Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 794: Tân thời đại!

Chương 794: Tân thời đại!
Trầm Lãng nhìn Ninh Chính một lúc lâu, mặc dù bây giờ hắn đầu tóc rối bời, nhưng thật sự gần như không có gì thay đổi, thậm chí ánh mắt so với hơn hai năm trước cũng không biến đổi nhiều, vẫn sáng suốt và kiên nghị như vậy, chỉ là trở nên sâu sắc hơn một chút. Hai năm qua phải chịu cảnh ngộ bất công đều không hề làm lung lay ý chí của hắn, đây có lẽ là Nhạc Vương tốt nhất trăm năm nay.
Chẳng qua Trầm Lãng vẫn vô cùng lúng túng, trước kia hắn giúp đỡ Ninh Chính, mặc dù không hề có ý định quân thần gì, nhưng Trầm Lãng dù sao cũng từng đảm nhiệm chức trưởng sử trong phủ Trường Bình hầu tước của Ninh Chính, xem như là thuộc quan của Ninh Chính, mà bây giờ lại lập tức trở thành quân chủ của hắn.
Trầm Lãng theo bản năng muốn nói hắn không muốn làm cái Nhân Hoàng chó má gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi, nói như vậy có lẽ sẽ khiến Ninh Chính đau lòng.
"Vương huynh, ngươi cứ nói như vậy, sau này sẽ khó gặp mặt nhau đấy." Trầm Lãng cười khổ nói.
Ninh Chính đứng dậy, khom lưng đứng sang một bên, lễ nghi cẩn thận tỉ mỉ.
Trầm Lãng đi tới trước mặt Biện Tiêu, cầm lấy hai tay hắn, dùng mắt X-quang kiểm tra kinh mạch của hắn, và cả kinh mạch hai chân.
Biện Tiêu là cường giả cấp tông sư, cho nên sau khi bị bắt đã bị phế kinh mạch, may mắn thời gian chưa lâu, không giống như đại tông sư Lan Tiêu kinh mạch bị phế nhiều năm nên việc nối lại rất khó khăn.
"Kinh mạch này của ngài ta có thể nối lại, đại khái mất khoảng thời gian hai năm thì võ công cũng có thể khôi phục." Trầm Lãng nói: "Ta sẽ mau chóng sắp xếp phẫu thuật."
Biện Tiêu dập đầu nói: "Bề tôi tạ chủ long ân."
Thực ra Biện Tiêu thật sự rất oan uổng, hắn và Trầm Lãng gần như chưa từng trực tiếp tiếp xúc, lần tiếp xúc duy nhất của hai người có lẽ chính là trong cuộc tranh đoạt đảo Kim Sơn, lúc đó công tước Biện Tiêu địa vị cao thượng không gì sánh được, còn Trầm Lãng chỉ là một tên người ở rể nhỏ bé. Kết quả hắn cũng bị Trầm Lãng liên lụy, từ chỗ 'vị cực nhân thần' trở thành hai bàn tay trắng, cả tộc bị hạ ngục.
Đương nhiên, gia tộc Chúc thị không phải không cho hắn cơ hội, chỉ cần hắn chịu đầu hàng, binh quyền không đảm bảo, nhưng tước vị vẫn có thể giữ được. Nhưng người có tính cách cứng cỏi như Biện Tiêu, sao chịu đầu hàng? Cho nên mười vạn đại quân của hắn bị huyết hồn quân của Chúc Hồng Tuyết đánh bại, Diễm Châu cũng mất.
Trầm Lãng quay lại đến trước mặt Trương Xung, nói: "Xuân Hoa ở thành Nộ Triều, làm việc rất xuất sắc, chờ ta cứu ngài ra xong, sẽ cưới nàng vào cửa. Chẳng qua e rằng sẽ chỉ có một nghi thức rất nhỏ, hơn nữa trên hôn thư chỉ có thể dùng tên Khương Lãng."
Trương Xung khẽ run lên, nhưng sau đó quỳ xuống đất dập đầu nói: "Bề tôi sợ hãi, bề tôi tạ chủ long ân."
Hắn thật sự là cảm khái muôn vàn, không ngờ tới sứ mệnh làm rạng rỡ tổ tông lại thật sự rơi vào trên thân nữ nhi?
Ánh mắt Trầm Lãng vừa rơi lên khuôn mặt vương thúc Ninh Khải, đối phương lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Mấy năm về trước, vương thúc Ninh Khải đối với Trầm Lãng chẳng có thiện cảm gì, cũng không biết đã răn dạy bao nhiêu lần. Hơn nữa lý do hắn bị hạ ngục không phải vì ủng hộ Trầm Lãng, thậm chí cũng không phải vì phản đối Đại Viêm đế quốc, mà là vì ủng hộ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính.
Nhưng bây giờ đã đến lúc phải chọn phe, những gì Đại Viêm đế quốc làm với Nhạc Quốc quá không quang minh chính đại, thậm chí là quá xấu xí. Toàn bộ thế giới phương Đông hoặc là họ Cơ, hoặc là họ Khương. Bây giờ ‘bát loạn phản chính’, Nhạc Quốc chỉ có thể thuần phục vương triều Khương thị.
"Bề tôi Ninh Khải, tham kiến bệ hạ!" Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống dập đầu.
"Bề tôi Ninh Cương tham kiến bệ hạ." Vương thúc Ninh Cương quỳ xuống dập đầu.
Ngay sau đó, mấy trăm người ở đây đều ngay ngắn chỉnh tề quỳ xuống dập đầu.
"Bề tôi chờ tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Những người này bị gọi là 'Trầm Lãng dư nghiệt', dù cho trong số này rất nhiều người thực chất chưa hề ủng hộ Trầm Lãng, mà chỉ đơn thuần ủng hộ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính mà thôi.
Một lát sau, hơn một ngàn người đồng loạt quỳ xuống, dập đầu: "Bề tôi chờ tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Toàn bộ triều đình phân chia rõ ràng, tất cả những người có lòng hướng về Khương thị đều ngay ngắn chỉnh tề quỳ xuống, tất cả các quan viên có lòng hướng về Đại Viêm đế quốc thì đứng thẳng tắp.
Đừng nói đến chuyện đầu cơ, chí ít vào lúc này không có ai đầu cơ cả.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang dùng tính mạng của mình để chọn phe, trận đại quyết chiến thành Thiên Nhạc Trầm Lãng đã thắng, thế nhưng Thiên Nhai Hải Các vẫn còn ở trong lãnh thổ Nhạc Quốc, thế lực của bọn họ gần như không hề bị tổn hại, càng chưa nói đến Đại Viêm đế quốc vẫn còn như mặt trời giữa trưa, cường đại đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Cho nên hôm nay tất cả những người quỳ xuống thuần phục Trầm Lãng, ngày mai có thể sẽ trở thành ‘đao hạ chi quỷ’ của Đại Viêm đế quốc.
. . .
Trầm Lãng chậm rãi đi trở về trên bậc thang, mà bất kể hắn đi tới đâu, đều có hơn sáu vị cường giả cấp đại tông sư theo sát.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Ninh Kỳ, đối phương run lên, tỏ vẻ vô cùng giằng xé.
Từ đầu đến cuối Ninh Kỳ cũng chưa từng thuần phục Trầm Lãng, hắn thậm chí không hề có chút dũng khí nào chống lại Đại Viêm đế quốc, hắn chẳng qua chỉ giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, không muốn tự tay giết Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính.
Theo góc độ cá nhân hắn, dù cho tới bây giờ hắn cũng không muốn đứng về phía Trầm Lãng, bởi vì Đại Viêm đế quốc quá cường đại, Thiên Nhai Hải Các quá cường đại, đứng về phía Trầm Lãng có nghĩa là ‘ngập đầu chi tai họa’ trong tương lai.
Nhưng trên thế giới này phần lớn thời gian đều là vạn bất đắc dĩ, khi hắn không muốn giết Ninh Chính, thì đã bị ép buộc phải chọn phe. Có những lúc tồn tại khoảng trung gian, nhưng có những lúc cũng là ‘không phải hắc tức thì trắng’. Toàn bộ thế giới phương Đông, ngươi hoặc là đứng về phía Khương thị, hoặc là đứng về phía Cơ thị.
Về mặt tình cảm, Ninh Kỳ nghiêng về Khương thị, những việc Cơ thị làm quá xấu xí. Nhưng về mặt lý trí, đứng về phía Khương thị thật sự là họa ‘vong tộc diệt chủng’.
Nhưng bây giờ Ninh Kỳ thật sự không có lựa chọn nào khác, hắn cũng không thể đứng ở giữa được nữa.
Thở dài một hơi, Ninh Kỳ quỳ xuống trước Trầm Lãng, dập đầu nói: "Bề tôi Ninh Kỳ, tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trầm Lãng nói: "Tam điện hạ, ngươi đã từng là một người rất lợi hại, sở hữu ánh mắt nhạy bén nhất, sở hữu thủ đoạn và quyền mưu tàn nhẫn, quả quyết nhất, nhưng hơn hai năm qua ngươi đã đánh mất phương hướng. Nhưng ta hy vọng tiếp theo đây ngươi có thể lại tìm được phương hướng, tìm lại được bản thân đã từng."
Ninh Kỳ dập đầu: "Bề tôi xấu hổ, chỉ mong không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
Trầm Lãng nói: "Ta thật sự mong chờ Tam điện hạ có thể trở thành thống soái vô địch của Nhạc Quốc."
Ninh Kỳ dập đầu trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
. . .
Sau đó, ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Ninh Dực.
Đối phương lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: "Bề tôi tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Ninh Dực vẫn là Ninh Dực đó, thực ra khi hắn vẫn là thái tử Nhạc Quốc thì không phải như vậy, mà tràn ngập vẻ tinh anh, ưu việt và kiêu ngạo, hơn nữa về quyền mưu cũng không kém.
Ở một mức độ nào đó, mấy người con trai của Ninh Nguyên Hiến không có ai là kẻ ngu ngốc, thực sự xuất sắc tuyệt đỉnh có lẽ chỉ có Ninh Kỳ và Ninh Chính, nhưng bất kể là Ninh Chân, Ninh Cảnh, Ninh Dực, hay thậm chí là Ninh Thiệu, đều được xem là ‘ra sắc chi tài’.
Sự sa ngã của Ninh Dực là bởi vì Chúc thị, trong một thời gian rất dài Ninh Dực càng giống như là ‘chuồng nuôi sủng vật’ của Chúc thị, hoàn toàn không trải qua bất kỳ sóng gió nào, rồi bị ném thẳng đến chiến trường thê thảm ở Nam Âu quốc. Ninh Dực vốn rất sợ chết, một khi đã quỳ xuống, thì toàn bộ tinh thần và xương sống lưng liền hoàn toàn bị bẻ gãy, cũng không đứng thẳng lên nổi nữa, chỉ có thể không ngừng sa đoạ.
Trong một thời gian rất dài, Ninh Dực từng là một kẻ địch quan trọng nhất của Trầm Lãng, nhưng hai người rất ít khi gặp mặt, bởi vì khoảng thời gian đó Ninh Dực luôn là thái tử Nhạc Quốc cao cao tại thượng, cũng không thực sự để Trầm Lãng vào mắt. Đến lúc hắn để Trầm Lãng vào mắt, thì rất nhanh đã bị Trầm Lãng một tát vỗ cho nửa sống nửa chết.
Ninh Dực đã phạm rất nhiều tội ác, thậm chí là không thể tha thứ, ví dụ như hắn đã từng trong thời gian rất dài muốn cướp đi Kim Mộc Lan, hắn đã dằn vặt Ninh Nguyên Hiến, đã dằn vặt Ninh Chính.
Thế nhưng cầm thú cũng có cấp bậc, lúc đó khi Ninh Thiệu muốn ‘thí sát’ Ninh Nguyên Hiến, Ninh Dực cũng kinh ngạc đến ngây người, không muốn ra tay.
Trầm Lãng nhìn Ninh Dực, hồi lâu không nói gì.
Ninh Dực run không ngừng, liều mạng dập đầu, khóc thút thít nói: "Bề tôi tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Trầm Lãng bệ hạ, bề tôi sai rồi, bề tôi sai rồi, ngàn vạn lần đừng giết ta, đừng giết ta."
"Bề tôi không muốn chết, không muốn chết..."
Ban đầu vẫn chỉ là khóc thút thít, về sau đơn giản là gào khóc, trực tiếp liệt người ngã xuống trên đất.
Trầm Lãng nhìn Ninh Dực, nội tâm thật sự rơi vào khó xử. Hắn vốn định giao Ninh Dực cho Ninh Chính xử trí, bởi vì Ninh Chính mới là Nhạc Vương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn không thể làm như vậy, Ninh Dực dù sao cũng là huynh trưởng của Ninh Chính, dù sao cũng là con trai của Ninh Nguyên Hiến, chẳng lẽ muốn để Ninh Chính giết huynh trưởng? Để Ninh Nguyên Hiến giết con trai sao? Ninh Chính không làm được, lúc này Ninh Nguyên Hiến cũng không làm được, cho nên chuyện này vẫn là phải để hắn làm.
Ninh Dực dằn vặt Ninh Chính, ở một mức độ nào đó tội không đáng chết, thế nhưng làm con trai hắn lại dằn vặt phụ thân Ninh Nguyên Hiến, thì chắc chắn phải chết.
Rất nhanh Trầm Lãng đã có quyết định, trên danh nghĩa sẽ lưu đày Ninh Dực tới đảo Đông Hoang, nhưng sau đó sẽ bí mật xử quyết hắn trên đảo này, chôn xương ở bên ngoài hoang đảo.
Trầm Lãng nói: "Ninh Dực bất trung bất hiếu, lưu đày vạn dặm, cả đời không được trở về Nhạc Quốc."
Lời này vừa nói ra, Ninh Dực liều mạng dập đầu, khóc lớn nói: "Bề tôi tạ chủ long ân, tạ chủ long ân."
. . . . .
Ánh mắt Trầm Lãng rơi lên mặt trưởng công chúa Ninh La, lại một lần nữa cảm thán ‘tạo hóa trêu ngươi’.
Hắn và công chúa Ninh La rõ ràng có thể trở thành đồng minh tốt nhất, thậm chí hắn còn từng cứu mạng công chúa Ninh La.
Kết quả bởi vì vương hậu Căng Quân hủy dung Ninh La, khiến cho nội tâm Ninh La trở nên vặn vẹo, thống hận tất cả, bao gồm cả Căng Quân và Trầm Lãng.
Thực ra, nàng làm ác không nhiều lắm, chí ít nàng không dằn vặt Ninh Chính, cũng không dằn vặt Ninh Nguyên Hiến.
Thế nhưng mấy tháng trước, nàng đã giết hơn năm trăm người. Năm trăm người này bị gọi là ‘Trầm Lãng dư nghiệt’, nhưng họ vô tội. Bọn họ vốn dĩ có thể không chết, bởi vì Trầm Lãng đã đàm phán xong với gia tộc Chúc thị.
Kết quả tên điên Ninh Thiệu không muốn mất mặt, kéo dài mấy khắc đồng hồ mới hạ chỉ, còn công chúa Ninh La nội tâm vặn vẹo, gấp gáp giết người để thỏa mãn dục vọng hủy diệt của chính mình.
Cho nên, nàng cũng chắc chắn phải chết.
"Trầm Lãng, muốn chém muốn giết muốn lóc thịt, tất nghe tôn liền." Trưởng công chúa Ninh La đứng thẳng không nhúc nhích, kiêu căng khó thuần nhìn Trầm Lãng, bật ra từng đợt cười nhạt.
"Bắt lấy!"
Theo một tiếng lệnh của Trầm Lãng, vài Amazon nữ chiến sĩ tiến lên, đeo xiềng xích lên cho công chúa Ninh La, trực tiếp áp giải khỏi cung điện.
Vừa rồi chính là vì không muốn nhìn thấy cảnh này, Ninh Nguyên Hiến mới rời đi. Có một số chuyện nhất định phải xảy ra, nhưng chí ít hắn có thể không nhìn.
. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận