Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 886: Lăng trì! (cầu vé tháng )

Chương 886: Lăng trì! (Cầu vé tháng)
So với Ngô trưởng lão, Doanh Vô Khuyết không may mắn như vậy, hắn bị bỏng nặng trên diện rộng khắp người, hôn mê suốt mấy ngày mấy đêm mới tỉnh lại.
Chẳng qua lúc tỉnh lại, hắn thật sự không đau chút nào, cả người uể oải nhưng lại vô cùng thoải mái.
Vẫn là Trầm Lãng tự mình trị liệu cho hắn, bôi thuốc mỡ lên vết bỏng, cuối cùng còn cho hắn uống sữa đặc thù, khiến sau khi uống vào, cảm giác đau gần như biến mất.
"Trầm Lãng, ngươi điên rồi, thật độc ác..." Doanh Vô Khuyết cười lạnh nói: "Nếu như ta đoán không sai, Căng Quân bọn họ hẳn là vẫn còn ở bên trong di tích thượng cổ Kim Cương phong chứ? Mặt khác, thuận tiện nói cho ngươi biết, sư phụ của ngươi Ngô Đồ Tử vẫn còn ở trong tay chúng ta, đã trở thành tù binh đấy. Ngươi là một người thông minh, nên biết phải đối xử với ta thế nào. Bởi vì những tổn thương ngươi gây ra trên người ta, toàn bộ sẽ gấp mười lần, gấp trăm lần trả lại trên người Ngô Đồ Tử, trên người Khổ Đầu Hoan."
Trầm Lãng chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, ta từng rơi vào tay các ngươi mấy tháng trời, nói thật là các ngươi đối xử với ta cũng không tệ lắm, ít nhất không tổn hại đến một sợi tóc gáy của ta. Ngươi đã từng muốn chặt ngón tay của ta, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ, Doanh Vô Khuyết huynh, điểm này ta mang ơn ngươi."
Doanh Vô Khuyết nói: "Ngươi rất thông minh, vô cùng thông minh. Như vậy tiếp theo ngươi có thể phái người đi cùng phụ thân ta đàm phán, trao đổi con tin, dùng ta trao đổi Ngô Đồ Tử cũng được, Khổ Đầu Hoan cũng được, Căng Quân cũng được."
Trầm Lãng nói: "Vậy không thể trao đổi cả ba người sao?"
Doanh Vô Khuyết nói: "Trầm Lãng, không nên 'được voi đòi tiên' a. Ngươi còn một nhánh 'long chi hối' chưa dùng đúng không, cho nên chúng ta sẽ không đến đánh Nộ Triều thành của ngươi nữa. Nhưng chúng ta có thể đánh ba quốc gia Ngô Sở Nhạc, ngươi có cách nào ngăn cản sao? Chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, cho nên ngươi bây giờ cùng phụ thân ta đàm phán, có lẽ còn có thể đổi về một mình Ngô Đồ Tử. Nếu không đợi đến khi Tân Càn Vương quốc ta tập kết đại quân đi tiêu diệt tam quốc Ngô Sở Nhạc, lúc 'tên đã lắp vào cung, không thể không bắn', ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu."
Trầm Lãng nói: "Doanh Vô Khuyết, lúc trước sau khi ta trộm đi hai nhánh 'long chi hối' của các ngươi, ngươi lại muốn cắt ngón tay của ta, tuy cuối cùng không cắt xuống, nhưng ngươi lại uy hiếp ta, gây tổn thương tinh thần to lớn cho ta, ngươi biết ta đây là người lòng dạ phi thường hẹp hòi, cho nên trước khi đàm phán, ta phải báo thù trước đã, thù này không báo, ta tuyệt đối không cam lòng."
Tiếp đó Trầm Lãng vung tay lên, có người đỡ Doanh Vô Khuyết ngồi dậy, sau đó đặt bàn tay phải còn lành lặn của hắn lên mặt bàn.
"Trầm Lãng, ngươi làm gì? Ngươi làm gì?" Doanh Vô Khuyết run rẩy nói.
Trầm Lãng lấy ra một con dao bầu, một con dao bầu vô cùng sắc bén, đặt lên bàn tay Doanh Vô Khuyết, chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, lúc trước ngươi đã uy hiếp ta như vậy đấy."
Doanh Vô Khuyết lạnh lùng nói: "Trầm Lãng, ngươi đừng nổi điên à? Ngươi đừng quên, Ngô Đồ Tử vẫn còn ở trong tay chúng ta, chúng ta tùy thời có thể tiêu diệt tam quốc Ngô Sở Nhạc, nếu ngươi dám tổn thương nửa sợi tóc gáy của ta, phụ vương ta... A... A..."
Lời uy hiếp của hắn còn chưa dứt, Trầm Lãng đã trực tiếp chém xuống, tức thì bàn tay phải của Doanh Vô Khuyết lìa ra.
Thật ra Doanh Vô Khuyết cũng không cảm thấy đau đớn lắm, nhưng trơ mắt nhìn tất cả chuyện này xảy ra, thực sự quá kinh hoàng, hắn tức thì hét lên từng tiếng thê lương thảm thiết.
Trầm Lãng nói: "Nói cho ngươi một chuyện Doanh Vô Khuyết, đừng lằng nhằng nhiều lời, muốn làm thì làm, đừng do dự thiếu quyết đoán. Nhìn cái dáng vẻ của ngươi lúc đó xem, muốn cắt không dám cắt, coi là chuyện gì chứ, ta đây sát phạt quả quyết biết bao, trực tiếp biến ngươi thành kẻ đoạn chưởng thật sự."
Doanh Vô Khuyết gào lên: "Trầm Lãng, ngươi xong đời rồi, ngươi tiêu rồi! Lão sư Ngô Đồ Tử của ngươi nhất định sẽ phải chịu sự giày vò như địa ngục, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết, a... A..."
Sau đó, hắn lại hét lên thê lương bi thảm.
Bởi vì Trầm Lãng đã dùng dao bầu chém thẳng xuống giữa hai chân hắn, không một chút báo trước, không một lời uy hiếp, Doanh Vô Khuyết trực tiếp biến thành thái giám.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, ta còn có một biệt hiệu, gọi là Đông Phương Thiến Nhân sao?" Trầm Lãng nói.
Doanh Vô Khuyết toàn thân run rẩy, hắn lại bị thiến, cuộc đời tốt đẹp của hắn coi như trực tiếp xong đời, hắn vậy mà lại biến thành thái giám, cuộc đời như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
"Tên điên, tên điên, Trầm Lãng ngươi cái tên điên này..." Doanh Vô Khuyết khóc thét gào lên.
Trầm Lãng nói: "Vô Khuyết huynh, ngươi... chắc chắn còn muốn mắng ta sao? Ngươi thật sự muốn chọc giận ta à?"
Doanh Vô Khuyết muốn chửi ầm lên, muốn nguyền rủa cả tộc Trầm Lãng, muốn phát ra mọi lời uy hiếp, muốn dùng giọng điệu oán độc nhất để công kích Trầm Lãng.
Thế nhưng... Hắn thật sự không dám, Trầm Lãng là một tên điên, hoàn toàn là một tên điên, không thể nói lý lẽ với kẻ điên, nói không chừng giây tiếp theo con dao bầu kia sẽ trực tiếp chém tới cổ Doanh Vô Khuyết hắn.
Quả nhiên, Trầm Lãng dí dao bầu vào cổ Doanh Vô Khuyết, chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, ta nhớ ra rồi, có phải ngươi đã nhiều lần kề kiếm vào cổ ta để uy hiếp ta không? Là một lần hay là hai lần? Hơn nữa ngươi còn đánh vào gáy ta, khiến ta bất tỉnh, có lúc một ngày còn đánh hai lần."
Doanh Vô Khuyết co giật kịch liệt, cắn chặt răng.
Trầm Lãng hỏi: "Muốn sống sao?"
Doanh Vô Khuyết liều mạng gật đầu.
"Nói đi, muốn sống thì mở miệng, ngươi gật đầu ai biết ngươi có ý gì, nói không chừng là muốn chết đấy chứ?" Trầm Lãng nói.
"Muốn sống, muốn sống..." Doanh Vô Khuyết run rẩy nói.
Trầm Lãng nói: "Vậy ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta cho ngươi sống."
Doanh Vô Khuyết cắn chặt răng, lại một lần nữa muốn chửi bới, thế nhưng lưỡi dao bầu sắc bén trên cổ nhắc nhở hắn, Trầm Lãng là một tên điên, nếu hắn dám chửi một câu, đầu của hắn sẽ lìa khỏi cổ.
"Trầm Lãng, ta... ta van cầu ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta..." Doanh Vô Khuyết run rẩy nói.
Trầm Lãng nói: "Nói ngươi sai rồi."
Doanh Vô Khuyết nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi."
Trầm Lãng nói: "Như vậy vẫn chưa đủ thành ý đâu, hay là ngươi quỳ xuống dập đầu, khóc lóc nói ngươi sai rồi, sau đó cầu xin ta tha cho ngươi cái mạng chó này, đừng giết ngươi?"
Doanh Vô Khuyết nghiến răng nghiến lợi, thật hận không thể xông lên đâm chết Trầm Lãng, hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận.
Nhưng hắn có phải là người chết cũng không chịu khuất phục không?
Không, không phải.
Vì vậy hắn run rẩy dùng bàn tay trái bị bỏng vịn vào lưng ghế, khó khăn đứng dậy, sau đó quỳ xuống, đầu đập xuống đất run rẩy nói: "Trầm Lãng, ta sai rồi, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho ta cái mạng chó này đi, ta có giá trị, ngươi có thể cùng phụ vương ta đàm phán, dùng ta trao đổi Căng Quân, trao đổi Ngô Đồ Tử mà, van cầu ngươi tha cho ta đi."
Ở bên cạnh, Cừu Yêu Nhi, Hela, công chúa Dora lặng lẽ nhìn tất cả những chuyện này, không nói một lời.
Trong cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc thê lương của Doanh Vô Khuyết.
Trầm Lãng nói: "Dập đầu không đủ vang đâu!"
Lúc này, bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung nỗi sỉ nhục trong lòng Doanh Vô Khuyết, cũng không cách nào hình dung sự hối hận của hắn, lúc trước khi Trầm Lãng rơi vào tay bọn hắn, tại sao không trực tiếp một đao chém chết hắn đi? Nếu không thì làm sao gặp phải cái nhục ngày hôm nay?
'Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm'! Phụ vương ơi, Nhâm tông chủ ơi, tại sao các ngươi không nghe lời ta, trực tiếp chặt đứt hai tay Trầm Lãng, thậm chí chém đầu hắn đi?
Mặc dù lúc này Doanh Vô Khuyết gầm thét trong lòng như vậy, nhưng trên thực tế nếu làm lại từ đầu, bọn họ vẫn sẽ không giết Trầm Lãng, bởi vì quyền hạn cao nhất, chỉ có Trầm Lãng mới có thể kích hoạt và phóng ra 'long chi hối', nắm giữ Trầm Lãng chẳng khác nào nắm giữ vũ khí uy hiếp chiến lược.
Trầm Lãng nói: "Doanh Vô Khuyết, dập đầu không đủ vang. Chẳng qua 'nam nhi dưới đầu gối là vàng', ta biết, chết cũng không chịu khuất phục mà, ta kính nể ngươi là một hảo hán tử, ta ra tay sẽ rất dứt khoát, sẽ không để ngươi cảm thấy đau khổ."
Sau đó, hắn giơ cao con dao bầu trong tay.
"Rầm rầm rầm..." Doanh Vô Khuyết liều mạng dập đầu, khóc thét nói: "Trầm Lãng, tha cho ta cái mạng chó này, ta dập đầu cho ngươi..."
Dập đầu liên tục mười mấy cái, trán đều muốn dập đến chảy máu.
Trầm Lãng thở dài nói: "Được rồi, đủ rồi, Doanh Vô Khuyết ta đã thấy thành ý của ngươi, ngươi thật sự đã làm ta động lòng, tốt, tốt!"
"Thế nhưng xin lỗi nhé, ta vẫn không thể tha cho ngươi, người đâu, đem Doanh Vô Khuyết xử 'lăng trì', nói cho tên đao phủ kia, hắn còn sống."
Xử 'lăng trì'?
Doanh Vô Khuyết toàn thân run lên bần bật, cả đầu óc như muốn nổ tung.
Khốn nạn, đồ khốn vô sỉ, ngươi lại bắt ta cầu xin tha thứ, lại bắt ta quỳ xuống, lại bắt ta dập đầu, cuối cùng vẫn không tha cho ta?
Trầm Lãng, ngươi chết không yên lành, chết không yên lành...
Doanh Vô Khuyết vừa định chửi ầm lên, dao găm của Hela lóe lên cực nhanh, đầu lưỡi của hắn đã biến mất, muốn mắng cũng không mắng ra lời.
Sau đó tên đao phủ kia đi tới, xoay xoay con dao nhỏ trong tay, chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết vương tử, tiếp theo hai chúng ta hãy chơi đùa một chút, mời ngài nhất định phải kiên trì lâu một chút nhé, ít nhất phải chịu được một vạn đao, thể diện của lão già ta có giữ được hay không, đều trông cậy vào ngài cả đấy."
Tiếp đó, Doanh Vô Khuyết bị lôi ra ngoài, trong lòng hắn điên cuồng gào thét giận dữ: Trầm Lãng, mả mẹ nó nhà ngươi, mả mẹ nó nhà ngươi!
...
Pháo đài lớn trên đảo Hắc Thạch, hải vực phía Nam!
Doanh Nghiễm và Liêm Thân Vương của đế quốc đang đánh cờ, suốt mấy ngày, hai người không hề nhắc đến chuyện chiến sự ở Nộ Triều thành.
Với mười vạn liên quân, tàn sát Nộ Triều thành đã là kết cục được định sẵn, còn việc bắt những người trong Thiên Đường trang viên lại càng dễ dàng hơn.
Mấu chốt của vấn đề là sau khi bắt được người nhà Trầm Lãng, làm thế nào để ép Trầm Lãng ra khỏi di tích thượng cổ Kim Cương phong.
Liêm Thân Vương của đế quốc bỗng nhiên nói: "Doanh Thân Vương, các ngươi làm mất Trầm Lãng rồi à."
Doanh Nghiễm nói: "Không có chuyện đó, chúng ta căn bản không hề bắt được Trầm Lãng, Liêm Thân Vương nghe lời đồn này từ đâu vậy?"
Liêm Thân Vương của đế quốc nói: "Nếu không phải làm mất Trầm Lãng, thì căn bản không cần phải gióng trống khua chiêng đi đánh Nộ Triều thành như vậy. Đại Viêm đế quốc chúng ta về một phương diện khác có quyền hạn cao hơn Phù Đồ sơn một chút, ngươi có thể nói cho ta biết, đã làm mất Trầm Lãng ở đâu, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi tìm ra hắn."
Doanh Nghiễm nói: "Liêm Thân Vương đa tâm rồi, chơi cờ, chơi cờ!"
"Được rồi, chỉ mong là vậy." Liêm Thân Vương nói: "Sau khi tiêu diệt Nộ Triều thành, các ngươi định làm thế nào? Tiếp tục đánh tam quốc Ngô Sở Nhạc? Tiêu diệt bọn họ trong một lần hành động, xóa sổ triệt để tàn dư của Đại Càn vương triều này?"
Doanh Nghiễm nói: "Sở dĩ chúng ta tiêu diệt Nộ Triều thành, là bởi vì Trầm Lãng phóng ra 'long chi hối' hủy diệt Hoàn Lộ thành, kẻ 'tang tâm bệnh cuồng' như vậy, nếu không diệt trừ, vô số người chết oan sẽ không thể nhắm mắt. Thế nhưng tam quốc Ngô Sở Nhạc, nếu không có ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, chúng ta sao dám đánh?"
Liêm Thân Vương của đế quốc cười nhạt một tiếng, đều nói ngươi Doanh Nghiễm là Tiểu Khương Ly, nhưng Khương Ly nào có giả dối như ngươi.
"Không bàn chuyện này nữa, không bàn nữa, chơi cờ, chơi cờ!" Liêm Thân Vương cười nói.
Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên từng hồi chuông chói tai, Doanh Nghiễm không khỏi nhíu mày.
Nơi này là Hắc lâu đài, là lối vào của di tích thượng cổ khổng lồ, có chuyện gì mà cần phải gõ chuông? Là vì chiến sự ở Nộ Triều thành sao? Cho dù có giết sạch người ở Nộ Triều thành, cho dù có bắt hết toàn bộ thân nhân của Trầm Lãng làm tù binh, cũng đâu thể gọi là thắng lợi gì, căn bản không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Bên ngoài, Ngô Tuyệt cưỡi tuyết điêu lao xuống, xông vào Hắc lâu đài, bất chấp mọi quy tắc, lao thẳng đến đại sảnh tôn quý nhất bên trong lâu đài.
"Doanh Vương, tông chủ đâu?" Ngô Tuyệt run rẩy hỏi.
Nhâm tông chủ của Phù Đồ sơn vô cùng ngạo mạn, mấy ngày nay thậm chí còn không tiếp kiến Liêm Thân Vương, mà vẫn ở bên trong di tích thượng cổ.
Tim Doanh Nghiễm giật thót, ánh mắt co lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ngô Tuyệt cắn chặt răng, sau đó quỳ xuống nói: "Doanh Vương, Trầm Lãng đang ở Nộ Triều thành, đồng thời đã phóng ra một nhánh 'long chi hối', mười vạn đại quân của chúng ta, cùng toàn bộ hạm đội thượng cổ, đã bị hủy diệt một nửa. Phụ thân ta suất lĩnh 150 kỵ sĩ tuyết điêu dùng đạn cổ trùng không kích Nộ Triều thành, nhưng cũng toàn quân bị diệt! Vương tử Doanh Vô Khuyết, còn có Mẫn Quận Vương của đế quốc, toàn bộ đã chết thảm!"
Lời này vừa nói ra, Doanh Nghiễm, vị vua của Tân Càn Vương quốc, như bị sét đánh, thân thể hùng tráng vĩ ngạn hoàn toàn không thể cử động.
Còn Liêm Thân Vương của đế quốc thì thân thể run lên bần bật, sau đó ngã ngồi xuống ghế, quân cờ trong tay rơi vãi đầy đất.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận