Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 795: Ninh Thiệu xử tử lăng trì!

Cuối cùng ánh mắt Trầm Lãng rơi lên người Nhạc Vương Ninh Thiệu, rốt cục cũng đến phiên người này.
Thật lòng mà nói Trầm Lãng thật sự chưa từng gặp qua người nào như thế này, vặn vẹo điên cuồng đến mức này. Nói hắn thông minh đi, thì đúng là thông minh cực kỳ. Nói hắn ngu xuẩn đi, thì chắc chắn phá vỡ nhận thức thông thường.
Nhưng không hề nghi ngờ, đây là kẻ ích kỷ tham lam nhất trên thế gian, sự vô tình của hắn vượt qua bất kỳ người nào trên thế giới, bất kể là đối với phụ mẫu của chính mình, hay là thê tử nhi nữ, hắn đều không quá quan tâm, hết thảy tất cả chỉ vì sự thống khoái của bản thân.
Giết cha là Ninh Nguyên Hiến, hắn không hề có áp lực, giết đệ đệ Ninh Chính, lại càng không thèm để tâm. Trong hai năm làm Nhạc Vương này, không biết có bao nhiêu thiếu nữ vô tội phải chôn xương ngoài sân cho hắn.
Đây là một ác nhân, một kẻ ác triệt đầu triệt đuôi, một kẻ hư hỏng đến mức toàn thân trên dưới đều chảy mủ, một kẻ đã không còn xứng làm người, một kẻ không bằng cầm thú.
Trầm Lãng cười với Ninh Thiệu một tiếng.
Nhạc Vương Ninh Thiệu cũng cười một tiếng, đồng thời giơ ngón tay cái lên nói: "Trầm Lãng, ngươi lợi hại, ngay cả huyết hồn quân của Chúc Hồng Tuyết cũng bị ngươi diệt, ngươi thực sự lợi hại, ta thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới."
"Dễ nói, dễ nói..." Trầm Lãng đáp.
Ninh Thiệu nói: "Chuyện như có chơi có chịu thế này, ta hiểu, ta hiểu!"
Tiếp đó, hắn tháo vương miện trên đỉnh đầu xuống, cởi vương bào mới tinh đang mặc, nói: "Vương vị Nhạc Quốc vốn thuộc về Ninh Chính, bây giờ trả lại cho Ninh Chính."
Trầm Lãng nói: "Ngôi vị Nhạc Vương này của ngươi vốn là danh bất chính ngôn bất thuận, không tính."
Tiếp đó, Trầm Lãng nói: "Người đâu, mang ra."
Vài võ sĩ tiến lên, đang cầm vương bào mới tinh và vương miện.
"Đưa đến trước mặt Nhạc Vương." Trầm Lãng nói: "Lê Ân công công, việc không đúng quy cách này liền giao cho ngài."
"Vâng, bệ hạ."
Lê Ân công công tiến lên, cố gắng hết sức khống chế đôi tay run rẩy của mình, bởi vì gân mạch của hắn cũng đã bị chặt đứt.
Vốn cần phải tắm rửa thay y phục, nhưng không thể để ý nhiều như vậy, Lê Ân mang theo vài hoạn quan tiến lên, qua loa gội đầu cho Ninh Chính, sau đó thay vương bào mới.
Tiếp đó, Ninh Chính đi tới trước bậc thang quỳ xuống.
Trầm Lãng cầm mũ miện, đội lên cho Ninh Chính.
Đây là lễ lên ngôi đơn giản nhất, nhưng cũng là chính thức nhất.
Điều này đại biểu từ nay về sau, Nhạc Vương được Đại Càn Đế Quốc sắc phong, Nhạc Quốc thần phục Đại Càn vương triều.
"Chư vị, bái kiến Nhạc Vương của các ngươi đi." Trầm Lãng chậm rãi nói.
Lập tức, hơn ngàn người trong đại điện đồng loạt chỉnh tề quỳ xuống, dập đầu nói: "Tham kiến Nhạc Vương bệ hạ."
Sau hai năm rưỡi, vương vị Nhạc Quốc cuối cùng cũng trở về trên đầu Ninh Chính.
Ninh Chính không ngồi xuống, mà đứng nguyên tại chỗ nói: "Chiêu cáo thiên hạ, từ hôm nay trở đi Nhạc Quốc ta không còn thuần phục Đại Viêm đế quốc, mà thần phục Đại Càn Đế Chủ bệ hạ."
Toàn bộ triều thần tiến lên, lại một lần nữa dập đầu nói: "Thần chờ tuân chỉ."
Ninh Chính tiếp tục nói: "Hạ chiếu, hủy bỏ nội các, khôi phục Thượng Thư đài, bãi miễn mọi chức vụ của Chúc Hoằng Chủ. Ninh Cương làm Thượng Thư đài đệ nhất tướng, Trương Xung làm Thượng Thư đài đệ nhị tướng, Vương Thừa Trù làm Thượng Thư đài đệ tam tướng."
Ba vị đại thần ra khỏi hàng, dập đầu nói: "Thần tuân chỉ."
Ninh Chính nói: "Bãi miễn tất cả chức vị của Ninh Dụ, Chúc Nhung, Trương Triệu ở Xu Mật Viện. Sắc phong công tước Biện Tiêu làm Xu Mật Sứ, vương thúc Ninh Khải làm Xu Mật Viện đệ nhất Phó Sứ, công tước Ninh Kỳ làm Xu Mật Viện đệ nhị Phó Sứ."
Ba người ra khỏi hàng, quỳ xuống dập đầu nói: "Thần tuân chỉ.
Chủng Nghiêu và Chủng Ngạc tuy đã đầu hàng Trầm Lãng, nhưng lúc này vẫn là bề tôi của Nhạc Quốc, hơn nữa chưa lập công, không thể được phong chức vị cao.
Trên thực tế, ngay cả Ninh Kỳ cũng không đủ tư cách trở thành Phó Sứ Xu Mật Viện, bởi vì hắn càng là tấc công chưa lập. Mặc dù không phạm phải sai lầm trí mạng, nhưng lập trường từ trước đến nay quả thực không đủ rõ ràng.
Thế nhưng hai năm rưỡi trước hắn đã làm Nhạc Vương trong chốc lát, thời khắc mấu chốt hắn thà bỏ qua vương vị chứ không nguyện ý hạ thủ với Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính. Hai năm qua cũng đã nỗ lực bảo hộ những người bị coi là dư nghiệt của Trầm Lãng. Quan trọng nhất là bất kể Trầm Lãng hay Ninh Chính, đều mong mỏi Ninh Kỳ có thể khôi phục sự sắc bén trước kia.
"Ninh Chân, Ninh Cảnh."
Theo lời triệu hoán của Ninh Chính, Tứ vương tử Ninh Chân, Lục vương tử Ninh Cảnh ra khỏi hàng.
Hai người này từng thuộc phe thái tử, nhất là Ninh Cảnh càng giống như một thằng hề. Khi Tô thị đắc thế, hắn dương nanh múa vuốt. Sau khi Tô thị hủy diệt, hắn hoảng sợ không yên một ngày nào, liều mạng đi hối lộ thái tử. Sau khi thái tử xong đời, hắn lại nhảy nhót ngược xuôi đi hối lộ Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thế nhưng khi thân phận Trầm Lãng bị vạch trần, triều đình Nhạc Quốc xảy ra biến cố lớn, hai người này cũng chịu sự rung động chưa từng có, không tiếp tục hoạt động nữa mà ẩn núp triệt để.
Sau khi Ninh Thiệu kế vị, cũng từng bảo họ ra cống hiến, nhưng hai người này vẫn đóng cửa không ra, không hề trợ Trụ vi ngược.
Đương nhiên bọn họ làm vậy cũng không phải vì thuần phục Trầm Lãng, hai người này từ trước đến nay đều không có hảo cảm gì với Trầm Lãng, chỉ là vào thời khắc mấu chốt, bọn họ vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, không muốn vì quyền thế mà làm ra hành vi cầm thú.
Ninh Chính nói: "Quốc gia, quốc gia, tuy nói Ninh thị ta không thể phân chia quốc gia, càng không thể coi thiên hạ là của nhà. Nhưng Nhạc Quốc đã tàn phá, là đệ tử Ninh thị, các ngươi cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình, bắt đầu học cách vì nước phân ưu, vì Đại Càn vương triều tận trung."
"Tuân chỉ."
"Tuân chỉ!"
Ninh Chính nói: "Vậy hôm nay tạm thời dừng ở đây."
Quần thần lại một lần nữa quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần chờ tuân chỉ."
Mà cùng lúc đó, Chúc Hoằng Chủ, Chúc Nhung, Trương Triệu và những người khác dồn dập tháo quan mũ đặt trên đất.
Mấy trăm, mấy ngàn quan viên toàn bộ đều tháo quan mũ.
Bọn họ cũng đang đứng thành hàng. Ninh Chính đã nói, từ nay Nhạc Quốc phụng Đại Càn vương triều làm chính thống, mà mấy ngàn người này không muốn thuần phục Trầm Lãng, vẫn thừa nhận Đại Viêm đế quốc là chính thống.
Lập trường của toàn bộ triều đình rõ ràng không gì sánh được, toàn bộ những người quỳ xuống là nguyện ý thuần phục Đại Càn vương triều, toàn bộ những người đứng là thuần phục Đại Viêm đế quốc.
Vậy Trầm Lãng xử lý mấy ngàn người này thế nào? Giết sạch toàn bộ?
Không được! Đầu tiên những người này là bề tôi của Nhạc Quốc, dù là tội thần thì cũng là tội thần của Nhạc Quốc, cần phải giao cho Nhạc Vương xử trí. Thứ hai, ở một mức độ nào đó phải chú ý đấu mà không phá. Trầm Lãng cùng Doanh thị gia tộc, Cơ thị gia tộc, Phù Đồ sơn, Thiên Nhai Hải Các đã là không chết không thôi. Nhưng những văn võ đại thần của các nước trong thiên hạ này lại không có tử thù, lẽ nào chỉ vì người khác hiện tại không thuần phục ngươi mà đã đem bọn họ giết sạch? Như vậy sẽ trở thành kẻ độc tài trong thiên hạ.
Ở một mức độ nào đó phải chú ý sự ngầm hiểu. Trước kia khi Trầm Lãng lưu vong hải ngoại, mười mấy vạn người bị bắt, gọi là dư nghiệt của Trầm Lãng. Nhưng ngoại trừ mấy trăm người bị Ninh Thiệu và Ninh La giết, đại đa số những người còn lại cũng không chết.
Người ta đắc thế không giết người của ngươi, vậy khi ngươi đắc thế, cũng không nên muốn đại khai sát giới.
Đương nhiên, những tay sai đã phạm tội chết, đáng chết thì vẫn phải giết.
Sau khi thắng trận quyết chiến ở Thiên Nhạc thành, Trầm Lãng đã muốn giết rất nhiều người. Nếu như tất cả những người đứng không quỳ trên triều đình đều bị giết, vậy thì tám phần mười hào môn quý tộc, bảy thành sĩ phu gia tộc của toàn Nhạc Quốc đều sẽ bị giết sạch.
"Đem tất cả những người này bắt giam chờ xét xử định tội." Ninh Chính hạ lệnh.
"Vâng!" Ninh Kỳ nói: "Chư vị đại nhân, hiện giờ trong tay ta còn không có nhiều quân đội, cho nên sẽ không mang xiềng xích, cũng mời chư vị tự giác, đừng để ta khó xử."
Trầm Lãng cười nói: "Xiềng xích vẫn phải có, chỉ là không nhiều lắm mà thôi."
Mọi người nhìn xuống đất, tổng cộng có mấy trăm bộ xiềng xích, đều là do mấy trăm thủ lĩnh của cái gọi là dư nghiệt Trầm Lãng như Ninh Chính, Trương Xung mang đến trước đó.
Trầm Lãng cầm lấy một bộ xiềng xích, đi tới trước mặt Chúc Hoằng Chủ, cười nói: "Chúc đại nhân, Chúc thị gia tộc các ngươi xem như biết giữ quy củ, cho nên ta, Trầm Lãng, cũng giữ quy củ. Nào, nào, nào, bộ xiềng xích này ta đeo cho ngài."
Sau đó, Trầm Lãng liền đeo bộ xiềng xích nặng mấy chục cân cho Chúc Hoằng Chủ, cả cùm tay, xiềng chân, thậm chí gông trên cổ cũng không tha.
Trầm Lãng lại nói: "Công tước Ninh Kỳ, xiềng xích của Chúc Nhung ngươi tự mình đến đeo."
Ninh Kỳ bất đắc dĩ, nói: "Thần tuân chỉ."
Theo ý nghĩ của Ninh Kỳ, là ít nhiều nên giữ lại một chút thể diện, nhưng vị Nhân Hoàng bệ hạ Trầm Lãng này lại có thù tất báo, một tia thể diện cuối cùng cũng không muốn cho, hắn chỉ có thể tự thân đeo xiềng xích cho cả Chúc Nhung.
"Còn có Ninh Dụ đại nhân, tuyệt đối không được bỏ sót, cũng phải đeo xiềng xích lên." Trầm Lãng nói.
Đại tông chính Nhạc Quốc nguyên gốc là Ninh Dụ cả người run lên, mặt xám như tro tàn bị đeo xiềng xích lên.
Sau đó, tất cả các quan lớn trên triều đình Nhạc Quốc trước đây đều bị đeo xiềng xích, tất cả quan viên và quý tộc từ tứ phẩm trở lên, không sót một ai.
Bao gồm Tĩnh An bá Ngũ Triệu Trọng, còn có Thái thú Nộ Giang quận Đường Duẫn.
"Bá tước Ngũ Triệu Trọng, bá tước Đường Duẫn, chúng ta xem như là cố nhân." Trầm Lãng cười nói: "Nhưng hôm nay bận quá, nên không có thời gian ôn chuyện cùng hai vị, thế nhưng đừng lo, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian. Các ngươi đến ngục giam Hắc Thủy Đài ở tạm trước đi, rất nhanh ta sẽ tới 'thân thiết' với các ngươi."
Lời này vừa nói ra, hai người không khỏi biến sắc. Ngươi đã là Nhân Hoàng rồi, lẽ nào còn muốn tự mình đến dằn vặt hai tiểu nhân vật chúng ta sao? Ngươi cứ ghi thù như vậy sao?
Ánh mắt Trầm Lãng lạnh như băng, hắn không lạm sát kẻ vô tội, nhưng những kẻ đáng chết, hắn một người cũng sẽ không bỏ qua.
"Ninh Kỳ, hơn hai ngàn vị đại nhân này không cần vội đưa đến ngục giam Hắc Thủy Đài, trước tiên diễu phố một vòng, để cho toàn bộ người dân thủ đô nhìn thấy rõ ràng, sau đó mới nhốt vào ngục giam."
"Đúng rồi, Chúc Hoằng Chủ đại nhân tuổi tác đã cao, lúc đầu có thể để hắn mang xiềng xích đi bộ, đợi đến khi không đi nổi nữa, thì để lão nhân gia ông ấy lên xe tù, hơn nữa phải là loại xe tù hở đầu ra ngoài, nhất định phải để mọi người nhìn rõ mặt mũi Chúc Hoằng Chủ đại nhân, hiểu chưa?" Trầm Lãng nói.
Ninh Kỳ lại một lần nữa tê cả da đầu, khom người nói: "Thần, tuân chỉ."
Lúc này hắn thấy may mắn, dù sao mình vẫn là thần tử của Nhạc Quốc, mà không phải thần tử trực thuộc Đại Càn, nếu không thì không biết còn phải nhận bao nhiêu ý chỉ hoang đường nữa.
Mà lúc này Chúc Hoằng Chủ thật sự hận không thể lập tức đập đầu chết ngay trên triều đình, để khỏi phải chịu sự sỉ nhục vô biên vô tận tiếp theo.
Tám mươi mấy tuổi rồi a, vì sao Trầm Lãng một tia thể diện cuối cùng cũng không chừa lại cho hắn, còn muốn để hắn mang xiềng xích diễu phố, còn muốn chịu đựng sự nhục nhã cùng cực?
Nhưng bây giờ Chúc Hoằng Chủ chết cũng không dám chết a, bất kể là sỉ nhục gì hắn đều phải chịu đựng, như vậy mới có thể bảo vệ toàn tộc Chúc thị ở Nhạc Quốc.
Ninh Kỳ nói: "Chư vị, mời đi."
Hơn 2000 quan viên, quý tộc như đưa đám mà xếp hàng đi ra ngoài, nhất là mấy trăm quan lớn quý tộc đi đầu, toàn bộ mang theo xiềng xích, bước đi những bước chân sỉ nhục và nặng nề.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tiếp theo là diễu phố một vòng, ít nhất còn phải đi năm mươi dặm, bị mấy trăm ngàn dân chúng thủ đô chứng kiến cảnh bọn họ trở thành tù nhân.
Sáng sớm hôm nay vô cùng cao hứng đến thượng triều, vốn tưởng rằng sẽ được chứng kiến Trầm Lãng chết, không ngờ lúc hạ triều lại không cần về nhà nữa, trực tiếp vào ngục giam, sự biến hóa của thế sự thật đúng là đáng sợ.
. . ......
"Ha ha ha ha..." Ninh Thiệu nói: "Thú vị, thú vị, thú vị. Cảnh tượng trước mắt này ta sẽ không bao giờ quên, hai năm qua làm Nhạc Vương, đối với ta mà nói thực sự giống như mây khói thoảng qua."
Tiếp đó, hắn chắp tay với Trầm Lãng nói: "Vậy ta xin cáo từ, đến từ đâu thì về lại nơi đó, ta trở về Thông Thiên Tự tiếp tục làm hòa thượng của ta, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Trầm Lãng các hạ, sau này còn gặp lại."
Dứt lời, cựu Nhạc Vương Ninh Thiệu chắp tay trước ngực, đi thẳng ra bên ngoài.
Ninh Chính không mở miệng, bởi vì quyền xử trí Ninh Thiệu thuộc về Trầm Lãng.
Trầm Lãng thản nhiên nói: "Người đâu, bắt tên cầm thú Ninh Thiệu xuống, ngay trước mặt vạn dân Nhạc Quốc, thiên đao vạn quả, xử tử lăng trì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận