Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 972: Mưu sát Nhâm tông chủ ? (cầu vé tháng )

Trầm Lãng nói: "Vậy ngươi là người của Đại Viêm đế quốc?"
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Người như chúng ta hoàn toàn là theo chủ tử, hiện tại nô tỳ chính là nô tỳ của Đại Càn Đế Quốc."
Trầm Lãng gật đầu, sau đó nhàn nhã nằm trên ghế dựa mềm mại suy nghĩ sâu xa.
Ngay lập tức, đại hoạn quan Vân Hải kia lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Sau đó Trầm Lãng đối mặt với một vấn đề, làm thế nào để giết chết Nhâm tông chủ? Đây là một chuyện.
Quan trọng hơn là, làm thế nào để giết chết Nhâm tông chủ, mà còn có thể toàn thân rút lui, cái này mới là khó khăn nhất.
Hắn chỉ có một mình, hơn nữa còn là kẻ tay trói gà không chặt, toàn bộ Phù Đồ sơn chính là một nhà tù khổng lồ, Phù Đồ cung hoa lệ này lại càng là một phòng giam hoa lệ chưa từng có.
Cách nghĩ của Nhâm tông chủ từ trước đến nay chưa hề thay đổi, chính là giam lỏng khống chế Trầm Lãng. Chỉ có điều trước đây hắn muốn trực tiếp giam cầm, đồng thời biến Trầm Lãng thành cái xác không hồn, hủy diệt ký ức và thần trí.
Kết quả phát hiện con đường này không thông, thêm vào đó Doanh Nghiễm đã bị huỷ diệt, không còn vương quyền thế tục nào có thể liên tục không ngừng cung cấp các loại vật tư và nhân khẩu cho Phù Đồ sơn nữa.
Phù Đồ sơn cũng giống như Nộ Triều thành, hoàn toàn không sản xuất, tất cả lương thực, vật tư sinh hoạt đều hoàn toàn phải dựa vào Doanh Nghiễm cung cấp.
Hiện tại Doanh Nghiễm đã chết, Tân Càn Vương quốc cũng không còn, Phù Đồ sơn liền cần tìm người khác cung cấp nuôi dưỡng, cho nên Trầm Lãng liền trở nên quan trọng.
Hơn nữa Đại Càn Đế Quốc của Trầm Lãng so với lãnh địa của Doanh Nghiễm thì lớn hơn nhiều, dân chúng cũng đông hơn rất nhiều, ký sinh trên thân Đại Càn Đế Quốc hoàn toàn có thể khiến Phù Đồ sơn béo tốt hơn.
Cho nên vị Nhâm tông chủ này liền đổi một thủ đoạn khác, không còn mạnh mẽ giam cầm, mà là trực tiếp biến hắn thành tù nhân, trở thành một con rối.
Như vậy hiện tại đối với Trầm Lãng mà nói, phải tìm được cơ hội giết Nhâm tông chủ, chỉ cần long chi kiếm ở trên người đối phương thì liền có cơ hội.
Thế nhưng sau khi giết xong, liệu hắn có bị mọi người ở Phù Đồ sơn chém thành muôn mảnh hay không? Dù sao bên trong Phù Đồ sơn có vô số cao thủ, cấp đại tông sư nhiều vô số kể, võ sĩ chủng tộc đặc biệt có đến mấy ngàn người, địa ngục võ sĩ mười vạn người, còn có các trưởng lão, đường chủ.
Trầm Lãng chỉ dựa vào một mình hắn, một thanh long chi kiếm, dựa vào long chi lực của hắn, cùng lắm chỉ có thể phóng ra mười mấy, thậm chí vài chục vòng xoáy năng lượng lợi hại, kế tiếp chẳng phải vẫn bị người ta băm thành thịt vụn hay sao.
Cho nên không những phải giết Nhâm tông chủ, còn phải bình an thoát thân, thậm chí cục diện tốt hơn nữa là trực tiếp khống chế Phù Đồ sơn, chân chính có được sự thuần phục của Phù Đồ sơn.
Muốn thật sự làm được điều này rất khó, nhất là thời gian không còn nhiều, Đại Viêm đế quốc lại tuyên bố chỉ cho hắn thời gian một tháng, nếu không sẽ tiến hành đòn hủy diệt, bây giờ đã qua hai ngày.
Trầm Lãng không khỏi nhớ tới những lời tru tâm kia của Ngô Tuyệt, ý tứ ngầm trong lời nói chỉ có một: thời khắc mấu chốt, hắn Ngô Tuyệt có thể đoạt quyền, giúp Trầm Lãng nắm giữ Phù Đồ sơn.
Nhưng Ngô Tuyệt người này là một con rắn độc tuyệt đối, hắn vĩnh viễn sẽ đứng về phía người thắng lợi, hơn nữa địa vị hiện tại của hắn còn chưa đủ, hắn ngay cả trưởng lão chính thức cũng không phải. Nếu Trầm Lãng giết chết chủ nhân Phù Đồ sơn, Ngô Tuyệt không trấn áp được cục diện.
Chỉ có một người trấn áp được, đó chính là Phù Đồ công chúa Nhâm Doanh Doanh.
Bất kể thái độ của Nhâm tông chủ đối với nàng thế nào, nhưng nàng đã là nhân vật số hai của Phù Đồ sơn suốt mấy thập kỷ, hình ảnh đã hoàn toàn ăn sâu vào lòng người, hơn nữa võ công của nàng đủ cao, vốn dĩ là ngang tài ngang sức với Ninh Hàn công chúa.
Mà sau khi xảy ra một loạt biến đổi lần này, nàng chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn. Nhưng vấn đề bây giờ là, Nhâm Doanh Doanh đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn bị Nhâm tông chủ phá hủy ký ức và thần trí.
Cho nên trước khi giết Nhâm tông chủ, Trầm Lãng phải nghĩ cách cứu tỉnh Phù Đồ công chúa Nhâm Doanh Doanh.
Phù Đồ sơn toàn là hạng người âm hiểm xảo trá, không có sự trung thành nhiệt huyết thật sự. Sau khi Nhâm tông chủ chết, nếu có công chúa Nhâm Doanh Doanh đứng ra, hơn nữa còn thể hiện sức mạnh vô cùng cường đại, vậy thì những kẻ này sẽ ngoan ngoãn quỳ rạp trước mặt Nhâm Doanh Doanh, mà trực tiếp quẳng cái chết của Nhâm tông chủ lên chín tầng mây.
Mà vào lúc đó, Ngô Tuyệt liền có thể đưa ra sự phối hợp tương ứng, như vậy mới phù hợp với vai trò của hắn.
Trầm Lãng vắt hết óc, suy nghĩ hết phương án này đến phương án khác. Làm thế nào để trong thời gian ngắn giết chết Nhâm tông chủ, mưu đoạt Phù Đồ sơn.
...
Màn đêm buông xuống!
Toàn bộ Phù Đồ cung tỏa ra ánh sáng lung linh, đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong đại điện, đang cử hành một bữa tiệc rượu hoa lệ, để đón tiếp Trầm Lãng bệ hạ giá lâm.
Không thể không nói, sự chuẩn bị của Phù Đồ sơn là vô cùng chu đáo, bởi vì tiệc rượu này rất khó nắm bắt đúng mực.
Đầu tiên về mặt lễ nghi, Trầm Lãng là chủ nhân, hay là khách nhân?
Hắn đã là chủ, bởi vì Phù Đồ sơn đã thuần phục Đại Càn Đế Quốc, nơi đây đã biến thành hành cung của hắn.
Nhưng ở một mức độ nào đó, Trầm Lãng lại là khách nhân, hơn nữa còn là khách nhân tôn quý nhất.
Kết quả bọn họ hoàn toàn làm được sự cẩn thận chu đáo, công việc tiếp đãi có thể tham khảo việc tiếp giá Càn Long hoàng đế hạ Giang Nam.
Hơn nữa ở nơi này, Trầm Lãng cũng lần đầu tiên mặc lên long bào thật sự, thứ này Trầm Lãng thật sự chưa từng đường đường chính chính mặc qua.
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Bệ hạ, người xem công phu thêu thùa này thế nào? Để thêu con rồng này, chúng thần trọn mấy trăm người không ngủ không nghỉ, dùng hết mấy trăm cân chỉ vàng kéo sợi, cuối cùng từ trong đó lấy ra ba lạng sợi vàng sáng nhất, nhỏ nhất."
"Còn có long diễm này, ngài đoán là dùng cái gì thêu thành?" Vân Hải hỏi.
Trầm Lãng nói: "Đá Khổng Tước?"
"Đá Khổng Tước làm sao xứng đáng với bệ hạ chí cao vô thượng a, là dùng tinh thể đá ác mộng, trước dùng lửa Plasma nung chảy, kéo thành sợi, sau đó từng chút từng chút một khâu lên."
"Còn có long lân, long nhãn này, toàn bộ đều là dùng những vật liệu trân quý nhất." Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Không phải nô tỳ khoe khoang, chỉ riêng chiếc long bào này, ngoại trừ thiếu một móng so với chiếc của Đại Viêm hoàng đế, những điểm còn lại hoàn toàn không phân cao thấp."
Trầm Lãng giang hai tay, vài cung nữ thái giám cẩn thận từng li từng tí mặc chiếc long bào này cho Trầm Lãng, đội lên mũ miện, đây cũng là lần đầu tiên hắn đội thứ này.
"Lão thiên gia ơi, đây có lẽ là vị bệ hạ oai hùng thần tuấn nhất từ trước tới nay, trên trời dưới đất này." Đại hoạn quan Vân Hải kinh hô.
Sau đó vài thái giám bưng một tấm gương lớn đến trước mặt Trầm Lãng.
Má ơi, quả nhiên người đẹp vì lụa.
Trầm Lãng vốn chỉ có nét đẹp tuấn tú, tinh xảo, quý khí. Còn điểm uy vũ khí phách thì hầu như hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Mà bây giờ mặc lên long bào này, quả thật có cảm giác như thần nhân giáng thế, thật sự giống như Chân Long thiên tử. Nhất là con rồng trên long bào kia, uy phong lẫm liệt, tựa như thật sự muốn phun ra liệt diễm, phá áo mà ra.
Ngầu thật, ngầu thật, có thể thấy khi Phù Đồ sơn thêu chế long bào này, đã hoàn toàn cân nhắc đến khuyết điểm khí phách chưa đủ của Trầm Lãng.
Trầm Lãng cũng chưa từng thấy qua bản thân mình như vậy, mặc chiếc long bào này, dường như liếc mắt nhìn người cũng có điện.
"Bệ hạ, có cần đeo kiếm không ạ?" Đại hoạn quan Vân Hải hỏi.
Trầm Lãng cười nói: "Tối nay không phải tiệc rượu sao? Mặc bộ này đã quá mức chính thức rồi, vì sao còn phải đeo kiếm?"
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tối hôm nay không chỉ là tiệc rượu, mà còn là đại điển thuần phục, rất nhiều trưởng lão, đường chủ của Phù Đồ sơn đều sẽ lần lượt đến bái kiến ngài. Từ hôm nay về sau bọn họ không chỉ là người của Phù Đồ sơn, mà còn là quan viên của Đại Càn Đế Quốc, cho nên vẫn là vô cùng chính thức."
Đại điển thuần phục? Toàn bộ trưởng lão hội Phù Đồ sơn, còn có các đường chủ, các tướng quân của địa ngục quân đoàn đều tới quỳ xuống thuần phục? Làm long trọng như vậy sao?
Trầm Lãng nói: "Vậy ta có cần lần lượt sắc phong chức quan Đại Càn Đế Quốc cho bọn hắn không?"
Nói thật, Trầm Lãng cái gọi là Đại Càn Đế Chủ này lăn lộn đến bây giờ, cũng không biết có những chức quan cụ thể nào, cái gì là thực chức, cái gì là hư chức.
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Tự nhiên là không cần, bởi vì nhân số quá đông, trọn mấy trăm người. Thế nhưng Nhâm Thái Sư sẽ đặc biệt lập ra một danh sách nhân sự, trình lên cho bệ hạ xem qua, người xem qua chỉ cần đồng ý đóng dấu là được, sau đó sẽ đưa đến Nộ Triều thành và Càn Kinh, giao cho nội các và Xu mật Viện của Đại Càn Đế Quốc, do bọn họ sắp xếp chức quan cho mỗi người, cuối cùng lại trình lên bệ hạ quyết định."
Làm chính thức như thế sao? Trực tiếp liên động với Càn Kinh, Nộ Triều thành?
Thú vị, thú vị, đây là muốn tạo ra cơ cấu tam đô?
Càn Kinh là đế đô trên danh nghĩa của Đại Càn, Nộ Triều thành là thủ đô thứ hai, Phù Đồ sơn là thủ đô lâm thời?
Trong lịch sử Trung Quốc, cơ cấu song đô rất nhiều. Ví dụ như thời Võ Chu của Võ Tắc Thiên lần lượt là Trường An và Lạc Dương. Sau này nhà Minh càng là nam bắc song đô, thậm chí trong triều đình Kim Lăng còn có riêng một dàn Lục Bộ.
Cơ cấu tam đô này của Nhâm tông chủ, phi thường chuyên nghiệp nha, chỉ cần nắm giữ Trầm Lãng, là có thể khống chế hai đô còn lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi việc sắc phong những quan viên Phù Đồ sơn này kết thúc, sẽ thành lập bên cạnh Trầm Lãng một nội các lâm thời tùy tùng, về sau dần dần nội các tùy tùng này sẽ đứng trên cả Thượng Thư đài và Xu mật Viện.
Đương nhiên, cái này thì xa vời quá, tóm lại kế hoạch của vị Nhâm tông chủ này phi thường chu đáo chặt chẽ.
"Đi thôi, đừng để mọi người chờ sốt ruột." Trầm Lãng nói.
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Thần tử chờ quân vương là thiên kinh địa nghĩa, lão nô lại chải tóc cho ngài một lát."
Sau đó, đại hoạn quan Vân Hải cẩn thận chải đầu cho Trầm Lãng, lần chải này kéo dài gần nửa canh giờ.
Mà lúc này bên trong đại điện, toàn bộ nhân vật quan trọng của Phù Đồ sơn đã có mặt đầy đủ, tiệc rượu còn chưa dọn lên, chỉ có trà xanh, bọn họ đã chờ trọn một canh giờ.
Có người định cất tiếng oán giận, nhưng lập tức liền có một đôi mắt như tia điện phóng tới.
Hồi lâu sau, Nhâm tông chủ rốt cuộc xuất hiện.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, Nhâm tông chủ đang mặc y phục gì vậy? Cái này... Đây là bào phục của Đại Càn Đế Quốc?
Nhâm tông chủ đi vào, trực tiếp ngồi xuống vị trí hàng đầu bên trái, bên cạnh không khỏi có người muốn thấp giọng hỏi.
"Bệ hạ chưa tới, không được ồn ào, còn ra thể thống gì?" Nhâm tông chủ ngầm cảnh cáo.
Lại qua một lúc lâu nữa, Trầm Lãng hoa lệ bức người, tỏa sáng rực rỡ rốt cục khoan thai đến muộn, khi hắn còn chưa xuất hiện, đại hoạn quan Vân Hải liền hô lớn: "Bệ hạ giá lâm, chúng thần quỳ nghênh!"
Sau đó, tiếng nhạc khí hùng tráng lại một lần nữa vang lên, nhất định là chuyên nghiệp hơn nhiều so với tiểu cung đình của Trầm Lãng, lúc nào tấu khúc nào, hoàn toàn dựa theo lễ nghi thượng cổ.
Trầm Lãng chưa từng hưởng thụ qua nghi thức đế vương, ở đây lại được hưởng thụ toàn bộ, ai mà ngờ được chứ, một thế lực siêu thoát, vậy mà lại diễn dịch lễ nghi đế vương thuần thục như vậy, muốn nói ngươi không có dã tâm? Ai tin?
Trong tiếng nhạc, mấy trăm người ở đây quả thật chỉnh tề quỳ rạp trên đất, Trầm Lãng đi qua giữa bọn họ, đi tới vị trí đứng đầu, ngồi xếp bằng xuống.
Hắn nhấc tay, đại hoạn quan Vân Hải nói: "Các khanh bình thân."
Sau đó, mấy trăm người toàn bộ đứng dậy, quỳ ngồi trên đất, lễ nghi này cũng mạnh hơn cái gánh hát rong của Trầm Lãng ở Nộ Triều thành.
Ánh mắt Trầm Lãng tùy ý lướt qua, ngay lập tức nhìn thấy thanh kiếm đeo trên người Nhâm tông chủ.
Long chi kiếm!
Chính là long chi kiếm của hắn!
Giết Nhâm tông chủ lúc này sao? Có phải nên giết ngay lúc này không?!
Trầm Lãng trước đó trăm phương nghìn kế đưa long chi kiếm vào tay Nhâm tông chủ, chính là vì để giết hắn!
Mà đúng lúc này!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
"Tông chủ, có khách nhân đến thăm!"
Nhâm tông chủ tức giận nói: "Làm càn, trước mặt bệ hạ hô cái gì tông chủ? Dám xếp ta ở trước bệ hạ? Muốn chết! Giết..."
Theo lệnh của Nhâm tông chủ, Nhâm Thiên Khiếu ra khỏi hàng, trực tiếp chém đầu kẻ báo tin kia.
Nhâm tông chủ lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở về sau, Phù Đồ sơn chỉ có một chủ nhân chí cao vô thượng, đó chính là Trầm Lãng bệ hạ, ai dám đặt tên của ta trước mặt bệ hạ, bất kể thân phận hắn cao bao nhiêu, bất kể công lao lớn thế nào, toàn bộ giết không tha."
Mọi người nghiêm nghị cúi người nói: "Tuân lệnh!"
Nhâm tông chủ hướng Trầm Lãng cúi lạy nói: "Bệ hạ thứ tội, bề tôi quản giáo bất lực."
Trầm Lãng hai mắt hơi híp lại, lúc này có nên giết Nhâm tông chủ không? Hắn đang mang long chi kiếm, cơ hội ngàn năm có một.
Lúc này, bên ngoài Nhâm Thiên Khiếu hô: "Khởi bẩm bệ hạ, khởi bẩm Thái Sư, chủ nhân Huyền Không Tự đến đây cầu kiến."
Trầm Lãng kinh ngạc? Chủ nhân Huyền Không Tự? Người thừa kế cuối cùng của Đại Kiếp Tự, Cương Nhất?
Sau lần truyền thừa linh hồn Đại Kiếp Minh Vương ở Đại Kiếp cung, Trầm Lãng chưa từng gặp lại hắn, lúc này hắn lại tới đây?
Đến vì chuyện gì?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận