Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 804: Đại Càn Đế Quốc quật khởi!

Chương 804: Đại Càn Đế Quốc quật khởi!
Cuộc đại thanh tẩy ở hai nước Ngô Sở chỉ vừa mới bắt đầu, tiếp theo chắc chắn sẽ tiến hành một cuộc thay máu hoàn toàn mới có thể nhổ tận gốc triệt để đám quan viên trung thành với Đại Viêm đế quốc.
Sở Vương trở về vương cung, nhìn cung điện đang cháy hừng hực, không hề có ý định cho người đi dập lửa.
Dù sao Sở Vương cung đã bị Trầm Lãng đốt qua một lần, vương cung mới xây này ở một mức độ nào đó là phi thường đơn giản, hơn nữa còn rất trống trải, cũng không cần quá lo lắng lửa sẽ lan rộng ra, nhưng vẫn có hơn một nghìn cung nữ và thái giám bưng nước vây quanh cung điện đang cháy.
Cứ để tòa cung điện này chôn cùng với mẫu hậu đi.
Lúc này Sở Vương có vẻ càng bình tĩnh hơn, thậm chí luồng khí tức nóng nảy bất an trong cơ thể cũng lắng lại.
Thái sư Lý Huyền Kỳ tiến lên hỏi: "Bệ hạ, tiếp theo nên phái sứ giả đến chỗ Trầm Lãng bệ hạ."
Sở Vương nói: "Cứ để thái tử đi đi."
Lý Huyền Kỳ kinh ngạc, Thái tử? Năm nay mới mười lăm tuổi thôi mà.
"Bệ hạ, tiếp theo phải làm sao?" Lý Huyền Kỳ lại hỏi.
Sở Vương nói: "Chờ đợi Doanh Vô Minh suất lĩnh đại quân từ ba mặt tây, bắc, nam cùng đánh tới, quân đội Tân Càn vương quốc, quân đội Đại Lương Quốc, quân đội Phù Đồ sơn, thậm chí còn có quân đội Đại Tấn vương quốc."
Lý Huyền Kỳ nói: "Chúng ta có thể thắng không?"
Sở Vương nói: "Thắng không nổi, nhất định sẽ thua."
Lý Huyền Kỳ mặt run lên, nhưng không nghi ngờ lời của Sở Vương, thực tế chính hắn cũng cảm thấy sẽ thất bại. Sở Quốc dù có huy động toàn bộ binh lực quốc gia cũng đánh không lại Doanh Vô Minh, nền tảng lập quốc của Tân Càn Vương quốc vốn đã mạnh hơn Sở Quốc gấp nhiều lần, càng chưa nói Doanh Vô Minh còn có Phù Đồ sơn chống lưng toàn diện.
Sở Quốc dù có tiêu hao hết quốc lực, tập hợp nổi trăm vạn đại quân, thì về cơ bản cũng là thua chắc không nghi ngờ gì.
Lý Huyền Kỳ nói: "Nếu thua, thì sẽ thế nào?"
Sở Vương khàn giọng nói: "Thái sư, Trầm Lãng bệ hạ đã sáng tạo kỳ tích hết lần này đến lần khác, thế nhưng quân đội trong tay hắn chỉ có chưa đến năm sáu mươi ngàn, thủ một Nộ Triều thành còn miễn cưỡng, thủ Nhạc Quốc cũng không đủ, càng không thể nào giúp chúng ta bảo vệ Ngô Quốc và Sở Quốc. Tính tình của Ngô Vương còn cương liệt hơn ta, cho nên hắn cũng chắc chắn không thể nhẫn nhịn. Cho nên ta thuần phục Trầm Lãng bệ hạ, từ trước đến nay không dám hy vọng xa vời hắn có thể giúp ta bảo toàn giang sơn Sở Quốc. Ta thuần phục hắn là vì sau này, vì tương lai."
Hắn tiếp tục nhìn cung điện đang cháy, mẫu hậu bên trong chắc đã bị thiêu thành tro bụi rồi.
Sở Vương nói: "Thực ra ta có thể nhịn, nén giận, nhẫn nhục chịu đựng ai mà không biết. Nhưng có những lúc, nhẫn nhịn cũng vô dụng. Người ta đao đã kề lên cổ rồi, không thể nhịn được nữa thì đơn giản là không cần nhẫn nữa."
Về điểm này, Lý Huyền Kỳ cũng không ngăn cản Sở Vương, thậm chí lần đại khai sát giới này đều là do hắn suất lĩnh binh lính làm.
"Người sống một đời, cuối cùng là phải cầu một sự thống khoái. Những kẻ làm vương như chúng ta, cả đời khó mà được thống khoái một lần, nhưng lần này thật sự là thống khoái a, quá thoải mái." Sở Vương dũng cảm cười to nói: "Thống khoái xong rồi sao? Thì có thể chết..."
Lời này vừa nói ra, thân thể Lý Huyền Kỳ run lên.
Sở Vương nói: "Đại quân của Doanh Vô Minh chẳng mấy chốc sẽ đánh tới, ta với tư cách là Sở Vương sẽ dốc hết sức mình trong trận chiến này, sau đó là thịt nát xương tan, toàn bộ lãnh thổ Sở Quốc rơi vào tay giặc. Ta nhất định sẽ tử trận, ta cũng phải tử trận. Quân vương chết vì xã tắc, như vậy thì cốt khí tinh thần sẽ đứng vững. Tiếp theo, cho dù quân đội Doanh Vô Minh chiếm lĩnh hoàn toàn Sở Quốc chúng ta, nhưng trong lòng vô số người dân nước Sở, Sở Quốc vĩnh viễn bất diệt. Bởi vì Sở Vương ta đây đã tử trận, vì quốc gia xã tắc mà tử trận."
"Quốc gia là gì? Quốc gia là lãnh thổ sao? Là thành trì sao? Không phải đâu, quốc gia là tinh thần, là lòng người."
"Khương Ly bệ hạ mất bao nhiêu năm rồi? Hơn hai mươi bảy năm rồi chứ? Nhưng vì sao toàn thiên hạ đều hoài niệm hắn, thân phận Trầm Lãng bệ hạ vừa bại lộ, lập tức liền có vô số người đến thuần phục? Có những người chết rồi, nhưng họ vẫn còn sống."
"Tiếp theo ta sẽ cùng Doanh Vô Minh quyết chiến, oanh oanh liệt liệt mà chết, như vậy ta sẽ vĩnh viễn sống trong lòng người dân nước Sở, Sở Quốc sẽ vĩnh viễn không vong."
"Thái tử không phải đi đến chỗ Trầm Lãng bệ hạ sao? Ta tin tưởng Trầm Lãng bệ hạ sẽ sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác. Hắn không bảo vệ được Sở Quốc, không bảo vệ được Ngô Quốc, thậm chí không bảo vệ được Nhạc Quốc, thế nhưng hắn có thể bảo vệ được thái tử của ta. Tương lai hắn nhất định sẽ suất lĩnh quân đội đánh trở lại Sở Quốc, và lúc đó, chính là thời điểm Sở Quốc ta Niết Bàn trọng sinh."
"Phải 'đặt mình vào chỗ chết thì mới có đường sống', cho nên ta nhất định phải tử trận!"
... . .. . ....
Trong vương cung Ngô Quốc.
"Thoải mái, ta đã thoải mái." Ngô Vương phóng khoáng nói, sau đó hắn rót một ly rượu uống cạn một hơi.
Bên cạnh, thái tử Ngô Quốc trẻ tuổi cầm bầu rượu lên, rót rượu cho phụ vương, Ngô Trực và Ngô Mục.
Ba người lại lần nữa uống cạn một hơi.
Thái tử Ngô Quốc nói: "Phụ vương, rượu này mạnh lắm, thúc gia gia tuổi đã cao, ngài uống chậm một chút."
"Không sao cả, không sao cả..." Ngô Vương cười nói: "Trong những năm này, thuộc về hôm nay là sảng khoái nhất a, quá thoải mái! Đã từng bao nhiêu lần ta nằm ngủ mà muốn đại khai sát giới, muốn đem hết lũ bán nước kia giết sạch sẽ, thế nhưng ta không dám a, bởi vì Ngô Quốc vẫn là của ta, ta không dám đập vỡ chai lọ trong nhà mình. Kết quả người ta muốn chiếm nhà của ta, còn muốn đuổi ta đi, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình, đem hết lũ ăn trộm này chém tận giết tuyệt, quá đã nghiền."
Thái tử Ngô Quốc nói: "Phụ vương, vậy, vậy kế tiếp phải làm sao?"
Ngô Vương nói: "Đương nhiên là đại quân đế quốc sẽ như thủy triều tràn đến, phương bắc của chúng ta chính là Tru Thiên các, đó là thế lực siêu thoát có quan hệ mật thiết nhất với Đại Viêm đế quốc, trăm vạn đại quân sẽ tràn vào lãnh thổ Ngô Quốc ta."
Thái tử Ngô Quốc nói: "Vậy, vậy sau đó thì sao?"
Ngô Vương nói: "Đương nhiên là toàn quân Ngô Quốc bị diệt, ta, thúc gia gia của ngươi, Ngô Mục thúc thúc của ngươi toàn bộ đều tử trận a."
Lời này vừa nói ra, nước mắt thái tử Ngô Quốc tức thì tuôn trào, run giọng nói: "Phụ vương, lẽ nào không còn biện pháp nào khác sao? Lẽ nào hôm nay người đại khai sát giới, chính là vì ngày sau toàn quân bị diệt, thịt nát xương tan sao?"
Ngô Vương nói: "Đúng, đúng! Ta hôm nay đại khai sát giới, đem hết lũ cẩu tặc trung thành với Đại Viêm đế quốc giết sạch, sớm đã dự liệu được kết cục chết chóc tiếp theo. Ta phảng phất như bây giờ đã nhìn thấy, quân đoàn đế quốc như thủy triều tràn vào Ngô Quốc, quân đội Ngô Quốc chúng ta chết từng mảng từng mảng, dùng không được vài tháng, toàn bộ lãnh thổ Ngô Quốc đều sẽ rơi vào tay giặc, trở thành bốn hành tỉnh của Đại Viêm đế quốc."
Thái tử Ngô Quốc hô lớn: "Nếu đã dự kiến được, vì sao còn phải làm như vậy?"
"Bởi vì ta đã không còn lựa chọn nào khác." Ngô Vương nói: "Nếu hôm nay ta tùy ý để Liêm Thân Vương của đế quốc bắt đi vương thúc Ngô Trực, hoặc là tùy ý để vương thúc tự sát, thì trong lòng vạn dân Ngô Quốc, Ngô Vương ta đây đã phế rồi. Tiếp theo, đám cẩu tặc kia sẽ không ngừng cướp đi tất cả của Ngô Quốc, cuối cùng ta hoàn toàn trở thành một con rối, một con rối không bằng heo chó. Như vậy, mặc dù ta còn có thể sống sót, nhưng thực ra đã chết. Nếu như ta chống lại Đại Viêm đế quốc, oanh oanh liệt liệt tử trận, vậy thì ta chết rồi, cũng vẫn như đang sống. Tương lai đại quân của Trầm Lãng bệ hạ càn quét thiên hạ, Ngô Quốc ta trong nháy mắt có thể trọng sinh."
"Trên thế giới này rất nhiều người có thể chỉ nhìn cái trước mắt, duy chỉ có vương giả là không thể, chúng ta phải nhìn đủ xa. Chúng ta Ngô Quốc thuần phục Trầm Lãng bệ hạ, không phải vì hiện tại, mà là vì tương lai."
Thái tử Ngô Quốc nức nở nói: "Vậy theo Trầm Lãng bệ hạ, chúng ta liệu có tương lai không?"
"Không biết." Ngô Vương nói: "Ai mà biết được, đây vốn là một cuộc đánh bạc, thế nhưng Nhạc Vương có thể đem tính mạng ra đánh cược, ta Ngô Vương vì sao lại không thể chứ? Ha ha ha... Rót rượu, rót rượu!"
Thái tử Ngô Quốc vừa khóc, vừa rót rượu cho ba người.
"Được rồi, thái tử ngươi đi đi, đến Nộ Triều thành." Ngô Vương nói.
Thái tử Ngô Quốc dập đầu nói: "Vâng, phụ vương. Lần này đi sứ Nộ Triều thành, ta nhất định không phụ sự dạy bảo của phụ vương, nhất định sẽ không làm mất mặt Ngô Quốc."
"Không có dạy bảo gì, không có mặt mũi gì cả, ngươi đến Nộ Triều thành không có bất kỳ nhiệm vụ nào, cứ theo Trầm Lãng bệ hạ học tập, chiến đấu là được." Ngô Vương nói.
Thái tử Ngô Quốc kinh ngạc, nói: "Phụ vương, vậy... thần lúc nào thì trở về?"
"Không trở lại nữa." Ngô Vương nói: "Còn trở về làm gì à? Ngô Quốc chẳng mấy chốc sẽ rơi vào tay giặc, quân đội Ngô Quốc ta chẳng mấy chốc sẽ toàn quân bị diệt, còn trở về làm chi? Đương nhiên nếu ông trời phù hộ, ngươi sẽ có một ngày trở về, đó chính là lúc đại quân của Trầm Lãng bệ hạ đánh trở lại Ngô Quốc, ngươi là có thể trở về."
Lời này vừa nói ra, thái tử Ngô Quốc tức thì quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.
Ngô Vương vốn định mắng to, khóc cái gì mà khóc? Làm Ngô Vương tương lai, ngươi lại giống như con gái mà khóc lóc, như vậy thì có tiền đồ gì?
Nhưng Ngô Vương cuối cùng không mắng ra lời, mà đưa tay xoa đỉnh đầu con trai, đây có lẽ là lần cuối cùng phụ tử gặp mặt, hài tử khóc cũng chẳng sao.
Tiếp đó Ngô Vương đi lấy tấm bản đồ trên tường xuống, đây là bản đồ lãnh thổ Ngô Quốc, hắn đưa cho thái tử.
"Cầm lấy, đây chính là Ngô Quốc của chúng ta, lúc nào cảm thấy không chịu nổi nữa, thì lấy ra xem một chút."
Thái tử Ngô Quốc tiếp nhận tấm bản đồ này, trân trọng cất vào trong ngực.
"Đi đi, đi đi..."
Một lát sau, thái tử Ngô Vương bí mật rời khỏi vương cung, rời khỏi vương thành, hướng về phía đông, đi thuyền đến Nộ Triều thành.
Hắn vốn đang nức nở, thế nhưng ra khỏi vương cung, quay đầu lại nhìn tòa thành cung nguy nga, rốt cục không nhịn được mà gào khóc.
"Đi thôi, đi thôi!" Lão hoạn quan nói: "Nếu trời cao chiếu cố, chúng ta còn có thể trở về."
Vị lão hoạn quan này tên là Ngô Hoài Ân, là đại hoạn quan thân cận của Ngô Vương, cường giả cấp tông sư, sứ mệnh tiếp theo của ông chỉ có một, bảo vệ thái tử.
Thái tử Ngô Quốc hướng về phía vương cung quỳ lạy dập đầu nói: "Phụ vương, hài nhi đi đây."
... . .. . .
Trong vương cung Nhạc Quốc!
"Được rồi, đừng thu dọn nữa, đừng thu dọn nữa..." Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ nói: "Bên Nộ Triều thành cái gì cũng có, mang nhiều đồ như vậy làm gì à?"
Tinh thần khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều, thân thể vốn gầy như que củi bây giờ cũng đã có da có thịt hơn một chút, hội chứng Parkinson vẫn rất nghiêm trọng, vẫn không ngừng run rẩy, nhưng cũng không đến nỗi liệt nằm một chỗ không nhúc nhích như trước.
Lúc này Biện phi đang thu dọn đồ đạc, một lúc lại nhớ ra còn thứ này, một lúc lại nhớ ra còn vật kia, kết quả càng thu dọn càng nhiều.
Tô phi không có chủ kiến, liền lặng lẽ theo sau Biện phi cùng nhau thu dọn, còn Chủng phi thì chống nạnh, thẳng thắn nói: "Đúng đúng đúng, có gì tốt mà dọn dẹp à? Theo ta nói thì cứ mang theo vài bộ quần áo tắm rửa mặc trên đường là được rồi, Trầm Lãng bên kia thứ tốt có nhiều lắm, hắn không phải muốn khai thác tuyến đường biển giao thương với thế giới phương tây sao? Tiếp theo không biết có bao nhiêu thứ mới lạ đâu."
Trước kia Ninh Nguyên Hiến và Chủng phi trông thật xứng đôi, một người trẻ tuổi anh tuấn, một người diễm lệ xinh đẹp.
Bây giờ mấy năm trôi qua, Ninh Nguyên Hiến đã già nua lưng còng, mà Chủng phi vẫn... diễm lệ xinh đẹp, người năm mươi mấy tuổi nhìn qua chưa đến bốn mươi, hơn nữa nàng cũng không hề cố tình bảo dưỡng gì cả.
Trước kia nhìn giống như vợ chồng, bây giờ nhìn lại thì lại giống như cha con. Hơn nữa nàng cũng không biết chút nào về sự khiêm tốn, mỗi ngày vẫn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, hận không thể phô bày hết những đường cong bốc lửa của mình.
Ngược lại là Biện phi, hai năm qua cũng già đi rất nhanh, nàng bị Trầm Lãng liên lụy nặng nề nhất, dù là phụ nữ cũng bị hạ ngục, bây giờ da thịt coi như mịn màng, nhưng tóc lại bạc đi một ít.
"Có ít đồ cũ dùng vẫn thuận tay hơn, dù sao xe ngựa cũng nhiều, không bằng cứ mang theo đi." Biện phi dịu dàng nói.
Trong lòng nàng, có lẽ Ninh Nguyên Hiến cả đời này đều sẽ không trở về nữa, cho nên đồ đạc có thể mang đi thì cứ mang hết đi.
Cuối cùng lại qua nửa canh giờ, Biện phi lại kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không có thứ gì bị bỏ sót.
"Được rồi, có thể đi rồi, có thể đi rồi."
Tổng cộng thu dọn được mấy chục xe ngựa đồ đạc, nhưng phần lớn đều là vật dụng thông thường, không có gì đáng giá.
Sau đó Ninh Nguyên Hiến ngồi lên xe ngựa, mang theo mấy trăm người rời khỏi vương cung.
Chỗ cửa cung, Ninh Chính, Ninh Kỳ, Ninh Chân, Ninh Cảnh đám người đến tiễn, còn có vợ con của bọn họ, hài tử.
"Phụ vương thượng lộ bình an." Ninh Chính nghẹn ngào thật lâu, mới nói ra được câu này.
Ninh Nguyên Hiến nhìn người con trai này, lại nhìn sang người vợ Trác thị bên cạnh hắn, đây là nghiệp chướng của hắn a, năm xưa không coi trọng Ninh Chính, khiến hắn cưới phải con gái một tiểu thương nhân.
Đương nhiên, con gái tiểu thương nhân cũng không có gì không tốt, Trác thị này ôn nhu hiền thục, tốt không thể tốt hơn, đáng tiếc không có con nối dõi a.
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, huống chi Ninh Chính là Nhạc Vương? Cho nên theo lý thì Ninh Nguyên Hiến, người làm phụ vương này, nên cưới cho hắn vài phi tử, sinh hạ con trai, sau đó cho làm con thừa tự dưới gối Trác thị.
Nhưng Ninh Chính dường như không hề có ý định nạp phi tử, Ninh Nguyên Hiến sớm đã bảo Biện phi bóng gió qua, thậm chí còn để con gái Biện Tiêu trực tiếp vào vương cung gặp mặt Ninh Chính, kết quả việc này vẫn không thành.
Thôi, tất cả cứ xem tạo hóa của con cái vậy.
Ninh Nguyên Hiến cuối cùng cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ cánh tay Ninh Chính, tiếp đó hắn lại vỗ cánh tay Ninh Kỳ, Ninh Chân, Ninh Cảnh, từng người con trai đều không bỏ sót, đã từng hắn vô cùng bất công, thích đứa con nào thì thích đến chết đi được, không thích đứa nào thì nhìn cũng không muốn liếc một cái.
Kết quả... bây giờ bi kịch của mấy đứa con, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn.
"Đi đi, đi thôi, không cần tiễn!"
Ninh Nguyên Hiến phất tay một cái, sau đó đoàn xe rời khỏi vương cung, hội quân cùng quân đội của Trầm Lãng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi quốc đô, trở về Nộ Triều thành.
. . .. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận