Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)
Chương 793: Giết ngươi toàn bộ gia!
Chương 793: Giết ngươi toàn bộ gia!
Ninh Thiệu theo bản năng lại định quỳ xuống, hướng về Viêm Kinh hô to Đại Viêm đế quốc bất khả chiến bại, hoàng đế bệ hạ uy chấn thiên hạ.
Nhưng mà giây tiếp theo, khi hắn nhìn thấy đầu người trong hộp thì không khỏi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, đây đâu phải là đầu của Trầm Lãng? Cái này... cái này rõ ràng là tâm phúc của hắn, người thân cận nhất của hắn, Niên công công.
Thôi được rồi, Trầm Lãng cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn thực sự không tìm được một cái đầu nào vừa đủ châm chọc, lại vừa có sức nặng hơn, con trai trưởng của Ninh Thiệu đã bị hắn giết một lần rồi.
Tất cả văn võ đại thần có mặt tại đây đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, không dám tin nhìn cái đầu người trong hộp, tuấn tú xinh đẹp, nhưng mặt mày vặn vẹo vì sợ hãi, đây không phải là Niên công công bên cạnh Nhạc Vương Ninh Thiệu sao? Cái vị Niên công công cuồng vọng ngang ngược nhưng lại mang theo vẻ quyến rũ của nữ nhân đó sao?
Không phải nói là đầu của Trầm Lãng sao? Trầm Lãng đâu rồi?
Lúc này, vũ sĩ trẻ tuổi đang cầm chiếc hộp liền tháo mũ trụ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng của Trầm Lãng, hắn xoay một vòng 360 độ giữa đại điện, cười nói: "Ninh Thiệu, chư vị đại thần, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Tiếp đó, Trầm Lãng chợt vung tay lên!
Toàn bộ ba nghìn huyết hồn quân trong vương cung đều đồng loạt tháo mũ trụ xuống, để lộ ra gương mặt thật của các nàng, toàn bộ đều là nữ chiến sĩ Amazon, đâu phải là huyết hồn quân gì chứ?
"Chư vị, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Tiếp theo Trầm Lãng lại vung tay lên, lại có thêm một ngàn người tràn vào, khiêng theo từng chiếc rương lớn.
"Mở ra!"
Theo một tiếng lệnh của Trầm Lãng, tất cả các rương lớn đột ngột bị mở tung, từ bên trong lăn ra vô số đầu người.
Toàn bộ đều là huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các.
Vũ sĩ Khô Lâu Đảng còn dùng tốc độ nhanh nhất, dùng gần hai vạn cái đầu người xếp thành mười cái *kinh quan* ngay trên đại điện.
Đầu người xếp thành Kim Tự Tháp, máu me đầm đìa, dữ tợn khủng bố.
Trầm Lãng lại nói: "Chư vị, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Toàn trường lặng ngắt như chết.
Thật sự giống như có vô số tia sét đánh xuống, trực tiếp đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, lập tức mất đi tất cả phản ứng.
Thế giới này quá điên cuồng, quá kinh khủng!
Hai vạn huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các, vậy mà toàn quân bị diệt?
Cái này, điều này sao có thể? Đây chính là huyết hồn quân đã tiêu diệt trăm vạn đại quân của các nước Tây Vực kia mà?
Trầm Lãng trước đây tạo ra những kỳ tích kia thì thôi đi, bây giờ lại còn giết sạch cả huyết hồn quân? Ngươi rốt cuộc là người, hay là quỷ vậy hả?
Trầm Lãng chậm rãi đi tới trước mặt Chúc Hoằng Chủ, cười nói: "Chúc đại nhân, ngài thấy ta diễn thế nào?"
Gương mặt Chúc Hoằng Chủ run rẩy, nhìn Trầm Lãng mà thầm nói trong đau khổ: Không phải đã nói là không ép ta tỏ thái độ sao? Không phải nói là phải chừa cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng sao?
Trầm Lãng thấp giọng nói: "Không phối hợp? Liền giết ngươi toàn bộ gia."
Chúc Hoằng Chủ run rẩy nói: "Hay, rất hay."
Trầm Lãng nói: "Ta diễn hay, vậy ngài còn không vỗ tay?"
Chúc Hoằng Chủ lạnh cả người, thật hận không thể chết ngay tại chỗ, nhưng bây giờ hắn muốn chết cũng không được, nếu hắn không phối hợp, Trầm Lãng thật sự sẽ giết hắn toàn bộ gia.
"Bốp bốp bốp..." Chúc Hoằng Chủ run rẩy đứng dậy, hai tay vỗ vào nhau.
Tiếng vỗ tay vang lên, còn vọng lại trong đại điện này, nghe thật cô tịch.
Trầm Lãng lại đi tới trước mặt Chúc Nhung nói: "Chúc Nhung đại nhân, ngài nói xem? Ta diễn có hay không?"
Chúc Nhung tê cả da đầu, cũng bắt đầu vỗ tay, quả nhiên là người thông minh, chưa đợi Trầm Lãng mở miệng đã biết nên làm thế nào.
Trầm Lãng nói: "Không quỳ xuống vỗ tay sao?"
Chúc Nhung cắn răng nhìn Trầm Lãng, trong lòng run rẩy, Trầm Lãng ngươi thật sự muốn làm bộ mặt tiểu nhân đến mức triệt để như vậy sao? Tối qua gặp mặt không bắt ta quỳ, sao bây giờ lại bắt ta quỳ?
Đương nhiên, tối qua toàn là người một nhà của ta Trầm Lãng, ngươi Chúc Nhung quỳ xuống cho ai xem? Còn bây giờ cả triều đình đều là người của Chúc thị các ngươi, ngươi quỳ trước mặt mọi người ta mới thấy sướng chứ.
"Không quỳ thì ta giết ngươi toàn bộ gia." Trầm Lãng thấp giọng nói.
Mả mẹ nhà ngươi, ngươi không thể đổi câu khác được à? Ngươi được xưng là Đông Phương Nhân Hoàng cơ mà, ngươi đâu phải lưu manh?
Nhưng mà, khi Trầm Lãng giơ ngón tay bắt đầu đếm ngược, Chúc Nhung chậm rãi quỳ xuống, bắt đầu vỗ tay.
Không tệ, không tệ, đã có hai người vỗ tay.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Hai cha con Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung cứ thế vỗ tay liên tục, hoàn toàn không dám ngừng. Bởi vì chỉ cần động tác của họ chậm lại một chút, Trầm Lãng liền bắt đầu lộ ra ánh mắt uy hiếp, hơn nữa còn bắt đầu đếm ngón tay, bộ dạng tiểu nhân lộ rõ mồn một.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể tiếp tục vỗ tay, cả đại điện chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của hai người, thật lúng túng, thật là thống khổ.
"Bốp bốp bốp..." Ngay sau đó, bên trong đại điện lại vang lên tiếng vỗ tay thứ ba.
Trầm Lãng nhướng mày, là ai vậy? Ai dám vỗ tay? Ta không cho phép, ai dám?
"Tiểu hỗn đản, ngươi diễn đủ chưa?" Phía trên đại điện, truyền đến một giọng nói run rẩy, tràn ngập niềm vui mừng điên cuồng và sự kích động vô hạn.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên vương tọa cao nhất của đại điện, Thái Thượng Vương Ninh Nguyên Hiến đang chậm rãi vỗ tay, tuy cả người run rẩy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời cơ trí, nào có nửa phần si ngốc điên dại.
"Tiểu hỗn đản, ta biết ngay ngươi có chiêu này mà, hôm qua ta đã biết ngươi sẽ giở trò này, ngươi cái thứ tiểu tử này vừa nhấc mông là ta biết ngươi định thải thứ gì rồi." Ninh Nguyên Hiến vừa rơi lệ, vừa vỗ tay.
Trầm Lãng cố gắng chớp mắt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống, bước lên bậc thềm, ôm lấy thân thể Ninh Nguyên Hiến, nức nở nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, phụ vương, con đến muộn, ngài chịu khổ rồi..."
Trầm Lãng ôm vào lòng một thân thể hầu như chỉ còn da bọc xương, lại còn run rẩy không cách nào kiểm soát, khiến Trầm Lãng càng thêm đau lòng như cắt.
"Không muộn chút nào, không muộn chút nào." Ninh Nguyên Hiến lệ tuôn như suối nói: "Ta còn chưa chết, sao có thể nói là muộn được chứ? Con à, ngươi đến vẫn còn sớm quá, lẽ ra nên muộn một chút hẵng về, chuẩn bị đầy đủ hơn rồi hãy quay lại, cũng đỡ phải mạo hiểm như vậy, lần này ngươi đến quá mạo hiểm, thiếu chút nữa làm ta sợ đến hồn phi phách tán."
Trầm Lãng nghẹn ngào nói: "Con sợ đến muộn, thì... không còn được gặp lại người nữa."
Ninh Nguyên Hiến vừa khóc vừa cười nói: "Ngươi xem thường ta, cũng xem thường Ninh Chính rồi."
Trầm Lãng ôm Ninh Nguyên Hiến vài phút đồng hồ, sau đó thu lại hết nước mắt, buông hắn ra, cười nói: "Phụ vương à, Ninh Diễm lại có thai rồi, đứa bé này chúng con sinh ra là để chuyên cho người và Biện mẫu phi bế bồng đấy."
"Được, tốt, tốt..." Ninh Nguyên Hiến nói: "Ta vừa hay có thể tự mình dạy dỗ, dạy nó đọc sách viết chữ, chữ viết của ngươi kém quá."
Trầm Lãng thầm nghĩ: "Nhạc phụ đại nhân, trình độ thư pháp của hai chúng ta cũng sàn sàn như nhau thôi, đều là bề ngoài coi đẹp mắt, thực tế trên thì rất diễm tục."
Đương nhiên hắn chỉ nghĩ vậy, đoạn giơ ngón tay cái lên nói: "Thư pháp của nhạc phụ đại nhân ngài, đơn giản là nhất tuyệt."
Ninh Nguyên Hiến run rẩy càng thêm nghiêm trọng, dù không còn giả ngây giả dại nữa, nước bọt nơi khóe miệng cũng có chút không khống chế được, cho nên Trầm Lãng nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch khóe miệng cho hắn.
"Được rồi, lão già ta đây bị ngươi dỗ yên rồi." Ninh Nguyên Hiến cười nói: "Màn kịch hôm nay làm ta rất thỏa mãn, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây, lúc nào ngươi về Nộ Triều thành, thì tiện thể dẫn theo ta và Biện phi đi cùng, ta bị nhốt trong cung mấy chục năm rồi, vừa lúc cũng theo con rể đi giải sầu một chút."
"Được ạ!" Trầm Lãng đáp, hắn vung tay lên, tức thì có người mang lên một chiếc xe đẩy, xe đẩy mới tinh, do chính Trầm Lãng thiết kế.
Trầm Lãng tiến lên nhẹ nhàng bế Ninh Nguyên Hiến đặt lên xe đẩy, hướng về phía cả triều văn võ đại thần nói: "Chư vị chờ một chút nhé, ta tiễn nhạc phụ về phòng nghỉ ngơi, sẽ quay lại ngay, quay lại ngay!"
"Lê Chuẩn, Lê Chuẩn..." Trầm Lãng gọi lớn.
Khoảnh khắc sau, một bóng người cực nhanh chạy vào, bước chân có chút lảo đảo, gần như muốn té ngã trên đất.
Đây chính là đại hoạn quan Lê Chuẩn khi xưa, gân mạch đã bị chặt đứt, võ công hầu như mất hết, chỉ có thể miễn cưỡng đi lại.
Hắn chạy đến trước mặt Trầm Lãng và Ninh Nguyên Hiến, quỳ xuống dập đầu nói: "Hai vị bệ hạ, lão nô ở đây ạ?"
Trên khuôn mặt gầy yếu của hắn nở nụ cười toe toét, mặt đầy vết thương, cười còn khó coi hơn khóc.
Trầm Lãng đưa ba ngón tay lên nói: "Ba vị, là ba vị bệ hạ."
Đại hoạn quan Lê Chuẩn nhẹ nhàng tự tát mình một cái nói: "Vâng, vâng, lão nô hồ đồ, là ba vị bệ hạ."
Sau đó, Trầm Lãng đẩy xe lăn đưa Ninh Nguyên Hiến về phòng nghỉ ngơi.
Ninh Nguyên Hiến không muốn ở lại trong cung điện không phải là vì hắn mệt, mà là để tỏ rõ rằng hắn đã thoái vị, từ nay trăm sự không quản, chỉ chờ đi dạy cháu mà thôi.
......
Về đến phòng, Tô phi đang ngồi ngẩn người ở đó, vừa ngây ra vừa không ngừng gạt lệ, thậm chí còn nghẹn ngào thành tiếng.
Cửa phòng mở ra, nàng gần như theo bản năng muốn quỳ xuống, nàng thật sự quá sợ Ninh Thiệu, đó chính là một tên cầm thú.
Nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn tỉnh táo, lại thấy Trầm Lãng sau lưng hắn, không khỏi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Nàng gần như theo bản năng dụi mắt, hoàn toàn cảm giác mình đang bị ảo giác, hay hoặc giả là đang nằm mơ.
Trầm Lãng nhìn Tô phi, trong lòng có chút phức tạp, thế giới này thực sự là tạo hóa trêu ngươi. Đã từng Tô phi cùng Tô Nan đều là sinh tử đại địch của hắn, kết quả hai năm qua lại chính là Tô phi đang chăm sóc Ninh Nguyên Hiến, tuy là nàng không dám cùng Ninh Thiệu, Ninh Dực chống lại, nhưng lại đem Ninh Nguyên Hiến chăm sóc đến từng li từng tí, chí ít làm cho hắn sống mà không đến nỗi lôi thôi. Mà Tô Nan thì một mực đi theo Căng Quân, chiến đấu vì hắn, Trầm Lãng.
"Tô phi, hai năm qua ngươi vất vả rồi." Trầm Lãng nói.
Tô phi liều mạng lắc đầu, nhưng sau đó cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.
Ninh Nguyên Hiến nói: "Tô phi, đói rồi, làm cơm đi."
"A, vâng, vâng, vâng..." Tô phi lại nhìn Ninh Nguyên Hiến một cái, lúc này mới đi về phía nhà bếp.
Trong hai năm qua, nàng cũng từng một mực hoài nghi Ninh Nguyên Hiến là đang giả điên giả ngốc, nhưng một năm sau nàng liền không còn nghi ngờ nữa, nàng thật sự cho rằng Ninh Nguyên Hiến đã điên rồi, bởi vì mọi lúc mọi nơi hắn đều biểu hiện ra là ngốc nghếch, ngây ngô, ngay cả ở trước mặt nàng cũng không hề lộ ra chút nào sơ hở.
Trầm Lãng ngoắc tay nói: "Đến, mang vào."
Một lát sau, vài nữ vũ sĩ bưng tới một món đồ, trong suốt như thạch.
Trầm Lãng múc một miếng, đút cho Ninh Nguyên Hiến.
"Thứ gì vậy, lành lạnh, lại vừa dai vừa mềm, ăn ngon, ăn ngon..." Ninh Nguyên Hiến như một đứa trẻ nhảy cẫng hoan hô, phảng phất như lần đầu tiên được ăn món ngon vậy.
Trầm Lãng nói: "Con đặc biệt phát minh vì ngài đấy, *quả đông lạnh*!"
Tiếp đó Trầm Lãng từ trong lòng ngực móc ra một bức vẽ, mở ra trước mặt Ninh Nguyên Hiến, người trong bức họa này chính là Ninh Nguyên Hiến, hơn nữa còn là Ninh Nguyên Hiến của hai ba năm về trước, tinh anh, trẻ trung, uy vũ, thích làm màu.
Mặc dù diện mạo rất mơ hồ, thế nhưng cái khí chất này của Ninh Nguyên Hiến lại được vẽ giống như thật vô cùng, sống động trên giấy, làm cho hắn hầu như liếc mắt là có thể nhận ra mình, thậm chí rơi vào hồi ức của hai, ba năm trước.
Đây không phải là Trầm Lãng vẽ, mà là bút tích của một đứa bé, tràn ngập linh khí cùng nét ngây thơ trẻ con, trên bức vẽ còn viết mấy chữ: "Hiến gia gia".
"Đây là bảo bối nào của ngươi vậy?" Ninh Nguyên Hiến cảm giác nội tâm phảng phất như được một dòng suối ngọt ngào trong lành xoa dịu, cả người đều bị bức vẽ này làm cho cảm động, tràn ngập vô hạn sự tốt đẹp.
Trầm Lãng nói: "Đây là Yêu Yêu vẽ, con thường xuyên kể cho nó nghe về người, cho nên trước khi tới Thiên Nhạc thành, nó liền vẽ bức này để con tặng cho người. Nó là con gái của con và Cừu Yêu Nhi, đương nhiên không chỉ là Cừu Yêu Nhi, nói chung nó chắc là đứa trẻ thông minh nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này, là tinh linh mà thượng thiên ban cho con."
Ninh Nguyên Hiến nhận lấy bức vẽ này, tỉ mỉ nhìn từng đường nét, dùng đôi tay run rẩy vuốt ve, rồi cười nói: "Vậy tiểu tinh linh đó... cũng giao cho ta nhé, được không?"
"Được ạ, nhà con hiện tại một đống trẻ con, đều đang chờ ngài đến dạy đây." Trầm Lãng nói.
Ninh Nguyên Hiến vừa xem tranh, vừa ăn quả đông lạnh, trong lòng ngọt ngào, đoạn phất tay một cái nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, đi diễn cho xong màn kịch. Lão già ta đây ngươi dỗ yên xong rồi, tiếp theo nên đi... nên đi gặp các thần tử của ngươi một chút."
Hắn vốn là muốn nói "an ủi", nhưng lại đổi lời, bởi vì thần tử không cần an ủi, lòng trung thành của bọn họ là chuyện đương nhiên, dùng hai chữ "an ủi" này có lẽ sẽ làm vấy bẩn lòng trung thành của những người như Ninh Chính cùng Trương Xung.
Trầm Lãng nói: "Vâng, lát nữa con sẽ cho người đưa Biện phi tới. Lê công công, giao cho ngài."
Hắn đem cái thìa đưa cho Lê Chuẩn, sau đó rời khỏi gian phòng, đi về phía đại điện bên ngoài.
Lê Chuẩn dùng cái thìa tiếp tục đút quả đông lạnh cho Ninh Nguyên Hiến ăn.
"Lão cẩu, ngươi cũng ăn một miếng đi, ăn ngon lắm." Ninh Nguyên Hiến nói.
Lê Chuẩn nói: "Bệ hạ, đây là vị bệ hạ kia làm cho ngài, lão nô là con chó, đâu có xứng ăn thứ tốt này ạ."
Ninh Nguyên Hiến nói: "Bảo ngươi ăn thì cứ ăn, lắm lời quá đi."
Lê Chuẩn múc một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng.
Ninh Nguyên Hiến tràn ngập chờ mong nhìn Lê Chuẩn, nói: "Ngon không?"
"Ngon, ngon lắm, lão nô chưa từng được ăn món nào ngon như vậy." Lê Chuẩn mở to mắt, khoa trương nói: "Trầm Lãng bệ hạ chính là có bản lĩnh, mấu chốt là có hiếu tâm, nếu không thì cũng làm không ra được đồ tốt như vậy, tiếp theo bệ hạ có thể hưởng thanh phúc rồi."
Ninh Nguyên Hiến run rẩy nói: "Chúng ta cùng nhau, cùng nhau..."
Lê Chuẩn cố nén nước mắt nói: "Vâng, vâng, lão nô con chó này sẽ theo bệ hạ cùng nhau hưởng thanh phúc."
......
Trầm Lãng đứng ở cửa sau cung điện, hít một hơi thật sâu, xóa đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ giương nanh múa vuốt, đi trở lại vào bên trong đại điện.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Cha con Chúc Hoằng Chủ vẫn còn đang vỗ tay ở đó, tay đều muốn sưng lên, không có cách nào, Trầm Lãng không bảo ngừng, nếu bọn họ dừng lại, phỏng chừng lại phải nghe đến câu thoại quen thuộc kia: giết ngươi toàn bộ gia.
Mà cả triều văn võ đại thần đứng ở đó run lẩy bẩy, giống như chim cút, thậm chí có cảm giác không thể hô hấp.
Lúc này bọn họ đều đã phản ứng kịp, sự chấn động cực độ đến chết lặng lúc trước đã rút đi, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận, thủ đoạn của ác ma Trầm Lãng này thật đáng sợ, trước kia khi hắn vẫn chỉ là một sủng thần thì đã rất khủng bố rồi, hiện tại thì càng không cần phải nói.
Trầm Lãng không để ý đến những người khác, đi thẳng tới trước mặt Ninh Chính, nhẹ nhàng cởi xiềng xích trên người hắn ra, thế nhưng chẳng hề nói một câu.
Vừa rồi nhìn thấy Trầm Lãng vào cái sát na kia, Ninh Chính cả người mừng như điên đến mức dường như muốn nổ tung, sự kích động vô cùng vô tận phảng phất như hỏa sơn phun trào.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như là mấy năm trước trong đại điển tế thiên kia, hắn bị cho uống một loại dược vật nào đó, cả người có cảm giác muốn bay lên trời, máu toàn thân như muốn sôi trào, da đầu từng đợt tê dại, cái loại kích thích đó, hầu như muốn làm cho hắn phải rít gào lên tiếng.
Nhưng là bây giờ nửa canh giờ trôi qua, hắn dần dần bình tĩnh lại, biến thành một tòa núi lửa chưa phun trào, nội tâm dâng trào, biểu tình bình tĩnh, chỉ có gương mặt không ngừng co giật, hai tay không ngừng run rẩy.
"Vương huynh, huynh vất vả rồi." Trầm Lãng nói.
Sau khi được cởi xiềng xích, Ninh Chính cẩn thận trang trọng quỳ xuống trước Trầm Lãng, dập đầu nói: "Bề tôi Ninh Chính, tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Ninh Thiệu theo bản năng lại định quỳ xuống, hướng về Viêm Kinh hô to Đại Viêm đế quốc bất khả chiến bại, hoàng đế bệ hạ uy chấn thiên hạ.
Nhưng mà giây tiếp theo, khi hắn nhìn thấy đầu người trong hộp thì không khỏi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, đây đâu phải là đầu của Trầm Lãng? Cái này... cái này rõ ràng là tâm phúc của hắn, người thân cận nhất của hắn, Niên công công.
Thôi được rồi, Trầm Lãng cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn thực sự không tìm được một cái đầu nào vừa đủ châm chọc, lại vừa có sức nặng hơn, con trai trưởng của Ninh Thiệu đã bị hắn giết một lần rồi.
Tất cả văn võ đại thần có mặt tại đây đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, không dám tin nhìn cái đầu người trong hộp, tuấn tú xinh đẹp, nhưng mặt mày vặn vẹo vì sợ hãi, đây không phải là Niên công công bên cạnh Nhạc Vương Ninh Thiệu sao? Cái vị Niên công công cuồng vọng ngang ngược nhưng lại mang theo vẻ quyến rũ của nữ nhân đó sao?
Không phải nói là đầu của Trầm Lãng sao? Trầm Lãng đâu rồi?
Lúc này, vũ sĩ trẻ tuổi đang cầm chiếc hộp liền tháo mũ trụ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng của Trầm Lãng, hắn xoay một vòng 360 độ giữa đại điện, cười nói: "Ninh Thiệu, chư vị đại thần, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Tiếp đó, Trầm Lãng chợt vung tay lên!
Toàn bộ ba nghìn huyết hồn quân trong vương cung đều đồng loạt tháo mũ trụ xuống, để lộ ra gương mặt thật của các nàng, toàn bộ đều là nữ chiến sĩ Amazon, đâu phải là huyết hồn quân gì chứ?
"Chư vị, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Tiếp theo Trầm Lãng lại vung tay lên, lại có thêm một ngàn người tràn vào, khiêng theo từng chiếc rương lớn.
"Mở ra!"
Theo một tiếng lệnh của Trầm Lãng, tất cả các rương lớn đột ngột bị mở tung, từ bên trong lăn ra vô số đầu người.
Toàn bộ đều là huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các.
Vũ sĩ Khô Lâu Đảng còn dùng tốc độ nhanh nhất, dùng gần hai vạn cái đầu người xếp thành mười cái *kinh quan* ngay trên đại điện.
Đầu người xếp thành Kim Tự Tháp, máu me đầm đìa, dữ tợn khủng bố.
Trầm Lãng lại nói: "Chư vị, có ngạc nhiên mừng rỡ không? Có bất ngờ không?"
Toàn trường lặng ngắt như chết.
Thật sự giống như có vô số tia sét đánh xuống, trực tiếp đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, lập tức mất đi tất cả phản ứng.
Thế giới này quá điên cuồng, quá kinh khủng!
Hai vạn huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các, vậy mà toàn quân bị diệt?
Cái này, điều này sao có thể? Đây chính là huyết hồn quân đã tiêu diệt trăm vạn đại quân của các nước Tây Vực kia mà?
Trầm Lãng trước đây tạo ra những kỳ tích kia thì thôi đi, bây giờ lại còn giết sạch cả huyết hồn quân? Ngươi rốt cuộc là người, hay là quỷ vậy hả?
Trầm Lãng chậm rãi đi tới trước mặt Chúc Hoằng Chủ, cười nói: "Chúc đại nhân, ngài thấy ta diễn thế nào?"
Gương mặt Chúc Hoằng Chủ run rẩy, nhìn Trầm Lãng mà thầm nói trong đau khổ: Không phải đã nói là không ép ta tỏ thái độ sao? Không phải nói là phải chừa cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng sao?
Trầm Lãng thấp giọng nói: "Không phối hợp? Liền giết ngươi toàn bộ gia."
Chúc Hoằng Chủ run rẩy nói: "Hay, rất hay."
Trầm Lãng nói: "Ta diễn hay, vậy ngài còn không vỗ tay?"
Chúc Hoằng Chủ lạnh cả người, thật hận không thể chết ngay tại chỗ, nhưng bây giờ hắn muốn chết cũng không được, nếu hắn không phối hợp, Trầm Lãng thật sự sẽ giết hắn toàn bộ gia.
"Bốp bốp bốp..." Chúc Hoằng Chủ run rẩy đứng dậy, hai tay vỗ vào nhau.
Tiếng vỗ tay vang lên, còn vọng lại trong đại điện này, nghe thật cô tịch.
Trầm Lãng lại đi tới trước mặt Chúc Nhung nói: "Chúc Nhung đại nhân, ngài nói xem? Ta diễn có hay không?"
Chúc Nhung tê cả da đầu, cũng bắt đầu vỗ tay, quả nhiên là người thông minh, chưa đợi Trầm Lãng mở miệng đã biết nên làm thế nào.
Trầm Lãng nói: "Không quỳ xuống vỗ tay sao?"
Chúc Nhung cắn răng nhìn Trầm Lãng, trong lòng run rẩy, Trầm Lãng ngươi thật sự muốn làm bộ mặt tiểu nhân đến mức triệt để như vậy sao? Tối qua gặp mặt không bắt ta quỳ, sao bây giờ lại bắt ta quỳ?
Đương nhiên, tối qua toàn là người một nhà của ta Trầm Lãng, ngươi Chúc Nhung quỳ xuống cho ai xem? Còn bây giờ cả triều đình đều là người của Chúc thị các ngươi, ngươi quỳ trước mặt mọi người ta mới thấy sướng chứ.
"Không quỳ thì ta giết ngươi toàn bộ gia." Trầm Lãng thấp giọng nói.
Mả mẹ nhà ngươi, ngươi không thể đổi câu khác được à? Ngươi được xưng là Đông Phương Nhân Hoàng cơ mà, ngươi đâu phải lưu manh?
Nhưng mà, khi Trầm Lãng giơ ngón tay bắt đầu đếm ngược, Chúc Nhung chậm rãi quỳ xuống, bắt đầu vỗ tay.
Không tệ, không tệ, đã có hai người vỗ tay.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Hai cha con Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung cứ thế vỗ tay liên tục, hoàn toàn không dám ngừng. Bởi vì chỉ cần động tác của họ chậm lại một chút, Trầm Lãng liền bắt đầu lộ ra ánh mắt uy hiếp, hơn nữa còn bắt đầu đếm ngón tay, bộ dạng tiểu nhân lộ rõ mồn một.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể tiếp tục vỗ tay, cả đại điện chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của hai người, thật lúng túng, thật là thống khổ.
"Bốp bốp bốp..." Ngay sau đó, bên trong đại điện lại vang lên tiếng vỗ tay thứ ba.
Trầm Lãng nhướng mày, là ai vậy? Ai dám vỗ tay? Ta không cho phép, ai dám?
"Tiểu hỗn đản, ngươi diễn đủ chưa?" Phía trên đại điện, truyền đến một giọng nói run rẩy, tràn ngập niềm vui mừng điên cuồng và sự kích động vô hạn.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên vương tọa cao nhất của đại điện, Thái Thượng Vương Ninh Nguyên Hiến đang chậm rãi vỗ tay, tuy cả người run rẩy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời cơ trí, nào có nửa phần si ngốc điên dại.
"Tiểu hỗn đản, ta biết ngay ngươi có chiêu này mà, hôm qua ta đã biết ngươi sẽ giở trò này, ngươi cái thứ tiểu tử này vừa nhấc mông là ta biết ngươi định thải thứ gì rồi." Ninh Nguyên Hiến vừa rơi lệ, vừa vỗ tay.
Trầm Lãng cố gắng chớp mắt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống, bước lên bậc thềm, ôm lấy thân thể Ninh Nguyên Hiến, nức nở nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, phụ vương, con đến muộn, ngài chịu khổ rồi..."
Trầm Lãng ôm vào lòng một thân thể hầu như chỉ còn da bọc xương, lại còn run rẩy không cách nào kiểm soát, khiến Trầm Lãng càng thêm đau lòng như cắt.
"Không muộn chút nào, không muộn chút nào." Ninh Nguyên Hiến lệ tuôn như suối nói: "Ta còn chưa chết, sao có thể nói là muộn được chứ? Con à, ngươi đến vẫn còn sớm quá, lẽ ra nên muộn một chút hẵng về, chuẩn bị đầy đủ hơn rồi hãy quay lại, cũng đỡ phải mạo hiểm như vậy, lần này ngươi đến quá mạo hiểm, thiếu chút nữa làm ta sợ đến hồn phi phách tán."
Trầm Lãng nghẹn ngào nói: "Con sợ đến muộn, thì... không còn được gặp lại người nữa."
Ninh Nguyên Hiến vừa khóc vừa cười nói: "Ngươi xem thường ta, cũng xem thường Ninh Chính rồi."
Trầm Lãng ôm Ninh Nguyên Hiến vài phút đồng hồ, sau đó thu lại hết nước mắt, buông hắn ra, cười nói: "Phụ vương à, Ninh Diễm lại có thai rồi, đứa bé này chúng con sinh ra là để chuyên cho người và Biện mẫu phi bế bồng đấy."
"Được, tốt, tốt..." Ninh Nguyên Hiến nói: "Ta vừa hay có thể tự mình dạy dỗ, dạy nó đọc sách viết chữ, chữ viết của ngươi kém quá."
Trầm Lãng thầm nghĩ: "Nhạc phụ đại nhân, trình độ thư pháp của hai chúng ta cũng sàn sàn như nhau thôi, đều là bề ngoài coi đẹp mắt, thực tế trên thì rất diễm tục."
Đương nhiên hắn chỉ nghĩ vậy, đoạn giơ ngón tay cái lên nói: "Thư pháp của nhạc phụ đại nhân ngài, đơn giản là nhất tuyệt."
Ninh Nguyên Hiến run rẩy càng thêm nghiêm trọng, dù không còn giả ngây giả dại nữa, nước bọt nơi khóe miệng cũng có chút không khống chế được, cho nên Trầm Lãng nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch khóe miệng cho hắn.
"Được rồi, lão già ta đây bị ngươi dỗ yên rồi." Ninh Nguyên Hiến cười nói: "Màn kịch hôm nay làm ta rất thỏa mãn, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây, lúc nào ngươi về Nộ Triều thành, thì tiện thể dẫn theo ta và Biện phi đi cùng, ta bị nhốt trong cung mấy chục năm rồi, vừa lúc cũng theo con rể đi giải sầu một chút."
"Được ạ!" Trầm Lãng đáp, hắn vung tay lên, tức thì có người mang lên một chiếc xe đẩy, xe đẩy mới tinh, do chính Trầm Lãng thiết kế.
Trầm Lãng tiến lên nhẹ nhàng bế Ninh Nguyên Hiến đặt lên xe đẩy, hướng về phía cả triều văn võ đại thần nói: "Chư vị chờ một chút nhé, ta tiễn nhạc phụ về phòng nghỉ ngơi, sẽ quay lại ngay, quay lại ngay!"
"Lê Chuẩn, Lê Chuẩn..." Trầm Lãng gọi lớn.
Khoảnh khắc sau, một bóng người cực nhanh chạy vào, bước chân có chút lảo đảo, gần như muốn té ngã trên đất.
Đây chính là đại hoạn quan Lê Chuẩn khi xưa, gân mạch đã bị chặt đứt, võ công hầu như mất hết, chỉ có thể miễn cưỡng đi lại.
Hắn chạy đến trước mặt Trầm Lãng và Ninh Nguyên Hiến, quỳ xuống dập đầu nói: "Hai vị bệ hạ, lão nô ở đây ạ?"
Trên khuôn mặt gầy yếu của hắn nở nụ cười toe toét, mặt đầy vết thương, cười còn khó coi hơn khóc.
Trầm Lãng đưa ba ngón tay lên nói: "Ba vị, là ba vị bệ hạ."
Đại hoạn quan Lê Chuẩn nhẹ nhàng tự tát mình một cái nói: "Vâng, vâng, lão nô hồ đồ, là ba vị bệ hạ."
Sau đó, Trầm Lãng đẩy xe lăn đưa Ninh Nguyên Hiến về phòng nghỉ ngơi.
Ninh Nguyên Hiến không muốn ở lại trong cung điện không phải là vì hắn mệt, mà là để tỏ rõ rằng hắn đã thoái vị, từ nay trăm sự không quản, chỉ chờ đi dạy cháu mà thôi.
......
Về đến phòng, Tô phi đang ngồi ngẩn người ở đó, vừa ngây ra vừa không ngừng gạt lệ, thậm chí còn nghẹn ngào thành tiếng.
Cửa phòng mở ra, nàng gần như theo bản năng muốn quỳ xuống, nàng thật sự quá sợ Ninh Thiệu, đó chính là một tên cầm thú.
Nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn tỉnh táo, lại thấy Trầm Lãng sau lưng hắn, không khỏi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Nàng gần như theo bản năng dụi mắt, hoàn toàn cảm giác mình đang bị ảo giác, hay hoặc giả là đang nằm mơ.
Trầm Lãng nhìn Tô phi, trong lòng có chút phức tạp, thế giới này thực sự là tạo hóa trêu ngươi. Đã từng Tô phi cùng Tô Nan đều là sinh tử đại địch của hắn, kết quả hai năm qua lại chính là Tô phi đang chăm sóc Ninh Nguyên Hiến, tuy là nàng không dám cùng Ninh Thiệu, Ninh Dực chống lại, nhưng lại đem Ninh Nguyên Hiến chăm sóc đến từng li từng tí, chí ít làm cho hắn sống mà không đến nỗi lôi thôi. Mà Tô Nan thì một mực đi theo Căng Quân, chiến đấu vì hắn, Trầm Lãng.
"Tô phi, hai năm qua ngươi vất vả rồi." Trầm Lãng nói.
Tô phi liều mạng lắc đầu, nhưng sau đó cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.
Ninh Nguyên Hiến nói: "Tô phi, đói rồi, làm cơm đi."
"A, vâng, vâng, vâng..." Tô phi lại nhìn Ninh Nguyên Hiến một cái, lúc này mới đi về phía nhà bếp.
Trong hai năm qua, nàng cũng từng một mực hoài nghi Ninh Nguyên Hiến là đang giả điên giả ngốc, nhưng một năm sau nàng liền không còn nghi ngờ nữa, nàng thật sự cho rằng Ninh Nguyên Hiến đã điên rồi, bởi vì mọi lúc mọi nơi hắn đều biểu hiện ra là ngốc nghếch, ngây ngô, ngay cả ở trước mặt nàng cũng không hề lộ ra chút nào sơ hở.
Trầm Lãng ngoắc tay nói: "Đến, mang vào."
Một lát sau, vài nữ vũ sĩ bưng tới một món đồ, trong suốt như thạch.
Trầm Lãng múc một miếng, đút cho Ninh Nguyên Hiến.
"Thứ gì vậy, lành lạnh, lại vừa dai vừa mềm, ăn ngon, ăn ngon..." Ninh Nguyên Hiến như một đứa trẻ nhảy cẫng hoan hô, phảng phất như lần đầu tiên được ăn món ngon vậy.
Trầm Lãng nói: "Con đặc biệt phát minh vì ngài đấy, *quả đông lạnh*!"
Tiếp đó Trầm Lãng từ trong lòng ngực móc ra một bức vẽ, mở ra trước mặt Ninh Nguyên Hiến, người trong bức họa này chính là Ninh Nguyên Hiến, hơn nữa còn là Ninh Nguyên Hiến của hai ba năm về trước, tinh anh, trẻ trung, uy vũ, thích làm màu.
Mặc dù diện mạo rất mơ hồ, thế nhưng cái khí chất này của Ninh Nguyên Hiến lại được vẽ giống như thật vô cùng, sống động trên giấy, làm cho hắn hầu như liếc mắt là có thể nhận ra mình, thậm chí rơi vào hồi ức của hai, ba năm trước.
Đây không phải là Trầm Lãng vẽ, mà là bút tích của một đứa bé, tràn ngập linh khí cùng nét ngây thơ trẻ con, trên bức vẽ còn viết mấy chữ: "Hiến gia gia".
"Đây là bảo bối nào của ngươi vậy?" Ninh Nguyên Hiến cảm giác nội tâm phảng phất như được một dòng suối ngọt ngào trong lành xoa dịu, cả người đều bị bức vẽ này làm cho cảm động, tràn ngập vô hạn sự tốt đẹp.
Trầm Lãng nói: "Đây là Yêu Yêu vẽ, con thường xuyên kể cho nó nghe về người, cho nên trước khi tới Thiên Nhạc thành, nó liền vẽ bức này để con tặng cho người. Nó là con gái của con và Cừu Yêu Nhi, đương nhiên không chỉ là Cừu Yêu Nhi, nói chung nó chắc là đứa trẻ thông minh nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này, là tinh linh mà thượng thiên ban cho con."
Ninh Nguyên Hiến nhận lấy bức vẽ này, tỉ mỉ nhìn từng đường nét, dùng đôi tay run rẩy vuốt ve, rồi cười nói: "Vậy tiểu tinh linh đó... cũng giao cho ta nhé, được không?"
"Được ạ, nhà con hiện tại một đống trẻ con, đều đang chờ ngài đến dạy đây." Trầm Lãng nói.
Ninh Nguyên Hiến vừa xem tranh, vừa ăn quả đông lạnh, trong lòng ngọt ngào, đoạn phất tay một cái nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, đi diễn cho xong màn kịch. Lão già ta đây ngươi dỗ yên xong rồi, tiếp theo nên đi... nên đi gặp các thần tử của ngươi một chút."
Hắn vốn là muốn nói "an ủi", nhưng lại đổi lời, bởi vì thần tử không cần an ủi, lòng trung thành của bọn họ là chuyện đương nhiên, dùng hai chữ "an ủi" này có lẽ sẽ làm vấy bẩn lòng trung thành của những người như Ninh Chính cùng Trương Xung.
Trầm Lãng nói: "Vâng, lát nữa con sẽ cho người đưa Biện phi tới. Lê công công, giao cho ngài."
Hắn đem cái thìa đưa cho Lê Chuẩn, sau đó rời khỏi gian phòng, đi về phía đại điện bên ngoài.
Lê Chuẩn dùng cái thìa tiếp tục đút quả đông lạnh cho Ninh Nguyên Hiến ăn.
"Lão cẩu, ngươi cũng ăn một miếng đi, ăn ngon lắm." Ninh Nguyên Hiến nói.
Lê Chuẩn nói: "Bệ hạ, đây là vị bệ hạ kia làm cho ngài, lão nô là con chó, đâu có xứng ăn thứ tốt này ạ."
Ninh Nguyên Hiến nói: "Bảo ngươi ăn thì cứ ăn, lắm lời quá đi."
Lê Chuẩn múc một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng.
Ninh Nguyên Hiến tràn ngập chờ mong nhìn Lê Chuẩn, nói: "Ngon không?"
"Ngon, ngon lắm, lão nô chưa từng được ăn món nào ngon như vậy." Lê Chuẩn mở to mắt, khoa trương nói: "Trầm Lãng bệ hạ chính là có bản lĩnh, mấu chốt là có hiếu tâm, nếu không thì cũng làm không ra được đồ tốt như vậy, tiếp theo bệ hạ có thể hưởng thanh phúc rồi."
Ninh Nguyên Hiến run rẩy nói: "Chúng ta cùng nhau, cùng nhau..."
Lê Chuẩn cố nén nước mắt nói: "Vâng, vâng, lão nô con chó này sẽ theo bệ hạ cùng nhau hưởng thanh phúc."
......
Trầm Lãng đứng ở cửa sau cung điện, hít một hơi thật sâu, xóa đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ giương nanh múa vuốt, đi trở lại vào bên trong đại điện.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Cha con Chúc Hoằng Chủ vẫn còn đang vỗ tay ở đó, tay đều muốn sưng lên, không có cách nào, Trầm Lãng không bảo ngừng, nếu bọn họ dừng lại, phỏng chừng lại phải nghe đến câu thoại quen thuộc kia: giết ngươi toàn bộ gia.
Mà cả triều văn võ đại thần đứng ở đó run lẩy bẩy, giống như chim cút, thậm chí có cảm giác không thể hô hấp.
Lúc này bọn họ đều đã phản ứng kịp, sự chấn động cực độ đến chết lặng lúc trước đã rút đi, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận, thủ đoạn của ác ma Trầm Lãng này thật đáng sợ, trước kia khi hắn vẫn chỉ là một sủng thần thì đã rất khủng bố rồi, hiện tại thì càng không cần phải nói.
Trầm Lãng không để ý đến những người khác, đi thẳng tới trước mặt Ninh Chính, nhẹ nhàng cởi xiềng xích trên người hắn ra, thế nhưng chẳng hề nói một câu.
Vừa rồi nhìn thấy Trầm Lãng vào cái sát na kia, Ninh Chính cả người mừng như điên đến mức dường như muốn nổ tung, sự kích động vô cùng vô tận phảng phất như hỏa sơn phun trào.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như là mấy năm trước trong đại điển tế thiên kia, hắn bị cho uống một loại dược vật nào đó, cả người có cảm giác muốn bay lên trời, máu toàn thân như muốn sôi trào, da đầu từng đợt tê dại, cái loại kích thích đó, hầu như muốn làm cho hắn phải rít gào lên tiếng.
Nhưng là bây giờ nửa canh giờ trôi qua, hắn dần dần bình tĩnh lại, biến thành một tòa núi lửa chưa phun trào, nội tâm dâng trào, biểu tình bình tĩnh, chỉ có gương mặt không ngừng co giật, hai tay không ngừng run rẩy.
"Vương huynh, huynh vất vả rồi." Trầm Lãng nói.
Sau khi được cởi xiềng xích, Ninh Chính cẩn thận trang trọng quỳ xuống trước Trầm Lãng, dập đầu nói: "Bề tôi Ninh Chính, tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận