Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 774: Tỏ thái độ!

Chương 774: Tỏ thái độ!
Vương cung Ngô Quốc.
Xu mật Viện Phó sứ, Nam Khang hầu Ngô Mục, đang cầm một thanh kiếm gỗ đối chiến cùng một đứa bé.
Đứa bé kia khỏe mạnh kháu khỉnh, khoảng chừng bốn năm tuổi, tư thế múa kiếm có hình có dạng, bất kể là bộ pháp hay thân pháp đều rất tốt, hoàn toàn không giống tiêu chuẩn mà một đứa bé bốn năm tuổi nên có.
"Tiếp theo, ta phải nhanh hơn đây." Ngô Mục nói, sau đó thanh kiếm gỗ trong tay tăng tốc, không ngừng vung lên giao chiến.
Đứa bé kia không ngừng lùi lại, nhanh chóng đón đỡ, kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai, kiếm thứ tư... kiếm thứ chín.
"Ngươi thua rồi." Kiếm gỗ của Ngô Mục đặt ngang cổ hắn.
Tiểu nam hài lập tức có chút buồn bực, hắn vốn cảm thấy kiếm cuối cùng vẫn có thể đỡ được, kết quả lại không đỡ được, liền muốn vùi đầu tiếp tục luyện kiếm.
"Được rồi, phải có căng có chùng, mọi việc không thể quá nóng lòng cầu thành, Báo tử ngươi đã rất xuất sắc rồi, cậu vào tuổi của ngươi thì không lợi hại được như vậy đâu." Ngô Mục ôm lấy đứa bé này, xoa xoa đầu hắn.
Ngô Vương đứng ở cửa cung, hứng thú nhìn đứa bé này luyện kiếm, thấy Ngô Mục ôm đứa bé tới, hắn không khỏi cười nói: "Báo tử, lúc nào thì học chơi cờ cùng quả nhân đây?"
"Không muốn học." Đứa bé này dứt khoát nói.
"Vì sao không muốn học chơi cờ?" Ngô Vương nói.
Đứa bé nói: "Chơi cờ không lợi hại."
Ngô Vương nói: "Nếu muốn trở thành đại tướng quân, luyện võ là được rồi. Nhưng nếu muốn trở thành đại nguyên soái, thì phải biết đánh cờ."
Đứa bé nói: "Chơi cờ không vui."
Tiếp đó, đứa bé này cảm thấy bị người lớn ôm vào lòng là hơi lãng phí thời gian, liền giãy xuống, lại một lần nữa cầm lấy kiếm gỗ, bắt đầu liều mạng luyện kiếm. Chiêu cuối cùng kia hắn nhất định phải luyện tập một nghìn lần, một vạn lần, nhất định phải đỡ được kiếm cuối cùng của cậu.
Đương nhiên bây giờ hắn còn không biết, cậu Ngô Mục sẽ luôn có một kiếm cuối cùng nữa, trừ phi có một ngày võ công của hắn vượt qua Ngô Mục, vậy thì sẽ không còn kiếm cuối cùng nữa.
"Tính cách đứa bé này rất quật cường, cứ tự làm khó mình." Ngô Mục nói: "Chẳng qua cứ theo đà này, tối đa hai mươi mấy tuổi là hắn có thể đánh bại ta, Nộ Giang sóng sau đè sóng trước."
Lúc này, một nữ quan trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, nghiêng người hành lễ nói: "Bái kiến bệ hạ, bái kiến Hầu gia."
Nàng chính là mẹ của đứa bé này, Ngô U, cũng chính là cô gái đã dùng mỹ nhân kế với Kim Sĩ Anh, đường muội của Ngô Mục.
Bây giờ thân phận của nàng là nữ quan bên người Thái hậu nước Ngô. Thái hậu tuổi tuy không lớn lắm, nhưng mắt lại không tốt, Ngô U liền đọc sách, viết thơ cho nàng, ngược lại cũng rất nhàn nhã, hơn nữa địa vị cũng rất siêu nhiên.
Vào năm ngoái, nàng có thêm một chức vụ, chưởng quản Đệ nhị ty của Hắc Thủy thai nước Ngô, trở thành một đầu lĩnh đặc vụ.
Quan hệ huyết thống của nàng thực ra cách Ngô Vương rất xa, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là đường muội của Ngô Vương. Mấy năm nay quan sát, nàng rất đáng tin cậy, cho nên việc Ngô Vương phái nàng đến Hắc Thủy thai cũng rất bình thường, giống như năm đó Ninh Nguyên Hiến phái trưởng công chúa Ninh Khiết đến Hắc Thủy thai vậy.
"Bệ hạ, đây là tình báo Đệ nhị ty lấy được gần đây." Ngô U đặt một xấp giấy dày trước mặt Ngô Vương.
"Nhiều vậy sao?" Ngô Vương nói.
Ngô U nói: "Trầm Lãng đã trở về, thế cục biến đổi lớn, trong cảnh nội Ngô Quốc chúng ta cũng gió nổi mây vần. Phía nội các đã tiến thêm một bước thu quyền, đồng thời nhúng tay vào binh quyền."
Ngô Vương trực tiếp rút ra một phần tình báo ở giữa, bởi vì phía trên có dấu hiệu lông vũ rõ ràng, đại biểu cho việc cực kỳ quan trọng.
Sau khi xem xong, sắc mặt hắn biến đổi dữ dội, run giọng nói: "Bọn họ... bọn họ muốn làm gì đây? Vương thúc đã là bức tường thành cuối cùng của quả nhân, bọn họ lại định động đến vương thúc sao?"
Vương thúc trong miệng Ngô Vương chính là Xu mật sứ Ngô Trực, hắn tuyệt đối được coi là cột chống trời bằng ngọc của Ngô Quốc, là tường thành thép bảo vệ trước mặt Ngô Vương.
Sau khi Trầm Lãng gặp chuyện không may, Đại Viêm đế quốc mượn danh nghĩa tiêu diệt Trầm Lãng, vận dụng quân đội nửa thế giới uy hiếp chư quốc thiên hạ, đẩy nhanh tiến trình cải cách các nước, hủy bỏ Thượng thư đài để cải tổ thành nội các, đồng thời thủ tướng nội các do Đại Viêm đế quốc bổ nhiệm.
Ngô Quốc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bây giờ thủ tướng nội các Ngô Quốc Trương Đan Phong tuy cũng xuất thân từ Ngô Quốc, nhưng giống như gia tộc Chúc thị, hắn chính là tay sai của Đại Viêm đế quốc. Sau khi hắn trở thành thủ tướng nội các Ngô Quốc, liền bắt đầu thâu tóm quyền lực nội chính của Ngô Quốc, đồng thời mua chuộc quan văn Ngô Quốc để phục vụ cho Đại Viêm đế quốc.
Ý chỉ của quốc vương không có đại ấn của nội các thì chỉ là tờ giấy trắng, mất đi tính quyền uy. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã khiến uy nghiêm và quyền lực của Ngô Vương tổn hại gần một nửa.
Hơn nữa, Trương Đan Phong, vị thủ tướng nội các này, chỉ trực thuộc nội các Đại Viêm đế quốc, Ngô Vương không có quyền xử trí, điều này khiến hắn ở một vị trí vô cùng siêu nhiên, ít nhất về quyền lực nội chính có thể ngang hàng với Ngô Vương.
Mà là một quốc vương, sao có thể tự mình hạ mình đối đầu với một thần tử? Lúc này, Xu mật sứ Ngô Trực đứng ra, che chắn trước mặt Ngô Vương, ông đứng ra đấu với thủ tướng nội các Trương Đan Phong, nhờ đó Ngô Vương vẫn có thể đứng ở vị trí người quyết định tối cao.
Trong hai năm qua, nhờ có vương thúc Ngô Trực tranh đấu gay gắt với nội các, nên mới không khiến Ngô Vương bị hữu danh vô thực thêm nữa. Ít nhất cho đến bây giờ, đại bộ phận binh quyền của Ngô Quốc vẫn nằm trong tay vương tộc Ngô thị.
Nam Khang hầu Ngô Mục trước mắt này, tuy đã đại bại ở thành Nộ Triều, vấp ngã một cú rất đau, nhưng bây giờ cũng đã trở thành Xu mật Viện Phó sứ, nắm giữ mười mấy vạn đại quân cho Ngô Vương.
Tin tình báo quan trọng có gắn lông chim này nhìn bề ngoài thì rất nhỏ bé, chỉ là một quản sự trang viên đánh chết một tá điền, loại án này mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu vụ. Nhưng thành chủ đã bắt đầu điều tra, đồng thời đã bắt giữ toàn bộ những người liên quan.
Ngô Vương liếc mắt là nhìn ra, đây là có người trong nội các sai khiến, muốn khơi lên một vụ đại án kinh thiên.
Nguyên do là vì chủ nhân của trang viên này, từng là một gia nô của Ngô Trực, vì lập được quân công, cuối cùng được thăng đến tướng quân lục phẩm rồi về hưu, trở về quê hương làm địa chủ, sở hữu một trang viên không lớn không nhỏ.
Cuối cùng vụ án này sẽ diễn biến thành việc thôn tính đất đai, coi mạng người như cỏ rác. Hơn nữa nếu không đoán sai, tiếp theo người chết sẽ ngày càng nhiều, vụ việc sẽ lan rộng và kéo dài ngày càng lớn. Cuối cùng đất đai bị thôn tính sẽ vượt quá mấy triệu mẫu, người chết sẽ lên đến mấy trăm, thậm chí hàng ngàn.
Nói chung, ngọn lửa cuối cùng nhất định sẽ cháy đến đầu Ngô Trực, ông sẽ trở thành hắc thủ sau màn của vụ thôn tính đất đai này, khiến vô số dân chúng phải trôi giạt khắp nơi.
Ngô Trực người cũng như tên, ông là người có phẩm đức chính trực cao thượng, bản thân không hề tham nhũng, trang viên và đất đai dưới danh nghĩa ông cũng không nhiều. Nhưng ông đã đảm nhiệm Xu mật sứ Ngô Quốc mười mấy hai mươi năm, dưới trướng có biết bao nhiêu tướng lĩnh? Có biết bao nhiêu môn sinh?
Hơn nữa mấy năm nay, Ngô Vương vì chèn ép văn thần, đã cố gắng đề cao địa vị võ tướng, cho nên phương diện này có việc thôn tính đất đai hay không, có bất công hay không? Nhất định là có!
"Bây giờ tập đoàn quan văn đã áp sát nội các, ngọn lửa này chính là đốt về phía tập đoàn võ tướng, nhất là tầng lớp huân quý vương tộc chúng ta." Ngô Mục nói: "Tiếp theo chắc chắn sẽ ngày càng nghiêm trọng, biến thành đại án khiến người nghe kinh sợ, chấn động thiên hạ. Bọn họ lần này quyết tâm muốn hạ bệ vương thúc, đồng thời nhúng tay vào binh quyền Ngô Quốc."
Ngô U nói: "Viêm Kinh đã phát đi tiếng gió, Thượng thư đài đã hủy bỏ hai năm, tiếp theo Xu mật viện cũng có thể bị xóa bỏ. Xu mật sứ sẽ gia nhập nội các, các Xu mật Viện Phó sứ còn lại có thể gia nhập Binh bộ, nhưng sau đó nội các sẽ chỉ đạo Binh bộ."
"Đây không còn là đun nước sôi nữa, mà là nước sôi nấu ếch rồi." Ngô Vương nói: "Vị hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng kia lại nóng lòng như vậy sao? Cứ muốn trong nhiệm kỳ của mình làm xong tất cả mọi chuyện à? Cả đời này hắn đã có đủ phong công vĩ nghiệp rồi, chẳng lẽ không thể giao một vài chuyện cho thế hệ sau làm hay sao?"
Ngô Mục nói: "Bệ hạ, lẽ nào chúng ta cứ như vậy khoanh tay chịu chết sao?"
Ngô Vương nói: "Đại Viêm đế quốc quá cường đại, dễ dàng có thể nghiền chết chúng ta, chúng ta lại còn giáp ranh với Đại Viêm đế quốc, đây quả thực là bi kịch lớn lao. Chống lại là muốn chết, không chống lại là chờ chết."
Ngô U rút ra một phần tình báo khác, đưa cho Ngô Vương nói: "Đây là tình báo về Nhạc Quốc, đại quân của Trầm Lãng đã viễn chinh đến thành Thiên Nhạc. Quân đi đến đâu, vạn dân hô to Trầm Lãng bệ hạ vạn thắng, vạn tuế vạn vạn tuế. Lòng dân như sóng to gió lớn, đều đứng về phía Trầm Lãng."
Ngô Vương nói: "Vậy ngươi cảm thấy trận đại quyết chiến ở thành Thiên Nhạc, ai sẽ thắng ai thua?"
Ngô Mục nói: "Trầm Lãng chỉ có hai vạn quân đội, Ninh Thiệu và gia tộc Chúc thị có gần năm mươi vạn đại quân. Thêm vào Thiết huyết quân của Ẩn Nguyên hội hai vạn, tăng binh của Thông Thiên Tự một vạn, Huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các hai vạn. Ta vô cùng khao khát Trầm Lãng có thể thắng lợi, nhưng... chuyện này quá xa vời, hầu như không dám tưởng tượng."
Ngô U nói: "Ta cũng cảm thấy trận chiến này, không có hy vọng!"
Ngô Vương nói: "Trận quyết chiến ở thành Thiên Nhạc, không chỉ liên quan đến vận mệnh của Nhạc Quốc, vận mệnh của Trầm Lãng, mà còn liên quan đến vận mệnh của Ngô Quốc chúng ta. Trong lòng ta cũng không dám trông cậy Trầm Lãng có thể thắng lợi, nhưng... trận chiến này đúng là tất cả hy vọng của chúng ta. Một khi Trầm Lãng thắng, mặt trời mới sẽ mọc lên, bất kể là Ngô Quốc hay Sở Quốc đều sẽ có cơ hội lấy lại sức, đều có cơ hội chống lại. Nếu trận chiến này thua, thiên hạ sẽ chính thức bước vào thời khắc đen tối nhất. Bất kể là Ngô Quốc chúng ta hay Sở Quốc, đều sẽ chờ đợi vận mệnh bị hủy diệt."
"Cho nên đối với trận chiến này của Trầm Lãng, ta thật sự không dám ôm chút hy vọng nào, nhưng nội tâm ta lại vô cùng khao khát hắn thắng lợi, thậm chí nguyện ý cầu khấn khắp trời thần phật phù hộ Trầm Lãng chiến thắng." Ngô Vương chợt cắn răng nói: "Nếu trận chiến này Trầm Lãng bệ hạ thắng lợi, ta cam đoan sẽ là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng, ta sẽ lập tức sắc phong Ngô U làm quận chúa, đồng thời đưa ngươi và Báo tử đến thành Nộ Triều, dùng nghi thức gả công chúa để gả ngươi cho Kim Sĩ Anh."
"Ta không lấy chồng, hắn là một tên khốn kiếp." Ngô U đỏ mặt nói.
Ngô Vương nói: "Kim Sĩ Anh không phải là một tên khốn kiếp. Hắn từng vì lòng đố kỵ mà suýt lạc lối, nhưng hắn vẫn giữ vững bản thân và lòng trung thành. Bây giờ phẩm cách của hắn đã vững vàng không tì vết. Từng là nghĩa huynh của Kim Mộc Lan, tương lai hắn ít nhất cũng là một Hầu tước, gả cho hắn là vinh dự của ngươi."
Ngô Mục nói: "Hơn nữa vì Ngô Quốc, ngươi cũng không thể không lấy chồng. Đây là một tín hiệu của Ngô Quốc chúng ta, tín hiệu chống lại Đại Viêm đế quốc."
. .
Vương đô Sở Quốc.
Tân Sở Vương hầu như mọi thời mọi khắc đều đứng trước bản đồ, cách một khoảng thời gian lại hỏi một câu: "Trầm Lãng bệ hạ đến đâu rồi?"
Thái tử Thái sư Lý Huyền Kỳ nói: "Quân đội của Trầm Lãng bệ hạ đã tiến vào chiến trường thành Thiên Nhạc, quyết chiến hẳn là sắp bùng nổ."
Tân Sở Vương nắm chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Lão sư, ngài nói nếu bây giờ ta phái một đội quân tinh nhuệ nhất đi trợ giúp Trầm Lãng bệ hạ thì sẽ thế nào?"
Lời này vừa thốt ra, Thái tử Thái sư Lý Huyền Kỳ lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể ạ!"
"Quả nhân không cam lòng, quả nhân không cam lòng!" Tân Sở Vương gầm lên: "Đại Viêm đế quốc mưu hại phụ vương ta, còn ép quả nhân xóa bỏ Thượng thư đài. Chuyện này còn chưa tính, ba vị tể tướng Thượng thư đài đều chết oan chết uổng, có hai người còn là do bọn chúng ép quả nhân giết chết. Bây giờ toàn bộ nội các đều rơi vào tay Đại Viêm đế quốc, bây giờ bọn họ lại chĩa mũi nhọn về phía vương hậu của quả nhân, muốn ta phế hậu, sau đó cưới nữ nhân kia của Phù Đồ sơn. Ta thế này còn là Vương sao? Còn là Vương sao?"
Lý Huyền Kỳ nói: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài nên nhớ lại lúc Tiên Vương vừa chết bất đắc kỳ tử, ngài đã anh minh thần võ, nhẫn nhục chịu đựng thế nào, tuyệt đối không thể vì nhất thời khoe khí phách mà rước họa ngập đầu ạ!"
Sau khi Trầm Lãng biến mất, Đại Viêm đế quốc liền trắng trợn đoạt quyền đối với chư quốc thiên hạ, người đứng mũi chịu sào chính là Sở Vương. Bởi vì vị tân Sở Vương trẻ tuổi này trong mắt Viêm Kinh chính là một cái gai khó nhổ. Liêm Thân Vương của đế quốc lúc đó đã nói rõ ràng, bảo tân Sở Vương phối hợp với Ninh Kỳ, kết quả vị tân Sở Vương này quay người liền hợp tác với Trầm Lãng, gài bẫy Ninh Kỳ đến nửa sống nửa chết. Hành động này đã chọc giận Viêm Kinh, cho nên tiếp đó tân Sở Vương cũng gặp phải sự đả kích nghiêm khắc nhất.
Mấy vị đại thần tâm phúc của hắn ở Thượng thư đài gần như bị giết sạch, toàn bộ nội các đều bị thay đổi một lượt. Bây giờ ngay cả vợ cả của hắn cũng có khả năng không giữ được, vị quý nữ Viêm Kinh kia, đệ tử Phù Đồ sơn, chẳng mấy chốc sẽ trở thành tân vương hậu của hắn.
Năm đó Tiên Vương bị Nhan Phi đầu độc chết như thế nào? Nàng ta chính là đệ tử Phù Đồ sơn.
Không chỉ như vậy, bây giờ bên trong Sở Quốc còn có một lời đồn vô cùng đáng sợ, nói rằng tân Sở Vương dâm loạn cung đình, khinh nhờn mẫu phi, khinh nhờn Thái hậu.
Đây quả thực là nỗi oan tày trời, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật, nhưng dưới sự truyền bá có chủ đích, lời đồn này đã ngày càng nghiêm trọng.
Vốn dĩ danh tiếng của Thái hậu đã không tốt, bởi vì lúc trước nàng bị Trầm Lãng bắt được, còn bị diễu phố trước mặt mọi người.
Tân Sở Vương có thể thấy trước một màn vô cùng nguy hiểm, một khi Thái hậu không chịu nổi áp lực quá lớn, công khai đứng ra chỉ trích tân Sở Vương dâm loạn mẫu phi, vậy thì hắn tiêu đời, chẳng những vương vị không giữ được, mà còn có khả năng trở thành tù nhân.
Đây là sự uy hiếp tuyệt đối của Đại Viêm đế quốc đối với hắn, khiến hắn không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào đối với việc nội các bành trướng đoạt quyền, nếu không sẽ có họa ngập đầu.
Chính vì như vậy, vị tân Sở Vương này mới hơi đánh mất đi sự cơ trí và bình tĩnh trước đây.
"Lão sư, thuộc hạ của ta có mấy vị cường giả cấp tông sư?" Tân Sở Vương hỏi.
"Ba vị." Lý Huyền Kỳ nói.
Tân Sở Vương nói: "Đem bọn họ toàn bộ phái đi, trợ giúp Trầm Lãng bệ hạ."
Thái sư Lý Huyền Kỳ nói: "Bệ hạ, vạn vạn lần không được, vạn vạn lần không được! Lúc này lại chính là thời khắc nguy hiểm nhất của ngài. Ta xin nói thêm một câu khó nghe, trận chiến của Trầm Lãng bệ hạ quá mong manh, bệ hạ ngài có trợ giúp hay không cũng hoàn toàn không thay đổi được chiến cuộc. Trầm Lãng bệ hạ chỉ có hai vạn đại quân, Ninh Thiệu và Chúc thị sở hữu bốn năm mươi vạn, hai vạn Huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các vừa mới đánh bại liên quân trăm vạn của Tây Vực chư quốc và Đại Kiếp Tự. Trận chiến này thật sự không có hy vọng, Trầm Lãng bệ hạ thật sự là châu chấu đá xe."
"Chưa chắc, chưa chắc!" Tân Sở Vương lắc đầu nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ về Trầm Lãng đâu."
"Chẳng qua lão sư ngài nói đúng, việc ta cần làm nhất bây giờ không phải là đi trợ giúp Trầm Lãng bệ hạ, mà là chuẩn bị cho tình thế hỗn loạn sắp tới. Nếu Trầm Lãng bệ hạ đại thắng toàn diện, đó cũng là thời khắc Sở Quốc chúng ta phản kích, cũng chính là lúc ta đại khai sát giới, lũ yêu ma quỷ quái gì đó, ta sẽ giết sạch toàn bộ."
"Ta tuyệt đối sẽ không giống phụ vương ta, chết uất ức trong tay một người đàn bà. Ta cho dù chết cũng muốn chết một cách oanh oanh liệt liệt."
"Ninh Nguyên Hiến cũng rất lợi hại, thời khắc mấu chốt dù chết cũng không khuất phục. Chỉ cần trận chiến này Trầm Lãng bệ hạ thắng, ta cũng sẽ theo hắn, đấu với Đại Viêm đế quốc đến cùng."
Thái tử Thái sư Lý Huyền Kỳ nhìn vị Sở Vương trẻ tuổi này, vẻn vẹn hai năm thời gian, tóc hắn đã có phần bạc đi. Hai năm này, điều hắn phải chịu đựng không chỉ là áp lực cực lớn, mà còn là sự nhục nhã vô cùng. Trong các vị vua thiên hạ, sự chèn ép mà hắn phải chịu từ Đại Viêm đế quốc là nghiêm trọng nhất, cũng là nguy hiểm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận