Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 1088: Chúc Hồng Tuyết quỵ trung!

**Chương 1088: Chúc Hồng Tuyết quỳ xuống!**
Trầm Lãng vẫn đang suy nghĩ, hắn cần cân nhắc rất nhiều chuyện.
Đầu tiên, cơ thể bị cải tạo này của hắn có quá nhiều điều chưa biết, riêng về phương diện võ công mà nói, dường như cũng không mạnh lắm.
Thế nhưng trước đó Trầm Lãng đã bôn ba hơn một tháng trong hoàn cảnh âm mấy chục độ, chẳng những bình an vô sự, thậm chí không có một chút cảm giác cạn kiệt lực lượng.
Hàm lượng dưỡng khí bên ngoài thế giới đã không bằng năm mươi phần trăm so với trước kia, nhưng Trầm Lãng cũng không có bất kỳ khó chịu nào. Không chỉ như vậy, thậm chí trong suốt một tháng Trầm Lãng không hề ăn uống gì, nhưng cũng không có cảm giác gì.
Chỉ riêng những phương diện này đã là vô cùng mạnh mẽ. Còn về thuật biến đổi sắc mặt, Trầm Lãng tạm thời chưa tìm hiểu, hắn hiện tại muốn thăm dò xem rốt cuộc mình có năng lực công kích nào.
Trình độ vũ lực lúc này của hắn cũng chỉ gọi là tạm ổn một chút, còn lâu mới bàn đến chuyện mạnh mẽ.
Hơn nữa hắn đã mất đi Thượng Cổ Vương Giới, mất đi Long Chi Kiếm, mất đi Long Chi Tâm. Vậy còn có phương thức công kích nào khác?
Vòng xoáy năng lượng?
Ngay lập tức, Trầm Lãng ngưng tụ một vòng xoáy năng lượng trong đầu, sau đó truyền dọc theo cánh tay đến lòng bàn tay, quả nhiên nó bắt đầu rục rịch.
Ngưu bức! Vòng xoáy năng lượng hoàn toàn không có vấn đề.
Hơn nữa, điểm hoàn toàn khác biệt so với trước đây chính là, trước kia vòng xoáy năng lượng còn cần thời gian hình thành rồi mới thi triển ra, còn bây giờ thì hoàn thành ngay trong nháy mắt.
Chỉ cần hắn muốn, vòng xoáy năng lượng có thể phóng ra tức thì. Chỉ riêng một loại thuật công kích này cũng đã đủ mạnh mẽ rồi.
Thật là kỳ lạ, trong cơ thể Trầm Lãng đã không còn Long Chi Tâm, thế nhưng năng lượng lại dường như cuồn cuộn không dứt, so với lúc trước khi còn Long Chi Tâm thì còn dồi dào hơn.
Rõ ràng không có Thượng Cổ Vương Giới, nhưng vẫn có thể được bảo vệ hoàn toàn, có thể sinh tồn dưới đủ loại hoàn cảnh khắc nghiệt. Rõ ràng không có Long Chi Kiếm, vẫn có thể thi triển công kích.
Trầm Lãng tiếp tục cảm nhận nội thể, kết quả phát hiện ra chuyện càng thêm kỳ lạ.
Sâu trong cơ thể hắn lại có năng lượng Uranium, hơn nữa còn là năng lượng Uranium hòa lẫn cùng long huyết tủy.
Kháo! Điều này chứng minh cái gì?
Lẽ nào có thể phóng ra công kích bức xạ Uranium? Không phải chứ? Đâu có ngưu bức như vậy chứ?!
Trầm Lãng lại thử một lần nữa, kết quả phát hiện hắn thật sự có thể đưa năng lượng bức xạ Uranium vào bên trong vòng xoáy năng lượng, trực tiếp tạo ra công kích bức xạ.
Cách này thật sự quá mạnh, nhưng cũng quá phung phí của trời. Trầm Lãng cảm thấy việc trộn năng lượng bức xạ vào vòng xoáy năng lượng rồi trực tiếp phát ra là lãng phí nhất, là phiên bản công kích Uranium thô sơ nhất.
Có thể sẽ còn có công kích Uranium cao cấp hơn, ví dụ như phân hạch.
Bởi vì Trầm Lãng cảm giác được năng lượng Uranium cốt lõi trong cơ thể có độ tinh khiết vô cùng cao, thế nhưng bề mặt cơ thể lại hoàn toàn không cảm nhận được bức xạ, trong máu cũng hoàn toàn không có.
Chuyện này... Chuyện này quá kỳ lạ phải không? Năng lượng Uranium siêu tinh khiết lại nằm sâu trong cơ thể hắn, nhưng không hề gây ra bất kỳ tổn thương bức xạ nào cho cơ thể.
Rất nhanh Trầm Lãng nghĩ đến cự long Khương Thị, lúc nó hoàn thành niết bàn tại Thượng Cổ Long Trì cũng như vậy, trừ phi nó phóng ra công kích phân hạch, nếu không thì lại gần thân thể nó cũng hoàn toàn không có bất kỳ bức xạ nào.
Nhưng đó là rồng cơ mà, còn Trầm Lãng chỉ là người.
Trong 29 năm qua, tổ chức Zero đó rốt cuộc đã thi triển ma pháp gì trên người Trầm Lãng vậy?
Thật ra từ trước đến nay, Trầm Lãng luôn vô cùng lo lắng một điều, rằng cơ thể của mình là do Khương Ly cung cấp, lợi dụng chính mình để tiêu diệt những thế lực bí mật ẩn giấu kia.
Hiện tại xem ra khả năng này đã cực kỳ nhỏ bé, bởi vì cơ thể này của hắn quá trâu bò, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng.
Tiếp theo, việc Trầm Lãng cần làm còn nhiều, hắn không cần học tập bất kỳ võ công nào, chỉ cần không ngừng cảm ngộ là được.
Nếu học tập, đó chỉ là võ công của người khác. Còn Trầm Lãng là muốn tự mình sáng tạo, mọi phương thức công kích đều có khả năng.
Thậm chí đợi đến khi hắn cảm ngộ đến tầng bậc cao hơn, có thể trực tiếp dùng vòng xoáy năng lượng để thi triển công kích phản ứng nhiệt hạch (Nuclear fusion).
Nhưng việc cảm ngộ hôm nay dừng ở đây, Trầm Lãng cần lập tức ra ngoài.
Nếu phán đoán của hắn không sai, Từ Thiên Thiên này là giả, Trầm Thành cũng là giả, toàn bộ đều là Thượng Cổ Tân Nhân Loại, vậy thì hai người họ muốn làm gì?
Trầm Lãng tiến lên một bước, mở cửa sổ nhìn về phía đông.
Ngay lập tức nhìn thấy một đoàn quân trên không hoa lệ bay về hướng đông, hơn nữa còn bay theo hướng từ hành cung tới.
Quy cách này rất cao, là quy cách hoàng gia, mặc dù vô cùng kín đáo, hơn nữa không có cờ hiệu của hoàng tộc Khương Thị, nhưng Trầm Lãng vẫn nhận ra ngay lập tức.
Đây sẽ là ai?! Nếu là Từ Thiên Thiên, thì không có tư cách dùng nghi thức của thành viên hoàng thất, dù sao nàng cũng chưa từng thật sự gả cho Trầm Lãng.
Các nàng muốn đi đâu?
Trong đầu Trầm Lãng lập tức hiện ra một đáp án, hoặc là Nộ Triều thành, hoặc là phủ Công tước Huyền Vũ.
Hơn nữa cỗ xe ngựa trên không này rõ ràng là dành cho nữ giới, cho nên thành viên hoàng thất trong đó hoặc là con gái của Trầm Lãng, hoặc là thê tử của Trầm Lãng.
Thế nhưng... Căn cứ suy đoán của Trầm Lãng, người nhà của hắn cũng đã bị Thượng Cổ Nhân Loại đóng giả.
Toàn bộ tầng lớp lãnh đạo cấp cao của đế quốc đều do Thượng Cổ Tân Nhân Loại biến thành, ngay cả hoàng thân quốc thích như Trầm Thành cũng không ngoại lệ, huống chi là hoàng tộc dòng chính?
Trầm Lãng nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu là Thượng Cổ Nhân Loại giả mạo hoàng tộc đi đến phủ Công tước Huyền Vũ, các nàng muốn đạt được mục tiêu gì?
Hơn nữa tối hôm qua còn tàn sát nhiều nô lệ vô tội như vậy để làm vật lót đường? Lẽ nào chỉ đơn thuần là để bắt vài tên quân phản kháng?
Không đúng, hẳn là không chỉ có thế. Còn có mục tiêu gì khác? Có liên quan đến Trầm Lãng không?
Những ý nghĩ này chỉ lướt qua cực nhanh, tiếp đó Trầm Lãng rời khỏi Hắc Thủy Thai ở Thiên Nam thành, hướng ra bầu trời bên ngoài thành.
"Đặc sứ lại muốn đi công vụ ạ?" Viên Vạn hộ Hắc Thủy Thai kia lập tức chạy tới, dâng lên một đống lớn đồ đạc, chắc chắn là đủ mọi thứ cần thiết.
"Ngài đây là về Đế Kinh, hay là đi ra ngoài ạ?" Vạn hộ Hắc Thủy Thai hỏi.
Trầm Lãng chỉ nhìn hắn, không trả lời.
"Những thứ này đều là chút lòng thành nhỏ, mời đặc sứ nhận lấy, sau khi trở lại Đế Kinh, hy vọng ngài có thể nói giúp vài lời tốt đẹp." Vạn hộ Hắc Thủy Thai lại nói.
Trầm Lãng nhàn nhạt liếc nhìn cái rương đầy lễ vật, vẻ mặt càng thêm bình thản, sau đó không nói hai lời trực tiếp rời đi.
Vạn hộ Hắc Thủy Thai thở dài, cười khổ nhìn theo Trầm Lãng rời đi. Thái độ của người này rất thú vị, ở nơi công cộng thì tỏ ra rất lạnh nhạt trước mặt Trầm Lãng, ra vẻ quan trên, nhưng lúc riêng tư lại liều mạng nịnh bợ Trầm Lãng.
Mãi cho đến khi Trầm Lãng đi xa, một Thiên hộ Hắc Thủy Thai bên cạnh mới thấp giọng nói: "Đại nhân, chúng ta có cần phải đối với hắn như vậy không? Cấp bậc của hắn ở Hắc Thủy Thai căn bản không bằng ngài."
Vạn hộ Hắc Thủy Thai lạnh giọng nói: "Ngươi biết cái gì, người thường chúng ta ở trước mặt bọn họ, cho dù chức quan cao hơn nữa, cũng chỉ là nô tài. Bọn họ chức quan thấp hơn, cũng là chủ tử."
Lời này cũng có chút bi ai, giống như thời đế quốc Mãn Thanh vậy, Hán quan dù làm lớn đến đâu, ở trước mặt đệ tử Bát Kỳ cũng chỉ là nô tài. Thượng Cổ Tân Nhân Loại ở đế quốc Khương này mới thật sự là giai cấp đặc quyền, nằm ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Hơn nữa việc Trầm Lãng không nhận bất kỳ hối lộ nào cũng là thái độ bình thường, bởi vì Thượng Cổ Nhân Loại đối với phương diện này hầu như vô dục vô cầu, trong mắt bọn hắn, hoàng kim châu báu và cát sỏi căn bản không có bất kỳ khác biệt nào.
Hơn nữa bọn họ vĩnh viễn luôn có vẻ mặt lãnh đạm, cao cao tại thượng, xem nhân loại bình thường như con kiến hôi.
Mặt khác, Trầm Lãng ra khỏi thành hoàn toàn không cần đăng ký, cũng không cần bất kỳ lệnh bài nào, thân hình và khuôn mặt của hắn chính là giấy thông hành cao nhất.
Dựa theo luật pháp đế quốc, nếu không được quan phủ đồng ý, người dân giữa các thành thị không thể tự do ra vào, càng không thể đi đến các thành thị bầu trời khác. Chỉ có Thượng Cổ Nhân Loại mới có quyền tự do đi lại trong toàn bộ lãnh thổ đế quốc, thậm chí trên toàn thế giới.
Bởi vì chỉ có Thượng Cổ Nhân Loại mới có thể sinh tồn lâu dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt bên ngoài, võ sĩ nhân loại bình thường rất khó làm được, cho nên thông thường cần Thượng Cổ Nhân Loại dò xét khắp thế giới, đi phát hiện cứ điểm của quân phản kháng Quang Minh Quốc. Một khi phát hiện, lập tức báo cáo cho thành thị gần nhất, Tổng đốc thành phố đó sẽ phái ra không quân cường đại, triệt để phá hủy các cứ điểm này.
Quả nhiên Trầm Lãng vừa bay ra khỏi bầu trời Thiên Nam thành, trên trời liền trùng trùng điệp điệp bay tới một chi không quân. Trọn vẹn mấy ngàn quân đoàn trên không, vài pháo đài trên không siêu cấp.
Sau khi Trầm Lãng báo cáo cho Tổng đốc Trầm Thành, hắn đã phái quân đi oanh tạc các cứ điểm của quân phản kháng kia, chỉ vẻn vẹn hơn một ngày đã trở về, tốc độ quả nhiên cực nhanh.
Từ đó có thể thấy, thế lực của đế quốc Khương thực sự đáng kinh ngạc, cái gọi là quân phản kháng Quang Minh Quốc so sánh với họ, hoàn toàn chỉ là đội du kích lạc hậu.
Trầm Lãng lại một lần nữa ăn mặc giống như cu li, khoác áo choàng, đội mũ lên, điên cuồng chạy về hướng đông, hướng phủ Công tước Huyền Vũ.
Tốc độ của hắn ngày càng nhanh, cuối cùng trực tiếp vượt quá hai trăm kilomet mỗi giờ, quả thực là thoáng một cái đã vụt qua.
Lúc này, một đội kỵ binh đế quốc trên trời phát hiện ra hắn, ngay lập tức muốn lao xuống chặn lại để tra hỏi.
"Không muốn sống nữa à? Xem thân hình hắn kìa, cao như vậy, hai cánh tay dài như vậy, điển hình là đặc sứ đế quốc đang chấp hành công vụ bí mật. Ngươi mà chặn lại, bị giết cũng là chết oan." Một sĩ quan bên cạnh lập tức ngăn cản hành vi non nớt của thủ hạ.
. . ....
Mấy giờ sau.
Đội kỵ binh của Từ Thiên Thiên và Công chúa Khương Mật đến không phận phía trên Huyền Vũ thành.
"Công chúa điện hạ, nơi này có người đã đến." Người phụ trách an toàn cho Công chúa Khương Mật là võ sĩ tinh nhuệ của Hắc Thủy Thai, bọn họ lập tức phát hiện dấu chân bất thường trên không phận Huyền Vũ thành, hơn nữa còn có vết tích đã bị xóa đi.
"Công chúa điện hạ cẩn thận!" Hơn một ngàn võ sĩ Hắc Thủy Thai lập tức bảo vệ Công chúa Khương Mật ở chính giữa.
"Dùng phi hành thú sóng siêu âm kiểm tra trên không." Võ sĩ Hắc Thủy Thai nói.
"Rõ!"
Theo lệnh, mấy chục kỵ sĩ phi hành thú sóng siêu âm lao xuống, bay dọc theo không phận phía trên Huyền Vũ thành.
Tất cả phi hành thú sóng siêu âm đột nhiên mở miệng phun ra đòn công kích sóng siêu âm.
"Ầm ầm ầm..." Ngay lập tức, tuyết đọng bên dưới Huyền Vũ thành tan thành mây khói trong nháy mắt, tất cả nhà cửa cũng trực tiếp tan xương nát thịt.
"Ầm ầm ầm..."
Đúng là dùng phi hành thú sóng siêu âm để tẩy địa, toàn bộ Huyền Vũ thành gần như không bỏ sót một chỗ nào, hầu như bị cày qua một lần.
Chỉ sau nửa giờ ngắn ngủi, toàn bộ Huyền Vũ thành biến thành một đống phế tích, tất cả đều là gạch ngói vụn nát.
Phi hành thú sóng siêu âm của đế quốc Khương thực sự quá mạnh, so với phi hành thú sóng siêu âm hai mươi chín năm trước, lực công kích mạnh hơn gấp mấy lần không chỉ.
"Xác nhận an toàn." Tướng lĩnh Hắc Thủy Thai đến báo cáo: "Vết tích bên trong Huyền Vũ thành chắc là do một người để lại, hơn nữa căn cứ vào dấu chân đặc thù, chắc là Đặc sứ."
Võ sĩ Hắc Thủy Thai quả là lợi hại, ngay cả dấu chân đặc thù của Thượng Cổ Nhân Loại cũng phải ghi nhớ rõ ràng.
Khương Mật nhìn Huyền Vũ thành bên dưới, đờ đẫn hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói: "Tiếp theo, ta sẽ không bao giờ tới nữa. Nếu ta cứ đến một lần lại phải hủy diệt một thành trì, vậy thì toàn bộ thế giới phương Đông còn có thể tồn tại được mấy tòa thành trì?"
Tướng lĩnh Hắc Thủy Thai vội vàng quỳ xuống trên lưng phi hành thú sóng siêu âm, nói: "Mạt tướng có tội, mời Công chúa điện hạ nghiêm trị."
Công chúa Khương Mật nói: "Thôi, các ngươi chỉ là vì bảo vệ ta, nếu phải trừng phạt, chắc cũng là trừng phạt ta mới đúng."
Lời này vừa nói ra, không chỉ tướng lĩnh Hắc Thủy Thai mà tất cả võ sĩ Hắc Thủy Thai có mặt đều quỳ xuống. Bọn họ là võ sĩ nhân loại bình thường, nỗi sợ hãi đối với hoàng tộc Khương Thị đã khắc sâu tận xương tủy, thậm chí sự sùng bái cũng đã ăn sâu vào cốt tủy.
Từ Thiên Thiên ở bên cạnh nói: "Được rồi, đừng ở đó xuân thương thu cảm nữa, tiếp tục đi thôi."
Sau đó, 1000 quân đoàn trên không của Hắc Thủy Thai lại một lần nữa cất cánh, bay về hướng phủ Công tước Huyền Vũ.
Khoảng cách giữa Huyền Vũ thành và phủ Công tước Huyền Vũ không quá mười mấy dặm, rất nhanh đã đến nơi.
Từ Thiên Thiên và Công chúa Khương Mật tạm thời ở bên ngoài, Đề đốc Hắc Thủy Thai đích thân dẫn dắt võ sĩ đặc chủng tinh nhuệ tiến vào bên trong phủ công tước, lục soát từng ngóc ngách, đảm bảo không có bất kỳ mai phục nào.
Việc lục soát này kéo dài trọn hơn một giờ đồng hồ.
Phủ Công tước Huyền Vũ không lớn lắm so với Huyền Vũ thành, nhưng nơi này là nhà của hoàng đế bệ hạ, không thể có bất kỳ phá hoại nào, không thể dùng phi hành thú sóng siêu âm phun một hơi là xong việc.
Thực tế thì Đề đốc Hắc Thủy Thai cũng vô cùng nghi hoặc, phủ Công tước Huyền Vũ quan trọng như vậy, tại sao không dựng riêng một lồng năng lượng trên không, tại sao không có quân đội chuyên môn đóng giữ?
Còn có Nộ Triều thành, hoàn toàn là cố đô của đế quốc Khương, bây giờ vậy mà cũng hoàn toàn bị bỏ hoang.
Thật khiến người ta trăm mối không thể lý giải, nhưng đây là chuyện của hoàng tộc, bọn họ Hắc Thủy Thai làm gia nô, không biết tại sao, cũng không dám hỏi.
"Công chúa điện hạ, bên trong đã an toàn, ngài có thể đi vào." Đề đốc Hắc Thủy Thai nói, sau đó dẫn theo những võ sĩ đặc chủng tinh nhuệ nhất đi theo sát phía sau, phải bảo vệ tuyệt đối an toàn cho công chúa điện hạ.
Công chúa Khương Mật cau mày nói: "Không phải đã kiểm tra rồi sao? Ta chỉ muốn một mình yên lặng ở lại đây một lát."
Đề đốc Hắc Thủy Thai lập tức quỳ xuống, đầu đập mạnh xuống nền băng tuyết, run rẩy nói: "Công chúa điện hạ, cho dù ngài giết ty chức, ty chức cũng không dám để ngài đi vào một mình. Vạn nhất thân thể ngàn vàng của ngài có bất kỳ tổn hại nào, ty chức có tan xương nát thịt cũng không thể vãn hồi."
Sau đó, cả người hắn cứ quỳ sát như vậy không nhúc nhích, hắn dù mặc khôi giáp thượng cổ, nhưng lúc này lại để trán trần dán chặt xuống mặt đất, nhiệt độ nơi đây là âm bảy tám mươi độ C.
"Được rồi, ta cũng không cản trở ngươi làm việc, ngươi tối đa đừng mang quá mười người vào." Công chúa Khương Mật nói.
"Rõ!" Đề đốc Hắc Thủy Thai nói.
Sau đó Công chúa Khương Mật tiến vào bên trong phủ Công tước Huyền Vũ, Từ Thiên Thiên theo ở phía sau, thấp giọng nói: "Không được đứng gần như vậy."
"Vâng, quý nhân." Đề đốc Hắc Thủy Thai cung kính nói.
. . ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận