Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 809: Pháo oanh Thiên Nhai Hải Các!

Chương 809: Pháo Oanh Thiên Nhai Hải Các!
Hơn nửa canh giờ sau, Trầm Lãng tắm rửa thay y phục đi tiễn Ninh Nguyên Hiến.
Cả nhà Trương Xung sau khi tham gia xong hôn lễ thì ngày hôm sau liền rời đi, quay về thành Thiên Nhạc. Ba cha con bọn họ bây giờ đều là trọng thần của Nước Nhạc, một ngày trăm công ngàn việc, thực sự là nửa ngày rảnh rỗi cũng không có.
Trang viên thiên đường trên đảo Lôi Châu tuy vẫn chưa xây xong, nhưng đã có thể ở được.
Lần này không chỉ có Ninh Nguyên Hiến, cha mẹ Trầm Lãng, Tô Bội Bội đám người muốn vào ở, mà còn có mấy trăm đứa trẻ cũng sẽ dời đến nơi đó.
"Không có vấn đề gì chứ?" Ninh Nguyên Hiến hỏi.
Hắn đã xem qua chiếu thư thiên hạ của Trầm Lãng, cũng biết thế cục hôm nay sẽ ra sao.
Trầm Lãng cười nói: "Không thành vấn đề, đương nhiên không có vấn đề, nhạc phụ đại nhân các ngài cứ yên tâm kê cao gối mà ngủ ở trong trang viên đi. Chẳng qua sắp tới có thể sẽ có một ngày có một tiếng nổ kinh thiên, sau đó sẽ có một quả cầu lửa kinh thiên động địa bay lên trời, hy vọng ngài nhìn thấy sẽ không bị sợ hãi. Đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức khiến nó nổ ở nơi xa một chút, thật xa, tốt nhất là các ngài không nhìn thấy."
Ninh Nguyên Hiến nói: "Ta ngược lại thật ra hy vọng có thể thấy, nhưng bọn trẻ đều ở đó, cho nên vẫn là không nhìn thấy thì tốt hơn. Được rồi, đi đi, tiếp tục làm việc của ngươi đi."
Ninh Nguyên Hiến phất tay một cái, sau đó một đoàn mấy ngàn người rời khỏi thành Nộ Triều, đi về hướng trang viên thiên đường ở phía bắc.
"Phu quân, chúng ta đi đây." Công chúa Ninh Diễm xoa bụng bầu của mình nói. Nàng vốn muốn ở lại, nhưng lần mang thai trước việc giữ thai tương đối gian nan, lần này mang thai tình hình dù tốt hơn một chút nhưng vẫn không thể sơ suất, cho nên cũng muốn dời đến trang viên bên kia. Nơi đó hoàn cảnh tốt, thích hợp nhất để dưỡng thai. Thành Nộ Triều chẳng phải sắp tiến hành thí nghiệm nổ sao, ngày nào cũng nổ, Ninh Diễm cảm thấy không sao cả, nhưng sợ bảo bảo trong bụng chịu không nổi.
"Trương Xuân Hoa, phu quân thân thể tuy khỏe mạnh, nhưng ngươi cũng phải khắc chế cho ta một chút." Trước khi đi, công chúa Ninh Diễm cảnh cáo.
Bởi vì Ninh Diễm và Tiểu Băng rời đi, Trương Xuân Hoa trong lòng vốn có ý mừng thầm, nét quyến rũ nơi khóe mắt căn bản không che giấu được. Bị công chúa Ninh Diễm cảnh cáo như vậy, nàng lập tức phản bác: "Mông to, ngươi làm ơn rõ ràng dùm, ta thành thân đến bây giờ đã mười một ngày, tổng cộng mới hai lần, ngươi còn muốn ta khắc chế thế nào nữa? Ngươi nói thẳng bảo ta ở vậy luôn cho rồi đi."
Ninh Diễm nói không lại nàng, liền giậm chân một cái rồi bỏ đi.
Sau khi tiễn đám người Ninh Nguyên Hiến đi, Trương Xuân Hoa giả vờ không để ý nói: "Phu quân, hôm nay nắng đẹp, phòng làm việc của ta bên trong toàn bộ đã đổi thành cửa sổ kính, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, hơn nữa bên trong còn lắp rất nhiều gương, nhìn rõ mồn một từng chi tiết nhỏ, có muốn đến đó uống một chén trà không?"
Lúc nói lời này, đôi mắt đẹp của nàng gần như muốn chảy nước ra vậy, quỷ mới tin đến phòng làm việc của nàng là để uống trà.
Trầm Lãng có chút rục rịch, nhưng nghĩ lại thì vẫn là thôi, chiến sự là quan trọng nhất, sớm ngày lắp ráp xong bộ thiết bị phóng 'long chi hối' này mới là quan trọng nhất.
"Lần sau, lần sau." Trầm Lãng nói: "Lần sau ta mời ngươi uống trà sữa."
Trương Xuân Hoa dịu dàng nói: "Được thôi, ngươi mời ta uống trà sữa, ta mời ngươi uống trà xanh, thỉnh thoảng uống hồng trà cũng không tệ."
Trầm Lãng chuồn mất, hắn cảm thấy không địch lại nổi Trương Xuân Hoa, nàng cực kỳ ngang tàng, mà lại hiểu biết còn nhiều nữa.
. . .. . .
Thiên Nhai Hải Các ở cực nam tỉnh Thiên Nam, nằm ngay bên bờ biển, là một khu kiến trúc xa hoa lộng lẫy.
Một phần nằm trên lục địa, một phần giáp mặt biển, tràn ngập vẻ mộng ảo, căn bản không giống một thế lực siêu thoát, mà lại giống như một trường đại học.
Thật khiến người ta không cách nào tưởng tượng, Trầm Lãng mới vừa gả vào phủ Bá tước Huyền Vũ không lâu thì đã từng tới nơi này, hơn nữa còn trở thành khách quý của nó.
Khi đó nơi này hòa ái dễ gần biết bao, thậm chí Trầm Lãng còn mang tâm trạng như đi hành hương khi tới đây, cảm giác nơi này chính là cung điện của tri thức.
Cảm giác này giống như là một học sinh trung học, có một cô giáo chủ nhiệm vừa đẹp vừa dịu dàng, hoặc giống như người tình trong mộng, hoặc là tấm gương nhà giáo mẫu mực, kết quả cuối cùng lại phát hiện nàng chính là Đại Boss hủy diệt thế giới.
Quân đội Trầm Lãng phái tới đánh Thiên Nhai Hải Các có bao nhiêu?
Quân đội trên bộ có ba ngàn người, nhưng lại có năm mươi khẩu pháo 155 li.
Hạm đội có mười lăm chiến thuyền, tổng cộng bốn ngàn người, cũng toàn bộ đều trang bị pháo trên tàu chiến, tổng cộng khoảng 200 khẩu.
Hai nhánh quân đội yểm trợ lẫn nhau, tiến thẳng xuống phía nam, không ngừng tới gần Thiên Nhai Hải Các.
. . .. . .. . .
Nữ học sĩ xinh đẹp Trương Ngọc Âm lại khôi phục dáng vẻ hào hiệp phóng khoáng trước kia, đầu bù tóc rối, cũng không trang điểm, hễ một chút là chửi ầm lên, sử dụng đại pháp rống người, trong tiết học của nàng hơi không cẩn thận là nhất định sẽ bị mắng đến hoài nghi nhân sinh.
Lúc này, nàng vẫn đang sắp xếp lại thư viện lớn như cũ, chỉ cần có người đặt một quyển sách không đúng vị trí là nàng liền mắng lên, mắng cho đến khi người đó mặt mày xám ngoét mới thôi.
Đang sắp xếp đến một giá sách, kết quả phát hiện phía trên trống hai vị trí, nàng lập tức giận dữ hét: "Hai quyển sách này chạy đi đâu rồi? Chạy đi đâu rồi? Kẻ nào mượn mà không trả lại? Chuyện này bao nhiêu năm rồi? Ngươi là hết giấy chùi, nên xé sách ra dùng hả?"
Lập tức tất cả học sĩ trong tầm mắt nàng đều cúi đầu, không dám cãi lại, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.
"Không nói đúng không?" Trương Ngọc Âm vừa xắn tay áo lên nói: "Nếu không ai thừa nhận, hôm nay tất cả mọi người trong tầm mắt ta phải liên tục quét dọn nhà vệ sinh một tháng! Trương Nhị ngươi chạy đi đâu? Ngươi cho rằng chạy là có thể rời khỏi tầm mắt của ta sao?"
Học sĩ tóc râu đều đã bạc trắng kia nói: "Ngọc Âm học sĩ, ta... ta thực sự là mắc quá, không phải muốn chạy."
"Mắc lắm à? Tốt, vậy ngươi đứng yên đó cho ta đừng nhúc nhích, chờ người nhận tội xuất hiện. Là ai đã mượn hai quyển sách này không trả? Ngươi không nói đúng không, có phải muốn ta ép ngươi tè ra quần luôn không? Thậm chí ép ta phải trực tiếp dùng dây thừng buộc chặt lại, để bàng quang của ngươi nổ tung luôn đấy." Trương Ngọc Âm lạnh giọng nói.
Học sĩ kia yếu ớt nói: "Híc, Trương Ngọc Âm học sĩ, hai quyển sách đó đều là qua tay người cho mượn đi mà. Một quyển là Trầm Lãng mượn, một quyển là Chúc Nịnh mượn, đều vẫn chưa trả về."
Trương Ngọc Âm nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
Tất cả học sĩ liều mạng gật đầu, biểu thị tuyệt đối là thật.
Học sĩ kia nói: "Trương Ngọc Âm học sĩ, xin hỏi bây giờ ta có thể đi vệ sinh được chưa?"
Trương Ngọc Âm rống giận gào thét: "Hay ho lắm hả? Tất cả mọi người đều biết sách này là do ta cho mượn đi, vì sao không nhắc nhở ta, muốn xem trò cười của ta đúng không? Các ngươi muốn làm gì?"
Mọi người bất đắc dĩ cúi đầu mặc cho Trương Ngọc Âm sử dụng Hà Đông Sư tử hống.
Trương Nhị học sĩ kia nín đến toàn thân run rẩy nói: "Trương Ngọc Âm học sĩ, ngươi, ngươi tha cho ta đi, ta tuổi đã cao, thật sự không nhịn nổi nữa, ta đã 70 rồi, ngươi không thể nhìn ta mất mặt như vậy chứ."
Trương Ngọc Âm liếc mắt một cái nói: "Nể tình ngươi cũng họ Trương, đi đi."
Trương Nhị học sĩ kia như được đại xá, chạy như điên về phía nhà vệ sinh. Vài phút sau, xuất hiện với vẻ thoải mái không gì sánh được, thở dài nói: "Thực sự là vào cửa thì ba phần gấp gáp, ra cửa thì cả người nhẹ nhõm a."
"Thơ hay, thơ hay..." Tất cả học sĩ tấm tắc khen.
"Trương Nhị học sĩ, ngài vào cửa hông chỉ mất ba phần thời gian đã xong, thế còn vào bồng môn thì sao? Lại mất bao lâu thời gian mới xong?" Một học sĩ hỏi.
"Chỉ sợ nửa phần cũng chưa tới." Một học sĩ cười nói.
Trương Nhị học sĩ phất râu nói: "Nói bậy, chí ít nửa canh giờ! Đừng xem lão phu tuổi đã cao, tuyệt đối là già nhưng vẫn dẻo dai."
Nhìn qua thật đúng là một đám người rất hòa ái dễ gần phải không? Cực kỳ giống các giáo sư trong tháp ngà, giữa bọn họ không có bất kỳ khoảng cách nào, hơn nữa thường xuyên còn nói vài câu đùa cợt mặn mà.
Mà đúng lúc này, một học sĩ chậm rãi đi tới, nói: "Quân đội của Trầm Lãng đánh tới rồi."
"Ồ!" Tất cả học sĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, rồi sau đó ai làm việc nấy, người đọc sách cứ đọc sách, người làm việc cứ làm việc, thậm chí cả học sĩ đang nhường đường cũng không hề đột ngột dừng lại.
Tiếng "Ồ!" này mới bộc lộ ra sự ngạo mạn vô tận, cùng với ánh mắt coi thường của bọn họ. Nghe tin quân đội Trầm Lãng đánh tới, giống như là nghe tin một đàn gà vịt ngỗng đánh tới vậy.
. . .. . .. . .
Quân đội Trầm Lãng đánh tới, mấy học sĩ trên đài quan sát của Thiên Nhai Hải Các đã phát hiện ra quân đội của Trầm Lãng từ ngoài mấy chục dặm, nhưng sau đó họ vẫn làm việc của mình, không hề gõ chuông báo động, cũng không hô to "Địch tập! Địch tập!", cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lão đầu trông coi cổng vẫn đang ngủ gật như trước, lão đầu quét sân vẫn quét rác như cũ, tất cả có vẻ thật phong khinh vân đạm.
Quân đội trên bộ và hạm đội hải quân của Trầm Lãng từ đầu đến cuối vẫn duy trì phối hợp, khoảng cách tới Thiên Nhai Hải Các càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm, năm dặm, bốn dặm!
Tại khoảng cách này, hạm đội dừng lại, quân đội trên bộ cũng dừng lại.
Năm mươi khẩu pháo 155 li của quân đội trên bộ bắt đầu lắp đặt, nhắm mục tiêu. Trên mặt biển, mười mấy chiến thuyền cũng bắt đầu điều chỉnh phương hướng, nhắm vào Thiên Nhai Hải Các.
Khoảng cách 2000 mét, loại pháo này dễ dàng bắn tới, hơn nữa đây là một cụm kiến trúc khổng lồ, căn bản không cần nhắm kỹ, trực tiếp bắn phá điên cuồng là được.
"Nhắm mục tiêu hoàn tất! Chuẩn bị! Bắn!"
"Ầm ầm ầm ầm ầm..." Năm mươi khẩu pháo trên mặt đất đồng thời khai hỏa, ngoài khơi có hơn 100 khẩu pháo khai hỏa.
Trong nháy mắt, hơn một trăm viên đạn pháo gào thét xé gió bay qua bầu trời, hung hăng nhắm về phía Thiên Nhai Hải Các.
Bên trong Thiên Nhai Hải Các, mọi người vẫn ai làm việc nấy như trước, người ngủ gật cứ ngủ gật, người quét rác cứ tiếp tục, dường như tiếng pháo kích như sấm rền bên ngoài không hề tồn tại.
Thế nhưng, hơn một trăm viên đạn pháo này của quân đội Trầm Lãng chỉ vừa bay đến nửa đường.
"Vèo Vèo Vèo Vèo Vèo..." Từ bên trong Thiên Nhai Hải Các bắn ra vô số mũi tên cổ xưa dày đặc, trong nháy mắt đã bắn ra mấy ngàn mũi, hình thành một tấm lưới trên không trung, trực tiếp chặn đứng đạn pháo của Trầm Lãng giữa trời. Hơn nữa, những mũi tên cổ xưa này còn có thể phát nổ, mặc dù uy lực không lớn lắm, nhưng có thể kích nổ ngòi va chạm của đạn pháo.
"Rầm rầm rầm rầm..." Cách Thiên Nhai Hải Các còn hơn một ngàn mét, tất cả đạn pháo đều nổ tung trên không trung. Thiên Nhai Hải Các bình yên vô sự, giống như vừa xem một màn bắn pháo hoa khổng lồ vậy.
Trâu bò thật, còn có cả đánh chặn trên không? Hơn nữa mấy ngàn mũi tên cổ xưa này cũng không phải do người bắn ra, mà là do một loại thiết bị vũ khí cổ xưa nào đó bắn ra hàng loạt.
"Đổi đạn!"
Theo lệnh, năm mươi khẩu pháo toàn bộ đổi đạn: ba viên đạn nổ từ trường Ác Mộng Thạch, bốn mươi bảy viên đạn nổ từ trường Thạch Mặc.
"Bắn!"
Theo lệnh, năm mươi khẩu pháo lại một lần nữa bắn ra điên cuồng.
Nhưng sau đó, chúng lại một lần nữa bị Thiên Nhai Hải Các đánh chặn trên không, nổ tung ở vị trí cách đó hơn một ngàn mét.
"Phốc phốc phốc..." Một luồng sáng xanh lam lóe lên, mọi người cảm thấy mặt mình tê rần, đây là đạn nổ từ trường Ác Mộng Thạch. Lần trước Trầm Lãng chính là dựa vào thứ này làm tê liệt trung tâm khống chế năng lượng cổ xưa của Huyết Hồn Quân.
"Rầm rầm rầm rầm..." Mấy chục viên đạn Thạch Mặc nổ tung trên không trung, trong nháy mắt cả bầu trời đều bị vô số bột Thạch Mặc bao phủ.
"Bắn tiếp!"
Sau đó, 150 khẩu pháo của quân đội Trầm Lãng lại một lần nữa đổi đạn, lần này là đạn hẹn giờ. Loại đạn này cho dù bị chặn đánh va chạm trên không trung cũng sẽ không phát nổ ngay, mà sẽ tiếp tục bay, một mạch cho đến khi rơi xuống đất rồi mới nổ.
"Bắn!"
"Vèo vèo vèo vèo..." 150 viên đạn hẹn giờ điên cuồng bắn ra.
Chỉ vừa bay đến giữa không trung, từ bên trong Thiên Nhai Hải Các lại một lần nữa bay ra vô số mũi tên cổ xưa để tiến hành đánh chặn trên không.
Quả nhiên, đạn nổ từ trường Ác Mộng Thạch của Trầm Lãng đã không thể làm tê liệt trung tâm khống chế năng lượng cổ xưa của đối phương, cho dù có thêm mấy chục viên đạn Thạch Mặc cũng vô dụng.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng..." Những mũi tên cổ xưa này của Thiên Nhai Hải Các lại một lần nữa nổ tung trên không trung.
Nhưng lần này đạn pháo của Trầm Lãng không còn là loại có ngòi nổ va chạm, cho nên không bị kích nổ. Những viên đạn pháo này chỉ rung lắc một chút, sau đó tiếp tục bay về phía Thiên Nhai Hải Các.
"Vèo vèo vèo vèo..." Hơn một trăm viên đạn pháo gào thét bay tới, khoảng cách tới Thiên Nhai Hải Các ngày càng gần.
Thế nhưng, khi còn cách khu kiến trúc một, hai trăm mét, một cảnh tượng kỳ quái đã xảy ra.
Những viên đạn pháo này dường như đâm phải một tấm lưới vô hình, đột ngột bị đẩy bật ra ngoài.
"Rầm rầm rầm..." Khoảnh khắc sau, những viên đạn pháo này lại một lần nữa nổ tung trên không trung, lại giống như một màn bắn pháo hoa khổng lồ nữa. Thiên Nhai Hải Các vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
"Công chúa điện hạ, tất cả đều giống hệt như dự liệu của bệ hạ Trầm Lãng." Tướng quân Kara Ninh nói.
. . .. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận