Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 904: Đại công cáo thành!

Chương 904: Đại công cáo thành!
Kết quả này là chuyện gì xảy ra vậy?
Lẽ nào Trầm Lãng thật sự có thể thực hiện thần tích, cách mấy trăm dặm làm nổ tung di tích thượng cổ ở vùng biển phía nam sao?
Đương nhiên là không thể, hắn cũng không phải là thần.
Hơn nữa nếu hắn lợi hại như vậy, sao không làm từ sớm? Vì sao phải đợi đến bây giờ mới ra tay?
Di tích thượng cổ này, nếu muốn đi vào từ lối vào chính, khoảng cách lên đến mấy ngàn dặm.
Thế nhưng nếu muốn đi thẳng từ di tích thượng cổ Kim Cương phong qua, thì chỉ có khoảng mười mấy dặm mà thôi.
Lẽ nào, các ngươi không cảm thấy Trầm Lãng xuất hiện tại Kim Cương phong này lại quá giống Trầm Lãng một cách kỳ lạ sao?
Đương nhiên biểu hiện của hắn không hề có kẽ hở, vô cùng chân thật, hoàn toàn không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Vẫn là câu nói kia, Chaplin tham gia cuộc thi bắt chước Chaplin chỉ đạt được giải nhì.
Cho nên người đang cưỡi trên phi hành thú sóng siêu âm kia không phải Trầm Lãng thật sự, mà là thế thân cái gương, là cái gương đang mặc khôi giáp thượng cổ.
Đây có lẽ là thế thân hoàn mỹ nhất trên thế giới, nhất cử nhất động, thậm chí từng ánh mắt, từng biểu cảm đều không hề có sơ hở.
Lúc hắn trao đổi với Doanh Nghiễm và Nhâm tông chủ của Phù Đồ sơn cũng cực kỳ xuất sắc, hai kẻ đầu sỏ đó căn bản không phát hiện ra, hoặc có lẽ ngoại trừ những người phụ nữ và người nhà của Trầm Lãng, những người khác căn bản không thể phân biệt được sự khác biệt giữa Trầm Lãng và cái gương.
Hơn nữa, số người biết về sự tồn tại của cái gương cũng cực kỳ ít ỏi.
Vậy Trầm Lãng thật sự đang ở đâu?
Hắn và Cừu Yêu Nhi đã đi xuyên qua di tích thượng cổ, giả trang thành tùy tùng cưỡi tuyết điêu, đi theo phía sau cái gương, đóng vai thị vệ thân cận của hắn.
Còn một điểm nữa, thế thân cái gương căn bản không thể mở lối vào di tích thượng cổ Kim Cương phong, thật ra là Trầm Lãng đã mở nó ra, cái gương chỉ làm bộ làm tịch đưa bàn tay đè lên mà thôi.
Sau khi cửa lớn lối ra vào Kim Cương phong mở ra, Căng Quân là người đầu tiên đi từ bên trong ra.
Bởi vì kể từ khi Trầm Lãng rời đi, người ở bên trong luôn khắc khoải chờ đợi Trầm Lãng trở về.
Hơn nữa bọn họ cũng hoàn toàn tin tưởng vững chắc rằng, Trầm Lãng bệ hạ nhất định sẽ trở về cứu vớt bọn họ, đã nói là nhất định sẽ làm được.
Thế nhưng, năng lượng bên trong di tích thượng cổ Kim Cương phong sắp cạn kiệt hoàn toàn, đến lúc đó sẽ không thể trao đổi không khí với bên ngoài được nữa, dưỡng khí bên trong sẽ dần dần cạn kiệt, ánh sáng cũng sẽ biến mất, hoàn toàn không còn thiên lý.
Đương nhiên cho dù năng lượng cạn kiệt, không khí bên trong Kim Cương phong cũng đủ để duy trì khoảng một hai ngày, bởi vì bên trong di tích rộng lớn như vậy vẫn còn không khí sót lại.
Nhưng dù sao cũng đã đến thời khắc sinh tử cận kề, cho nên năm vạn người của Căng Quân vì tiết kiệm thời gian, vẫn luôn chờ đợi sau cửa ra vào, chỉ cần cửa lớn vừa mở, bọn họ sẽ lập tức dũng mãnh xông ra.
Thời gian cho đến lúc năng lượng cạn kiệt ngày càng ngắn lại, lúc đó Căng Quân và tất cả mọi người đang liều mạng cổ vũ lẫn nhau.
"Mọi người đừng gấp, Trầm Lãng bệ hạ nhất định sẽ trở về, ngài ấy đã nói thì nhất định sẽ thực hiện."
"Ta tin tưởng Trầm Lãng bệ hạ đang ở ngay ngoài cửa."
Nhưng sau đó, khi chỉ còn khoảng một khắc đồng hồ nữa là năng lượng cạn kiệt, lối vào di tích Kim Cương phong quả nhiên mở ra, khuôn mặt Trầm Lãng bệ hạ xuất hiện trước mặt mọi người.
Căng Quân cùng mấy vạn người vô cùng kích động, hô lớn: "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trầm Lãng bệ hạ quả nhiên vĩ đại như trong tưởng tượng, mãi mãi không khiến người ta thất vọng.
Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều không nhận ra, Trầm Lãng trước mắt chỉ là một thế thân mà thôi, thậm chí ban đầu Căng Quân cũng rất khó phân biệt được, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra.
Bởi vì khi đoàn người lũ lượt đi ra từ di tích Kim Cương phong, lại có hai người đi ngược dòng vào trong, tiến vào bên trong di tích này. Hai người đó toàn thân đều được bao phủ trong khôi giáp thượng cổ, nhưng một trong số họ đã làm một thủ thế cực kỳ kín đáo với Căng Quân.
"Căng huynh, giao Lan Đại, Vũ Liệt cho ta, các ngươi tiếp tục đi ra ngoài." Căng Quân kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, ra lệnh cho Vũ Liệt và Lan Đại đi theo sau Trầm Lãng và Cừu Yêu Nhi.
Lúc đó, kền kền võ sĩ của Phù Đồ sơn đang bay ở độ cao hơn một vạn mét, lại còn ẩn mình trong tầng mây, thêm vào đó Trầm Lãng trà trộn vào trong di tích Kim Cương phong dưới sự che chắn của đám đông, bọn họ mà phát hiện được mới là có quỷ.
Sau khi tiến vào di tích thượng cổ Kim Cương phong, Trầm Lãng và Cừu Yêu Nhi lập tức đi đến nơi không người, thay áo giáp võ sĩ đặc chủng của Phù Đồ sơn, sau đó Cừu Yêu Nhi mang theo Trầm Lãng, dẫn Vũ Liệt và Lan Đại nhanh như bay về phía vòng xoáy năng lượng ở phía đông.
Bởi vì năng lượng của di tích thượng cổ Kim Cương phong chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt, chỉ còn chưa tới một khắc đồng hồ nữa.
Mà một khi năng lượng cạn kiệt, sẽ xảy ra chuyện gì?
Vòng xoáy năng lượng cũng sẽ đóng lại.
Mà một khi vòng xoáy năng lượng đóng lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Võ sĩ đặc chủng, Địa ngục quân đoàn của Phù Đồ sơn lúc nào cũng canh giữ ở phía bên kia vòng xoáy năng lượng. Một khi vòng xoáy này đóng lại, trước tiên bọn họ sẽ kinh ngạc một chút, sau đó sẽ phái người sang dò xét, ngay sau đó sẽ có đại quân Địa ngục quân đoàn, võ sĩ đặc chủng tràn lên theo thông đạo đặc thù của di tích thượng cổ, tiến vào bên trong di tích thượng cổ Kim Cương phong.
Mà lúc này, Trầm Lãng hoàn toàn có thể dùng thân phận võ sĩ đặc chủng Phù Đồ sơn tiến vào bên trong di tích thượng cổ vùng biển phía nam, thần không biết quỷ không hay.
Còn một chuyện nữa, trưởng lão Ngô của Phù Đồ sơn đã bị bắt, dưới tác dụng của trang bị ác mộng thạch cùng thuốc nói thật, Trầm Lãng đã hoàn toàn nắm được danh sách, cấp bậc, khẩu lệnh, lệnh bài vân vân của Địa ngục quân đoàn, võ sĩ đặc chủng Phù Đồ sơn.
...
Mười, chín, tám, bảy... Ba, hai, một!
Đã đến giờ, năng lượng của di tích thượng cổ Kim Cương phong triệt để cạn kiệt.
Không có rung động gì, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Chỉ là toàn bộ bên trong di tích trong nháy mắt liền tối sầm lại, tất cả ánh sáng đều biến mất.
Mà cùng lúc đó!
Vòng xoáy năng lượng giữa hai di tích thượng cổ trực tiếp biến mất.
Để xây dựng vòng vây, Doanh Nghiễm và Nhâm tông chủ đã điều đi phần lớn binh lực, nhưng canh giữ ở bên phía vòng xoáy năng lượng này vẫn còn mấy ngàn Địa ngục quân đoàn, mấy trăm võ sĩ đặc chủng.
Ngay khoảnh khắc vòng xoáy năng lượng biến mất, tướng lĩnh Địa ngục quân đoàn phòng thủ nơi này kinh ngạc, sau đó hô lớn: "Tấn công!"
Sau đó, mấy ngàn Địa ngục quân đoàn, mấy trăm võ sĩ đặc chủng này điên cuồng tấn công.
Vô số nỏ cường khổng lồ thượng cổ, nỏ chiến thượng cổ, cung tên thượng cổ điên cuồng bắn ra, dày đặc như mưa bão.
Đương nhiên tất cả những điều này đều không có chút ý nghĩa nào, bởi vì phía bên kia vòng xoáy năng lượng trống rỗng, không có thứ gì, hơn nữa còn tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lúc này, tướng quân Địa ngục quân đoàn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì đều biết bên trong di tích thượng cổ Kim Cương phong có mấy vạn quân chủ lực của Trầm Lãng.
Hắn lập tức phái một đội võ sĩ đặc chủng, một đội Địa ngục quân đoàn tiến vào thông đạo đặc thù trong di tích thượng cổ để dò xét, tổng cộng hơn mấy chục người.
Mà bên trong đường hầm đặc thù này, không chỉ tối đen không thấy năm ngón, mà còn có mấy chỗ hư hại và sụp đổ, cứ khoảng mười mấy dặm lại có một phòng tối.
Cho nên Trầm Lãng và Cừu Yêu Nhi mặc trang bị thượng cổ của Phù Đồ sơn dễ dàng trà trộn vào trong đó, đồng thời nhanh chóng chạy ngược lại, xuyên qua biên giới hai di tích thượng cổ, tiến vào bên trong di tích thượng cổ của Phù Đồ sơn.
Mà ở vị trí vốn là vòng xoáy năng lượng, tướng quân Lâm Nham của Phù Đồ sơn đang dẫn theo hơn một ngàn Địa ngục quân đoàn, mấy trăm võ sĩ đặc chủng tập kết bày trận, chuẩn bị theo đường hầm đặc thù tiến vào bên trong di tích thượng cổ Kim Cương phong.
Trầm Lãng và Cừu Yêu Nhi mặc trang phục võ sĩ đặc chủng Phù Đồ sơn trực tiếp đi tới, lớn tiếng nói: "Lâm Nham tướng quân, năng lượng di tích thượng cổ Kim Cương phong đã cạn kiệt hoàn toàn, Căng Quân cùng mấy vạn người đang ở bên kia, chúng ta bắt được hai tù binh. Bọn họ lúc nãy đang ở trong đường hầm đặc thù chuẩn bị phục kích chúng ta."
Tướng quân Lâm Nham của Địa ngục quân đoàn kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Vũ Liệt và Lan Đại, thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra thân phận của họ.
"Chân dung!"
Lập tức một tập lớn chân dung xuất hiện trong tay hắn, hắn lật cực nhanh vài trang, liền tìm được chân dung của hai người.
Bởi vì trong số mấy vạn người của Căng Quân, Vũ Liệt đã từng theo hầu Trầm Lãng một thời gian dài, còn Lan Đại lại là người mang huyết mạch đặc thù Khương Ly, thứ hạng của cả hai người đều rất cao.
"Đây là hai nhân vật không nhỏ đâu." Lâm Nham tướng quân nói: "Đem bọn họ giam vào ngục đi."
"Vâng!" Trầm Lãng đáp.
"Chờ đã..." Lâm Nham tướng quân nói: "Tháo mặt nạ của ngươi ra."
Trầm Lãng không nói hai lời, trực tiếp tháo mặt nạ của mình ra, để lộ khuôn mặt cực kỳ đặc thù, rất nhiều mạch máu phồng lên, giống như giun bò trên mặt.
Đây là đặc điểm chung của rất nhiều võ sĩ đặc chủng, bởi vì bọn họ từng trải qua nhiều lần cải tạo huyết mạch, khuôn mặt thường rất đáng sợ.
"Đi đi, hai phạm nhân này tương đối quan trọng, nhốt vào ngục giam số 2." Lâm Nham tướng quân nói.
"Vâng!" Trầm Lãng đáp.
Sau đó hắn và Cừu Yêu Nhi hai người áp giải Vũ Liệt và Lan Đại đi về phía ngục giam số 2.
Trên đường đi, liên tục không ngừng có võ sĩ đặc chủng, Địa ngục quân đoàn của Phù Đồ sơn chạy tới, bởi vì hai vị trưởng lão bên trong di tích thượng cổ đều nhận được báo cáo, vòng xoáy năng lượng đã đột nhiên biến mất. Do lo lắng xảy ra chiến sự, nên các đội quân Phù Đồ sơn khác bên trong di tích thượng cổ dồn dập kéo đến trợ giúp.
...
Trầm Lãng có quen thuộc với di tích thượng cổ này của Phù Đồ sơn không?
Nhìn chung là không quen, nhưng lại vô cùng vô cùng quen thuộc với khu vực hơn trăm dặm gần vòng xoáy năng lượng, bởi vì lúc trước Phù Đồ công chúa Nhâm Doanh Doanh đã từng dẫn hắn đến đây, đồng thời mở cho xem khá nhiều nhà kho bí mật, phòng thí nghiệm bí mật, thư viện bí mật.
Mà khi hắn và Cừu Yêu Nhi áp giải hai tù phạm đi về phía ngục giam số 2, không hề bị nghi ngờ chút nào.
Vốn dĩ Trầm Lãng còn chuẩn bị rất nhiều khẩu lệnh để ứng phó, thế nhưng không nghĩ tới căn bản liền không có bất kỳ người nào hỏi hắn khẩu lệnh.
Đương nhiên mục đích của Trầm Lãng không phải là ngục giam số 2, mà là một kiến trúc hoàn toàn tầm thường bên cạnh, nằm ở một nơi rất vắng vẻ trong di tích thượng cổ.
Kiến trúc này rộng khoảng chừng mấy ngàn mét vuông, tuy cũng không nhỏ, nhưng so với các kiến trúc lớn khác rộng tới mấy vạn mét vuông thì không đáng kể, hơn nữa không có chút đáng chú ý nào.
Vậy nó là địa phương nào?
Phòng điều khiển hạt nhân năng lượng!
Toàn bộ mười mấy hạt nhân năng lượng thượng cổ trong phạm vi vài trăm dặm bên trong đều được khống chế từ nơi này, mà trong toàn bộ di tích thượng cổ, có đến hơn mười mấy trung tâm khống chế như vậy.
Ở một mức độ nào đó, phòng điều khiển hạt nhân năng lượng này là trọng trung chi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận