Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)
Chương 964: Vào chủ Càn Kinh! (cầu vé tháng )
Chương 964: Tiến vào làm chủ Càn Kinh! (cầu vé tháng)
Nhâm tông chủ không có ở Càn Kinh, không biết đã chạy đi đâu.
Doanh Nghiễm lại chết rồi, bây giờ người thống trị tối cao bên trong Càn Kinh liền trở thành vợ chồng Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Là tiếp tục chiến đấu? Hay là cố thủ chờ cứu viện?
Vốn dĩ lúc có Doanh Nghiễm ở đây, Càn Kinh là phi thường khó đánh, bởi vì còn có hai cỗ `long chi lực`, còn có mấy chục `thượng cổ năng lượng hạch tâm`.
Chỉ cần Doanh Nghiễm `bất cứ giá nào` dùng đại chiêu, điên cuồng bắn ra `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, như vậy trận chiến này cũng sẽ rất phiền phức.
`Không phải vạn bất đắc dĩ`, Trầm Lãng không muốn dùng chiêu `không trung chặn lại dừng hình ảnh` này.
Hơn nữa cho dù hắn sử dụng ra chiêu `không trung chặn lại` này, vậy nếu như Doanh Nghiễm di dời trang bị phát xạ `long chi lực`, từ những phương hướng khác nhau, khoảng cách bất đồng, đồng thời bắn ra `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, Trầm Lãng lại nên làm gì bây giờ?
Chiêu `không trung chặn lại` của hắn là có phạm vi, ở khoảng cách nhất định, chỉ có thể đồng thời chặn lại một mục tiêu.
Nhưng bây giờ Doanh Nghiễm đã chết.
Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh vẫn có thể sử dụng trang bị phát xạ `long chi lực`, nhưng điều phi thường bi ai là, bọn họ không có mật mã tự hủy của `thượng cổ năng lượng hạch tâm`. Bên trong Càn Kinh chỉ có hai người có mật mã này, là Doanh Nghiễm và Doanh Vô Minh.
Không có `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, làm sao đánh lại quân đội của Trầm Lãng?
Tiếp đó, quân đội Nộ Triều thành chỉ cần không ngừng oanh kích các `tiểu hình long chi lực`, không ngừng oanh kích hỏa pháo là được.
"Bảo vệ Càn Kinh, chờ Nhâm tông chủ dẫn quân tới cứu viện." Doanh Huỳnh công chúa nói: "Sau đó chúng ta `nội ngoại giáp công`, diệt sạch quân đội của Trầm Lãng."
Nhâm Thiên Khiếu trầm mặc không nói, hắn không hề yêu thích Càn Kinh chút nào, thậm chí hắn cũng chẳng hề yêu thích vương quyền thế tục, thứ hắn thích là Phù Đồ sơn, cho nên trong mấy chục năm qua hắn vẫn luôn ở bên trong Phù Đồ sơn.
Hơn nữa vừa rồi Doanh Nghiễm đã nói rất nhiều lời khó nghe, chửi bới Phù Đồ sơn, chửi bới Nhâm tông chủ, nhưng không có mệnh lệnh của tông chủ, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "Hơn nữa còn có một điểm, Càn Kinh là đô thành của Đại Càn Đế Quốc của Trầm Lãng, hắn không dám pháo kích, hắn muốn dân tâm, hắn muốn một tòa thành Càn Kinh hoàn chỉnh, chúng ta phải lợi dụng điểm này."
Nhâm Thiên Khiếu tiếp tục trầm mặc không nói.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "Quan trọng nhất là tên thế thân của Trầm Lãng vẫn còn trong tay chúng ta. Trầm Lãng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là quá trọng tình nghĩa, chỉ cần chúng ta dùng tính mạng của thế thân để uy hiếp hắn, hắn sẽ không dám công thành."
"Căn cứ vào mấy điểm trên, chúng ta hoàn toàn có thể cố thủ Càn Kinh chờ đợi Nhâm tông chủ gấp rút tiếp viện, sau đó sẽ tiêu diệt sạch quân đoàn của Trầm Lãng, tiêu diệt Đại Càn Đế Quốc." Doanh Huỳnh công chúa nói: "Đàn ông Doanh thị hầu như không còn ai, Nhâm tông chủ cũng không có hậu đại, cho nên tương lai con của hai chúng ta, có thể sẽ chính là người thừa kế của Phù Đồ sơn và Đại Doanh vương quốc."
Nhâm Thiên Khiếu vẫn trầm mặc không nói.
Doanh Huỳnh công chúa giận dữ nói: "Ngươi nói gì đi chứ."
Nhâm Thiên Khiếu nói: "Vậy cứ như vậy đi."
Giọng hắn lạnh nhạt, dường như không muốn làm chủ bất cứ việc gì.
. . .. . .. . .. . .
Hôm sau, trời vừa hửng đông.
Năm mươi ngàn đại quân của Trầm Lãng nghiêm chỉnh chờ lệnh, tất cả `tiểu hình long chi lực` đều đã lắp `Địa Ngục Hỏa đạn pháo`.
Tất cả hỏa pháo đều đã lên đạn.
Sẵn sàng chuẩn bị đánh thành Càn Kinh!
Nhưng sau đó, trên tường thành xuất hiện một bóng người, là thế thân Cái Gương, bị năm cường giả cấp tông sư của Phù Đồ sơn vây quanh, đao kề ngang cổ.
Doanh Huỳnh công chúa đi lên đầu tường thành, lạnh giọng nói: "Trầm Lãng bệ hạ, đây là thành Càn Kinh của ngươi, đây là cố đô của Đại Càn Đế Quốc ngươi. Ngươi mà nã pháo một ngày, tòa thành mấy trăm năm này sẽ liền trở thành phế tích. Nơi này có hơn triệu dân Càn Quốc, ngươi còn muốn dân tâm hay không? Ngươi mà đánh một ngày, đảm bảo `nhân tâm tang tẫn`."
Trầm Lãng nhíu mày, hắn ghét nhất cái kiểu này.
`Không nói hai lời`, hắn trực tiếp hạ lệnh: "Khai hỏa!"
"Vèo vèo vèo vèo vèo..."
130 cỗ `tiểu hình long chi lực` lập tức phóng ra.
Những `Địa Ngục Hỏa đạn pháo` cấp 500 cân, lập tức bắn nhanh ra, xẹt qua một đường vòng cung thật dài, rồi lao vào bên trong thành Càn Kinh.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Hơn một trăm quả `địa ngục đạn pháo` phát nổ trên tường thành, vô số quân lính `thịt nát xương tan`.
Toàn bộ Càn Kinh đều rung chuyển, tường thành vô cùng kiên cố cũng bị nổ tung vài lỗ thủng.
Tường thành dày mấy chục mét này thực sự quá vững chắc, muốn phá xuyên qua là rất khó khăn.
Đương nhiên Trầm Lãng có thể phá xuyên, trực tiếp dùng `Wolfram đạn xuyên thép` nặng hai tấn là được.
Chẳng qua phá xuyên cũng không có ý nghĩa, quân đội của Trầm Lãng mạnh về hỏa lực tầm xa, đánh cận chiến thì yếu. Cho dù phá xuyên tường thành, nhảy vào bên trong thành Càn Kinh để đánh giáp lá cà với `địa ngục quân đoàn` và `quân đoàn đặc chủng` vẫn sẽ chịu thiệt.
Hắn chỉ đang tát vào mặt Doanh Huỳnh mà thôi.
Ngươi nói ta không dám đánh Càn Kinh? Ngươi nói ta quan tâm đến lòng dân của vạn người Càn Kinh sao?
Thực sự `nực cười`, lúc đó vạn dân Càn Kinh đều không quan tâm đến lòng ta, ta cần gì phải quan tâm bọn họ?
Lúc đó vạn dân Càn Kinh còn kêu gào bảo Trầm Lãng cút đi, nói hắn là tai tinh. Mặc dù bọn họ biết sự xấu xa của Doanh Nghiễm, nhưng vẫn lựa chọn ủng hộ và thuần phục hắn.
Tất cả những điều này Trầm Lãng đều `ghi nhớ rõ rõ ràng ràng`, hơn nữa hắn là người phi thường `nhớ thù`.
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Doanh Huỳnh, Nhâm Thiên Khiếu, thu lại cái bộ dạng đó của các ngươi đi. Ta không hề quan tâm đến Càn Kinh, ta cũng không hề quan tâm đến những người bên trong Càn Kinh. Lúc toàn thể bỏ phiếu, chẳng phải người Càn Kinh đều chọn Doanh Nghiễm sao? Mọi người đều là người trưởng thành, đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình."
"Không sai, Càn Kinh là cố đô của Đại Càn Đế Quốc ta, nhưng vậy thì sao chứ? Ta chưa từng sống ở nơi này một ngày nào, ta đối với nơi này không có chút tình cảm nào cả. Đừng nói là nổ sập vài tòa nhà, nếu cần thiết, dù có san bằng nơi này thành bình địa ta cũng không quan tâm." Trầm Lãng lớn tiếng nói: "Giọng của ta rất lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng, ta không hề quan tâm đến nhân tâm, nhất là nhân tâm của những kẻ không ủng hộ ta."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt rất nhiều người lập tức trở nên khó coi.
Gọi là Đại Càn Đế Chủ, mà lời này của ngươi quá trực tiếp, quá không giống một bậc vương giả, quá tùy hứng.
Doanh Huỳnh chợt vung tay lên nói: "Vậy tính mạng của tên thế thân kia, ngươi có quan tâm hay không?"
Ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Cái Gương, nói: "Cái đó ta đương nhiên là quan tâm, nếu không ngươi nghĩ tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa khai hỏa? Nếu không phải Cái Gương đang ở trong tay các ngươi, ta đã sớm dùng hỏa pháo san bằng nơi này, cho các ngươi nổ `thịt nát xương tan` rồi."
Doanh Huỳnh công chúa lạnh giọng nói: "Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, là có thể đem tên thế thân này của ngươi chém thành muôn mảnh. Cho nên Trầm Lãng bệ hạ, ngươi tuyệt đối đừng ép ta, kẻo lại hối hận không kịp."
Lập tức, năm tên tông sư của Phù Đồ sơn dùng kiếm trong tay ấn mạnh một cái, máu tươi chảy xuống trên mặt Cái Gương.
Doanh Huỳnh cười lạnh nói: "Trầm Lãng bệ hạ, tên thế thân này thật sự rất giống ngươi, cho nên ta cảm thấy rất cần phải tạo một ký hiệu trên mặt hắn nhỉ, như vậy sau này hai người các ngươi mới có thể phân biệt được."
Trầm Lãng cười nói: "Các ngươi muốn cố thủ chờ cứu viện đúng không? Muốn chờ Nhâm tông chủ mang đại quân Phù Đồ sơn tới để cùng các ngươi `nội ngoại giáp công`, tiêu diệt sạch sẽ quân đội của ta, đúng không?"
Doanh Huỳnh cười nói: "Trầm Lãng bệ hạ quả nhiên thông minh, nhưng như vậy thì không được sao? Nếu ngươi sợ vận mệnh bị `nội ngoại giáp công`, thì hoặc là cút đi, triệt để lui binh. Hoặc là cứ trực tiếp công thành, rồi trơ mắt nhìn tên thế thân của ngươi bị chém thành muôn mảnh."
"Trầm Lãng bệ hạ, chỉ là một tên thế thân mà thôi, hoàn toàn không đáng một xu. Huống hồ thân phận thế thân này của ngươi đã hoàn toàn bị phơi bày trước thiên hạ, sau này cũng chẳng còn tác dụng gì, chết thì có sao đâu." Doanh Huỳnh nói: "Trầm Lãng bệ hạ, lẽ nào ngươi lại bị thứ giả nhân giả nghĩa đó trói buộc sao?"
"Trầm Lãng bệ hạ, đừng giãy dụa nữa, hoặc là hạ hết vũ khí xuống, hoặc là trực tiếp khai hỏa, sau đó chúng ta sẽ giết chết tên thế thân của ngươi!"
"Ta bắt đầu đếm ngược đây, đợi ta đếm xong, tất cả các ngươi phải bỏ vũ khí xuống, nếu không ta liền chém đứt một cánh tay của tên thế thân ngươi." Doanh Huỳnh cười lạnh nói: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Chuẩn bị, chặt đứt một tay của tên thế thân Trầm Lãng!" Doanh Huỳnh thản nhiên nói.
Sau đó, một gã tông sư Phù Đồ sơn giơ kiếm sắc lên, giây tiếp theo là có thể chặt đứt cánh tay trái của Cái Gương.
Trầm Lãng bật cười một tiếng, nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, lẽ nào các ngươi không sợ sao? Nhìn thấy Doanh Nghiễm chết thảm hại như vậy, lẽ nào các ngươi không sợ sao?"
Lời này vừa nói ra, Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh liếc nhìn nhau.
Trầm Lãng nói: "Hai người các ngươi đều đã từng tiếp xúc Doanh Nghiễm trong thời gian dài, hơn nữa còn chạm vào thân thể hắn, hơn nữa Doanh Nghiễm còn từng véo má ngươi nữa, Doanh Huỳnh, ngươi có bản lĩnh thì vén mặt nạ của ngươi lên xem nào."
Doanh Huỳnh không muốn, bởi vì khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã bắt đầu thối rữa, hai bàn tay cũng bắt đầu thối rữa.
Hai tay Nhâm Thiên Khiếu cũng thối rữa, phần ngực từng bị Doanh Nghiễm đẩy một cái cũng bắt đầu thối rữa.
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Đây là một loại `phóng xạ`, không phải kịch độc, mà là thứ phá hủy tính mạng các ngươi từ sâu trong linh hồn. Ngoại trừ ta ra, không ai có thể cứu được, Phù Đồ sơn cũng không cứu được. Thiên hạ duy nhất có thể cứu các ngươi, chính là máu của ta."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trầm Lãng đang khoác lác, máu của hắn có thể chống lại tất cả `cổ trùng`, nhưng lại không chống đỡ được `phóng xạ`.
Thế nhưng không ai nghi ngờ điểm này, bởi vì thứ gọi là `phóng xạ` đó chính là do Trầm Lãng dùng để hại chết Doanh Nghiễm. Hơn nữa hắn vừa mới thể hiện kỳ tích, bị mấy trăm tỉ `cổ trùng` đặc thù thôn phệ nhưng lại bình yên vô sự, ngược lại mấy trăm tỉ `cổ trùng` kia lại biến mất không dấu vết.
Cho nên trong lòng rất nhiều người, máu của Trầm Lãng gần như là vạn năng.
Trầm Lãng tiếp tục nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, bây giờ các ngươi có phải cảm thấy đặc biệt khó chịu, hoa mắt nhìn một hóa hai, đầu óc quay cuồng, hơn nữa còn buồn nôn từng cơn, hoàn toàn không áp chế được đúng không?"
Lời này vừa mới dứt.
"Ọe..." Doanh Huỳnh công chúa đột nhiên nôn ọe.
Nhưng nàng còn đang đeo mặt nạ, cho nên cảm giác này... các ngươi tự tưởng tượng đi.
"Ọe..." Nhâm Thiên Khiếu cũng trực tiếp nôn ọe.
Hai người này sớm đã cảm nhận rõ ràng, họ đã tiếp xúc gần gũi Doanh Nghiễm hơn một khắc đồng hồ trước, hơn nữa còn có tiếp xúc thân thể trực tiếp, những vật chất có tính `phóng xạ` kia đã trực tiếp chạm vào cơ thể, bây giờ bị nhiễm `phóng xạ`, đã vượt qua 24 tiếng đồng hồ.
Trên thực tế, phản ứng của hai người này còn nghiêm trọng hơn so với lời Trầm Lãng nói, từng cơn choáng váng, bước chân phù phiếm, đang không ngừng trở nên suy yếu.
Trầm Lãng nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, các ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa, chỉ có ta mới có thể cứu các ngươi. Nhưng rất xin lỗi, trong hai người các ngươi ta chỉ có thể cứu một người. Nói đúng hơn là ta chỉ cứu Nhâm Thiên Khiếu, bởi vì ta đã sớm nói qua, ta và Phù Đồ sơn không oán không thù, ta và Nhâm Doanh Doanh càng là vị hôn phu thê, ta cần Phù Đồ sơn, chúng ta là sui gia mà. Còn gia tộc Doanh thị? Rất tiếc, các ngươi là tử địch của ta, năm đó các ngươi giết sạch vương tộc Khương thị, bây giờ đến lượt ta giết sạch toàn tộc Doanh thị các ngươi."
"Nhâm Thiên Khiếu, ngươi muốn được cứu chứ? Ngươi muốn có được máu của ta không? Vô cùng đơn giản, giết vợ của ngươi là Doanh Huỳnh đi là được."
"Nhâm Thiên Khiếu, giết nàng, ngươi là có thể sống!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Doanh Huỳnh công chúa kịch biến, sau đó cực nhanh lùi xa khỏi Nhâm Thiên Khiếu.
Đây chính là đặc điểm của người gia tộc Doanh thị, không tin tưởng bất kỳ ai.
Sắc mặt Nhâm Thiên Khiếu lập tức biến đổi, tức giận nói: "Doanh Huỳnh, ngươi có ý gì? Ngươi không tin ta sao? Chúng ta là vợ chồng mấy chục năm, lẽ nào ngươi không tin ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời `khích bác ly gián` của Trầm Lãng mà giết ngươi sao?"
Doanh Huỳnh công chúa nói: "`Phu quân`, ta không phải không tin, ta... Ta chỉ là..."
Tiếp đó, Nhâm Thiên Khiếu hướng về Trầm Lãng giận dữ hét: "Trầm Lãng, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Ngươi nghĩ ta sẽ bị ngươi khích bác sao? Ngươi nghĩ ta sẽ giết chết vợ của chính mình sao? Mơ mộng hão huyền! Ta không bẩn thỉu như ngươi tưởng tượng đâu!"
Tình cảm của Nhâm Thiên Khiếu đối với Doanh Huỳnh sâu đậm vậy sao?
Không hề, hắn xuất thân từ Phù Đồ sơn, hơn nữa cũng đã trải qua `huyết mạch cải tạo` mãnh liệt, thì làm sao có thể có tình cảm sâu đậm được chứ? Tinh thần của bọn họ vốn rất lạnh nhạt.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì vài câu `khích bác ly gián` và uy hiếp của Trầm Lãng mà giết Doanh Huỳnh, bởi vì... điều đó làm tổn hại sự kiêu ngạo của Nhâm Thiên Khiếu hắn.
Doanh Huỳnh công chúa cười to nói: "Trầm Lãng ngươi thấy chưa? Vợ chồng chúng ta vô cùng ân ái, căn bản không bị ngươi khích bác được đâu, âm mưu của ngươi phá sản rồi. Bây giờ bày ra trước mặt ngươi vẫn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lui binh, hoặc là ở lại chờ chết!"
"Ta tin rằng, đại quân của Nhâm tông chủ chẳng mấy chốc sẽ đến. Ta thậm chí có thể nghe được tiếng gió rít của thượng cổ kền kền, ta thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân chạy nhanh của `đặc biệt chủng võ sĩ`. Trầm Lãng, đại quân của ngươi nếu không rút đi, tiếp theo chính là ngày tàn của các ngươi!"
Mà đúng lúc này!
Trên bầu trời cao quả nhiên bay tới một con thượng cổ kền kền, người cưỡi trên đó là một người quen.
Con trai của Ngô trưởng lão, Ngô Tuyệt, tâm phúc của Phù Đồ sơn chi chủ, ứng cử viên trưởng lão đời tiếp theo của Phù Đồ sơn.
Đương nhiên, hắn còn có một thân phận khác, nghĩa huynh kết bái của Trầm Lãng, loại giao tình trước mặt gọi `ca ca`, sau lưng đâm dao.
Ngô Tuyệt trực tiếp lao xuống, đáp xuống bên cạnh Nhâm Thiên Khiếu.
Doanh Huỳnh công chúa hô lớn: "Ngô Tuyệt `sư huynh`, có phải đại quân Phù Đồ sơn tới rồi không? Có phải Nhâm tông chủ mang đại quân tới rồi không? Chúng ta trong ứng ngoài hợp, tiêu diệt quân đoàn Nộ Triều thành."
Ngô Tuyệt cẩn thận hành lễ với Doanh Huỳnh công chúa, nói: "Ngô Tuyệt, bái kiến công chúa điện hạ."
Sau đó, hắn đưa một phong mật thư cho Nhâm Thiên Khiếu.
"Sư huynh, đây là thư tông chủ gửi cho người."
Nhâm Thiên Khiếu mở thư ra liếc mắt nhìn, con ngươi hơi co lại, thân thể cũng giật mạnh, sau đó nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở dài.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "`Phu quân`, mật thư này viết gì vậy? Có phải đại quân Phù Đồ sơn sắp tới rồi không?"
Nhâm Thiên Khiếu nói: "`Nương tử`, nàng tự xem đi."
Sau đó, Nhâm Thiên Khiếu đưa mật thư qua.
Doanh Huỳnh công chúa đi tới, nhận lấy mật thư nhìn lướt qua, lập tức cả người run rẩy dữ dội.
Bởi vì câu đầu tiên bên trên viết: Thiên Khiếu con ta, giết Doanh Huỳnh công chúa, tất cả quân đội hoàn toàn rút khỏi Càn Kinh, tặng cho Trầm Lãng bệ hạ.
Doanh Huỳnh gần như không dám tin vào những chữ viết bên trên.
Tại sao lại như vậy? Vì sao? Vì sao?
Sau đó, nàng điên cuồng bỏ chạy thật nhanh!
Nhưng, không kịp rồi!
Nhâm Thiên Khiếu rút kiếm ra, chém mạnh xuống.
Trong nháy mắt, vị Doanh Huỳnh công chúa này của Đại Doanh vương quốc, trực tiếp bị chém bay đầu, chết thảm tại chỗ.
Trước khi chết, nàng vẫn trợn tròn hai mắt, thật sự là `chết không nhắm mắt`.
Tại sao lại như vậy? Nhâm tông chủ tại sao lại làm vậy?
Nhâm Thiên Khiếu nhẹ nhàng vung thanh kiếm trong tay. Trầm Lãng `khích bác ly gián` bảo hắn giết vợ, hắn sẽ không giết. Nhưng tông chủ bảo hắn giết vợ, hắn liền `không chút do dự` động thủ, hoặc có lẽ chỉ hơi do dự vài giây.
Sau đó, Nhâm Thiên Khiếu nhàn nhạt nhìn Trầm Lãng bên ngoài thành một lúc lâu, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn không biết tại sao tông chủ lại hạ mệnh lệnh như vậy, không chỉ bảo hắn giết Doanh Huỳnh, mà còn bắt đại quân rút khỏi Càn Kinh, đem tòa thành Càn Kinh tốt đẹp này hoàn toàn tặng cho Trầm Lãng?
Nhưng mệnh lệnh của Nhâm tông chủ, `lý giải cũng phải chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành`!
Nhâm Thiên Khiếu lớn tiếng hạ lệnh: "Tất cả `đặc biệt chủng võ sĩ`, tất cả `địa ngục quân đoàn`, toàn bộ rút lui, rời khỏi Càn Kinh, trở về Phù Đồ sơn!"
Lời này vừa nói ra, tất cả `đặc biệt chủng võ sĩ`, tất cả `địa ngục quân đoàn`, `không nói hai lời` lập tức nhảy xuống từ trên tường thành.
Sau đó, bọn họ cứ thế trực tiếp rời đi, rút lui sạch sẽ gọn gàng.
. . .. . ....
Nhâm tông chủ không có ở Càn Kinh, không biết đã chạy đi đâu.
Doanh Nghiễm lại chết rồi, bây giờ người thống trị tối cao bên trong Càn Kinh liền trở thành vợ chồng Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Là tiếp tục chiến đấu? Hay là cố thủ chờ cứu viện?
Vốn dĩ lúc có Doanh Nghiễm ở đây, Càn Kinh là phi thường khó đánh, bởi vì còn có hai cỗ `long chi lực`, còn có mấy chục `thượng cổ năng lượng hạch tâm`.
Chỉ cần Doanh Nghiễm `bất cứ giá nào` dùng đại chiêu, điên cuồng bắn ra `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, như vậy trận chiến này cũng sẽ rất phiền phức.
`Không phải vạn bất đắc dĩ`, Trầm Lãng không muốn dùng chiêu `không trung chặn lại dừng hình ảnh` này.
Hơn nữa cho dù hắn sử dụng ra chiêu `không trung chặn lại` này, vậy nếu như Doanh Nghiễm di dời trang bị phát xạ `long chi lực`, từ những phương hướng khác nhau, khoảng cách bất đồng, đồng thời bắn ra `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, Trầm Lãng lại nên làm gì bây giờ?
Chiêu `không trung chặn lại` của hắn là có phạm vi, ở khoảng cách nhất định, chỉ có thể đồng thời chặn lại một mục tiêu.
Nhưng bây giờ Doanh Nghiễm đã chết.
Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh vẫn có thể sử dụng trang bị phát xạ `long chi lực`, nhưng điều phi thường bi ai là, bọn họ không có mật mã tự hủy của `thượng cổ năng lượng hạch tâm`. Bên trong Càn Kinh chỉ có hai người có mật mã này, là Doanh Nghiễm và Doanh Vô Minh.
Không có `thượng cổ năng lượng hạch tâm`, làm sao đánh lại quân đội của Trầm Lãng?
Tiếp đó, quân đội Nộ Triều thành chỉ cần không ngừng oanh kích các `tiểu hình long chi lực`, không ngừng oanh kích hỏa pháo là được.
"Bảo vệ Càn Kinh, chờ Nhâm tông chủ dẫn quân tới cứu viện." Doanh Huỳnh công chúa nói: "Sau đó chúng ta `nội ngoại giáp công`, diệt sạch quân đội của Trầm Lãng."
Nhâm Thiên Khiếu trầm mặc không nói, hắn không hề yêu thích Càn Kinh chút nào, thậm chí hắn cũng chẳng hề yêu thích vương quyền thế tục, thứ hắn thích là Phù Đồ sơn, cho nên trong mấy chục năm qua hắn vẫn luôn ở bên trong Phù Đồ sơn.
Hơn nữa vừa rồi Doanh Nghiễm đã nói rất nhiều lời khó nghe, chửi bới Phù Đồ sơn, chửi bới Nhâm tông chủ, nhưng không có mệnh lệnh của tông chủ, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "Hơn nữa còn có một điểm, Càn Kinh là đô thành của Đại Càn Đế Quốc của Trầm Lãng, hắn không dám pháo kích, hắn muốn dân tâm, hắn muốn một tòa thành Càn Kinh hoàn chỉnh, chúng ta phải lợi dụng điểm này."
Nhâm Thiên Khiếu tiếp tục trầm mặc không nói.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "Quan trọng nhất là tên thế thân của Trầm Lãng vẫn còn trong tay chúng ta. Trầm Lãng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là quá trọng tình nghĩa, chỉ cần chúng ta dùng tính mạng của thế thân để uy hiếp hắn, hắn sẽ không dám công thành."
"Căn cứ vào mấy điểm trên, chúng ta hoàn toàn có thể cố thủ Càn Kinh chờ đợi Nhâm tông chủ gấp rút tiếp viện, sau đó sẽ tiêu diệt sạch quân đoàn của Trầm Lãng, tiêu diệt Đại Càn Đế Quốc." Doanh Huỳnh công chúa nói: "Đàn ông Doanh thị hầu như không còn ai, Nhâm tông chủ cũng không có hậu đại, cho nên tương lai con của hai chúng ta, có thể sẽ chính là người thừa kế của Phù Đồ sơn và Đại Doanh vương quốc."
Nhâm Thiên Khiếu vẫn trầm mặc không nói.
Doanh Huỳnh công chúa giận dữ nói: "Ngươi nói gì đi chứ."
Nhâm Thiên Khiếu nói: "Vậy cứ như vậy đi."
Giọng hắn lạnh nhạt, dường như không muốn làm chủ bất cứ việc gì.
. . .. . .. . .. . .
Hôm sau, trời vừa hửng đông.
Năm mươi ngàn đại quân của Trầm Lãng nghiêm chỉnh chờ lệnh, tất cả `tiểu hình long chi lực` đều đã lắp `Địa Ngục Hỏa đạn pháo`.
Tất cả hỏa pháo đều đã lên đạn.
Sẵn sàng chuẩn bị đánh thành Càn Kinh!
Nhưng sau đó, trên tường thành xuất hiện một bóng người, là thế thân Cái Gương, bị năm cường giả cấp tông sư của Phù Đồ sơn vây quanh, đao kề ngang cổ.
Doanh Huỳnh công chúa đi lên đầu tường thành, lạnh giọng nói: "Trầm Lãng bệ hạ, đây là thành Càn Kinh của ngươi, đây là cố đô của Đại Càn Đế Quốc ngươi. Ngươi mà nã pháo một ngày, tòa thành mấy trăm năm này sẽ liền trở thành phế tích. Nơi này có hơn triệu dân Càn Quốc, ngươi còn muốn dân tâm hay không? Ngươi mà đánh một ngày, đảm bảo `nhân tâm tang tẫn`."
Trầm Lãng nhíu mày, hắn ghét nhất cái kiểu này.
`Không nói hai lời`, hắn trực tiếp hạ lệnh: "Khai hỏa!"
"Vèo vèo vèo vèo vèo..."
130 cỗ `tiểu hình long chi lực` lập tức phóng ra.
Những `Địa Ngục Hỏa đạn pháo` cấp 500 cân, lập tức bắn nhanh ra, xẹt qua một đường vòng cung thật dài, rồi lao vào bên trong thành Càn Kinh.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Hơn một trăm quả `địa ngục đạn pháo` phát nổ trên tường thành, vô số quân lính `thịt nát xương tan`.
Toàn bộ Càn Kinh đều rung chuyển, tường thành vô cùng kiên cố cũng bị nổ tung vài lỗ thủng.
Tường thành dày mấy chục mét này thực sự quá vững chắc, muốn phá xuyên qua là rất khó khăn.
Đương nhiên Trầm Lãng có thể phá xuyên, trực tiếp dùng `Wolfram đạn xuyên thép` nặng hai tấn là được.
Chẳng qua phá xuyên cũng không có ý nghĩa, quân đội của Trầm Lãng mạnh về hỏa lực tầm xa, đánh cận chiến thì yếu. Cho dù phá xuyên tường thành, nhảy vào bên trong thành Càn Kinh để đánh giáp lá cà với `địa ngục quân đoàn` và `quân đoàn đặc chủng` vẫn sẽ chịu thiệt.
Hắn chỉ đang tát vào mặt Doanh Huỳnh mà thôi.
Ngươi nói ta không dám đánh Càn Kinh? Ngươi nói ta quan tâm đến lòng dân của vạn người Càn Kinh sao?
Thực sự `nực cười`, lúc đó vạn dân Càn Kinh đều không quan tâm đến lòng ta, ta cần gì phải quan tâm bọn họ?
Lúc đó vạn dân Càn Kinh còn kêu gào bảo Trầm Lãng cút đi, nói hắn là tai tinh. Mặc dù bọn họ biết sự xấu xa của Doanh Nghiễm, nhưng vẫn lựa chọn ủng hộ và thuần phục hắn.
Tất cả những điều này Trầm Lãng đều `ghi nhớ rõ rõ ràng ràng`, hơn nữa hắn là người phi thường `nhớ thù`.
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Doanh Huỳnh, Nhâm Thiên Khiếu, thu lại cái bộ dạng đó của các ngươi đi. Ta không hề quan tâm đến Càn Kinh, ta cũng không hề quan tâm đến những người bên trong Càn Kinh. Lúc toàn thể bỏ phiếu, chẳng phải người Càn Kinh đều chọn Doanh Nghiễm sao? Mọi người đều là người trưởng thành, đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình."
"Không sai, Càn Kinh là cố đô của Đại Càn Đế Quốc ta, nhưng vậy thì sao chứ? Ta chưa từng sống ở nơi này một ngày nào, ta đối với nơi này không có chút tình cảm nào cả. Đừng nói là nổ sập vài tòa nhà, nếu cần thiết, dù có san bằng nơi này thành bình địa ta cũng không quan tâm." Trầm Lãng lớn tiếng nói: "Giọng của ta rất lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng, ta không hề quan tâm đến nhân tâm, nhất là nhân tâm của những kẻ không ủng hộ ta."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt rất nhiều người lập tức trở nên khó coi.
Gọi là Đại Càn Đế Chủ, mà lời này của ngươi quá trực tiếp, quá không giống một bậc vương giả, quá tùy hứng.
Doanh Huỳnh chợt vung tay lên nói: "Vậy tính mạng của tên thế thân kia, ngươi có quan tâm hay không?"
Ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Cái Gương, nói: "Cái đó ta đương nhiên là quan tâm, nếu không ngươi nghĩ tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa khai hỏa? Nếu không phải Cái Gương đang ở trong tay các ngươi, ta đã sớm dùng hỏa pháo san bằng nơi này, cho các ngươi nổ `thịt nát xương tan` rồi."
Doanh Huỳnh công chúa lạnh giọng nói: "Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, là có thể đem tên thế thân này của ngươi chém thành muôn mảnh. Cho nên Trầm Lãng bệ hạ, ngươi tuyệt đối đừng ép ta, kẻo lại hối hận không kịp."
Lập tức, năm tên tông sư của Phù Đồ sơn dùng kiếm trong tay ấn mạnh một cái, máu tươi chảy xuống trên mặt Cái Gương.
Doanh Huỳnh cười lạnh nói: "Trầm Lãng bệ hạ, tên thế thân này thật sự rất giống ngươi, cho nên ta cảm thấy rất cần phải tạo một ký hiệu trên mặt hắn nhỉ, như vậy sau này hai người các ngươi mới có thể phân biệt được."
Trầm Lãng cười nói: "Các ngươi muốn cố thủ chờ cứu viện đúng không? Muốn chờ Nhâm tông chủ mang đại quân Phù Đồ sơn tới để cùng các ngươi `nội ngoại giáp công`, tiêu diệt sạch sẽ quân đội của ta, đúng không?"
Doanh Huỳnh cười nói: "Trầm Lãng bệ hạ quả nhiên thông minh, nhưng như vậy thì không được sao? Nếu ngươi sợ vận mệnh bị `nội ngoại giáp công`, thì hoặc là cút đi, triệt để lui binh. Hoặc là cứ trực tiếp công thành, rồi trơ mắt nhìn tên thế thân của ngươi bị chém thành muôn mảnh."
"Trầm Lãng bệ hạ, chỉ là một tên thế thân mà thôi, hoàn toàn không đáng một xu. Huống hồ thân phận thế thân này của ngươi đã hoàn toàn bị phơi bày trước thiên hạ, sau này cũng chẳng còn tác dụng gì, chết thì có sao đâu." Doanh Huỳnh nói: "Trầm Lãng bệ hạ, lẽ nào ngươi lại bị thứ giả nhân giả nghĩa đó trói buộc sao?"
"Trầm Lãng bệ hạ, đừng giãy dụa nữa, hoặc là hạ hết vũ khí xuống, hoặc là trực tiếp khai hỏa, sau đó chúng ta sẽ giết chết tên thế thân của ngươi!"
"Ta bắt đầu đếm ngược đây, đợi ta đếm xong, tất cả các ngươi phải bỏ vũ khí xuống, nếu không ta liền chém đứt một cánh tay của tên thế thân ngươi." Doanh Huỳnh cười lạnh nói: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Chuẩn bị, chặt đứt một tay của tên thế thân Trầm Lãng!" Doanh Huỳnh thản nhiên nói.
Sau đó, một gã tông sư Phù Đồ sơn giơ kiếm sắc lên, giây tiếp theo là có thể chặt đứt cánh tay trái của Cái Gương.
Trầm Lãng bật cười một tiếng, nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, lẽ nào các ngươi không sợ sao? Nhìn thấy Doanh Nghiễm chết thảm hại như vậy, lẽ nào các ngươi không sợ sao?"
Lời này vừa nói ra, Nhâm Thiên Khiếu và Doanh Huỳnh liếc nhìn nhau.
Trầm Lãng nói: "Hai người các ngươi đều đã từng tiếp xúc Doanh Nghiễm trong thời gian dài, hơn nữa còn chạm vào thân thể hắn, hơn nữa Doanh Nghiễm còn từng véo má ngươi nữa, Doanh Huỳnh, ngươi có bản lĩnh thì vén mặt nạ của ngươi lên xem nào."
Doanh Huỳnh không muốn, bởi vì khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã bắt đầu thối rữa, hai bàn tay cũng bắt đầu thối rữa.
Hai tay Nhâm Thiên Khiếu cũng thối rữa, phần ngực từng bị Doanh Nghiễm đẩy một cái cũng bắt đầu thối rữa.
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Đây là một loại `phóng xạ`, không phải kịch độc, mà là thứ phá hủy tính mạng các ngươi từ sâu trong linh hồn. Ngoại trừ ta ra, không ai có thể cứu được, Phù Đồ sơn cũng không cứu được. Thiên hạ duy nhất có thể cứu các ngươi, chính là máu của ta."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trầm Lãng đang khoác lác, máu của hắn có thể chống lại tất cả `cổ trùng`, nhưng lại không chống đỡ được `phóng xạ`.
Thế nhưng không ai nghi ngờ điểm này, bởi vì thứ gọi là `phóng xạ` đó chính là do Trầm Lãng dùng để hại chết Doanh Nghiễm. Hơn nữa hắn vừa mới thể hiện kỳ tích, bị mấy trăm tỉ `cổ trùng` đặc thù thôn phệ nhưng lại bình yên vô sự, ngược lại mấy trăm tỉ `cổ trùng` kia lại biến mất không dấu vết.
Cho nên trong lòng rất nhiều người, máu của Trầm Lãng gần như là vạn năng.
Trầm Lãng tiếp tục nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, bây giờ các ngươi có phải cảm thấy đặc biệt khó chịu, hoa mắt nhìn một hóa hai, đầu óc quay cuồng, hơn nữa còn buồn nôn từng cơn, hoàn toàn không áp chế được đúng không?"
Lời này vừa mới dứt.
"Ọe..." Doanh Huỳnh công chúa đột nhiên nôn ọe.
Nhưng nàng còn đang đeo mặt nạ, cho nên cảm giác này... các ngươi tự tưởng tượng đi.
"Ọe..." Nhâm Thiên Khiếu cũng trực tiếp nôn ọe.
Hai người này sớm đã cảm nhận rõ ràng, họ đã tiếp xúc gần gũi Doanh Nghiễm hơn một khắc đồng hồ trước, hơn nữa còn có tiếp xúc thân thể trực tiếp, những vật chất có tính `phóng xạ` kia đã trực tiếp chạm vào cơ thể, bây giờ bị nhiễm `phóng xạ`, đã vượt qua 24 tiếng đồng hồ.
Trên thực tế, phản ứng của hai người này còn nghiêm trọng hơn so với lời Trầm Lãng nói, từng cơn choáng váng, bước chân phù phiếm, đang không ngừng trở nên suy yếu.
Trầm Lãng nói: "Nhâm Thiên Khiếu, Doanh Huỳnh, các ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa, chỉ có ta mới có thể cứu các ngươi. Nhưng rất xin lỗi, trong hai người các ngươi ta chỉ có thể cứu một người. Nói đúng hơn là ta chỉ cứu Nhâm Thiên Khiếu, bởi vì ta đã sớm nói qua, ta và Phù Đồ sơn không oán không thù, ta và Nhâm Doanh Doanh càng là vị hôn phu thê, ta cần Phù Đồ sơn, chúng ta là sui gia mà. Còn gia tộc Doanh thị? Rất tiếc, các ngươi là tử địch của ta, năm đó các ngươi giết sạch vương tộc Khương thị, bây giờ đến lượt ta giết sạch toàn tộc Doanh thị các ngươi."
"Nhâm Thiên Khiếu, ngươi muốn được cứu chứ? Ngươi muốn có được máu của ta không? Vô cùng đơn giản, giết vợ của ngươi là Doanh Huỳnh đi là được."
"Nhâm Thiên Khiếu, giết nàng, ngươi là có thể sống!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Doanh Huỳnh công chúa kịch biến, sau đó cực nhanh lùi xa khỏi Nhâm Thiên Khiếu.
Đây chính là đặc điểm của người gia tộc Doanh thị, không tin tưởng bất kỳ ai.
Sắc mặt Nhâm Thiên Khiếu lập tức biến đổi, tức giận nói: "Doanh Huỳnh, ngươi có ý gì? Ngươi không tin ta sao? Chúng ta là vợ chồng mấy chục năm, lẽ nào ngươi không tin ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời `khích bác ly gián` của Trầm Lãng mà giết ngươi sao?"
Doanh Huỳnh công chúa nói: "`Phu quân`, ta không phải không tin, ta... Ta chỉ là..."
Tiếp đó, Nhâm Thiên Khiếu hướng về Trầm Lãng giận dữ hét: "Trầm Lãng, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Ngươi nghĩ ta sẽ bị ngươi khích bác sao? Ngươi nghĩ ta sẽ giết chết vợ của chính mình sao? Mơ mộng hão huyền! Ta không bẩn thỉu như ngươi tưởng tượng đâu!"
Tình cảm của Nhâm Thiên Khiếu đối với Doanh Huỳnh sâu đậm vậy sao?
Không hề, hắn xuất thân từ Phù Đồ sơn, hơn nữa cũng đã trải qua `huyết mạch cải tạo` mãnh liệt, thì làm sao có thể có tình cảm sâu đậm được chứ? Tinh thần của bọn họ vốn rất lạnh nhạt.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì vài câu `khích bác ly gián` và uy hiếp của Trầm Lãng mà giết Doanh Huỳnh, bởi vì... điều đó làm tổn hại sự kiêu ngạo của Nhâm Thiên Khiếu hắn.
Doanh Huỳnh công chúa cười to nói: "Trầm Lãng ngươi thấy chưa? Vợ chồng chúng ta vô cùng ân ái, căn bản không bị ngươi khích bác được đâu, âm mưu của ngươi phá sản rồi. Bây giờ bày ra trước mặt ngươi vẫn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lui binh, hoặc là ở lại chờ chết!"
"Ta tin rằng, đại quân của Nhâm tông chủ chẳng mấy chốc sẽ đến. Ta thậm chí có thể nghe được tiếng gió rít của thượng cổ kền kền, ta thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân chạy nhanh của `đặc biệt chủng võ sĩ`. Trầm Lãng, đại quân của ngươi nếu không rút đi, tiếp theo chính là ngày tàn của các ngươi!"
Mà đúng lúc này!
Trên bầu trời cao quả nhiên bay tới một con thượng cổ kền kền, người cưỡi trên đó là một người quen.
Con trai của Ngô trưởng lão, Ngô Tuyệt, tâm phúc của Phù Đồ sơn chi chủ, ứng cử viên trưởng lão đời tiếp theo của Phù Đồ sơn.
Đương nhiên, hắn còn có một thân phận khác, nghĩa huynh kết bái của Trầm Lãng, loại giao tình trước mặt gọi `ca ca`, sau lưng đâm dao.
Ngô Tuyệt trực tiếp lao xuống, đáp xuống bên cạnh Nhâm Thiên Khiếu.
Doanh Huỳnh công chúa hô lớn: "Ngô Tuyệt `sư huynh`, có phải đại quân Phù Đồ sơn tới rồi không? Có phải Nhâm tông chủ mang đại quân tới rồi không? Chúng ta trong ứng ngoài hợp, tiêu diệt quân đoàn Nộ Triều thành."
Ngô Tuyệt cẩn thận hành lễ với Doanh Huỳnh công chúa, nói: "Ngô Tuyệt, bái kiến công chúa điện hạ."
Sau đó, hắn đưa một phong mật thư cho Nhâm Thiên Khiếu.
"Sư huynh, đây là thư tông chủ gửi cho người."
Nhâm Thiên Khiếu mở thư ra liếc mắt nhìn, con ngươi hơi co lại, thân thể cũng giật mạnh, sau đó nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở dài.
Doanh Huỳnh công chúa nói: "`Phu quân`, mật thư này viết gì vậy? Có phải đại quân Phù Đồ sơn sắp tới rồi không?"
Nhâm Thiên Khiếu nói: "`Nương tử`, nàng tự xem đi."
Sau đó, Nhâm Thiên Khiếu đưa mật thư qua.
Doanh Huỳnh công chúa đi tới, nhận lấy mật thư nhìn lướt qua, lập tức cả người run rẩy dữ dội.
Bởi vì câu đầu tiên bên trên viết: Thiên Khiếu con ta, giết Doanh Huỳnh công chúa, tất cả quân đội hoàn toàn rút khỏi Càn Kinh, tặng cho Trầm Lãng bệ hạ.
Doanh Huỳnh gần như không dám tin vào những chữ viết bên trên.
Tại sao lại như vậy? Vì sao? Vì sao?
Sau đó, nàng điên cuồng bỏ chạy thật nhanh!
Nhưng, không kịp rồi!
Nhâm Thiên Khiếu rút kiếm ra, chém mạnh xuống.
Trong nháy mắt, vị Doanh Huỳnh công chúa này của Đại Doanh vương quốc, trực tiếp bị chém bay đầu, chết thảm tại chỗ.
Trước khi chết, nàng vẫn trợn tròn hai mắt, thật sự là `chết không nhắm mắt`.
Tại sao lại như vậy? Nhâm tông chủ tại sao lại làm vậy?
Nhâm Thiên Khiếu nhẹ nhàng vung thanh kiếm trong tay. Trầm Lãng `khích bác ly gián` bảo hắn giết vợ, hắn sẽ không giết. Nhưng tông chủ bảo hắn giết vợ, hắn liền `không chút do dự` động thủ, hoặc có lẽ chỉ hơi do dự vài giây.
Sau đó, Nhâm Thiên Khiếu nhàn nhạt nhìn Trầm Lãng bên ngoài thành một lúc lâu, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn không biết tại sao tông chủ lại hạ mệnh lệnh như vậy, không chỉ bảo hắn giết Doanh Huỳnh, mà còn bắt đại quân rút khỏi Càn Kinh, đem tòa thành Càn Kinh tốt đẹp này hoàn toàn tặng cho Trầm Lãng?
Nhưng mệnh lệnh của Nhâm tông chủ, `lý giải cũng phải chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành`!
Nhâm Thiên Khiếu lớn tiếng hạ lệnh: "Tất cả `đặc biệt chủng võ sĩ`, tất cả `địa ngục quân đoàn`, toàn bộ rút lui, rời khỏi Càn Kinh, trở về Phù Đồ sơn!"
Lời này vừa nói ra, tất cả `đặc biệt chủng võ sĩ`, tất cả `địa ngục quân đoàn`, `không nói hai lời` lập tức nhảy xuống từ trên tường thành.
Sau đó, bọn họ cứ thế trực tiếp rời đi, rút lui sạch sẽ gọn gàng.
. . .. . ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận