tới thăm viếng ta? Có ý gì?" Trầm Lãng hỏi.
Căng Quân không nói gì, vẫn nhanh chóng lật xem vô số văn kiện, hắn mỗi ngày đều có công vụ chất chồng như núi, dù đang hành quân tác chiến cũng không ngoại lệ.
Hắn lặng lẽ lật xem những văn kiện này, thậm chí cả tấu chương, đại bộ phận đều trực tiếp để sang một bên, một số ít hắn sẽ vẽ một vòng tròn, hoặc viết mấy chữ lên trên, mà những văn kiện cùng tấu chương này đều tương đối trọng yếu, hoạn quan bên cạnh sẽ phụ trách từng bản đưa cho thái tử Trầm Dã.
Trầm Dã tuổi còn quá nhỏ, không cần đưa ra bất kỳ quyết sách nào, chỉ cần biết chuyện này là được, hơn nữa chỉ cần hắn muốn, cũng có quyền nghi vấn cùng tài quyết, chỗ hắn không hiểu đã hỏi qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghi vấn qua, cũng không có phủ định hay tài quyết qua.
Trầm Dã nhanh chóng xem tấu chương Căng Quân đưa tới, có chỗ xem hiểu liền để sang một bên, mà chỗ xem không hiểu thì vẽ vòng tròn vào chỗ không rõ, rồi đưa cho Trương Xung đám người bên trên.
Trương Xung là một trong các phó tể tướng của Thượng Thư đài, sẽ cầm những tấu chương mà Trầm Dã xem không rõ lắm này, tìm đến chỗ vẽ vòng tròn, ở bên trên viết xuống chú giải tỉ mỉ.
Tất cả những điều này đều diễn ra lặng lẽ và nhanh chóng, toàn bộ Thượng Thư đài cùng Xu Mật Viện đều đang dốc toàn lực bồi dưỡng thái tử Trầm Dã.
Đại Càn Đế Quốc mắt thấy sắp phải tranh đoạt thiên hạ, khi đó thử thách mới thực sự bắt đầu, Trầm Lãng bệ hạ lười biếng như vậy đánh thiên hạ còn tạm được, trị thiên hạ mà lười biếng như thế thì khẳng định không ổn.
Câu hỏi của Trầm Lãng, Căng Quân không trả lời, Trương Xung cũng không trả lời, Triệu Lâm kích động run lên, nhìn hai người với ánh mắt cảm kích không gì sánh được, các ngươi để ta biểu hiện trước mặt bệ hạ, ân tình cao như trời rộng như biển này, ta tuyệt không quên.
"Bệ hạ, loại thăm viếng này của bọn họ không phải là đầu hàng và thuần phục thật sự." Triệu Lâm nói: "Các nhân vật nổi tiếng và quan viên Tịnh Châu vẫn trung thành với hoàng đế Đại Viêm đế quốc, nhưng lại thừa nhận địa vị chính thống của ngài. Lấy một ví dụ không thích hợp lắm, Tây Luân đế quốc đã từng có hoàng đế Sauron, lại có phó hoàng Helen, trong mắt người Tịnh Châu, ngài lúc này tương đương với phó hoàng Helen. Mà một khi ngài chiến thắng hoàng đế Đại Viêm, những người này cũng sẽ không chút trở ngại mà thần phục thuần phục ngài."
Trầm Lãng nói: "Nhìn thế này, có vẻ càng thêm tự nhiên quá độ? Cũng có vẻ bọn họ có khí khái, tương đối giữ giá?"
Triệu Lâm khinh bỉ nói: "Đúng vậy, nói trắng ra chính là muốn đến đầu cơ trước giờ, bái kiến bệ hạ, nhưng lại không muốn hạ thấp sự giữ giá của mình, cũng không nguyện ý vứt bỏ sự kiêu ngạo của thần tử Đại Viêm."
Trầm Lãng nói: "Thế thì thôi, không cần gặp. Ta không có thời gian diễn trò cùng bọn họ."
Triệu Lâm muốn nói lại thôi, nhưng vẫn dập đầu nói: "Tuân chỉ."
Mà lúc này Căng Quân ngẩng đầu lên nói: "Bệ hạ, ngài không cần gặp bọn họ, nhưng có thể để thái tử điện hạ gặp bọn họ."
Trầm Lãng nói: "Triệu Lâm, ngươi cũng có ý này?"
Triệu Lâm nói: "Vâng."
Trầm Lãng nói: "Vậy được, Trầm Dã, vậy con đi gặp bọn họ đi."
"Vâng, phụ thân." Trầm Dã đứng dậy hành lễ.
Hắn từ trước đến nay đều chỉ gọi phụ thân, sẽ không gọi phụ hoàng, phụ vương các loại, bởi vì hắn biết Trầm Lãng một chút cũng không thích.
... ... ...
Sau đó, thái tử Trầm Dã không ngừng gặp mặt quan viên và nhân vật nổi tiếng của Tịnh Châu, thậm chí toàn bộ hành tỉnh An Bình, thậm chí toàn bộ hào môn sĩ tộc ở phía nam, phía tây Đại Viêm đế quốc, đều nối liền không dứt kéo đến bái kiến.
Mà Trầm Lãng thì trốn trong Tổng Đốc Phủ thành Tịnh Châu, múa bút thành văn, hắn cần đem nội dung cảm ngộ trung giai long chi phiên dịch thành văn tự, sau đó giao cho đại học sĩ Đường Ân.
Bởi vì Trầm Lãng dù biết nhiều đến đâu, cũng cần đội ngũ của đại học sĩ Đường Ân biến ý tưởng của Trầm Lãng thành thành quả thực sự.
Nhất là kế hoạch hủy diệt nhật thực, chế tạo long chi hối vân vân.
Cho nên mấy ngày này, sẽ không có người đến quấy rầy hắn.
Vì sao hắn không lập tức tiến quân?
Hắn đang chờ, chờ tây lộ quân của Sở Vương, chờ đông lộ quân của Ngô Vương.
Bởi vì cuối cùng muốn tiến hành cuộc vây công Viêm Kinh của hơn một triệu đại quân từ ba hướng đông, tây, nam.
Cuộc đại quyết chiến cuối cùng nhất định phải tràn ngập cảm giác nghi thức.
Muốn cho toàn bộ thiên hạ đều thấy rõ ràng, thiên hạ đổi chủ. Khương thị chính thức thay thế Cơ thị, trở thành Nhân Hoàng của thế giới phương Đông.
Cho nên, lúc này không thể gấp, hơn nữa gấp gáp cũng không thay đổi được bất kỳ kết quả gì.
"Bệ hạ, quốc vương Đại Tấn đến đây thăm viếng." Đại hoạn quan Lê Ân nói.
Trầm Lãng không khỏi kinh ngạc, quốc vương Đại Tấn? Hắn sao lại tới đây? Thật đúng là ngạc nhiên a.
Tấn Quốc vẫn luôn là đối thủ một mất một còn với Càn Quốc, thời Khương Ly bệ hạ tại vị, Tấn Quốc liền cùng Càn Quốc tranh đấu gay gắt, nhưng bề ngoài vẫn nịnh nọt.
Lúc đó Đại Càn Đế Quốc không ngừng thảo phạt bành trướng, không ngừng đi khiêu chiến vị trí của Đại Viêm đế quốc, Tấn Quốc bề ngoài trung thành vô hạn với Đại Viêm đế quốc, nhưng ngầm cũng đi theo sau lưng Càn Quốc, cùng nhau chiếm đoạt các tiểu quốc xung quanh, mượn danh tiếng Đại Càn Đế Quốc ăn thịt uống canh.
Mà đợi đến khi Đại Càn Đế Quốc cùng Đại Viêm đế quốc quyết chiến, Tấn Quốc ngay từ đầu không ngừng dao động, cuối cùng kiên quyết đứng về phía Đại Viêm đế quốc, dốc toàn bộ binh lực quốc gia, theo Đại Viêm cùng nhau giáp công Đại Càn Đế Quốc.
Cho nên, ân oán giữa Tấn Quốc và Đại Càn Đế Quốc liền sâu đậm, ở một mức độ nào đó sự địch ý của hai bên thậm chí còn nồng nặc hơn so với Đại Càn và Đại Viêm.
"Tiểu vương, tham kiến Trầm Lãng bệ hạ." Quốc vương Đại Tấn nhìn thấy Trầm Lãng xong, lập tức quỳ một gối xuống.
Đại Tấn vương quốc làm địch thủ cũ mấy trăm năm của Đại Càn Đế Quốc, quốc vương Đại Tấn vĩnh viễn cùng quốc vương Đại Càn đều căm thù lẫn nhau, tuyệt không thần phục.
Mà lúc này quân đội Đại Càn Đế Quốc hầu như đã diệt Tấn Quốc, quốc vương Đại Tấn quỳ gối trước mặt Trầm Lãng.
"Tấn Vương đây là muốn vào Viêm Kinh?" Trầm Lãng hỏi.
Tấn Vương khổ sở nói: "Đúng vậy."
Nguyên bản trận chiến giữa hắn và Sở Vương tuy rơi vào thế hạ phong, nhưng miễn cưỡng còn có thể chống đỡ, nhưng không ngờ 150 ngàn quân đoàn Đại Kiếp Tự lại từ phía tây giết tới, mấy chục vạn đại quân của hắn gần như toàn quân bị diệt.
Mà bây giờ không có gì bất ngờ, vương đô Tấn Quốc của hắn hẳn là đã rơi vào tay giặc rồi, hắn coi như là sắp mất nước.
Đại Tấn của hắn a, mấy trăm năm bá nghiệp, đã từng là vương quốc đệ nhất thiên hạ a, bây giờ lại biến thành yếu ớt không chịu nổi một đòn như thế, ngay cả một Sở Quốc dưới trướng Đại Càn Đế Quốc cũng đánh không lại.
Là Đại Tấn của hắn biến yếu sao? Có lẽ là vậy, lần trước trận chiến Định Viễn thành, Tấn Quốc mất đi mấy trăm ngàn chủ lực, thương cân động cốt.
Nhưng xét đến cùng vẫn là thời đại đã thay đổi, Đại Càn Đế Quốc đã trở nên quá mạnh mẽ.
Trầm Lãng nói: "Tấn Vương vào Viêm Kinh, vì sao còn chuyên môn vòng đường tới gặp ta?"
Tấn Vương quỳ hai gối xuống, dập đầu nói: "Về tình về lý, cho dù dựa theo quy củ thiên hạ, bề tôi cũng phải cần đến gặp bệ hạ."
Lời này là thần phục, nhưng không phải đầu hàng.
Tấn Vương thừa nhận mình xếp dưới Khương thị, ngang hàng với Sở Vương, Nhạc Vương.
Lần này Trầm Lãng cùng hoàng đế Đại Viêm quyết chiến, bất kể thắng hay thua, quốc vương Đại Tấn đều thừa nhận địa vị của Khương thị.
Điều này rất phức tạp, nhưng cũng rất nghiêm túc, đại biểu cho việc Tấn Quốc mãi mãi nguyện ý thần phục Khương thị.
Nếu lần đại quyết chiến này, Đại Viêm đế quốc thắng lợi, Tấn Quốc sẽ tiếp tục thuần phục Đại Viêm. Mà nếu Trầm Lãng thắng lợi, Tấn Quốc sẽ thuần phục Khương thị, thừa nhận hắn là thiên hạ chi chủ.
Đây là chuyện mà ngay cả Khương Ly bệ hạ cũng không làm được, bởi vì khi Khương Ly cùng Đại Viêm tranh đoạt thiên hạ, Tấn Quốc vẫn là tử địch, không thừa nhận địa vị của Khương thị.
Trầm Lãng nói: "Ngươi có tâm, nơi đây cách Viêm Kinh còn một đoạn khoảng cách, Tấn Vương một đường thuận buồm xuôi gió."
Tấn Vương lớn tuổi hai đầu gối quỳ xuống nói: "Tiểu vương tạ ơn bệ hạ long ân, chúc bệ hạ phúc thọ an khang."
Sau đó, quốc vương Đại Tấn rời đi, tiếp tục xuất phát hướng Viêm Kinh.
Tấn Vương đến, vẻn vẹn chỉ là bắt đầu.
Sau đó, các quân chủ chư hầu quốc trong thiên hạ, tranh nhau kéo đến.
Công quốc, hầu quốc, hết người này đến người khác đến đây bái kiến Trầm Lãng, sau khi yết kiến Trầm Lãng, bọn họ lại dồn dập đi tới Viêm Kinh.
Tổng cộng có 39 vị quốc quân tới.
Cuối cùng đến bái kiến chính là chủ nhân của Bắc Nhung vương quốc, hắn hầu như là lần đầu tiên nam hạ.
Bắc Nhung lại là vương quốc lớn thực sự trong thiên hạ, diện tích quốc thổ không rõ, nhưng hai, ba triệu ki-lô-mét vuông là có.
Mấy trăm năm trước đó, kỵ binh Bắc Nhung vô số lần nam hạ, xâm lược các vương triều phương Đông, mãi cho đến khi Đại Viêm đế quốc cường đại quật khởi, Bắc Nhung mới ngừng xâm phạm. Nhưng trước nay, vương của Bắc Nhung đều là kiêu căng khó thuần.
Đây là lần đầu tiên vương Bắc Nhung nhìn thấy Trầm Lãng.
"Bắc Nhung, tham kiến Trầm Lãng bệ hạ." Vương Bắc Nhung hùng tráng vô cùng quỳ một gối xuống, biểu thị ý thần phục.
Trầm Lãng nói: "Bắc Nhung, lúc trước cha ta Khương Ly muốn bắc phạt Viêm Kinh, ngươi Bắc Nhung thậm chí còn không phái sứ giả tới đi."
Bắc Nhung vương quốc không có hứng thú với sự thay đổi hoàng đế của thế giới phương Đông, nó chỉ là trên danh nghĩa phụ thuộc vào vương triều Đại Viêm mà thôi, mấy chục năm qua hắn chỉ gặp hoàng đế Đại Viêm một lần, đó là vào lúc hoàng đế bắc thú, thậm chí biệt thự của Bắc Nhung vương quốc tại Viêm Kinh đại bộ phận đều bỏ trống.
Mà lần này, Trầm Lãng cùng hoàng đế Đại Viêm đại quyết chiến, vương Bắc Nhung cũng muốn đích thân đến chứng kiến? Hơn nữa còn đối với người thắng biểu thị sự thuần phục chân chính?
Vương Bắc Nhung nói: "Không ngại nói cho bệ hạ biết, chúng ta Bắc Nhung trước nay không coi mình là một thành viên của thế giới phương Đông. Bởi vì chúng ta ở thảo nguyên Tây Bắc, trải dài qua Tây Vực và Đông Thổ. Nhưng lần này bề tôi không thể không đến."
Trầm Lãng nói: "Khí trời càng ngày càng lạnh, dê bò của các ngươi ngày càng thiếu, hơn nữa bộ lạc không ngừng nam thiên, đúng không?"
Vương Bắc Nhung nói: "Thánh minh chẳng qua bệ hạ, những năm trước vào thời điểm này, chúng ta còn có thể nam hạ cướp bóc cắt cỏ cốc. Nhưng kể từ mấy trăm năm trước, bất kể là Đại Viêm hay Đại Tấn đều rất cường đại, chúng ta Bắc Nhung nam hạ cắt cỏ cốc chính là tự tìm đường chết. Khí trời ngày càng lạnh, tuyết đọng ngày càng dày, có lẽ không cần bao nhiêu năm nữa, Bắc Nhung chúng ta sẽ không còn tồn tại, ta nhất định phải vì con dân Bắc Nhung tìm một con đường sống. Bất kể là Khương thị hay Cơ thị, đối đãi con dân Đông Phương Vương Triều không thể thấy chết mà không cứu, thuần phục cũng liền có chỗ dựa vững chắc. Ít nhất tương lai con dân Bắc Nhung của ta cũng sẽ không chết đói, thực sự vạn bất đắc dĩ, liền toàn diện nam thiên, theo các ngươi cùng nhau học làm ruộng vậy."
Vị vương Bắc Nhung này nói chuyện ngược lại lại vô cùng trực tiếp.
"Các quân chủ chư quốc trong thiên hạ đều đã đến bái kiến bệ hạ, ta xem như là người cuối cùng đi." Vương Bắc Nhung nói: "Bọn họ nói chuyện chú ý hàm súc, ta đây liền trực tiếp làm. Lần này Trầm Lãng bệ hạ bắc phạt Viêm Kinh, cùng hoàng đế Đại Viêm quyết chiến, toàn bộ thiên hạ đều cùng nhau chứng kiến. Đây là cuộc quyết chiến tối cao của thế giới phương Đông, cũng là trận chiến vì danh dự chính thống. Đại Viêm thắng, vẫn là thiên hạ chi chủ. Mà nếu Trầm Lãng bệ hạ ngài thắng, ngài chính là thiên hạ chi chủ, chư quốc trong thiên hạ, không ai không thần phục!"
"Đây là thịnh sự nghìn năm khó gặp, cuộc quyết chiến giữa ngài và Đại Viêm hoàng đế bệ hạ, bất kể thắng thua, đều là sự kiện trọng đại huy hoàng được ghi vào sử sách. Có thể chứng kiến tất cả những điều này là vinh quang vô thượng của các nước trong thiên hạ chúng ta!"
Sau đó, vương Bắc Nhung quỳ hai gối xuống, phủ phục trên đất, dập đầu nói: "Bề tôi Bắc Nhung, ở Viêm Kinh xin đợi bệ hạ giá lâm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận