Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 779: Tàn sát tàn sát! Sảng a!

Chương 779: Tàn sát, tàn sát! Sướng thật!
"Rầm rầm rầm ..."
Mười vạn đại quân của Ninh La và Ngũ Triệu Trọng tiếp tục xung phong, khoảng cách đến trại tường khu săn bắn Thiên Nhạc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Tiến vào bên trong 1000m, 900 mét, 800 mét!
Chúc Nhung kinh ngạc, vì sao Trầm Lãng còn không bắn pháo? Hắn dùng ống nhòm thấy rất rõ ràng, Trầm Lãng rõ ràng có mấy trăm ổ hỏa pháo, rõ ràng đã tiến vào khoảng cách công kích, vì sao còn không khai hỏa? Hắn chẳng lẽ không biết, đây là thời gian công kích quý giá nhất sao? Chờ đại quân xông tới trước mặt trại tường, muốn bắn pháo thì đã không kịp.
Chúc Nhung lập tức cảm thấy không đúng, trực tiếp hạ lệnh: "Kỳ Quốc công, Dực Quốc công, suất lĩnh mười vạn đại quân của các ngươi, xuất kích!"
Mọi người kinh ngạc, công thành nhổ trại đều là từng đội quân nối tiếp nhau chiến đấu, làm gì có chuyện lập tức đưa toàn bộ hai trăm ngàn quân đội cùng áp lên?
Đương nhiên chiến trường này hiện tại đủ lớn, khu săn bắn Thiên Nhạc rộng ba mươi ngàn mẫu, cũng đủ chỗ cho hai trăm ngàn đại quân tác chiến, nhưng đây không phải là chiến pháp truyền thống.
Chẳng qua Ninh Kỳ chỉ thoáng kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu.
Ninh Kỳ rút kiếm, hô lớn: "Đại quân xuất kích."
Ninh Dực rút kiếm, điên cuồng hét lớn: "Đại quân xuất kích, đem bọn phản nghịch Trầm Lãng chém tận giết tuyệt, chém tận giết tuyệt!"
Sau đó, lại mười vạn đại quân điên cuồng lao ra.
Hình ảnh trong phút chốc, thật giống như cuộc đại di cư của động vật Châu Phi, kéo dài mười mấy dặm, dàn trải trong phạm vi ba bốn dặm, rậm rạp toàn bộ đều là quân đội đang xung phong.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không đúng.
Bởi vì quân đội đi đầu nhất đã xông vào bên trong 500m, Trầm Lãng vẫn không khai hỏa, đây hoàn toàn đã tiến vào phạm vi sát thương của hỏa pháo, vì sao còn không khai hỏa?
"Xông, xông, xông!"
Hai trăm ngàn đại quân hầu như bao trùm toàn bộ mặt đất, hoàn toàn không nhìn thấy màu sắc vốn có.
Đội quân tựa như thủy triều đen, tiếp tục đến gần.
400m!
Chúc Nhung kinh ngạc, đều khoảng cách này rồi, Trầm Lãng ngươi còn không khai hỏa sao? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Đến cùng ngươi muốn làm gì?
350 mét!
Trên đài cao, Chủng Nghiêu nhìn trong tầm mắt toàn bộ là quân địch rậm rạp chằng chịt, cả người hắn đều run nhè nhẹ.
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu, bệ hạ còn không khai hỏa sao?
Chủng Sư Sư thậm chí theo bản năng kẹp chặt hai chân, đây cũng là cuộc chiến tranh điên cuồng nhất mà nàng từng trải qua.
Bên ngoài địch nhân giống như thủy triều gào thét, nhìn qua phảng phất gần trong gang tấc, mà một vạn quân phòng thủ của Trầm Lãng lại lặng lẽ không tiếng động, phảng phất không có phản ứng chút nào, nàng cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Trầm Lãng.
Cuối cùng, Trầm Lãng chợt vung lá cờ trong tay xuống!
Mười mấy tướng lĩnh đồng thời hét lạc giọng: "Khai hỏa, khai hỏa, khai hỏa!"
Trong nháy mắt, mấy trăm ổ hỏa pháo đồng thời khai hỏa!
"Ầm ầm ầm ầm ầm ..."
Tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy kịch liệt.
Chủng Sư Sư trên trại tường gần như theo bản năng muốn đưa tay bịt tai, kết quả phát hiện đã sớm nhét bông vào tai rồi.
"Bá, bá, bá ..."
Mấy trăm ổ hỏa pháo bắn ra không phải là đạn cầu sắt, mà là đạn ria.
Đây cũng là quyết định của Trầm Lãng, không dùng đạn pháo đặc ruột, mà trực tiếp dùng loại đạn ria có tính tàn sát.
Trong mấy trăm khẩu pháo nòng trơn này, hơn hai phần ba là pháo mười hai pound, còn một phần ba là pháo 18 pound.
Nhưng bất kể là 12 pound hay 18 pound, vì sử dụng thuốc nổ uy lực kinh người, cho nên dù bắn ra đạn ria, khoảng cách sát thương hữu hiệu cũng có thể đạt tới 500m.
Thế nhưng Trầm Lãng vì muốn đạt được hiệu quả tàn sát rung động nhất, nên dù trong phạm vi 500m cũng không bắn pháo, mà là lựa chọn ở cự ly 350 mét.
Mà ở khoảng cách này, uy lực của hai loại hỏa pháo này là vô cùng lớn, cho dù là đạn ria cũng đều có thể dễ dàng bắn thủng thân thể của mỗi binh lính.
Dựa theo phương thức chế tạo trên Địa Cầu, đạn ria mười hai pound bên trong có khoảng 50 viên đạn, đạn ria 18 pound có khoảng bảy tám mươi viên đạn.
Nhưng thuốc nổ của Trầm Lãng lại có uy lực kinh người hơn, cho nên đã đổi viên sắt bên trong thành viên chì, như vậy cùng thể tích thì khối lượng càng lớn, lực sát thương cũng lớn hơn. Đạn ria mười hai pound kỳ thực trọng lượng vượt qua mười hai pound, nhét đủ 80 viên đạn. Bên trong đạn ria 18 pound càng nhét vào tới 120 viên chì.
Cho nên trong sát na, đã bắn ra hơn năm mươi ngàn viên đạn.
Thật sự là bão táp sắt thép, điên cuồng phun ra ngoài.
Binh lính xung phong ở hàng đầu cũng cảm thấy hoa mắt, sau đó là cơn mưa rào rậm rạp chằng chịt điên cuồng đập xuống.
Trong nháy mắt...
Như mưa rơi trên lá chuối tây, vô số hoa máu bắn tung tóe.
Tàn sát điên cuồng!
Ở khoảng cách hơn ba trăm mét, đạn ria hoàn toàn cuồng bạo bắn thủng thân thể một binh lính, sau đó lại xuyên vào người thứ hai.
Gần như trong nháy mắt, địch nhân ngã xuống hết lớp này đến lớp khác.
...
Trên đài cao trung quân, Chúc Nhung dùng ống nhòm thấy rất rõ ràng.
Theo hỏa pháo của Trầm Lãng khai hỏa, vô số cơn mưa thép đập xuống, sau đó quân đội của hắn liền phảng phất như bọt sóng va vào đá ngầm, trong nháy mắt vỡ vụn vô số.
Đợt này chết bao nhiêu người? Hơn ngàn người?
Cái này, cái này quả là quá kinh người.
Ninh La và Ngũ Triệu Trọng kinh ngạc, sau đó vội hô to: "Tiếp tục xung phong, tiếp tục xung phong!"
Sau đó, vô số đại quân chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục điên cuồng xung phong.
Đạn ria của Trầm Lãng tuy kinh người, nhưng vòng pháo kích đầu tiên cũng chỉ bắn chết ngàn người mà thôi, đối với hai trăm ngàn đại quân mà nói, đây gần như là con số không đáng kể.
"Xông, xông, xông!"
Chỉ cần xông tới trước mặt trại tường, chính là thắng lợi.
Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn mười mấy giây sau.
"Rầm rầm rầm rầm ..."
Mấy trăm ổ hỏa pháo của Trầm Lãng, lại một lần nữa vang rền.
"Sưu sưu sưu sưu ..."
Vô số cơn mưa thép, lại một lần nữa trút xuống.
Lại một lần nữa tàn sát điên cuồng, mà lần này khoảng cách gần hơn, năm mươi ngàn viên đạn đã tàn sát gần hai ngàn người, địch nhân thật sự là quá dày đặc.
Mà tốc độ bắn hỏa pháo của Trầm Lãng thực sự quá nhanh, bởi vì dùng thép thượng hạng, cho nên không cần lo lắng nổ nòng, cũng không cần làm nguội quá nhiều. Dùng thuốc nổ tốt nhất, lúc nổ hầu như không lưu lại chút cặn nào, ngay cả vải bông dầu bọc thuốc nổ cũng cháy sạch hoàn toàn, nên cũng không cần tốn nhiều công thanh lý nòng pháo.
Sau khi bắn pháo, dùng thời gian nhanh nhất lau qua bên trong nòng pháo, nhét vào túi thuốc nổ, nhét vào đạn ria, khai hỏa, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, thậm chí còn có thể nhanh hơn.
Cho nên, tiếp đó tốc độ bắn của mấy trăm ổ hỏa pháo của Trầm Lãng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Rầm rầm rầm rầm ..."
Từng đợt tiếng nổ kinh thiên động địa, từng đợt cơn mưa thép trút xuống.
Điên cuồng mà thu gặt sinh mệnh.
Quân đội do Chúc thị bồi dưỡng tuyệt đối xem như dũng cảm, đón đỡ cơn bão kim loại đáng sợ mà điên cuồng xông lên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
300 mét, 200 mét, 100m, 50 mét.
Thế nhưng mỗi khi tiến thêm được hơn mười mét, đều trở nên vô cùng gian nan.
Mật độ hỏa pháo của Trầm Lãng rất cao, cách mỗi chưa đến 20m lại có một khẩu hỏa pháo.
Khi địch nhân xông vào trong phạm vi mấy chục mét, vô số cơn bão kim loại gần như tàn sát không góc chết.
Mà càng làm người ta tuyệt vọng hơn là, một vạn quân đội trên trại tường cũng bắt đầu bắn tên, toàn bộ đều là siêu cấp cường cung hai thạch rưỡi, trong khoảng cách trăm mét lực sát thương vô cùng lớn, độ chính xác cao đến đáng sợ.
50 mét, trở thành khoảng cách cực hạn của địch nhân.
Không thể nào tiến thêm nửa bước nữa.
Tất cả địch nhân tiến vào phạm vi khoảng cách này, toàn bộ đều biến thành thi thể.
Tàn sát, tàn sát, tàn sát!
Bên trong khoảng cách này, đạn ria của hỏa pháo gần như có thể bắn xuyên qua hơn mười mét, chỉ cần có đủ người, một viên đạn có thể xuyên thấu thân thể bốn năm người.
Bên trong tuyến đường này, vô số thi thể chồng chất như núi.
Đạn hỏa pháo trút xuống, mưa tên bắn điên cuồng.
Mấy chục mét trước trại tường đã trở thành giải đất tử vong tuyệt đối.
...
"Ta... Ta..." Chủng Sư Sư theo bản năng muốn buột miệng nói tục, nàng mặc dù là thiên kim đại tiểu thư, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ buột miệng chửi thề, chỉ cần không bị phụ mẫu nghe thấy là được, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, nàng vẫn nuốt trở vào.
Bởi vì nàng đã nắm chặt loan đao, chuẩn bị sẵn sàng lao vào cuộc chém giết điên cuồng nhất, nàng tuyệt đối sẽ không làm mất mặt gia tộc Chủng thị, nhất là ở bên ngoài không thể mất mặt trước Trầm Lãng, tên rác rưởi Bạch Vô Thường, tên cặn bã, ác ôn, biến thái.
Nhìn mấy trăm ngàn quân địch xông lên, nàng thật sự cảm thấy đây là một trận chiến tuyệt vọng.
Không ngờ rằng, lại đánh thành ra thế này. Mấy trăm ngàn quân đội kia căn bản là không thể đến gần.
Nàng ngay cả một đao cũng chưa chém ra, địch nhân đã gục ngã vô số.
Hơn nữa quân đội của Trầm Lãng thật mạnh mẽ, những nữ nhân cao lớn này, từng người đều biết bắn liên châu tiễn, mỗi giây có thể bắn ra một mũi tên, thật sự mạnh đến mức làm người ta tức sôi máu.
Chỉ trong một lúc giao chiến ngắn ngủi này, các nàng đã bắn ra trên một triệu mũi tên. Còn những hỏa pháo này đã bắn ra bao nhiêu cơn mưa đạn thì càng không thể biết, hoàn toàn là con số thiên văn.
Dù sao trên mặt đất mấy chục mét phía trước, rậm rạp đều là thi thể, chồng chất như núi.
...
Trên đài cao trung quân, Chúc Nhung dùng ống nhòm có độ phóng đại lớn chứng kiến tất cả những điều này.
Hắn cảm thấy da đầu từng đợt tê dại, toàn thân rợn cả tóc gáy, từ trước đến nay chưa từng thấy qua giải đất tàn sát dày đặc như thế.
Bên trong khu vực mười mấy dặm, toàn bộ bị mưa đạn dày đặc bao phủ, không hề có góc chết. Nơi nào mưa đạn không với tới, thì có mưa tên dày đặc.
Đây đâu phải là chiến trường, mà giống như một lò mổ.
"Ta biết ngay sẽ là thế này mà, ta biết ngay mà!" Chúc Nhung run rẩy nói, hắn hiểu Trầm Lãng quá sâu, hắn biết Trầm Lãng nhất định sẽ không đánh trận chiến không chuẩn bị.
Thế nhưng khi nó thật sự xảy ra, vẫn khiến người ta trố mắt kinh ngạc.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được, quân đội của Trầm Lãng đã tiến vào một trạng thái điên cuồng, tốc độ bắn hỏa pháo càng ngày càng cao.
"Rầm rầm rầm..." Tiếng nổ kinh người, hoàn toàn không dứt bên tai.
"Đại soái, chiến cuộc sắp tan vỡ rồi, quân đội không chịu nổi thương vong to lớn như vậy, sắp hỗn loạn rồi."
Kỳ thực quân đội Chúc thị đã đủ dũng mãnh rồi, đổi lại là quân đội khác chịu thương vong như thế này, có lẽ đã sớm tan vỡ.
Nhưng bọn họ cho tới bây giờ mới có xu thế sụp đổ.
Chúc Nhung nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn tưởng rằng phải đánh mấy ngày mấy đêm, không ngờ mới chưa tới một canh giờ đã sắp tan vỡ rồi."
Tiếp đó, hắn đột nhiên hạ lệnh: "Trương Triệu, mười vạn đại quân của ngươi cũng áp lên đi."
Thiên Nhạc đô đốc Trương Triệu hét lớn: "Tuân lệnh."
Sau đó, hắn đột nhiên rút kiếm hét lớn: "Xung phong."
Lại một đội mười vạn đại quân điên cuồng xung phong, hướng về trại tường yếu ớt của Trầm Lãng mà xung phong liều chết.
Nhưng Chúc Nhung biết, mấy chục vạn đại quân này thật sự chỉ có thể làm pháo hôi tiêu hao đạn dược của Trầm Lãng.
Quân đội bình thường của thế giới này đã lỗi thời rồi.
Chúc Nhung nhìn về phía Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên hội, nói: "Thư thiếu chủ, vũ khí của Trầm Lãng như vậy, Thiết Huyết quân của ngươi gánh nổi không?"
Thư Đình Ngọc nói: "Sẽ có thương vong, nhưng gánh nổi!"
Chúc Nhung nói: "Quân đội của ta đã thay các ngươi chặn vô số mưa đạn của Trầm Lãng rồi, các ngươi xuất động đi."
Thư Đình Ngọc nhìn về hướng Trầm Lãng, chậm rãi nói: "Trầm Lãng, vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi, trận chiến chân chính đã đến rồi. Ta sẽ cho ngươi biết, Niết Bàn quân của ngươi không bằng Thiết Huyết quân của ta. Quân đoàn Amazon của ngươi, xét về thực lực bên ngoài cũng chỉ ngang ngửa với Thiết Huyết quân của ta mà thôi."
Tiếp đó, Thư Đình Ngọc hô lớn: "Thiết Huyết quân, xuất kích!"
Trong nháy mắt, hai vạn Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội lao ra như tia chớp, tốc độ cực nhanh không gì sánh được, nhanh như báo săn.
Chúc Nhung lại hướng về đại sư Không Tránh của Thông Thiên Tự nói: "Đại sư, các ngài thì sao? Gánh nổi không?"
Đại sư Không Tránh nói: "Không thành vấn đề, vũ khí của Trầm Lãng tuy sắc bén, nhưng vẫn không làm gì được quân đoàn Thông Thiên Tự của chúng ta."
"Xuất kích!"
Theo một tiếng lệnh hạ xuống, siêu cấp quân đoàn của Thông Thiên Tự, xuất kích!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận