Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 736: Hải quái báo ân!

Chương 736: Hải quái báo ân!
Trầm Lãng lên chiếc thuyền lớn của người nhà.
Chiếc thuyền này tuy không có hỏa pháo, nhưng lại đủ kiên cố, lượng giãn nước vượt quá ba nghìn tấn, có thể chở hơn ba ngàn người.
Theo một tiếng lệnh, hai chiếc thuyền lớn rời khỏi Đại Kim Tự Tháp.
Trong tình hình bình thường thì thực ra căn bản không có cách nào rời đi, Helen đã từng thử bơi ra ngoài, nhưng toàn bộ đều thất bại, không có ngoại lệ nào, đều trở lại điểm ban đầu.
Nhưng bởi vì tại phế tích Thất Lạc Quốc Độ, Trầm Lãng đã thành công mang theo hạm đội Khô Lâu Đảng rời khỏi hải vực bị nguyền rủa, cho nên chính hắn cũng có thể mang theo người nhà rời khỏi Ma Quỷ Đại Tam Giác, tối đa chỉ là tốn nhiều thời gian hơn.
Chẳng qua, hiển nhiên nơi này và phế tích Thất Lạc Quốc Độ không giống nhau, bên kia có một Yêu Mẫu Thất Lạc. Nhưng Ma Quỷ Đại Tam Giác này lại không thấy có, mặc dù hải quái nơi này càng thêm cường đại, thậm chí có con còn to lớn hơn Yêu Mẫu Thất Lạc, thế nhưng nguyên lý 'quỷ đả tường' dường như không giống.
Nguyên nhân khiến không ai có thể rời đi, Trầm Lãng cảm thấy nhiều khả năng là vì vấn đề phòng ngự của kim tự tháp đáy biển, cho nên có lẽ cần hắn từng bước phá giải.
Nhưng... bây giờ xem ra dường như không cần nữa.
Trước đó Trầm Lãng vẫn luôn lo lắng, sau khi nguy cơ đại hủy diệt được giải trừ, trăm vạn hải quái này sẽ trở mặt vô tình phát động tiến công. Nhất là khi hai chiếc thuyền rời đi, liệu đám hải quái này có đến chặn đường hay không, nếu vậy, chỉ dựa vào mấy ngàn người của Trầm Lãng thì căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng mà, tất cả đều yên tĩnh!
Trong tầm nhìn, trên mặt biển không thấy một con hải quái nào, toàn bộ đã lặn xuống đáy biển.
Khoảnh khắc sau, một điểm sáng xuất hiện trên mặt biển.
Đây không phải là một con côn trùng, mà là xúc tu của loại hải quái nào đó, không những biết phát sáng, mà còn đang nhấp nháy, trông rất đáng yêu.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là cái xúc tu phát quang trên mặt biển đáng yêu mà thôi, còn phần thân dưới nước của nó sẽ khiến người ta gặp ác mộng. Nó còn to lớn hơn cả chiến hạm của Trầm Lãng, dữ tợn xấu xí đến mức hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.
Nó dẫn đường phía trước, đưa hạm thuyền của Trầm Lãng rời đi.
Cái này có lẽ xem như là phương thức báo đáp của bọn họ.
. . .. . .
"A... Giết, giết, giết..."
Một giọng nói non nớt không ngừng vang lên, lại tràn ngập ý hung hãn.
Hắn chính là A Lỗ Tráng, con trai của Đại Ngốc và A Lỗ Na Na. Đứa trẻ này năm nay mới vẻn vẹn sáu tuổi, đã cao hơn một mét sáu, thật khiến người ta ghen tị sôi sục.
Hơn nữa, thanh chiến đao trong tay hắn nặng hơn một trăm cân, đang luyện đao pháp, lực lượng kinh người, khí thế hung hãn.
Phải hình dung sức chiến đấu lúc này của A Lỗ Tráng thế nào đây? Giống như người như Trầm Lãng, hắn một mình có thể đánh một trăm người, phải biết đứa bé này năm nay mới sáu tuổi. A Lỗ Na Na tự mình chỉ dạy cho hắn, liều mạng huấn luyện đao pháp cho hắn.
Mà Đại Ngốc đâu? Trong tay hắn đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, khoảng chừng một tuổi.
Không sai, hắn và A Lỗ Na Na lại sinh thêm một đứa nữa, thực sự là lợi hại, ở Ma Quỷ Đại Tam Giác mà còn sinh con.
Lần này là một bé gái, tuy chỉ mới một tuổi, nhưng đã cao hơn không ít so với những đứa trẻ cùng tuổi. May mà nàng trông giống mẹ chứ không giống Đại Ngốc, cho nên cũng mày thanh mắt đẹp, khỏe mạnh như một tiểu Hổ Nữu.
"A... Nha nha..." Nhìn thấy mẹ và anh trai đang luyện đao, nàng hưng phấn vỗ tay, cũng học theo la hét vù vù.
Hai năm không gặp, Đại Ngốc vẫn như trước đây, nhìn thấy Trầm Lãng cũng chỉ cười ngây ngô, nói một tiếng "Nhị Ngốc ngươi đến rồi", sau đó liền không nói gì thêm nữa.
Võ công của hắn hẳn là lại có đột phá lớn, cụ thể lợi hại đến mức nào, Trầm Lãng cũng nhìn không ra.
Thấy Trầm Lãng nhìn vào khuôn mặt con gái mình, Đại Ngốc trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng hắn và lão bà làm sao mà có đứa bé này, sau đó mặt đỏ tới mang tai, thật sự là quá xấu hổ.
Luyện ròng rã một canh giờ, A Lỗ Tráng dừng lại.
"Được rồi, đi chơi đi." A Lỗ Na Na nói.
A Lỗ Tráng hoan hô một tiếng, vác đại đao chạy về phía mấy người bạn nhỏ.
"Bỏ đao xuống." A Lỗ Na Na nói.
A Lỗ Tráng thuận tay ném thanh đao lên boong tàu, phát ra một tiếng vang lớn.
. . .
"Xin lỗi, Lỗ Na." Trầm Lãng nói: "Làm hại ngươi mất đi Khương quốc."
Tuy Trầm Lãng không nhận được bất kỳ tin tức gì, nhưng hoàn toàn có thể đoán được, Khương quốc của A Lỗ Na Na nhất định đã đổi chủ.
Quốc gia dã man này tôn thờ kẻ mạnh làm vua, không có lòng trung thành gì cả, sau khi A Lỗ Na Na đi, những thủ lĩnh bên dưới khẳng định đánh nhau sứt đầu mẻ trán, tiếp đó nhất định sẽ bị địch quốc thừa cơ chiếm lĩnh.
Nhạc Quốc có lẽ không có cơ hội này, bởi vì bọn họ phải dồn toàn bộ binh lực ở phương Đông để phòng bị khả năng Trầm Lãng trở về. Sở Quốc càng không có cơ hội, bởi vì tân Sở Vương không được lòng Đại Viêm đế quốc, lúc này co đầu rút cổ còn không kịp, làm sao dám bành trướng?
Cho nên, chiếm lĩnh Khương quốc rất có thể là Tân Càn Vương quốc.
Sau khi Doanh Nghiễm và con trai phản bội Khương Ly, trở thành chó săn trung thành của hoàng đế Đại Viêm, chiếm lĩnh Khương quốc xong, có thể thời thời khắc khắc giám thị Sở Quốc và Nhạc Quốc.
"Đừng nói những lời vô dụng đó." A Lỗ Na Na nói, nàng đi tới nhận lấy con gái.
"Mẹ..." Cô bé một tuổi vui sướng gọi.
Trầm Lãng nói: "Nàng tên là gì?"
A Lỗ Na Na nói: "Khương Đóa Đóa."
"Tên hay lắm." Trầm Lãng nói: "Đóa Đóa, để thúc thúc ôm một cái."
Tiểu nha đầu cũng không sợ người lạ, trực tiếp dang hai tay nhào tới.
Đúng là một cô nhóc nặng trĩu, nhưng cũng thực sự nghịch ngợm, vừa được Trầm Lãng ôm lên, đã dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình nghịch mũi và mắt của Trầm Lãng.
"Á..." Bỗng nhiên Trầm Lãng kêu đau một tiếng, nói: "Đóa Đóa, lông mi không thể nhổ, nhổ là xấu đi đó."
"..." Tiểu nha đầu kích thích đến run cả người, thật dễ cười, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng đủ khiến nàng cười không ngừng, cười đến cả người run rẩy.
Đứa con đầu của Đại Ngốc và A Lỗ Na Na họ A Lỗ, đứa thứ hai họ Khương.
Bởi vì hiện tại ai cũng có thể đoán được, Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi thực ra đều nên gọi Khương Ly là nghĩa phụ, cho nên hắn đúng là ca ca của Trầm Lãng.
Có điều, Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi lại không có quan hệ máu mủ gì, điều này làm Trầm Lãng có chút kinh ngạc.
Hai người mang hoàng kim huyết mạch, nhưng không phải chị em? Phương diện này lại ẩn chứa bí mật gì?
Người cha này của Trầm Lãng, có thể còn thần kỳ và cường đại hơn trong tưởng tượng.
. . .. . .
"Tỷ phu, ngươi mau kể cho ta nghe chuyện của ngươi ở thế giới phương Tây đi?" Kim Mộc Thông nói.
Trầm Lãng nói: "Mập mạp, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn viết thành tiểu thuyết hay sao?"
Kim Mộc Thông nói: "Đợi mọi chuyện thái bình rồi ta muốn viết xuống, đến lúc đó nói không chừng sẽ nổi tiếng như « Đông Ly truyện »."
Thực ra Kim Mộc Thông đã không còn quá béo tốt nữa, trong hai năm hắn đã giảm tròn 20 cân, từ 200 cân xuống còn 180 cân.
Chiều cao một mét tám, cân nặng 180 cân.
Dường như là để duy trì con số hoàn hảo này, tiếp đó dù hắn có cố gắng thế nào cũng hoàn toàn không giảm xuống được nữa.
Cho nên, hiện tại Kim Mộc Thông đã trở thành trung mập.
Trầm Lãng than thở: "Trải nghiệm của ta ở thế giới phương Tây à? Vậy thì nói rất dài dòng, chắc chắn có thể viết thành một quyển sách."
Kim Mộc Thông nói: "Vậy ngươi kể cho ta nghe đi, chắc chắn đặc biệt kích thích đặc sắc, hoàn toàn có thể gọi là lịch sử phấn đấu gian khổ."
Trầm Lãng nói: "Sau khi ta đến thế giới phương Tây, trước tiên cưới một nữ công tước tuyệt mỹ cường đại, sau đó gặp Medusa nữ vương, nàng cho ta một chi quân đội, chiếm lĩnh một mảnh lãnh địa. Sau đó chinh phục Amazon nữ vương, nhận được quân đoàn Amazon mạnh nhất. Tiếp đó ta chinh phục nữ công tước tuyệt mỹ đã nói ở trên, nàng lại cấp cho ta mấy ngàn người, vàng bạc và gang thép nhiều như thiên văn sổ tự cùng các vật tư vô hạn khác. Kế đó ta gặp tỷ tỷ Hela, nhận được hạm đội Khô Lâu Đảng. Cuối cùng gặp một tỷ tỷ khác là Helen công chúa, có được sự chống lưng của toàn bộ vương triều Tây Luân miền nam, muốn tiền có tiền, muốn vật tư có vật tư, sau đó ta liền mang theo mấy vạn người đánh trở về."
Kim Mộc Thông kinh ngạc, nói: "Cái này, cái này đâu có dài dòng gì đâu, rõ ràng mấy câu là nói xong rồi. Hơn nữa ngươi cũng đâu có phấn đấu gì, toàn bộ đều là dựa vào nữ nhân, ăn bám a."
"Đúng vậy." Trầm Lãng nói: "Người đẹp trai như ta, còn cần phấn đấu sao?"
Kim Mộc Thông nói: "Trước kia ở thế giới phương Đông ngươi đã ăn bám, đến thế giới phương Tây vẫn ăn bám? Đây, đây có phải là hơi..."
Trầm Lãng nói: "Chẳng lẽ không được sao? Cơm chùa đưa đến trước mặt ngươi, ngươi không ăn sao?"
"Ta ăn." Kim Mộc Thông thống khổ nói: "Đáng tiếc ta không ăn được cơm chùa, hơn nữa ngươi là Nhân Hoàng tương lai của thế giới phương Đông, ăn bám có phải sẽ tổn hại đến hình tượng anh minh thần võ của ngươi không?"
Trầm Lãng vỗ vỗ vai Kim Mộc Thông nói: "Hết cách rồi, lão thiên gia thưởng cơm ăn, ngươi không ăn chính là có lỗi với lão thiên gia, cái này không liên quan gì đến việc có phải là Nhân Hoàng hay không. À đúng rồi Mập Trạch, ngươi bây giờ có thích cô gái nào không?"
Kim Mộc Thông trực tiếp xoay người bỏ đi, nói: "Cái gì vậy? Tỷ phu, cha ta tìm ta."
Vừa đi, Kim Mộc Thông vừa thầm nhổ nước bọt, tỷ phu à, may mà ta còn nghĩ tốt cho ngươi như vậy, vừa gặp mặt đã đâm dao vào ngực ta rồi.
Trầm Lãng nói: "Mập Trạch à, sau này tỷ phu giới thiệu đối tượng cho ngươi, tuyệt đối sẽ không giống như Chúc Nịnh nữa đâu, lần này tỷ phu nghiêm túc đấy."
Kim Mộc Thông lại thầm nghĩ trong lòng: "Lẽ nào không thể giết trở về kinh đô, ép Chúc Hoằng Chủ quỳ xuống cầu xin ta cưới Chúc Nịnh sao?"
. .
Hela trở thành hài tử vương tuyệt đối, mấy đứa trẻ mỗi ngày đều đi theo sau lưng nàng, nghe nàng kể những câu chuyện mạo hiểm không bao giờ hết.
Tiếng Trung của nàng không tốt lắm, nhưng kể chuyện cho trẻ con thì lại cần dùng những từ ngữ đơn giản nhất.
Màn đêm buông xuống.
Trầm Lãng đứng trên boong tàu, cảnh đêm nơi này thật đẹp, đẹp đến hoàn toàn không chân thực.
Mặt trăng dường như tròn vành vạnh treo trên không trung, lớn hơn nhiều so với những nơi khác.
Toàn bộ mặt biển phẳng lặng như gương, hai chiếc thuyền lớn xuyên qua giữa những phế tích thành thị vô cùng vô tận.
Trầm Lãng nói: "Cô cô, phụ thân Khương Ly làm sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?"
Tuyết Ẩn lắc đầu nói: "Không biết, đây cũng là bí mật lớn nhất trên thế giới này."
Trầm Lãng thở dài nói: "Ít nhất ta cũng phải biết kẻ thù là ai chứ."
Tiếp đó Trầm Lãng nói: "Lần này ở thế giới phương Tây, ta tiếp xúc được một Khương Ly hoàn toàn khác. Ở thế giới phương Tây, hắn thực ra cũng phong lưu như ta vậy, vì sao trở về thế giới phương Đông lại trở nên vĩ đại quang minh chính đại như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn phát sinh thay đổi lớn như vậy?"
Tuyết Ẩn lắc đầu nói: "Ta không biết, bởi vì lúc đó ta còn chưa ẩn nấp đến bên cạnh nghĩa huynh. Cho nên khi ta vừa tiếp xúc với hắn thì hắn đã là một người vĩ đại quang minh chính đại, giống như mặt trời vậy, chiếu rọi chúng sinh."
Trầm Lãng nói: "Vậy cô biết bao nhiêu về mẫu thân ta?"
Tuyết Ẩn nói: "Chúng ta không ai biết thân thế của nàng, có một ngày phụ thân ngươi trực tiếp mang nàng xuất hiện trước mặt mọi người, nói từ hôm nay trở đi đây là thê tử duy nhất của hắn."
Tiếp đó Tuyết Ẩn dường như rơi vào hồi ức, nói: "Nàng trông thật đẹp, thật sự là băng tuyết làm da thịt, ngọc làm xương cốt, ta trước giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp như thế, vẻ đẹp của phụ nữ chúng ta thường nông cạn, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Mà vẻ đẹp của nàng dường như tỏa ra từ tận xương cốt."
Trầm Lãng nói: "Nàng là người của Bạch Ngọc Kinh sao?"
"Giống như vậy." Tuyết Ẩn nói: "Bởi vì nàng quá trắng, thật sự như tuyết, mùa hè đứng bên cạnh nàng, cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Đương nhiên điều này cũng mang đến cho nàng những lời trách móc nhất định, nàng gả cho nghĩa huynh khá nhiều năm mà không sinh con đẻ cái, cho nên rất nhiều người đều nói nàng lạnh như thế, nhất định là cung hàn, cho nên không thể mang thai. Ta nghĩ nàng mang thai sinh hạ các ngươi chắc chắn vô cùng không dễ dàng, hơn nữa Tiểu Ninh Ninh sinh ra lại yếu ớt nhiều bệnh như vậy. Cha mẹ ngươi rõ ràng mạnh mẽ như thế, kết quả ngươi sinh ra lại tay trói gà không chặt."
Trước đó, toàn bộ sự chú ý của Trầm Lãng đều tập trung vào phụ thân Khương Ly, hiện tại hắn phát hiện mẫu thân dường như còn thần bí khó lường hơn cả phụ thân.
Tuyết Ẩn bỗng nhiên nói: "Lãng nhi, ngươi ở thế giới phương Tây chắc chắn sống rất không dễ dàng, ta đều có thể đọc được sự mệt mỏi từ sâu trong ánh mắt ngươi."
Nàng đương nhiên không giống Kim Mộc Thông, nàng có thể nhìn thấy sâu hơn.
"Nơi đó tuy tốt, nhưng không phải quê ta." Trầm Lãng đáp.
Tuyết Ẩn nói: "Quê hương chúng ta giờ bị hổ báo sài lang chiếm cứ, Lãng nhi, lần này chúng ta muốn báo thù thiên hạ cũng không dễ dàng. Doanh Nghiễm phụ tử và chúng ta thù sâu như biển, nhưng hai cha con này quá cường đại, Doanh Vô Minh không những là đệ tử đích truyền của phụ thân ngươi, hơn nữa còn nghiễm nhiên mang tư thế của thiếu chủ Phù Đồ sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận