Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 871: Lại muốn phát đại tài!

Chương 871: Lại muốn phát đại tài!
Lần này Trầm Lãng không bất tỉnh đi, nhưng toàn bộ đầu óc hầu như mất hết mọi suy nghĩ, trong sát na thật sự là một mảnh trống rỗng, thậm chí trí não cũng trực tiếp đứng máy.
Thân thể hắn cũng trực tiếp đứng yên không nhúc nhích, phảng phất như trở thành một bức điêu khắc.
Cảm giác trong nháy mắt nổ tung không chỉ là đại não, mà còn có toàn thân của hắn, huyết dịch của hắn.
Đeo chiếc nhẫn này lên có cảm giác gì? Thể hồ quán đỉnh! Khí tức năng lượng đặc thù bên trong chiếc nhẫn này phảng phất như trong nháy mắt thanh tẩy từng nơi trên toàn thân Trầm Lãng, khắc sâu vào từng tấc một.
Quá trình này kéo dài trọn vẹn một khắc đồng hồ, Trầm Lãng từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, con mắt cũng không thể chuyển động, thật giống như là một thân thể điêu khắc.
Rốt cục, hết thảy đều kết thúc.
Đầu óc Trầm Lãng dần dần khôi phục tư duy, ngay sau đó thân thể cũng khôi phục cử động.
Hắn đưa tay ra, nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, thoáng thử xem có thể tháo xuống không, kết quả thất bại, nó phảng phất như đã hoàn toàn mọc trên ngón tay vậy, căn bản không tháo xuống được. Đây là vì sao à? Nó cùng Trầm Lãng trói chặt, biến thành không thể tháo rời sao?
Vậy vừa rồi vì sao có thể dễ dàng tháo nó khỏi ngón tay của người thượng cổ này? Là bởi vì hắn đã chết sao?
Sau đó, Trầm Lãng không khỏi muốn tìm tòi công năng của chiếc nhẫn này. Nhẫn của vương giả thượng cổ cơ mà, khẳng định đặc biệt ngưu bức.
Có phải là một chiếc nhẫn không gian không nhỉ? Có thể chứa đựng đồ vật, hơn nữa còn có thể lấy ra.
Kết quả chứng minh Trầm Lãng đã nghĩ nhiều, không có chuyện như vậy, hắn thử rất nhiều lần đều không thể bỏ nhánh dao găm gãy kia vào, thiếu chút nữa cắt đứt ngón tay.
Vậy sau khi đeo chiếc nhẫn này lên, ta có phải là đã biến thành cao thủ tuyệt đỉnh không?
Không nói hai lời, Trầm Lãng nằm sấp xuống bắt đầu chống đẩy, làm trọn vẹn mười lăm cái, sau đó mệt lả nằm luôn trên mặt đất.
Hắn lại nghĩ nhiều rồi.
Vậy có phải sau khi đeo chiếc nhẫn này lên, trong đầu có thêm một cái 'thiên đạo đồ thư quán', bên trong có đủ loại quyển trục thượng cổ, điển tịch thượng cổ không?
Trầm Lãng cố gắng tìm kiếm, kết quả trong đầu vẫn là cái trí não kia, vẫn là cái X quang kia, hắn lại nghĩ nhiều rồi.
Vậy có phải bên trong chiếc nhẫn có ở một lão gia gia không?
Đương nhiên, hắn còn nghĩ đến nhiều hơn thế.
Trọn vẹn hai khắc đồng hồ, Trầm Lãng đã thử vô số loại khả năng.
Kết quả phát hiện những công năng hắn mong đợi, chiếc nhẫn này chẳng có cái nào.
Trong phim ảnh 'Chúa Tể Của Chiếc Nhẫn', người đeo ma giới có thể trường sinh bất lão, hơn nữa còn có thể ẩn thân.
Việc trường sinh bất lão này tạm thời không có lực hấp dẫn gì đối với Trầm Lãng, bởi vì hắn còn trẻ, còn không bằng nâng cao năng lực phương diện nào đó thì thực tế hơn.
Công năng ẩn thân ngược lại là vô cùng tốt, nhưng hắn muốn nhìn nữ nhân tắm rửa, hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi, căn bản không cần ẩn thân, dù cho công chúa Dora cũng sẽ không để ý bị Trầm Lãng thấy cái gì.
Hơn nữa trong phim ảnh sau khi đeo ma giới, sẽ tiến nhập vào một không gian quỷ dị phi thường đặc thù, nhưng Trầm Lãng hoàn toàn không cảm giác được, cho nên kỹ năng ẩn thân này cũng là không có.
Trời ạ, vậy cái phá giới chỉ này có công năng gì cơ chứ.
Đây chính là nhẫn của vương giả thượng cổ cơ mà, Trầm Lãng dự cảm giá trị của nó sẽ vượt qua cả 'long chi hối' ấy chứ.
Cũng không thể không có công năng gì được chứ.
Nhưng nhẫn đã tới tay, cứ từ từ nghiên cứu tiếp vậy, cũng không vội, hắn đi thẳng ra bên ngoài.
Lại một lần nữa đi tới vòng xoáy năng lượng của Thượng cổ Thần Miếu.
Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy lên một ý niệm, đưa tay chạm vào màn sáng này.
"Đóng lại!" Trong lòng hắn kêu lên một tiếng.
Tức thì, màn sáng này tiêu thất.
Bên ngoài, Căng Quân đưa lưng về phía vòng xoáy năng lượng, ngồi xếp bằng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Ế?
"Mở ra!" Trầm Lãng lại hạ lệnh trong lòng.
Tức thì, vòng xoáy năng lượng này lại xuất hiện.
Chức năng này có hữu dụng không? Nhìn qua rất gân gà à, lẽ nào để cho đám người Đồ Đại, Đồ Nhị tiến vào, dọn pho tượng hóa thạch người thượng cổ đang quỳ bên trong đi? Hay đơn giản là dọn pho tượng thần linh đi?
Đương nhiên, cứ như vậy là hắn có thể đóng được vòng xoáy năng lượng của di tích thượng cổ khổng lồ ở Phù Đồ sơn kia.
Nhưng cái này cũng không có ý nghĩa gì, ở phía bên kia vòng xoáy năng lượng, không biết có bao nhiêu cường giả đỉnh cấp của Phù Đồ sơn, vũ sĩ đặc chủng, vô số trang bị vũ khí thượng cổ, một khi Trầm Lãng đóng cửa vòng xoáy năng lượng, người của Phù Đồ sơn sẽ trực tiếp xông lại ngay.
Lẽ nào chiếc nhẫn vương giả thượng cổ này chỉ có một cái công năng gân gà là mở và đóng vòng xoáy năng lượng thôi sao?
Ta không tin! Khẳng định còn có công năng phi thường nghịch thiên khác mà ta chưa phát hiện ra.
Trầm Lãng đi ra khỏi Thượng cổ Thần Miếu, Căng Quân đứng dậy nói: "Bệ hạ, chúng ta trở về chứ?"
Hắn cũng không hỏi Trầm Lãng rốt cuộc đã lấy được thứ gì ở bên trong, bởi vì Căng Quân cảm thấy đây không phải là điều hắn nên hỏi.
. . .
Hai khắc đồng hồ sau.
Trầm Lãng lại xuất hiện ở trong thần miếu thượng cổ này, cùng tiến vào còn có Đồ Đại, Đồ Nhị, Lam Bạo ba siêu cấp đại lực sĩ. Hắn đóng cửa vòng xoáy năng lượng, để ba người khổng lồ này tiến đến khuân đồ, pho tượng thần linh mặt người thân rắn cao năm mươi mét kia nếu dời đi được thì cũng dọn đi, không dời đi được thì thôi.
Kết quả, hoàn toàn mang không nổi, pho tượng thần linh mặt người thân rắn kia thực sự quá nặng.
Vậy thì dọn hóa thạch vương giả thượng cổ đi.
Kết quả... thế mà cũng không mang nổi.
Ba người này chính là siêu cấp siêu cấp đại lực sĩ, đừng nói chỉ là một hóa thạch người, cho dù là cả một con voi bọn họ cũng dọn đi được, kết quả là hoàn toàn không chút sứt mẻ.
"Vậy tìm cách chặt đứt một cánh tay đi." Trầm Lãng nói.
Mặt Căng Quân run lên, muốn khuyên nhủ nói: "Bệ hạ, chuyện này... Đây chính là vương giả thượng cổ, có thể sở hữu huyết mạch tôn quý vô song, làm như vậy có phải là không quá thích hợp không?"
Trầm Lãng nói: "Không có gì không hợp thời cả, đối với văn minh thượng cổ đương nhiên muốn tràn đầy kính nể, nhưng nếu xung đột lợi ích với hiện thực, vậy thì nhất định phải nhường đường cho lợi ích thực tế."
Đồ Đại chờ những lời này đã rất lâu, lập tức rút ra Ô Kim chiến đao, dùng hết tất cả lực lượng, chém mạnh xuống.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc, thân thể như cự nhân của Đồ Đại bay thẳng ra ngoài, gan bàn tay rách toạc chảy máu, khóe miệng cũng chảy máu.
Thế nhưng cánh tay hóa thạch của vương giả thượng cổ này, vẫn bình yên vô sự như cũ.
Cái này, vậy cũng quá kiên cố đi.
Đồ Đại không tin tà, lau đi máu tươi trên khóe miệng, nắm chặt Ô Kim chiến đao đã biến dạng, lại muốn qua đây tiến hành lần chém thứ hai.
"Thôi." Trầm Lãng nói: "Đi!"
. .
"Bệ hạ, năm vạn người đã tập kết hoàn tất toàn bộ, tùy thời có thể rời đi." Lan người điên nói: "Hơn nữa tất cả vật tư bên trong di tích Kim Cương phong đều đã đóng gói xong xuôi, có thể mang toàn bộ đi ra ngoài."
Cái gọi là những vật tư này, về cơ bản đều là các loại lương thực, đối với Trầm Lãng mà nói chúng nó đều là những hạt giống bảo vật đắt giá.
Năm vạn người đều đã tập kết hoàn tất, nhưng là rời đi từ nơi nào?
Hiện nay đã biết có thể đi ra ngoài theo hai địa điểm, một là vòng xoáy năng lượng phía đông, sau khi Trầm Lãng đóng cửa vòng xoáy năng lượng kia, liền có thể mang theo năm vạn người tiến nhập vào di tích thượng cổ khổng lồ kia của Phù Đồ sơn, sau đó đi về phía đông mấy ngàn dặm, liền có thể đi ra ngoài theo lối hắc thạch đảo.
Nhưng con đường này là đi không thông, Phù Đồ sơn chi chủ không biết đã bố trí bao nhiêu vũ lực ở bên kia vòng xoáy năng lượng, năm vạn người này của Trầm Lãng vừa mới lộ diện, có thể sẽ bị vô số trang bị thượng cổ tàn sát.
Như vậy còn có một cửa ra, chính là nơi năm đó Luy Tổ đã mang theo đám người Căng Quân tiến vào.
Đương nhiên cửa ra đó bây giờ đang đóng, Căng Quân đã dẫn Trầm Lãng đi xem qua, đó không phải là một vòng xoáy năng lượng, mà chính là một cánh cửa, một cánh cửa bền chắc không thể phá vỡ, hơn nữa còn liền một khối với lớp vỏ ngoài của Kim Cương phong.
Cánh cửa khổng lồ này Trầm Lãng có thể mở ra, dùng nhẫn vương giả thượng cổ để mở, sau đó dẫn dắt năm vạn người đi ra ngoài từ nơi này.
Nhưng sau khi do dự một lúc lâu, hắn vẫn không mở ra.
Dựa theo dự liệu của hắn, Phù Đồ sơn cùng Doanh Nghiễm khẳng định cũng đã bố trí trọng binh ở chỗ cửa ra này.
Đối với Phù Đồ sơn cùng Doanh Nghiễm mà nói, có giá trị nhất chính là Trầm Lãng, họ trăm phương nghìn kế cũng muốn bắt Trầm Lãng cho bằng được, như vậy bọn họ mới có thể tiếp tục phóng ra 'long chi hối', mới có thể tiếp tục duy trì uy hiếp chiến lược đối với Đại Viêm đế quốc.
Hai cửa ra này đều không thể đi, nhưng di tích thượng cổ Kim Cương phong này lại không có cửa ra thứ ba nào cả.
Bây giờ phải làm sao? Hắn nhất định phải rời đi nơi này trong thời gian ngắn nhất, quay về Nộ Triều thành.
...
Trầm Lãng không có đoán sai!
Ở phần cuối di tích thượng cổ vùng biển phía nam, cũng chính là phía đông của vòng xoáy năng lượng này, Phù Đồ sơn đã bố trí số lượng kinh người vũ khí thượng cổ, đếm không hết cường nỏ thượng cổ, chiến nỏ thượng cổ, vô số vũ khí cổ trùng, còn có số lượng kinh người địa ngục quân đoàn.
Chỉ cần Trầm Lãng dẫn người xuất hiện từ vòng xoáy năng lượng này, không nói hai lời Phù Đồ sơn sẽ trực tiếp phát động đòn công kích hủy diệt, dưới sự oanh kích của võ lực cường đại này, năm vạn người này chống đỡ không được bao lâu sẽ bị hủy diệt.
Không chỉ có như vậy, ở bên ngoài cửa ra này của Kim Cương phong, Phù Đồ sơn cùng Doanh Nghiễm cũng bố trí số lượng lớn vũ khí thượng cổ, thậm chí chỉ riêng trung tâm khống chế đã có chín cái, riêng vũ sĩ đặc chủng quang kỵ điêu đã vượt quá mấy trăm người.
Người của Trầm Lãng nếu như xuất hiện từ nơi đây, cũng sẽ hứng chịu công kích hủy diệt.
Vậy bây giờ phải làm sao? Trầm Lãng đặt ánh mắt về một hướng khác của lối đi đặc thù.
Con đường đặc thù thượng cổ giống như đường hầm không gian nối liền từng thành thị thượng cổ, phía đông thông đến di tích thượng cổ vùng biển phía nam, vậy phía tây thì đi về đâu?
"Bệ hạ, chúng ta đã đi qua con đường đặc thù phía tây, hơn nữa đã dò tìm không dưới mười lần, nhưng toàn bộ đều phải từ bỏ." Căng Quân nói: "Bởi vì con đường đặc thù phía tây đã bị hủy hoại nặng nề, vô cùng nguy hiểm, chúng ta đã tổn thất mấy trăm người ở bên đó."
Con đường đặc thù bị hủy hoại? Trầm Lãng cũng từng nghe công chúa Helen nói qua, đó là chuyện phi thường đáng sợ.
Hoặc là không có không khí, hoặc là xuất hiện rò rỉ năng lượng, hoặc là nhiệt độ cao đáng sợ có thể làm tan chảy cả sắt thép.
Nói chung trong những lối đi đặc thù bị hủy hoại của di tích thượng cổ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, công chúa Helen cường đại như vậy cũng không dám xông vào, thà rằng đi theo vết nứt của lối đi đặc thù để rời đi, quay về ngoài khơi.
Trầm Lãng nói: "Ta thử đi dò xét một chuyến."
Căng Quân run lên nói: "Ta đi cùng ngài."
Sau đó, dưới sự bảo hộ của đám người Căng Quân, Đồ Đại, Đồ Nhị, Lam Bạo, Trầm Lãng tiến sâu vào con đường đặc thù phía tây của di tích Kim Cương phong để tiến hành dò xét.
Lối đi đặc thù phía đông thông đến di tích thượng cổ khổng lồ do Phù Đồ sơn khống chế, vậy phía tây thông đến nơi nào? Hoàn toàn không ai biết.
Cứ một mạch đi về phía tây, một mạch đi về phía tây.
Chỉ mới đi ra chưa đến ba mươi dặm, không khí nơi này đã ngày càng mỏng manh.
Nhưng điều phi thường quỷ dị là, Trầm Lãng thế mà không có chút cảm giác khó thở nào, hô hấp hoàn toàn như thường, lượng oxy trong máu vẫn hoàn toàn bình thường.
Chuyện này... thật là quỷ dị.
Rất nhanh Trầm Lãng đã hiểu ra, đây là vì chiếc nhẫn vương giả thượng cổ này trên tay.
Cuối cùng nó cũng có một công năng đặc thù, đó chính là duy trì sự sinh tồn dưới hoàn cảnh khắc nghiệt, bất kể ở đâu cũng không lo sẽ bị ngạt thở.
"Hí..." Rất nhanh chiến mã chịu không nổi, trực tiếp quỵ xuống, không nhúc nhích nữa, bởi vì dưỡng khí đã thiếu thốn trầm trọng.
Trầm Lãng xuống ngựa, nói: "Dắt chiến mã trở về."
"Vâng." Mấy tên cao thủ võ đạo nói, sau đó bọn họ dắt hết thảy chiến mã quay về.
Căng Quân dẫn theo mấy tên cao thủ đỉnh cấp, tiếp tục đi cùng Trầm Lãng về phía trước.
Tiếp tục đi sâu vào con đường đặc thù phía tây, không khí ngày càng mỏng manh, hơn nữa nhiệt độ cũng ngày càng cao.
"Bệ hạ, phía trước mấy ngàn mét chính là một địa điểm bị hủy hoại của lối đi đặc thù, nhiệt độ cao kinh người, có thể nung đỏ cả sắt thép, mỗi một lần chúng ta dò tìm đều dừng lại ở phía trước 500m." Căng Quân gian nan mở miệng, võ công của hắn rất cao, nhưng lúc này cũng phi thường khó chịu, việc cung cấp dưỡng khí đã thiếu hụt nghiêm trọng, cả người lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mà Đồ Đại, Đồ Nhị, Lam Bạo, ba siêu cấp mãnh nhân này, sớm đã đột phá thành cường giả tông sư, nhưng lúc này cũng sắp ngạt thở, dọc đường đi cả ba người thở hồng hộc không ngừng, lúc này giống như chó chết, bước đi đều lảo đảo, lúc nào cũng muốn ngã lăn ra đất.
Trầm Lãng biết, chỗ con đường đặc thù bị hủy hoại ở phía trước mấy ngàn mét, đã xuất hiện nhiệt độ cao đáng sợ, thiêu đốt hết thảy dưỡng khí được tạo ra, cho nên càng đi về phía trước dưỡng khí càng mỏng manh.
Nhiệt độ nơi này đều đã vượt qua 60°C kinh người, ngoại trừ Trầm Lãng, ba người kia hoàn toàn mồ hôi đầm đìa, chẳng mấy chốc sẽ mất nước, hơn nữa nếu đi tiếp về phía trước, dù có mang theo nước cũng vô dụng, bởi vì nước sẽ sôi lên, cũng căn bản không thể uống được.
Trầm Lãng nói: "Các ngươi trở về đi, ta một mình tiếp tục dò xét, ta mang theo một phần vật tư, tiếp tục đi về phía trước."
Căng Quân vừa muốn mở miệng, Trầm Lãng đã ngăn lại nói: "Đây là mệnh lệnh, các ngươi yên tâm, ta chẳng những không bị ngạt thở, mà còn phảng phất như không cảm nhận được nhiệt độ cao."
Cái nhiệt độ cao 60°C này, đổi lại là Trầm Lãng trước kia thì sớm đã hoàn toàn chịu không nổi, không chỉ bị say nắng, thậm chí còn toi mạng. Nhưng bây giờ hắn vẫn phi thường thư thái, cả người phảng phất như đang ở trong trạng thái nhiệt độ ổn định.
"Một khi cảm thấy nguy hiểm, ta sẽ lập tức quay về." Trầm Lãng nói: "Ngươi yên tâm, những hoàn cảnh này không gây được bất cứ tổn thương gì cho ta."
"Vâng! Bệ hạ!" Căng Quân nói.
Sau đó, Trầm Lãng mang theo số ít vật tư tiếp tục đi về phía trước, vẫn nhẹ nhàng không gì sánh được như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận