Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 1022: Kế thừa di chí!

Nghe được lời nói của Trầm Lãng xong, đại đế Sauron nhìn sang Trầm Lãng, tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt, không hề có chút tức giận nào khi bị vạch trần.
"Bệ hạ Trầm Lãng, ngươi thông minh hơn nhiều so với trong tưởng tượng." Sauron nói: "Tuy nhiên ta vẫn cảm thấy ngươi gọi ta Sauron thì tốt hơn."
Trầm Lãng nói: "Kỳ thực ta đang suy nghĩ một chuyện, cha ta không phải được xưng là quân vương vĩ đại nhất sao? Không phải như mặt trời tỏa hào quang rực rỡ sao? Ngay cả bệ hạ Đại Viêm hoàng đế cũng bị lu mờ dưới hào quang của hắn sao? Vậy tại sao bên cạnh hắn lại có nhiều người phản bội như vậy? Đệ tử của hắn ở phương tây là Adolph, rồi đến cha con Doanh Nghiễm, cuối cùng là ngươi."
Trầm Lãng than thở một tiếng nói: "Các ngươi đều là người được Khương Ly bệ hạ tin tưởng nhất, tuyệt đối là tâm phúc của tâm phúc, tại sao lại phản bội? Cứ như vậy, sự vĩ đại của hắn kể từ đâu? Cái tài nhìn người của hắn đâu?"
Đại đế Sauron nói: "Bệ hạ Trầm Lãng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Mặt trời trên bầu trời của chúng ta có vĩ đại không?"
Trầm Lãng nói: "Đương nhiên vĩ đại, nó là căn nguyên của tất cả sinh mệnh."
Đại đế Sauron lại hỏi: "Hành tinh này của chúng ta có mỹ lệ không?"
Trầm Lãng nói: "Đương nhiên mỹ lệ, mặc dù nó đã trải qua đại niết diệt thời thượng cổ, nhưng hiện nay vẫn sở hữu nhiều hình thái sinh mệnh, phong cảnh thiên hình vạn trạng, xinh đẹp khiến người ta không dám tưởng tượng."
Đại đế Sauron nói: "Nếu mặt trời hủy diệt, hành tinh này của chúng ta sẽ ra sao?"
Trầm Lãng nói: "Nếu mặt trời phát nổ, hành tinh này của chúng ta cũng sẽ tan thành mây khói. Nhưng nếu mặt trời của chúng ta bỗng nhiên tắt lịm, hành tinh này sẽ điêu tàn, trở nên vô cùng xấu xí."
Đại đế Sauron nói: "Nếu như nói Khương Ly bệ hạ là mặt trời, vậy thì cha con Doanh Nghiễm, còn có những người bên cạnh hắn, chính là những hành tinh xung quanh, đối với ta cũng biết từ 'hành tinh'. Khi mặt trời còn đó, bọn họ đương nhiên tràn đầy sức sống, vĩnh viễn xoay quanh mặt trời. Nhưng một ngày nào đó mặt trời đột nhiên biến mất, ngươi bảo bọn họ phải làm sao? Đương nhiên sẽ trở nên xấu xí, đương nhiên sẽ mất phương hướng, thế nhưng ngươi không thể vì vậy mà bôi nhọ sự vĩ đại và quang minh của mặt trời."
Tiếp đó, đại đế Sauron lại kích động nói: "Ngươi hãy xem lại những quân chủ vĩ đại nhất trong lịch sử, đặc tính lớn nhất trên người họ là gì? Là thông minh tuyệt đỉnh sao? Không phải, là một loại mị lực, một loại hào quang, khiến tất cả mọi người không nhịn được mà như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nếu bàn về Đế Vương Tâm thuật, nếu bàn về sự thông minh quyết đoán, bọn họ ngược lại không bằng một số quân vương khác. Cho nên dù ngươi là con trai hắn, cũng không thể bôi nhọ sự vĩ đại của hắn."
Trầm Lãng không khỏi nheo mắt lại, phản ứng này của Sauron quá kỳ lạ, bây giờ hắn lại luôn miệng nói Khương Ly vĩ đại?
Trầm Lãng nói: "Bệ hạ Sauron, ngươi luôn miệng nói Khương Ly bệ hạ vĩ đại, vậy ta chỉ hỏi một câu, ngươi có phản bội Khương Ly bệ hạ không?"
"Không có, ta đương nhiên không có." Sauron hét lớn: "Tất cả những gì ta làm, chỉ là để kế thừa di chí của Khương Ly bệ hạ mà thôi, ta chỉ là vì hoàn thành lý tưởng của hắn, kế thừa sự nghiệp của hắn. Hắn muốn giải phóng văn minh toàn thế giới, hắn muốn đưa toàn bộ nhân loại lên một tầm cao hoàn toàn mới, hắn thất bại, chết vì mưu sát. Sự nghiệp hắn chưa hoàn thành, thì nhất định phải để ta hoàn thành. Ta mới là người thừa kế chân chính của Khương Ly bệ hạ, trên thực tế trong hầu hết thời gian, ta đều thay thế hắn xuất hiện, không ai có thể phân biệt được sự khác biệt của chúng ta, ta là cái bóng của hắn, chúng ta từng giờ từng khắc đều gắn bó chặt chẽ không thể tách rời, khi Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, ta cái bóng này nên đứng ra. Đã mặt trời này tắt lịm, vậy ta nên trở thành mặt trời mới."
Trầm Lãng nói: "Nhưng ta mới là Đại Càn Đế Chủ, ta mới là con của Khương Ly."
Sauron cười lạnh nói: "Thật là quan niệm mục nát, cha cha con con, vua vua tôi tôi. Cha là anh hùng, con trai thì nhất định là hảo hán sao? Nhất định phải để con trai kế thừa đế quốc của cha sao? Loại hình gia thiên hạ này vốn đã lạc hậu, mục nát, ở thời đại Tiên Hiền thượng cổ, chính là chế độ thiện nhượng (thường nhường ngôi), văn minh tiên tiến của chúng ta chính là muốn đập vỡ loại hình gia thiên hạ mục nát này."
"Đương nhiên, bệ hạ Trầm Lãng nếu như ngươi anh minh thần vũ, vậy kế thừa đại nghiệp của Khương Ly bệ hạ cũng không có gì không thể." Sauron nói: "Thế nhưng bệ hạ Trầm Lãng, ngươi hãy nhìn lại chính mình xem, giống cái gì chứ? Tất cả mọi chuyện ngươi đã làm ta đều biết, ta hầu như mỗi ngày đều đọc hồ sơ cá nhân của ngươi, sự hiểu biết của ta đối với ngươi thậm chí vượt qua cả chính ngươi. Ngươi có lý tưởng không? Ngươi có chí hướng giải phóng toàn thế giới không? Ngươi không có, ngươi chỉ là vì báo thù mà thôi, ngươi luôn miệng nói thiên hạ không thù."
"Lý tưởng của Khương Ly bệ hạ là gì? Đại nghiệp của Khương Ly bệ hạ là gì? Ngươi có nửa điểm ý tứ muốn kế thừa không, ngươi thậm chí đối với ngôi vị Đại Càn Đế Chủ không có một chút hứng thú nào, ngươi là một quân vương đủ tư cách sao? Ngươi không phải..."
"Cái gì là anh hùng, cái gì là nhân vật vĩ đại, thiếu niên thì phải lập chí lớn, còn ngươi Trầm Lãng đâu? Chí hướng tuổi trẻ của ngươi là gì? Ăn bám, ở rể gia tộc phú quý, ăn no chờ chết, loại cặn bã như ngươi có tư cách gì kế thừa sự nghiệp của Khương Ly bệ hạ?"
"Mà ta thì sao? Mà ta thì sao? Vì kế thừa đại nghiệp của Khương Ly bệ hạ, ta không thể không sớm rời xa con cự long bên người, lúc đó nó còn rất nhỏ, lúc tách ra, cả hai chúng ta đều rơi lệ. Nhưng ta không thể không đi, bởi vì ta muốn đến cố đô Tây Luân, ta muốn đi lấy thanh kiếm của Tây Luân I hoàng đế, như vậy ta mới có thể trở thành hoàng đế của đế quốc Tây Luân. Ta mới có nền tảng để phục hưng thiên hạ Khương thị, ta mới có thể thi triển lý tưởng của Khương Ly bệ hạ. Mà bây giờ cự long xuất thế, chúng ta song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ!"
"Trầm Lãng, nếu để ngươi đạt được khế ước cự long, ngươi sẽ làm gì? Nhất định là giết trở về thế giới Đông Phương, cùng Đại Viêm đế quốc quyết nhất tử chiến, giết chết Đại Viêm hoàng đế, vì Khương Ly bệ hạ báo thù rửa hận, sau đó thì cái gì cũng mặc kệ đúng không? Đối với toàn bộ thế giới Đông Phương, hoàn toàn giao cho người thủ hạ, ngươi sẽ không để ý đến chính sự một ngày nào, ngươi cũng sẽ không lên triều một ngày nào, ngươi ước gì lập tức cùng thê tử của ngươi trải qua những ngày tháng tiêu dao đúng không?"
"Kẻ nhu nhược, đê tiện, trốn tránh..." Đại đế Sauron quát lớn: "Mà sau khi ta và cự long ký kết khế ước, ta sẽ dẫn nó thống nhất toàn bộ thiên hạ, thành lập một thế giới đại đồng, một thế giới huy hoàng. Cho nên ta mới là người kế thừa chân chính của Khương Ly bệ hạ, bởi vì ta kế thừa lý tưởng của hắn, còn ngươi vẻn vẹn chỉ kế thừa huyết thống của hắn."
Ách!
Ngầu thật, lý luận này thực sự không hề có kẽ hở, Lãng gia cảm thấy mình sắp bị thuyết phục đến nơi rồi đây.
Ít nhất mỗi câu Sauron nói, hắn đều không thể cãi lại, thật là vĩ đại quang minh chính đại a.
Một lúc lâu sau, Trầm Lãng hỏi: "Ta vẫn muốn hỏi một câu, ngươi là Quỷ Ngọ, hay là Sauron?"
Điểm này Trầm Lãng thật sự vô cùng nghi hoặc, bởi vì hắn có X quang nhãn, cho nên chết thật hay giả chết hắn đều biết rõ. Cái xác Quỷ Ngọ chết trong biển nham thạch nóng chảy kia, hắn nhìn không ra chút sơ hở nào, hơn nữa hắn cũng đã quét hình qua thân thể Sauron, người phương đông và người phương tây vẫn có chút khác biệt, nhưng Sauron trước mắt này thật sự là người phương tây, hơn nữa sở hữu huyết mạch nghịch thiên, huyết mạch trời sinh cường đại của gia tộc Tây Luân.
Một lúc lâu sau, Sauron nói: "Ta vừa là Sauron, cũng là Quỷ Ngọ."
Trầm Lãng nói: "Đoạt xá?"
Đối phương trầm mặc.
Trầm Lãng thán phục, cái này ngầu thật.
Chuyện đoạt xá này, về cơ bản đều là giả. Ví như Cương Nhất đã lừa dối Nhâm tông chủ mấy chục năm, cũng khiến Nhâm tông chủ tin tưởng hắn, bị hắn thúc đẩy mấy chục năm, kỳ thực căn bản không thể hoàn thành.
Bởi vì người chỉ có trong một tình huống duy nhất mới có thể linh hồn xuất khiếu, đó chính là thân thể tử vong.
Mà linh hồn một khi xuất khiếu, lập tức sẽ tiêu tán, trừ phi thân ở trong ảo cảnh đặc thù như quỷ thành.
Chẳng qua Trầm Lãng rất nhanh hiểu ra, biển nham thạch nóng chảy dưới Kim Tự Tháp ở Hỏa Viêm thành, về mặt nào đó chính là một loại quỷ thành.
Bởi vì đã không thể tiêu tán.
Hơn nữa tạo thành tình huống này, chính là sinh mệnh thể quỷ dị bị Hỏa Thần giáo mệnh danh là địa ngục tinh thể.
Không sai, biển nham thạch nóng chảy dưới Kim Tự Tháp chính là quỷ thành đúng nghĩa, thích hợp nhất để đoạt xá.
Quỷ Ngọ chính là ở nơi đó, đoạt xá Sauron.
Cho nên, thân thể là thân thể của Sauron, linh hồn lại là Quỷ Ngọ.
Thi thể Quỷ Ngọ chết ở biển nham thạch nóng chảy kia, là thật!
"Ngươi có thể tưởng tượng được không? Lúc đó ta tuyệt vọng đến mức nào?" Sauron (Quỷ Ngọ) lệ hống nói: "Ta mang theo con rồng mới nở không lâu đến thế giới phương tây, nhưng chờ ta đến dưới Hỏa Viêm thành, nơi đây sớm đã ngưng đọng. Mà mệnh lệnh của Khương Ly bệ hạ là gì? Để ta vĩnh viễn ở trong Hỏa Viêm thành chờ đợi người thừa kế của hắn đến. Nếu chờ không được, ta liền vĩnh viễn chết già ở bên trong."
"Ta đáp ứng, ta lập lời thề đồng ý, ta không thể làm trái ý chỉ của hắn." Sauron (Quỷ Ngọ) run rẩy nói: "Hắn bảo ta chờ ở Hỏa Viêm thành, ta liền chờ ở nơi đó. Nhưng nơi đó đã đóng băng, đã không thể sinh tồn, rồng cũng không thể sinh trưởng ở nơi đó. Rồng lúc đó còn quá nhỏ, biển nham thạch nóng chảy dưới Hỏa Viêm thành ngày càng lạnh, rồng sống ở đó sẽ chết. Cho nên... ta... ta đau lòng đưa nó đến một hồ dung nham núi lửa khác, để nó tự mình trưởng thành, tự mình săn mồi, lúc đó nó vẻn vẹn mới nở ra được mấy năm, giống như một hài nhi, hoàn toàn không thể rời xa ta. Thế nhưng vì ý chỉ của Khương Ly bệ hạ, vì lời thề năm đó của ta, chúng ta vẫn phải xa nhau, ta rời xa con rồng của ta, trong mấy năm đó chúng ta hoàn toàn như hình với bóng, ta hoàn toàn xem nó như con của ta..."
Mà lúc này, cự long trong núi lửa Olympia rơi vào bi thương, ánh mắt cũng phảng phất chìm vào hồi ức.
Trọn hơn năm năm thời gian, nó và Quỷ Ngọ đều như hình với bóng, sống nương tựa lẫn nhau.
Quỷ Ngọ run rẩy nói: "Ta một mực ở bên trong chờ, chờ, chờ... Nhưng sau đó lại đợi được tin tức về cái chết của Khương Ly bệ hạ, lúc đó ta tuyệt vọng đến mức nào? Đau khổ đến nhường nào? Nhưng ta vẫn chờ, chờ ngươi đến, ta thậm chí hoàn toàn không biết có ngươi tồn tại hay không, bởi vì lúc ta rời khỏi Đại Càn Đế Quốc, Đế Hậu căn bản chưa mang thai. Ta có thể cả đời đều đợi không được ngươi đến, lúc này đổi lại là ngươi, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Trầm Lãng trầm mặc.
Chờ đợi một người có thể vĩnh viễn không bao giờ tới, đây quả thực là thống khổ nhất, bởi vì không nhìn thấy hy vọng.
Một năm, hai năm, ba năm còn có thể chịu đựng.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm thì sao?
Quỷ Ngọ nói: "Lúc đó ta mỗi ngày đều đang nghĩ, lẽ nào ta cứ chết dí chờ ở chỗ này, ta chết không sao cả, mấu chốt là lý tưởng của Khương Ly bệ hạ thì sao? Sự nghiệp của hắn thì sao? Lẽ nào đem hy vọng hoàn toàn ký thác vào một người con trai hư vô phiêu miểu? Điều này không công bằng, cũng rất ngu muội, Khương Ly bệ hạ đã nói rõ ràng rành mạch, thiên hạ nào có ai trời sinh đã là Vương Hầu?"
"Vương Hầu Tướng Tướng ninh hữu chủng hồ?" (Vương Hầu cũng như nhau, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý?) Quỷ Ngọ hô to: "Đây chính là lời giáo huấn Khương Ly bệ hạ dạy cho chúng ta."
"Về sau ta nghĩ thông suốt, ta không thể ở chỗ này tiêu cực chờ đợi, ta phải tìm cách, ta muốn đi kế thừa sự nghiệp chưa hoàn thành của Khương Ly bệ hạ. Thế nhưng ta lại không thể làm trái lời thề của mình, ta không thể rời khỏi Hỏa Viêm thành, mà lúc này... có một người đến, tiến vào Hỏa Viêm thành đã đóng băng, tiến vào bên trong Kim Tự Tháp."
Người này, không còn nghi ngờ gì chính là Sauron.
Quỷ Ngọ nói: "Người đó, chính là Sauron của hoàng tộc Tây Luân! Hắn sở hữu huyết mạch chí cao của Tây Luân I, hùng tâm bừng bừng, muốn kết thúc tình trạng tứ phân ngũ liệt của đế quốc Tây Luân, chứng kiến mọi người trong đế quốc tranh quyền đoạt lợi, vĩnh viễn không nhìn thấy hy vọng đoàn kết. Hắn bi phẫn, không cam lòng, thống khổ, cho nên lựa chọn một con đường quyết tuyệt, đi về phía đại lục Cực Bắc, hướng tới cố hương cũ kinh của đế quốc Tây Luân, lấy lại thanh kiếm của Tây Luân I hoàng đế, kế thừa di chí của Tây Luân I, chân chính thống nhất toàn bộ đế quốc Tây Luân, làm cho đế quốc một lần nữa đi đến đỉnh cao và huy hoàng."
Trầm Lãng có thể cảm giác được, lúc đó Sauron lên phía bắc là một hành động bi tráng quyết liệt, dũng cảm nhiệt huyết, bởi vì đó dù sao cũng là con đường chắc chắn phải chết.
Quỷ Ngọ nói: "Đương nhiên, hắn thất bại! Lý tưởng rất vĩ đại, hiện thực rất tàn khốc, hắn mặc dù huyết mạch cực cao, võ công cũng đủ cường đại, thế nhưng đại lục Cực Bắc đã lạnh lẽo băng hàn đến cực điểm, ngay cả không khí cũng ngưng tụ thành tuyết. Hơn nữa băng sương vô tận bao phủ toàn bộ đại lục Cực Bắc, phảng phất như một cái vòm trời, dày đến không cách nào tưởng tượng, kiên cố đến không cách nào tưởng tượng, căn bản là không vào được."
Đây cũng là một thông tin mới, đại lục Cực Bắc lúc này bị một cái vòm trời bao phủ.
Quỷ Ngọ nói: "Thế nhưng Sauron không hề từ bỏ, hắn bắt đầu đi khắp thiên hạ, tìm kiếm phương pháp có thể xuyên qua lớp màn che bầu trời Cực Bắc, tìm kiếm phương pháp sinh tồn trong môi trường cực độ lạnh lẽo khủng khiếp, thậm chí không có không khí. Hắn tìm kiếm năm năm, mười năm, mười ba năm..."
"Cuối cùng, hắn tìm đến Hỏa Viêm thành, tìm thấy Kim Tự Tháp, đây là một di tích thần bí thượng cổ, hắn kích thích không gì sánh được, cảm thấy mình dường như đã tìm được lối ra. Lúc đó hắn, đã là nến tàn trong gió, dầu hết đèn tắt. Thế nhưng sau khi tiến vào, hắn càng thêm tuyệt vọng, bởi vì bên trong Kim Tự Tháp cũng băng hàn như đại lục Cực Bắc, hắn triệt để tuyệt vọng."
Trầm Lãng có thể tưởng tượng, Sauron tìm kiếm mười mấy năm, bôn ba mười mấy năm, cuối cùng đi tới một nơi còn lạnh hơn cả địa ngục, đương nhiên sẽ tuyệt vọng.
"Hắn sắp chết, bởi vì hy vọng đã cạn kiệt, bởi vì năng lượng đã cạn kiệt, bởi vì sinh cơ đã cạn kiệt." Quỷ Ngọ nói: "Mà lúc đó ta, cũng sắp chết, cơ thể của ta không có vấn đề, bởi vì ta có thượng cổ vương giới, ta cũng có trang bị long chi tâm, ta cũng có thượng cổ Vương kiếm, ta có thể bất tử, thế nhưng... nội tâm ta tuyệt vọng u ám, tinh thần ta không còn sinh khí."
Trầm Lãng kinh ngạc?
Thượng cổ vương giới không phải duy nhất, Trầm Lãng hiểu rõ.
Bởi vì đế quốc thượng cổ hoàn toàn dựa vào thượng cổ lệnh giới để thể hiện quyền hạn, quý tộc cao tầng đều có một chiếc thượng cổ lệnh giới.
Khi Khương thị thượng cổ vẫn là hoàng tộc, dưới đáy có rất nhiều nhân vật cấp thân vương, lệnh giới của họ chính là thượng cổ vương giới.
Đương nhiên, chiếc thượng cổ vương giới này của Trầm Lãng vẫn là độc nhất vô nhị, bởi vì nó thuộc về thái tử Khương Hiết, nếu không xảy ra việc Khương Hiết phản bội đế quốc Đông Phương thượng cổ, chiếc thượng cổ vương giới này của Trầm Lãng sẽ trở thành thượng cổ hoàng giới.
Nhưng trang bị long chi tâm, không ngờ cũng không phải duy nhất, vương tộc đỉnh cấp của Khương thị thượng cổ, mỗi người đều có?
Tuy nhiên, thanh long chi kiếm này của Trầm Lãng hẳn là độc nhất vô nhị chứ? Còn có thượng cổ vương giới của hắn, ít nhất trong gia tộc Khương thị, xem như là chí tôn chi giới.
Trầm Lãng nói: "Cái long chi tâm này, thượng cổ vương giới, thượng cổ Vương kiếm, đều là cha ta đưa cho ngươi chứ?"
Quỷ Ngọ nói: "Đúng, là hắn cho ta! Bởi vì nuôi dưỡng rồng cần phải đi đến các loại hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, không có những trang bị này, cho dù võ công cao đến đâu cũng không sống nổi."
Trầm Lãng nói: "Hắn đối với ngươi tín nhiệm như vậy, ba món trang bị này là mạng căn của hắn, thế mà lại đưa chúng cho ngươi."
Quỷ Ngọ lạnh lùng nói: "Cũng chính vì những sự tín nhiệm này, khiến ta không thể không quyết định, vì di chí của Khương Ly bệ hạ mà trả giá tất cả. Sau đó ở trong Kim Tự Tháp Hỏa Viêm thành, ta gặp phải Sauron, hai kẻ tuyệt vọng gặp nhau, hai kẻ tuyệt vọng nhất gặp nhau, lại tóe ra hy vọng."
Sau đó xảy ra chuyện gì, hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Quỷ Ngọ nói: "Ta đã lập lời thề, ta đã đáp ứng Khương Ly bệ hạ, vĩnh viễn đứng ở dưới Hỏa Viêm thành chờ ngươi đến, ta không thể bội thề. Mà Sauron lập lời thề muốn lấy lại thanh kiếm hoàng đế của tổ tiên, thống nhất đế quốc Tây Luân. Nhưng mà lý tưởng của chúng ta ở một mức độ nào đó là nhất trí, là trùng hợp. Lý tưởng của Khương Ly bệ hạ là giải phóng toàn thế giới, điều đó có thể bắt đầu ở Đông Phương, cũng có thể bắt đầu ở phương Tây, thế giới đại đồng, nơi nào cũng giống nhau."
"Cho nên, chúng ta ăn nhịp với nhau. Ta đem toàn bộ tình hình nói ra, ta cần thân thể và huyết mạch của Sauron, còn muốn thân phận của hắn. Mà Sauron cần long chi tâm, thượng cổ vương giới, thượng cổ Vương kiếm của ta, có những trang bị này, hắn có thể sống sót trở về cố đô ở đại lục Cực Bắc, hắn có thể lấy lại thanh kiếm của Tây Luân I hoàng đế, hắn có thể kế thừa hoàng vị của đế quốc Tây Luân." Quỷ Ngọ nói: "Thế nhưng, hắn nhất định phải bị ta đoạt xá, linh hồn ta nhất định phải chiếm cứ thân thể hắn, mà biển nham thạch nóng chảy đã hoàn toàn tĩnh mịch, giống như địa ngục, linh hồn xuất khiếu cũng sẽ không phiêu tán, rất thích hợp để đoạt xá."
Trầm Lãng biết, đoạt xá cần ý chí của một bên hoàn toàn từ bỏ chống lại, dù cho có một chút không muốn cũng không được.
Lúc đó Cương Nhất muốn đoạt xá Trầm Lãng, liền thất bại hoàn toàn, dù cho võ công của hắn mạnh hơn Trầm Lãng gấp vạn lần, dù cho tinh thần lực lúc đó của hắn cũng mạnh hơn Trầm Lãng vô số lần.
"Vì lý tưởng, vì mục tiêu, Sauron đồng ý, không chút giữ lại tiếp nhận linh hồn ta đoạt xá." Quỷ Ngọ nói: "Từ đó về sau, hai người chúng ta hợp hai thành một, ta vừa là Quỷ Ngọ, cũng là Sauron. Ta tháo long chi tâm, thượng cổ vương giới, thượng cổ Vương kiếm, mặc lên thân thể mới của Sauron, rời khỏi Hỏa Viêm thành, lại một lần nữa lên phía bắc, đi đến cố đô ở đại lục Cực Bắc, lấy được thanh kiếm của Tây Luân I hoàng đế, sau đó lấy thân phận đại đế Sauron nam hạ, kế thừa đế quốc Tây Luân một cách không thể tranh cãi."
Trầm Lãng nói: "Mà thân thể của Quỷ Ngọ thì chết ở trong biển nham thạch nóng chảy đã đóng băng."
Sauron (Quỷ Ngọ) nói: "Thế nhưng ta vẫn thực hiện lời thề không phải sao? Ta không có làm trái ý chỉ của Khương Ly bệ hạ không phải sao? Ta vĩnh viễn đứng ở Hỏa Viêm thành."
Trầm Lãng nói: "Ngươi ở đại lục Cực Bắc, gặp phải người Bạch Kinh?"
"Không thể trả lời." Sauron nói: "Nhưng ta có thể nói cho ngươi một điểm, ý chí của Bạch Kinh, cũng phù hợp với lý tưởng và ý chí của ta. Từ thái độ của bọn họ đối với ngươi, liền có thể thấy được."
Thái độ của Bạch Kinh đối với Trầm Lãng, đúng là lạnh lẽo.
Bây giờ rốt cục tất cả đã chân tướng đại bạch, quả thực ly kỳ, cũng chấn động lòng người.
Thế nhưng có một điểm, Sauron (Quỷ Ngọ) mãi mãi cũng không thể rửa sạch được.
Ngươi Quỷ Ngọ không nhìn thấy hy vọng, cho nên tự mình đứng ra, độc lập đi hoàn thành nguyện vọng của Khương Ly bệ hạ, điểm này không sai.
Thậm chí ngươi nói dựa vào cái gì con của Khương Ly liền nhất định phải kế thừa Đại Càn Đế Quốc, liền nhất định phải kế thừa sự nghiệp của Khương Ly bệ hạ, đây là tư tưởng hẹp hòi mục nát, điểm này cũng không sai.
Thế nhưng, vì sao ngươi phải hãm hại con của Khương Ly?
Ngươi nói Trầm Lãng không có chí lớn, là cặn bã nhân gian, một lòng chỉ muốn thiên hạ không thù, hưởng thụ vinh hoa phú quý, những điều này đều coi như ngươi có lý.
Nhưng hắn cuối cùng là con của Khương Ly, tại sao ngươi muốn hại chết hắn?
Không yêu, xin đừng làm tổn thương!
Trầm Lãng cảm thấy, trước khi Quỷ Ngọ đoạt xá Sauron, đúng là phát ra từ nội tâm trung thành với Khương thị.
Thế nhưng sau khi đoạt xá Sauron, hắn liền không còn là Quỷ Ngọ hoàn chỉnh, mà là hỗn hợp thể của Quỷ Ngọ và Sauron, hắn đã hỗn hợp ý chí của Sauron.
Vậy vì sao không đợi nhìn thấy Trầm Lãng, liền lập tức giết chết hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận