Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 857: Địa ngục thiên đường!

Chương 857: Địa ngục thiên đường!
Đây là mật thất gì vậy?
Nhìn qua, đó là một mật thất hoàn toàn không có biên giới, trong tầm mắt không có bất kỳ đường ranh giới nào, không có tường, không có trần nhà, không có sàn nhà, không có cảm giác về không gian, thứ duy nhất có thể thấy chỉ là một màu trắng xóa.
Cái gì gọi là bốn phía xung quanh, trên dưới, tất thảy đều không có.
Hơn nữa, trên tường quả thực không có bất kỳ công tắc nào, không có nút bấm, không có chỗ hổng, không có màn hình hiển thị, thậm chí cả nơi để nhập mật mã thượng cổ nào đó cũng không tồn tại.
Người lần đầu nhìn thấy thậm chí sẽ hoài nghi, đây rốt cuộc là hiện thực hay là mộng cảnh? Hay là căn bản không còn ở thế giới này nữa, mà đã đi vào một loại không gian nào đó vô cùng huyền bí?
Cho nên, phản ứng bản năng đầu tiên khi nhìn thấy cảnh này chính là di tích thượng cổ, chỉ có ở di tích thượng cổ mới có không gian huyền ảo như vậy.
Thế nhưng sau khi Trầm Lãng quét hình toàn bộ không gian, trong lòng thầm than một tiếng: Lợi hại, lợi hại!
Không phải nói mật thất này lợi hại, mà là nói Phù Đồ sơn chi chủ lợi hại, quả nhiên không thể coi thường bất kỳ anh hùng nào.
Bên ngoài, tiếng đếm ngược vẫn tiếp tục như cũ: mười lăm, mười bốn, mười ba, mười hai...
Nhưng Trầm Lãng từ đầu đến cuối vẫn đứng yên không nhúc nhích, phảng phất như hoàn toàn ngây người, mất hết mọi phản ứng, thậm chí đối với việc đếm ngược sắp kết thúc cũng tỏ ra ngoảnh mặt làm ngơ.
Kỳ thực Trầm Lãng chẳng hề thích thú gì việc trình diễn màn cứu viện vào giây cuối cùng, kỳ tích vào giây cuối cùng, như vậy quá mức kinh tâm động phách, chỉ thoáng sơ sẩy một chút là toi đời.
Năm, bốn, ba, hai, một...
Đếm ngược sắp sửa kết thúc, nhưng Trầm Lãng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Ngươi không phải muốn trình diễn kỳ tích giây cuối cùng sao? Mau động thủ đi chứ?
Nhưng Trầm Lãng vẫn không động đậy.
Không!
Đếm ngược kết thúc.
Tổng cộng ba mươi giây đếm ngược, Trầm Lãng không hề có bất kỳ hành động nào, hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy? Hắn điên rồi sao?
Nhưng sau đó, giọng nói lạnh lùng bên ngoài vang lên: "Đếm ngược kết thúc, Trầm Lãng ngươi đã không trình diễn kỳ tích, vậy thì tay trái của ngươi không giữ được nữa rồi, đưa ra đây, ta muốn chặt đứt nó."
Trầm Lãng vẫn không nói gì, thậm chí còn đưa tay trái của mình ra.
Dù sao hắn cũng quen thói ‘y tới đưa tay cơm tới há mồm’, coi như đến thời khắc mấu chốt vẫn còn tay phải đây, cho nên tay trái có bị chặt cũng không có gì quá quan trọng.
Thế nhưng một khoảnh khắc sau, Trầm Lãng lại hạ tay trái của mình xuống, nói đùa chứ, hắn đến cắt vào ngón tay mình còn không nỡ, sao lại cam lòng mất đi một cánh tay trái?
"Tay trái đưa ra đây, như vậy ta còn chặt được ngắn một chút, trực tiếp chặt đứt theo cổ tay, nhưng nếu ngươi rũ cánh tay xuống, vậy ta chỉ có thể chặt đứt theo bả vai ngươi, cái đó mới là chân chính chặt đứt tận gốc." Đối phương lạnh giọng nói, thậm chí trong giọng nói của hắn còn có thể nghe được cảm giác sắc bén của lưỡi đao.
Trầm Lãng thản nhiên nói: "Đừng đùa nữa, đây căn bản không phải là mật thất di tích thượng cổ gì cả, ta căn bản vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn còn ở trong lăng mộ dưới lòng đất ban đầu. Cái gọi là mật thất trước mắt này chỉ là một loại ảo giác không gian mà thôi, dựng lên trông có vẻ hoành tráng thế thôi, kỳ thực chẳng là gì cả, cũng chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi, ngươi cho ta thời gian, ta có thể tạo ra cho ngươi một cái còn ngầu hơn nữa. Loại mật thất giả này thì mở thế nào được? Ngươi coi ta là đồ ngốc à?"
Đối phương rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Thông minh, thông minh, ta trước giờ chưa từng thấy qua người nào thông minh như ngươi vậy, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, người quá thông minh sẽ bị thiên khiển."
Giây tiếp theo, gáy Trầm Lãng bị vỗ nhẹ một cái, hắn trực tiếp bất tỉnh đi.
... ...
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, vẫn thân ở trong căn phòng quen thuộc kia, chính là căn phòng đã giam giữ hắn mấy tháng nay.
Nữ vũ sĩ hùng tráng kia vẫn đứng ở cửa, chỉ có điều nàng rõ ràng đã gầy đi không ít.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Trầm Lãng làm là cởi hết quần áo trên người mình, nữ vũ sĩ hùng tráng trợn trắng mắt, lại một lần nữa quay lưng đi.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ như vậy, ngươi bây giờ mặc quần áo vào thì chết được sao?
Nhưng tiếp đó Trầm Lãng ngoài việc không mặc quần áo, thì không còn làm ra trò yêu ma gì khác, tỏ ra ngoan ngoãn lạ thường, không có ba câu tẩy não, cũng chẳng có một câu tẩy não nào, cả người lúc nào cũng trầm mặc.
Cũng không rèn luyện thân thể nữa, mỗi ngày mười ba cái chống đẩy - hít đất không làm, nằm ngửa gập bụng cũng không làm, chỉ đứng ngẩn người ở đó.
Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua.
Giao dịch giữa hắn và Phù Đồ sơn chi chủ chỉ có thời hạn nửa tháng mà thôi, bây giờ đã qua ba ngày.
Hắn đã nói rất hay, muốn trình diễn kỳ tích, vì Phù Đồ sơn chi chủ lấy được mười nhánh long chi hối, hơn nữa còn muốn cứu vớt Phù Đồ sơn công chúa.
Nhưng đối phương hiện tại căn bản không cho hắn rời đi, càng không cho hắn đi đến di tích thượng cổ khổng lồ ở nam bộ hải vực kia.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy... Ngày thứ chín.
Thời hạn nửa tháng cuối cùng càng ngày càng gần, Trầm Lãng vẫn trầm mặc như cũ, phảng phất hoàn toàn biến thành một người khác.
"Mặc quần áo vào, đi theo ta." Nữ vũ sĩ hùng tráng nói.
"Không mặc, thích xem thì cứ xem." Trầm Lãng nói.
Nữ vũ sĩ hùng tráng nhíu mày một cái, nói: "Tùy ngươi."
Sau đó nàng đi thẳng ra ngoài, Trầm Lãng đi theo sau nàng.
Đi tới đại huyệt, bên trong vẫn tối đen như cũ, đúng là 'đưa tay không thấy được năm ngón'.
"Trầm Lãng, ngươi đã thành công trộm đi hai nhánh long chi hối, vì sao còn chưa đi?" Phù Đồ sơn công chúa hỏi.
Trầm Lãng nói: "Đi? Đi đâu? Đi thế nào? Ta chỉ là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ ‘tay trói gà không chặt’ mà thôi, đến một con ngỗng cũng có thể trấn áp ta, ta có thể chạy trốn tới đâu đây?"
Một lát sau, Phù Đồ sơn công chúa nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi ở lại muốn đạt được mục đích gì?"
Trầm Lãng nói: "Ta muốn chạy trốn, nhưng không có cơ hội. Long chi hối đã trộm được rồi, nhưng chỉ cần ta không quay về thì không thể phóng thích nó ra, ta nằm mơ cũng muốn trở về."
Một lúc lâu sau, Phù Đồ sơn công chúa nói: "Ngươi nói sở dĩ ta biến thành bộ dạng bây giờ, là bởi vì mẫu thân ta đã xuyên qua một vòng xoáy năng lượng của di tích thượng cổ? Cho nên lúc đó ta vẫn còn là thai nhi, đã bị loại năng lượng vòng xoáy này tác động qua, cho nên mới phát sinh biến dị?"
Trầm Lãng nói: "Có lẽ vậy, có một loại năng lượng phóng xạ đối với thai nhi vô cùng nguy hiểm."
Phù Đồ sơn công chúa nói: "Ngươi nói muốn chữa khỏi cho ta, nhất định phải tìm được căn nguyên biến dị trên người ta, cho nên phải đi đến vòng xoáy năng lượng của thế giới thượng cổ thử một lần?"
Trầm Lãng nói: "Đúng thế."
Ở một mức độ nào đó, Trầm Lãng nói rất có đạo lý, ví dụ như có một số tia năng lượng phóng xạ có thể gây ra khối u, nhưng lại có một số tia phóng xạ có thể giết chết tế bào khối u, các tia năng lượng khác nhau có hiệu quả khác nhau, mà bên trong vòng xoáy năng lượng lại có vô số loại tia xạ.
Phù Đồ sơn công chúa nói: "Thế nhưng ngươi cũng biết, mẫu thân của ta bởi vì xuyên qua cái vòng xoáy năng lượng đó mà trực tiếp biến thành cái xác không hồn, mất đi tất cả thần trí. Mà vòng xoáy năng lượng nàng đi qua vẫn còn vô cùng yếu ớt, vòng xoáy năng lượng ở di tích thượng cổ nam bộ hải vực bây giờ mạnh hơn nhiều, bất kỳ người nào tiến vào đều trực tiếp biến mất, tan thành mây khói."
Trầm Lãng nói: "Chỉ cần có thể cứu công chúa điện hạ, sóng lớn ta cũng không hối tiếc."
"Ngươi là người vĩ đại như vậy sao?" Phù Đồ sơn công chúa nói: "Đương nhiên có thể ngươi là vậy, nhưng ngươi đối với Kim Mộc Lan có thể như thế, đối với ta lại nhất định sẽ không, lời hay ý đẹp nói nhiều quá rồi sẽ mất đi năng lực cảm động lòng người."
Trầm Lãng nói: "Ta là độc nhất vô nhị, huyết mạch của ta có thể phóng thích long chi hối, có thể mở mật thất của Thượng Cổ Đông Phương Đế Quốc, có thể mở năng lượng hạch tâm của thế giới Thượng Cổ Đông Phương. Cho nên cái vòng xoáy năng lượng này chưa chắc có thể làm tổn thương ta."
Phù Đồ sơn công chúa nói: "Cứu ta, đối với ngươi lại có ích lợi gì chứ?"
Trầm Lãng nói: "Đến lúc đó ngươi liền có thể ngủ ngon rồi a, có thể cùng ngươi sinh con a, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì của Doanh Vô Minh nữa. Ta có thể phóng thích long chi hối, có thể cùng ngươi sinh hạ đứa bé thiên hạ vô song, ta mới là đối tượng liên hôn thích hợp nhất cho Phù Đồ sơn các ngươi a."
Phù Đồ sơn công chúa cười nhạt một tiếng, một nụ cười nhạt vô cùng phức tạp.
Trên thế giới này có vài người mãi mãi chỉ toàn nói dối hết bài này đến bài khác, ngươi vĩnh viễn không biết câu nào hắn nói là thật, câu nào là giả, hơn nữa lời nói dối của hắn nghe còn thật hơn cả lời thật.
"Trầm Lãng, ta thấy ngươi cứ mặc quần áo vào đi." Phù Đồ sơn công chúa nói.
"Không được, ta kiên quyết không mặc, ta chính là muốn để thân thể hoàn mỹ này của ta lưu lại ấn ký sâu sắc trong lòng ngươi, ta chính là muốn ngươi vừa nghĩ tới hai chữ Trầm Lãng là hiện ra ngay cơ thể của ta, đây không chỉ là tẩy não bằng ngôn ngữ, mà còn muốn tiến hành tẩy não tinh thần." Trầm Lãng nói: "Ta muốn khiến ngươi hình thành phản xạ có điều kiện."
Haiz!
Phù Đồ sơn công chúa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên thế giới này người có thể sống mà không biết xấu hổ được như Trầm Lãng, thật sự là quá khó tìm a.
"Được, ngươi không mặc thì thôi vậy, ta muốn cho ngươi và Khổ Đầu Hoan gặp một lần." Phù Đồ sơn công chúa bỗng nhiên nói.
Ngay lập tức Trầm Lãng ngồi xổm xuống, thậm chí hai tay che chặt lấy người, e sợ có một chút điểm xuân quang nào bị tiết lộ ra ngoài.
Phù Đồ sơn công chúa càng thêm bất lực muốn chửi thề, ngươi vừa rồi làm cái gì vậy? Ở trước mặt nữ nhân thì liều mạng giở trò lưu manh, ở trước mặt nam nhân lại 'thủ thân như ngọc', phảng phất như bị liếc nhìn một cái là mất đi một miếng thịt.
Rất nhanh một bộ quần áo bị ném tới trước mặt hắn, Trầm Lãng vội vàng mặc vào, đợi hắn mặc xong, phía trước sáng lên một ngọn nến, sau đó một bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ chậm rãi đi tới.
Quen thuộc là bởi vì đó dù sao vẫn là Khổ Đầu Hoan.
Xa lạ là bởi vì hắn biến hóa quá lớn, cả người sừng sững cao lên khoảng sáu tấc, tứ chi cũng dài ra, hơn nữa thắt lưng còn hơi cong xuống, đường nét gương mặt cũng có chút thay đổi, trông càng thêm góc cạnh dữ dội.
Cái này, đây coi như là một dạng phản tổ sao?
Mấu chốt là khí tức năng lượng trên người hắn, hắn nguyên bản đã phi thường cường đại, lần lột xác này xong, còn cường đại hơn không chỉ một bậc.
"Trác Nhất Trần?"
"Trác Nhất Hoan?"
"Khổ Đầu Hoan?"
Trầm Lãng gọi ba cái tên này, thế nhưng đối phương vẫn không chút phản ứng nào, cả người hoàn toàn rơi vào mê mang, phảng phất từ trước tới giờ đều chưa từng nghe qua những cái tên này.
Hắn phảng phất mất đi hết thảy ký ức và thần trí, thậm chí ánh mắt cũng trở nên vô cùng nguyên thủy.
Vở kịch mất trí nhớ này, Ninh Nguyên Hiến cũng từng diễn qua, hơn nữa hắn không chỉ diễn mất trí nhớ, mà còn mất trí, hoàn toàn biến thành kẻ ngây ngốc, trọn hơn hai năm trời, không hề có một chút sơ hở nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận