Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 758: Một kích trí mạng!

Chương 758: Một kích chí mạng!
Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều biến sắc.
Vì sao vậy?
Trầm Lãng vẫn còn ở ngoài mấy ngàn dặm, dựa vào cái gì có thể ngăn cản Chúc Hoằng Chủ?
Trên thế giới này, rất nhiều người đều có thể thỏa hiệp với Trầm Lãng, duy chỉ có gia tộc Chúc thị là không thể.
Việc chặt đầu hơn một vạn người, chặt đứt cánh tay Ninh Chính, hoàn toàn là một loại thái độ cứng rắn của Ninh Thiệu, không chỉ cho Trầm Lãng xem, mà quan trọng hơn là cho Đại Viêm đế quốc xem.
Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ lại ngăn cản, điều này làm cho Nhạc Vương Ninh Thiệu thấy thế nào?
"Vị hiệp sĩ này, ngươi trước hết hãy ở lại phủ của ta." Chúc Hoằng Chủ nói với gián điệp Hắc Kính Ti.
"Đương nhiên."
Chúc Hoằng Chủ xoay người đi ra ngoài nói: "Ta phải đi bái kiến Nhạc Vương bệ hạ đây."
Hắn trực tiếp đội mũ lên, đi ra ngoài. Chúc Nhung vội đuổi theo, thấp giọng nói: "Phụ thân, trong thư Trầm Lãng rốt cuộc viết cái gì, mà lại quan trọng như vậy sao?"
Chúc Hoằng Chủ cúi đầu xuống nói: "Còn nhớ Chúc Nghiêu không?"
Chúc Nhung run lên nói: "Hắn, hắn làm sao?"
Người này Chúc Nhung đương nhiên biết. Thời Khương Ly thế lực lớn mạnh, Chúc Nghiêu này chính là quả trứng gà mà gia tộc Chúc thị đặt ở một cái giỏ khác.
Vạn nhất tương lai Khương Ly thắng lợi và giành được thiên hạ, thì Chúc Nghiêu sẽ trở thành một đường sinh cơ của gia tộc Chúc thị.
Nhưng đối với Đại Viêm đế quốc mà nói, đây đương nhiên là một loại phản bội. Cho nên sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, gia tộc Chúc thị trước tiên hạ lệnh cho Chúc Nghiêu, bảo hắn giết sạch toàn bộ thiên tài trong học đường bí mật của Khương Ly. Đối phương không làm theo, gia tộc Chúc thị lại phái cao thủ đuổi giết Chúc Nghiêu, định **giết người diệt khẩu** triệt để, nhưng người này lại biến mất.
Ngày đó Doanh Nghiễm suất lĩnh đại quân tiến vào sơn cốc nơi có học đường bí mật kia, một trận hỏa hoạn đã thiêu chết tất cả mọi người bên trong.
Bên trong vốn có hơn một nghìn thiên tài do Khương Ly bồi dưỡng, chỉ một bộ phận chạy thoát, còn lại đều bị thiêu chết cháy trong sơn cốc. Không chỉ vậy, hầu như tất cả giáo viên cũng đều bị chết cháy. Cho nên cha con Doanh Nghiễm đã phạm phải huyết tội nặng nề đối với Khương Ly.
Gia tộc Chúc thị tìm kiếm rất lâu đều không tìm được Chúc Nghiêu này, cũng không khỏi hơi yên lòng một chút, cảm thấy người này có lẽ đã chết.
Chúc Nhung thấp giọng nói: "Phụ thân, cho dù Trầm Lãng tìm được Chúc Nghiêu này thì có thể thế nào? Gia tộc Chúc thị có để lại bất kỳ thư từ nào đâu, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh gia tộc Chúc thị chúng ta đã từng muốn **chân đứng hai thuyền**. Lại nói, không phải hoàng tộc cũng phái Tuyết Ẩn ẩn núp bên người Khương Ly sao?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Vậy có thể giống nhau sao? Đó là hoàng tộc, đó là quân, còn chúng ta là thần. Ta hỏi ngươi, Chúc thị chúng ta có tư cách gì phái người ẩn núp bên cạnh Khương Ly? Chúng ta có báo cáo qua cho hoàng đế bệ hạ không? Chúng ta là quan văn, chúng ta có thể nắm giữ tổ chức tình báo của Đại Viêm đế quốc sao?"
Lời này đã nói đến điểm mấu chốt. Gia tộc Chúc thị không có tư cách phái gián điệp, nhưng lại phái một người con riêng đến bên cạnh Khương Ly, đây chính là muốn **chân đứng hai thuyền**, đây chính là muốn đầu cơ.
Chúc Nhung nghĩ một lát rồi nói: "Trầm Lãng uy hiếp chúng ta, nếu không ngăn cản đại xử quyết, thì sẽ công khai thân phận Chúc Nghiêu sao?"
Thử tưởng tượng một chút, nếu Trầm Lãng vào lúc này công khai trắng trợn thân phận Chúc Nghiêu, bề ngoài thì đối với Chúc thị chắc sẽ không có tổn hại gì. Nhưng trong lòng hoàng đế nhất định sẽ có khúc mắc, nhất là vào lúc này, chính là thời khắc mấu chốt gia chủ Chúc thị ở Viêm Kinh tranh đoạt vị trí thủ tướng **nội các**.
Hai năm trước, tân chính của Đại Viêm đế quốc thành công, **Thượng Thư Đài** đổi thành **nội các**. Vì lý do bảo thủ, đã chọn một lão thần **đức cao vọng trọng** làm thủ tướng **nội các**, còn gia chủ Chúc thị làm thứ tướng, quá độ hai ba năm sau hắn sẽ tiếp nhận vị trí thủ tướng.
"Mấy tháng này là then chốt đối với gia chủ, tuy vị trí thủ tướng đã nắm chắc, nhưng lúc này nếu tung ra bất kỳ lời đồn xấu nào, đều lập tức sẽ bị phóng đại. Những đối thủ kia ở Viêm Kinh sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, lúc đó vị trí thủ tướng đế quốc liền khó nói." Chúc Hoằng Chủ nói: "Mà so sánh với việc đó, một cánh tay của Ninh Chính, còn có tính mạng của hơn một vạn người thì lại là cái gì?"
Chúc Nhung nhíu mày, chỗ lợi hại trong chuyện này hắn đương nhiên rõ ràng, nhưng chỉ vì những chuyện này mà để gia tộc Chúc thị thỏa hiệp sao? Có phải có chút uất ức không?
Chúc Hoằng Chủ nói: "Đừng chỉ nghĩ đến uy phong, gia tộc Chúc thị chúng ta đã đủ uy phong rồi. Uy phong gì cũng là giả, quyền thế trong tay mới là thật. Hơn nữa Trầm Lãng uy hiếp chúng ta không chỉ là chuyện của Chúc Nghiêu, mà còn có một chuyện khác càng thêm **chí mạng**!"
"Chuyện gì?" Chúc Nhung hỏi.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Thân phận của Hồng Tuyết."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chúc Nhung hoàn toàn biến đổi dữ dội, thậm chí đứng sững tại chỗ.
Chúc Hồng Tuyết lúc này có phân lượng không gì sánh nổi trong gia tộc Chúc thị. Hắn có thiên phú võ đạo rất cao, hơn nữa tương lai sẽ trở thành nhị đầu lĩnh của **Thiên Nhai Hải Các**, vị trí này thậm chí còn vượt qua cả thủ tướng Nhạc Quốc.
Bởi vì một khi tiêu diệt Trầm Lãng xong, Đại Viêm đế quốc liên hợp với sáu đại thế lực siêu thoát sẽ tiến hành phong tỏa lại toàn bộ thế giới phương Đông. Phân lượng của **Thiên Nhai Hải Các** cùng sáu đại thế lực siêu thoát sẽ lại một lần nữa được đề cao, cho nên Chúc Hồng Tuyết tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Nếu lúc này thân phận của Chúc Hồng Tuyết bị tiết lộ có vấn đề, vậy tương lai ở **Thiên Nhai Hải Các** hắn còn có thể kế thừa vị trí nhị đầu lĩnh hay không, tất cả liền trở nên không biết.
Một lúc lâu sau, Chúc Nhung **nghiến răng nghiến lợi** nói: "Chúc Hồng Tuyết là con trai của ta, kẻ nào muốn thay đổi điểm này, phải chết!"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Bây giờ ngươi đã biết nguyên nhân chưa? Trầm Lãng giao dịch với chúng ta, trước **đại quyết chiến** giữa hắn và Thiên Nhạc thành, Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung, còn có mười mấy vạn người bị bắt không thể bị thương tổn."
***
Trong Vương cung!
Chúc Hoằng Chủ nói thẳng: "Khởi bẩm bệ hạ, **lão thần** muốn ngăn cản đại điển xử quyết. Cánh tay của Ninh Chính, có thể không chặt thì vẫn tốt hơn là chặt. Hắn dù sao cũng là em ruột của ngài, như vậy cũng có thể thể hiện nền chính trị nhân từ của bệ hạ."
Nhạc Vương Ninh Thiệu kinh ngạc, không dám tin nhìn Chúc Hoằng Chủ, đây là ý gì? Trước đó việc này ngươi cũng đồng ý, đồng thời còn rất tán thưởng điểm này, cảm thấy đối với Trầm Lãng nhất định phải đủ cứng rắn, vì sao hiện tại lại đổi ý?
"Tướng gia, vì sao vậy?" Nhạc Vương Ninh Thiệu hỏi.
Chúc Hoằng Chủ khom người nói: "Tất cả đều là nhờ bệ hạ thánh minh cân nhắc. Nếu Ninh Chính có tội, tương lai đợi tiêu diệt Trầm Lãng xong, có thể mang hắn ra xử phạt theo pháp luật mức cao nhất, không cần phải chặt tay bây giờ. Còn hơn một vạn người này, **lão thần** cảm thấy đợi diệt xong Trầm Lãng rồi giết, sẽ càng **danh chính ngôn thuận** hơn."
Nhạc Vương Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ một lúc lâu, hắn thực sự không thể tưởng tượng được, Chúc Hoằng Chủ lại đổi ý vào thời khắc mấu chốt.
"Tướng gia, có phải Trầm Lãng đã tìm ngài và uy hiếp ngài không?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói: "Hoàn toàn không có chuyện này."
Tiếp đó, hắn quỳ hai gối xuống, **dập đầu** nói: "Xin bệ hạ **khai ân**."
Nhạc Vương Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi co lại, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười nhạt.
Nhưng sau đó, hắn tiến lên đỡ Chúc Hoằng Chủ dậy nói: "**Gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo**. Lời của Tướng gia ta vẫn phải nghe."
Tiếp đó, Nhạc Vương Ninh Thiệu hạ lệnh: "Người đâu, truyền chỉ đến pháp trường, đại điển xử quyết kết thúc, không giết!"
***
Trên quảng trường!
Chúc Nhung đang giằng co với **công chúa** Ninh La. Hắn đến để ngăn cản hành hình, nhưng Ninh La khăng khăng rằng không có ý chỉ của đại vương thì tuyệt đối không thể dừng lại.
"Chúc Nhung đại nhân, nếu ta nhớ không lầm, Nhạc Quốc hẳn vẫn là họ Ninh, chứ không phải họ Chúc nhỉ."
Chúc Nhung khom người cúi lạy nói: "Đương nhiên là vậy, **trưởng công chúa** điện hạ. Ta đến đây không phải muốn ngăn cản hành hình, mà là mời hai vị đợi ý chỉ từ vương cung."
"Vậy thì chờ đi." **Trưởng công chúa** Ninh La **cười lạnh** nói.
Sau khi bị **hủy dung**, nàng gần như mọi lúc mọi nơi đều đeo một chiếc mặt nạ bạc, chỉ lộ ra hai mắt, trông càng thêm **lãnh khốc**.
Mà người từng là **Tam vương tử** Ninh Kỳ, bây giờ là **Kỳ Quốc công**, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Đã từng hắn **hào quang vạn trượng**, nhất là trong đại chiến Sở - Nhạc, tài năng kinh diễm mà hắn thể hiện ra hoàn toàn khiến người ta khâm phục, thậm chí được gọi là thành viên xuất sắc nhất của vương tộc Ninh thị mấy trăm năm qua.
Nhưng sau khi gia tộc Tiết thị bị hủy diệt, hắn dường như hoàn toàn chìm nghỉm giữa đám đông.
Sau khi tân vương Ninh Thiệu lên ngôi, hắn vẫn tỏ thái độ thuần phục như trước, thậm chí còn suất lĩnh đại quân đi tiêu diệt nước Nam Âu. Kết quả đánh mấy tháng trời mà không có tiến triển gì. Sau khi Chúc Hồng Tuyết dẫn một vạn **huyết hồn quân** đến, đã nhanh chóng tiêu diệt tộc Sa Man, đánh bại Căng Quân, cộng thêm bình dân tộc Sa Man, **tàn sát** gần trăm vạn người, thiêu rụi mấy ngàn dặm rừng rậm.
Sau khi trở lại thủ đô, vị **Kỳ Quốc công** này cũng không có bất kỳ biểu hiện xuất sắc nào, cũng hoàn toàn không đưa ra tiếng nói của mình.
Hơn một vạn tù phạm chỉnh tề quỳ xuống, không nói một lời, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Tuyệt đại bộ phận đám người này là vì từng theo Ninh Chính, gián tiếp theo Trầm Lãng, nhất là những người thuộc dòng chính của Đề đốc phủ Thiên Nhạc dưới trướng Ninh Chính.
Nếu là trước đây, bọn họ còn có thể **hô to oan uổng**, nhưng đã bị giam giữ hai năm, hầu như đều đã **chết lặng**.
Trong đó có thành chủ Liễu Vô Nham, cả gia tộc đều quỳ gối ở đó, hắn lại nằm trong danh sách chặt đầu đợt đầu tiên này. Trời mới biết, trong một thời gian rất dài hắn đều là kẻ địch của Trầm Lãng mà, tội danh của hắn có hai điều.
Thứ nhất, ở thành Huyền Vũ khi nhìn thấy Trầm Lãng, hắn đã lùi vào ven đường, đồng thời cúi người thật sâu thi lễ.
Thứ hai, sau khi Trầm Lãng trốn ra hải ngoại, Liễu Vô Nham từ quan, bị phán định là lòng mang oán hận, đồng tình và hoài niệm Khương Ly.
Hạt cát trong **đồng hồ cát** dần dần chảy xuống, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ Ngọ ba khắc. Mà lúc này, vị đại hoạn quan được Nhạc Vương Ninh Thiệu phái tới truyền chỉ lại đi không nhanh, thậm chí có vẻ không chút vội vã.
Hạt cát cuối cùng trong **đồng hồ cát** đã chảy hết, nhìn đồng hồ tự báo giờ, cũng đã chỉ đến giờ Ngọ ba khắc.
"Đến giờ rồi." **Công chúa** Ninh La nói: "**Kỳ Quốc công**, **khai trảm** đi."
Ninh Kỳ run lên, nói: "Đã Chúc đại nhân nói sẽ có ý chỉ mới, vậy sao không đợi thêm chút nữa?"
**Trưởng công chúa** Ninh La lạnh giọng nói: "Ninh Kỳ, lẽ nào ngươi cũng muốn **mưu phản** sao? Lẽ nào ngươi cũng đồng tình với đám **dư nghiệt** của Trầm Lãng sao?"
Chúc Nhung lớn tiếng nói: "**Trưởng công chúa** điện hạ, chờ chút, chờ chút nữa, hoạn quan trong cung đã tới rồi, tới rồi!"
Ninh La **lạnh lùng** nói: "Vậy đợi đến rồi hãy dừng!"
Nhưng sau đó, nàng trực tiếp làm thay, giật lấy lệnh bài trước mặt Ninh Kỳ, ném mạnh xuống đất, lớn tiếng nói: "**Khai trảm**!"
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt..."
Đám **đao phủ** đầu tiên giơ tay chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, hơn ba trăm cái đầu bị chặt lìa.
Dân chúng vây xem gần như theo bản năng che mắt lại, cả quảng trường **huyết quang ngút trời**. Mặt Ninh Kỳ co giật một trận, sững sờ nhìn máu tươi đầy đất.
Mà lúc này, ánh mắt của **trưởng công chúa** Ninh La lại có vẻ đặc biệt cuồng nhiệt và kích thích, cảnh tượng tàn sát này mang đến cho nàng sự kích thích mãnh liệt.
Chỉ có sự tàn sát như vậy mới có thể giúp nàng trút bỏ hận thù và phẫn nộ trong lòng. Sau khi nước Nam Âu chiến bại, nàng trở thành tù binh của Căng Quân. Lúc đó nàng cũng không phải là vô cùng thống hận, bởi vì Căng Quân sau khi thuế biến sở hữu một loại mị lực đặc thù vô cùng mãnh liệt.
Tuy ngoài miệng nàng không nói gì, nhưng trong lòng lại ôm ấp một ảo tưởng nào đó. Hơn nữa quan hệ giữa Căng Quân và Nhạc Quốc chuyển biến rất nhanh, từ kẻ địch biến thành đồng minh, cho nên việc vợ chồng **gương vỡ lại lành** không phải là không có khả năng.
Vậy mà vương hậu của Căng Quân vì muốn độc chiếm Căng Quân, đã trực tiếp **hủy dung** Ninh La nàng, hơn nữa còn không bị Căng Quân trừng phạt chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận