Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 835: Thiên hạ ba phần!

Chương 835: Thiên hạ ba phần!
Cấm địa trong vương cung này vẫn không một bóng người. Trên thực tế, vô số người cũng rất khó hiểu, nếu nói thái tử bế quan thì còn có thể thông cảm được, bởi vì thái tử và công chúa Cơ Tuyền đều là cao thủ đỉnh cấp thiên hạ, nhưng hoàng đế bệ hạ dường như từ trước tới nay cũng chưa từng thể hiện võ công ra mà, hắn có gì tốt mà bế quan? Hơn nữa lại cứ nhằm vào thời khắc mấu chốt này mà bế quan?
Nhưng vị hoàng đế chí cao vô thượng này quyền uy quá lớn, căn bản không ai dám nghi vấn nửa câu. Tuổi tác của hắn còn lớn hơn Khương Ly một chút, bây giờ đã hơn 70 tuổi, làm hoàng đế đã gần năm mươi năm, tất cả kẻ địch của hắn đều chết sạch, hơn nữa toàn bộ đều bại dưới tay hắn.
Cấm địa trong hoàng cung của Đế quốc là một tòa tháp cao, tháp cao vượt hơn trăm mét, ở trên đỉnh tháp này có thể quan sát toàn bộ Viêm Kinh.
Bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần đỉnh tòa tháp cấm kỵ này trong phạm vi trăm bước, một khi đến gần, bất kể là ai cũng sẽ bị bắn chết không chút lưu tình, dù cho võ công cao đến mấy cũng không ngoại lệ.
Cho nên thái tử đế quốc dừng lại khi còn cách tháp cấm kỵ 100 bước, quỳ xuống dập đầu nói: "Phụ hoàng."
Bên trong tháp cấm kỵ không có bất kỳ hồi đáp nào.
Thái tử đế quốc nói: "Thái tử Tấn Quốc chỉ huy tây lộ quân đã bị tiêu diệt toàn bộ, thành Định Viễn gặp phải đòn công kích hủy diệt, trong phạm vi trăm dặm tất cả đều bị hủy hoại, tương đương với uy lực của mấy chục nhánh long chi hối."
Một lát sau, bên trong truyền ra giọng nói của hoàng đế: "Doanh Nghiễm đi rồi?"
Hoàng đế không quan tâm đến mấy chục nhánh long chi hối, càng không quan tâm mấy trăm ngàn quân tây lộ bị tiêu diệt toàn bộ, mà là hỏi Doanh Nghiễm đã đi chưa.
Thái tử đế quốc nói: "Vâng, đi rồi, mới đi chưa được nửa canh giờ."
Ý tứ của lời này cũng hết sức rõ ràng, lúc này muốn giữ lại, có lẽ vẫn còn kịp.
Hoàng đế nói: "Được, biết rồi, đi thì đi."
Thái tử đế quốc muốn nói lại thôi.
Hoàng đế cười nói: "Quả không hổ là Tiểu Khương Ly à, người ta muốn đi, lẽ nào ngươi còn muốn ép buộc ở lại hay sao? Có người muốn trở thành kỳ thủ!"
Doanh Nghiễm và Doanh Vô Minh biểu hiện trung thành không gì sánh được, chỉ cần hoàng đế hạ một đạo ý chỉ, bọn họ lập tức sẽ đến Viêm Kinh. Nhưng hai cha con vĩnh viễn chỉ đến một người, vĩnh viễn không thể có cả hai người ở trong Viêm Kinh.
Thái tử đế quốc nói: "Vậy trăm vạn đại quân đang vây quanh ba nước Ngô Sở Nhạc thì sao?"
Hoàng đế nói: "Tan đi, tan đi."
Thái tử đế quốc dập đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Hoàng đế vẫn không xuất quan, dù cho xảy ra chuyện lớn như trời vậy, hắn vẫn chọn tiếp tục bế quan.
... ... ... ...
Sau đó, thái tử đế quốc đi đến đại điện.
"Thần chờ tham kiến thái tử điện hạ."
Cả triều đình đại thần chỉnh tề cúi đầu quỳ xuống, lòng hoảng hốt, đến lúc này rồi mà hoàng đế bệ hạ vẫn chưa xuất hiện, vẫn đang bế quan sao? Tại sao lại như vậy? Lẽ nào lúc này còn chưa phải thời khắc mấu chốt sao? Nhưng vẫn không có ai dám nghi vấn, tiền lệ trước đó cho họ biết, tất cả những kẻ dám nghi vấn hoàng đế đều đã chết, dù là Khương Ly cũng không ngoại lệ.
Có câu nói thế này, rồng khi tĩnh có thể chìm dưới Cửu Uyên, khi động có thể bay lên cửu thiên chi thượng. Người của thế giới này căn bản không nhìn thấy rồng, hoặc chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm của nó, hoặc chỉ có thể nhìn thấy một cái vảy hay móng vuốt, chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Mà những lời này cũng có thể dùng để hình dung hoàng đế, bởi vì hắn mãi mãi là bí ẩn, ngươi vĩnh viễn không biết hắn nghĩ gì, ngươi cũng vĩnh viễn không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Tất cả các thần tử cúi đầu xong, vẫn quỳ thẳng người nhìn thái tử, chờ đợi ý chỉ của hoàng đế.
Tiếp theo phải làm gì?! Trầm Lãng lại một lần nữa diễn ra thần tích, lần này càng điên cuồng hơn, một lần phóng ra mấy chục nhánh long chi hối, đem mấy trăm ngàn quân tây lộ xóa sổ hoàn toàn, thậm chí bây giờ bầu trời trên toàn bộ thành Định Viễn và mấy trăm dặm xung quanh vẫn bị tro bụi bao phủ, không thấy trời đâu.
Trăm vạn đại quân đang vây quanh ba nước Ngô Sở Nhạc phải làm gì?
Thái tử đế quốc nói: "Phụ hoàng có chỉ, lui binh!"
Lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy, ý chỉ chỉ có hai chữ này thôi sao? Không có thánh chỉ nào khác sao?
Nhưng vẫn không ai dám có ý kiến, sau một thoáng kinh ngạc, mấy vị tể tướng trong nội các quỳ xuống dập đầu nói: "Thần chờ tuân chỉ."
Sau đó Nội Các Đế Quốc soạn thảo chiếu chỉ, thái tử đóng dấu, tất cả đại quân toàn diện rút lui.
"Vù vù vù vù..."
Hơn mười kỵ sĩ cưỡi điêu theo từ vương cung bay ra, đem ý chỉ của hoàng đế truyền khắp bốn phương, truyền đến quân đội đế quốc ở biên giới phía bắc Sở Quốc, chiến trường Diễm Châu, chiến trường biên giới Ngô Quốc, chiến trường phía tây Nhạc Quốc.
Lui binh, lui binh! Hơn trăm vạn đại quân, toàn bộ rút lui, trận thế chiến này còn chưa bùng nổ đã lắng xuống.
... ... ... ...
Trong đại doanh của Sở Vương!
Sau mấy ngày mấy đêm hôn mê, Sở Vương cuối cùng cũng tỉnh lại. Hơn nữa cách hắn tỉnh lại rất đặc biệt, không phải từ từ mở mắt, mà là đột nhiên giật mình một cái, rồi ngồi bật dậy ngay lập tức, khiến mấy vết thương đã khâu trên người lại bị rách ra.
"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi, ngài tỉnh rồi?"
Sở Vương nghi ngờ nhìn xung quanh nói: "Đây là đâu? Tại sao ta còn chưa chết? Ta... Sở Quốc mất rồi sao? Ngàn vạn lần đừng nói các ngươi mang ta chạy trốn, ngàn vạn lần đừng nói ta đang ở thành Nộ Triều."
"Bệ hạ, đây là phía đông thành Định Viễn một trăm dặm. Sở Quốc chúng ta chưa mất, Trầm Lãng bệ hạ đã đến, phóng ra mấy chục nhánh long chi hối, đem mấy chục vạn đại quân của thái tử Tấn Quốc hoàn toàn xóa sổ khỏi thế giới này, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi." Mười mấy vị đại tướng ở đây lại một lần nữa điên cuồng gào thét, tin tức này bọn họ nói một trăm lần cũng không chán.
Sở Vương ngây người, rất lâu sau đó, toàn bộ khuôn mặt không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này hẳn phải có một câu thoại phim kinh điển xuất hiện.
Cái gì gọi là kinh hỉ? Ngươi phiên dịch cho ta xem, cái gì mẹ nó gọi là kinh hỉ? Cái gì mẹ nó gọi là mẹ nó kinh hỉ?
Hiện tại chính là kinh hỉ, niềm vui bất ngờ lớn như trời vậy, đến nỗi đầu óc Sở Vương gần như trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Sở Vương nói bốn chữ: "Bệ hạ, ngầu bá cháy!"
Thật sự là ngầu không thể tưởng tượng nổi a, đừng nói Viêm Kinh bên kia đoán Trầm Lãng chỉ có một nhánh long chi hối, ngay cả Sở Vương cũng đoán rằng Trầm Lãng chỉ có một nhánh long chi hối, cho nên hắn đã chuẩn bị tinh thần tử trận, thậm chí chuẩn bị cho sự diệt vong của Sở Quốc, chỉ cần Trầm Lãng bệ hạ có thể bảo vệ được thành Nộ Triều, vậy vẫn còn cơ hội, tương lai Sở Quốc vẫn có thể niết bàn trọng sinh.
Không ngờ lại có kỳ tích cấp độ này? Đơn giản là niềm vui kinh thiên động địa.
"Bệ hạ đâu? Bệ hạ đâu?" Sở Vương đột nhiên muốn xuống giường.
"Trầm Lãng bệ hạ không có ở đây, ngài ấy nói ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt, quân tử chi giao tại tâm, bất tại lễ." Xu mật sứ Sở Quốc nói: "Hơn nữa ngài ấy nói tâm huyết hào hùng của quân đội Sở Quốc khiến ngài ấy rất cảm kích, tiếp theo hy vọng Sở Vương bệ hạ có thể gánh vác trọng trách của Đại Càn Vương Triều, thành Nộ Triều sẽ tìm cách trang bị cho đại quân Sở Quốc trong thời gian ngắn nhất."
Sở Vương không nói gì, mà quỳ trên giường, hướng về phía đông, phương hướng thành Nộ Triều, dập đầu: "Thần, tuân chỉ."
Xu mật sứ Sở Quốc ngượng ngùng nói: "Trầm Lãng bệ hạ, có lẽ đang ở... ở phía tây?"
Sở Vương kinh ngạc, sau đó lại quay người về hướng tây, quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần, tuân chỉ."
... ... ...
Phía đông thành Định Viễn!
"Chúng ta thắng rồi sao?" Công chúa Dora hỏi.
Trầm Lãng nói: "Xem từ phương diện nào?"
Công chúa Dora nói: "Đương nhiên là theo mắt nhìn."
Trầm Lãng nói: "Theo mắt nhìn, chúng ta đương nhiên là thắng, đại thắng toàn diện, Hoàng đế Đại Viêm có lẽ sắp hạ chỉ lui binh, ba nước Ngô Sở Nhạc lại không còn chiến sự, thế chiến không bùng nổ."
Công chúa Dora nói: "Vậy nhìn từ chỗ khác thì sao?"
Trầm Lãng nói: "Từ chỗ nào xem, từ mắt sau lưng sao? Ta ngược lại muốn xem thử..."
Công chúa Dora nói với Cừu Yêu Nhi: "Nữ vương bệ hạ, ngài không quản một chút sao?"
Cừu Yêu Nhi nói: "Quen là tốt rồi, hơn nữa ngươi nên thấy vinh hạnh, hắn đối với ngươi chỉ là nói đùa thôi."
Nghe vậy, công chúa Dora lập tức hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nàng nhìn chằm chằm Cừu Yêu Nhi thật lâu, muốn xác định xem nàng có đang nói đùa không, sau đó liền có cảm giác thần tượng sụp đổ, lượng thông tin trong lời này thật lớn.
Sau đó vẻ mặt Trầm Lãng trở nên nghiêm túc, nói: "Thế giới này đã từng có cuộc quyết đấu đỉnh cao, hai mươi mấy năm trước Khương Ly đối đầu với hoàng đế, kết quả Khương Ly bệ hạ thua. Bây giờ qua mấy thập niên, lại có một số người trở thành kỳ thủ, nhưng vĩnh viễn đừng quên, hoàng đế Đại Viêm là kỳ thủ mạnh nhất đó, hắn giống như ẩn mình nơi cửu thiên mây ngoại vậy. Hắn đã trải qua rất nhiều, cho nên rất nhiều chuyện kinh thiên động địa trong mắt hắn, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể."
Lời này nói ra, người xung quanh đều không hiểu lắm.
Trầm Lãng nói: "Trong đầu ta có một quyển sách, gọi là Tam Quốc Diễn Nghĩa. Người đứng ở độ cao khác nhau, tầm nhìn khác nhau, cho nên nhìn thấy sự vật cũng khác nhau. Giống như Tả Từ các chủ, ánh mắt của hắn hoàn toàn đặt ở vạn dặm đại hoang mạc, đã xem nhẹ chuyện thắng thua của thế giới phương Đông, vậy các ngươi cảm thấy bây giờ hoàng đế Đại Viêm bệ hạ đang nghĩ gì? Doanh Nghiễm đang nghĩ gì?"
Tuyết Ẩn nói: "Doanh Nghiễm đang nghĩ, một khi hoàng đế Đại Viêm bệ hạ tiêu diệt chúng ta, kế tiếp sẽ đến lượt ai? Là Tấn Quốc, hay là Tân Càn? Mà ý chí của hoàng đế Đại Viêm bệ hạ càng rõ ràng hơn, thống nhất thiên hạ, trở thành chí tôn duy nhất của thế giới phương Đông. Bất kể ai cản đường đều không được, Trầm Lãng bệ hạ cũng vậy, Doanh Nghiễm cũng thế, Phù Đồ sơn cũng không ngoại lệ."
Trầm Lãng nói: "Từ khi Phù Đồ sơn khai phá di tích thượng cổ khổng lồ ở hải vực phía nam, cục diện thiên hạ đã thay đổi. Trong sáu đại thế lực siêu thoát, có một Bạch Ngọc Kinh đã đủ, tin rằng hoàng đế bệ hạ cũng không muốn xuất hiện Bạch Ngọc Kinh thứ hai. Trong mắt ta, hoàng đế Đại Viêm là kẻ địch lớn nhất, nhưng trong mắt hoàng đế, ta... có lẽ còn chưa đủ tư cách, kẻ địch lớn nhất của hắn cũng không phải là ta."
"Phù Đồ sơn vẫn luôn tung tin rằng, trong hội nghị các thế lực siêu thoát sắp tới, trưởng lão Phù Đồ sơn sẽ không đi, mà có thể sẽ cử Doanh Vô Minh làm đại biểu." Trầm Lãng nói: "Điều này chứng minh cái gì? Tân Càn Vương quốc muốn công khai kết hợp với Phù Đồ sơn, vương quyền thế tục kết hợp với thế lực siêu thoát, đây là muốn thoát khỏi trật tự dưới sự khống chế của hoàng đế bệ hạ."
Trầm Lãng cười nói: "Một Tam Quốc Diễn Nghĩa mới đã đến, thế giới này rất kỳ quái, khi ngươi tuyệt vọng, có thể đang ấp ủ hy vọng vô hạn, thắng lợi gần kề trong gang tấc. Mà khi ngươi đại thắng toàn diện, vui mừng khôn xiết, ngược lại có thể đang ẩn chứa một hắc động đáng sợ."
"Hoàng đế, Doanh Nghiễm, trưởng lão Phù Đồ sơn đều là những kỳ thủ đỉnh cấp của thiên hạ này, dù thực lực của chúng ta còn kém xa, nhưng muốn sinh tồn phát triển tiếp, thì phải đứng ở cùng một tầm cao với bọn họ để suy xét vấn đề."
"Đại thắng toàn diện, đại thắng toàn diện." Trầm Lãng cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đại thắng toàn diện, nhưng cuộc quyết đấu đỉnh cao thực sự, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."
Mọi người nghe lời Trầm Lãng, im lặng không tiếng động, bởi vì không hiểu lắm, ẩn chứa quá nhiều thông tin.
Phía trước có một ngôi nhà mới hoàn toàn, vừa xây xong không bao lâu, Trầm Lãng nói: "Ta vào đi tiểu đây, Dora có muốn đi cùng không?"
"Cút." Công chúa Dora nói.
Trầm Lãng nói: "Vậy ta vào nhé, ngàn vạn lần đừng có nhìn lén đấy."
Sau đó, Trầm Lãng đi vào trong ngôi nhà mới này, rất lâu sau vẫn chưa ra.
"Lâu vậy sao?" Công chúa Dora hỏi.
Lại qua một lát sau, Trầm Lãng đi ra, nói với mọi người: "Đi thôi, độc khí ở địa điểm va chạm lớn bên kia cũng tan gần hết rồi, hẳn là đã miễn cưỡng có thể sống sót, chúng ta đi đào kho báu thôi."
Đại tế sư Shelly của Hỏa Thần giáo đã chờ câu nói này từ lâu.
Bởi vì lúc trước khi hỏa long tuệ tinh lướt qua hành tinh này, đều có những va chạm nhỏ, mang đến các vật chất quý báu, thậm chí trực tiếp dẫn đến sự ra đời của Hỏa Thần giáo, làm cho Hỏa Thần giáo trở nên cường đại.
Có thể nói như vậy, vật tư chiến lược cấp của Hỏa Thần giáo, đại bộ phận đều đến từ hỏa long tuệ tinh.
Mà lần này, hỏa long tuệ tinh hoàn toàn tan rã, xảy ra vụ va chạm lớn chưa từng có, vậy khẳng định sẽ mang đến kho báu càng kinh người hơn, càng nhiều vật chất chiến lược cấp hơn.
Theo một tiếng lệnh hạ xuống, mấy trăm người phóng về phía địa điểm va chạm lớn, chuẩn bị đào kho báu.
... ... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận