Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 92
Mặc dù giờ này khắc này, Hách Hoài Nhân đang cực kỳ gắng sức kiềm chế bản thân, muốn giả vờ như chỉ nhìn thấy một mình Giang Ly. Nhưng ánh mắt lại không khống chế nổi mà liếc xuống dưới.
Người số 526 đang nằm trên đất, thương thế thật sự rất nghiêm trọng...
Chương 67: Tự chứng minh trong sạch
“Nhanh lên đi, mau cứu người.” Giang Ly thúc giục.
Sắc mặt Hách bác sĩ âm trầm.
Hắn nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.
Giang Ly hoàn toàn không vội, “Quy tắc bác sĩ điều thứ nhất, gặp bệnh nhân bị thương, nhất định phải cứu chữa trước tiên.” Nghe được lời Giang Ly nói, mặt Hách bác sĩ trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Nàng làm sao lại biết quy tắc bác sĩ?
“Chậc chậc, còn chờ đợi nữa, xem như vi phạm quy tắc rồi, vậy phải làm sao bây giờ?” Trên khuôn mặt Giang Ly lộ ra vẻ khổ não, không nhanh không chậm lên tiếng trào phúng.
2 giây sau.
Nắm đấm Hách bác sĩ buông lỏng, quay người phân phó người đẩy cáng cứu thương:
“Nhanh! Đưa 526 đến phòng cấp cứu! Lập tức!!” Giang Ly bình tĩnh nhìn Hách bác sĩ, đưa tay nhét vào trong túi.
Ở trong đó có một tờ giấy.
Là quy tắc bác sĩ.
Nàng ngoài việc lợi dụng quy tắc bác sĩ điều thứ nhất, còn cần quy tắc bác sĩ điều thứ hai:
【 Nghĩ mọi cách, ám chỉ 1037 mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. 】 Mà phương pháp ám chỉ của Hách bác sĩ, chính là nói dối không nhìn thấy những người cùng phòng bệnh với Giang Ly, để Giang Ly tự hoài nghi mình có bệnh!
Mà trên thực tế, Giang Ly căn bản không hề có ảo giác.
Ngay từ đầu, đó chính là màn kịch do Hách bác sĩ tự biên tự diễn.
Nếu như không phải Giang Ly ở quầy bán quà vặt ban đêm, nhìn thấy hai con dao co rút được có túi máu kia, treo nhãn hiệu 「 Chủ nhân ban đầu: Hách Mỗ Mỗ 」...
Nàng còn không biết được rằng, hóa ra, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hách bác sĩ, hắn đã bắt đầu màn biểu diễn này.
Từ đầu đến cuối, cái gọi là ảo giác của Giang Ly, đều là do Hách bác sĩ liên kết với những người cùng phòng bệnh, cùng nhau diễn một vở kịch giật dây!
Hai đạo cụ dùng để giả vờ đâm thận của hai người cùng phòng bệnh kia —— dao găm co rút được có túi máu, hiện tại vẫn còn đang bày ở trong quầy bán quà vặt.
Nhìn thấy Hách bác sĩ đi theo cáng cứu thương ra khỏi phòng bệnh, Giang Ly vội vàng đuổi theo.
“Hách bác sĩ, người là do ta đánh. Ngươi nói xem rốt cuộc ta có phải bị bệnh tâm thần không?” Giang Ly chất vấn Hách bác sĩ.
Nếu Hách bác sĩ nói “Phải”, vậy lần này Giang Ly đánh người sẽ được miễn trách nhiệm.
Bệnh nhân tâm thần đánh người trong lúc phát bệnh, ngay cả pháp luật cũng không quản được, huống chi là bác sĩ.
Nếu Hách bác sĩ nói “Không phải”, vậy Giang Ly đã gián tiếp chứng minh mình là người bình thường!
Trong điều kiện thông quan cấp S, một điều kiện rất quan trọng chính là —— Chứng minh mình là người bình thường!
Hách bác sĩ nhíu chặt mày, trả lời: “Phải.” Rất tốt, Giang Ly là bệnh nhân tâm thần, miễn trách nhiệm.
Nhưng Giang Ly không dừng lại ở đó.
Nàng đuổi theo, nhìn thẳng vào mắt Hách bác sĩ, lại đưa ra một vấn đề chí mạng khác.
“Hách bác sĩ, ngươi nói chỉ có ta thấy được bọn họ, nên ta có ảo giác. Nhưng sự thật chứng minh ngươi cũng nhìn thấy, vậy nên bọn họ không phải do ta ảo tưởng ra, ta cũng không có ảo giác! Có phải hay không!?” Sắc mặt Hách bác sĩ nghiêm túc, mím môi không nói.
Giang Ly tức giận đập vào cáng cứu thương, ánh mắt nghiêm nghị ép hỏi: “Trả lời ta! Có phải hay không!?” Hách bác sĩ cứng họng không trả lời được.
Đáp án cho câu hỏi này, chỉ có thể là “Phải”.
Đúng vậy, Giang Ly không có ảo giác.
Bởi vì Hách bác sĩ đã dùng hành động của mình để chứng minh điều đó.
Việc hắn lựa chọn cứu người phụ nữ trung niên số 526 cũng đồng thời gián tiếp thừa nhận “ảo giác của Giang Ly” là giả!
Hiện tại, chỉ cần Hách bác sĩ nói một chữ “Phải”, Giang Ly liền hoàn thành việc tự chứng minh trong sạch của bản thân!
Cho nên... Hắn không thể mở miệng.
Hắn không thể để Giang Ly đạt được mục đích.
Hắn một chữ cũng không thể nói!
Một đoàn người đi đến cửa phòng phẫu thuật.
Mặc kệ Giang Ly ép hỏi thế nào, Hách bác sĩ chính là cắn chặt răng, không chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Hách bác sĩ đẩy bệnh nhân, trốn vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật “Ầm” một tiếng đóng lại, Giang Ly bị chặn ở bên ngoài.
Giang Ly nhớ lại ngày đầu tiên nàng đến bệnh viện tâm thần, mặt sau tờ giấy quy tắc bệnh nhân có viết một câu bị vẽ bậy che đi:
“Mau trốn! Không nên tin %#&@” Phần bị che giấu phía sau, hẳn là “Hách bác sĩ”.
Đây là lời khuyên mà 1037 đời trước để lại cho nàng!
Xem ra bác sĩ ở bệnh viện tâm thần này chính là muốn đưa người bình thường vào, sau đó từng bước một ép người ta phát điên.
Rồi thực hiện những lợi ích không muốn ai biết của chính mình!
Giang Ly nhếch khóe môi, nụ cười xán lạn.
Ván này... nàng đã thắng.
Không sao cả, nàng có nhiều thời gian để từ từ giải quyết.
Giang Ly trở lại phòng bệnh 409, chọc chọc Hồng Anh đang bị trói trên ghế, đầu rũ xuống, đã hôn mê.
“Bảo bối, đừng giả vờ nữa, diễn xuất không tệ.” Hồng Anh lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt, ngây ngô cười một tiếng.
Cùng lúc đó, xích sắt buộc chặt trên người hắn tự động trượt xuống.
Mọi vết bỏng trên da cũng biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt.
Giang Ly ném cho Hồng Anh hai trái tim.
“Đau không bảo bối?” Giang Ly hỏi.
Nàng đau lòng nhìn Hồng Anh.
Hồng Anh không hề gì lắc đầu: “Không đau. Một chút cảm giác cũng không có. Chỉ là gào đến cổ họng hơi khô thôi.” Hắn cầm trái tim, một miếng nhét vào miệng, ăn một cách thỏa mãn.
Hồng Anh là quỷ dị.
Hồng Anh có sức chiến đấu siêu quần, làm sao có thể để một mụ điên bắt nạt?
Chẳng phải là vì kiếm mấy cái 「 trái tim 」 để ăn sao!
Giang Ly cười hắn: “Bảo ngươi đi chọc giận người phụ nữ trung niên kia, ngươi đúng là làm bà ta nổi điên thật. Cái đồ hư hỏng đó vậy mà lại ra tay độc ác như vậy với ngươi.” Sáng sớm lúc nàng đi gọi Hồng Anh dậy, còn đặc biệt dặn dò, muốn Hồng Anh lúc diễn kịch phải chú ý một chút đến an toàn của bản thân.
Ai ngờ Hồng Anh lại chơi lớn như vậy.
Vừa bị xích sắt trói chặt, vừa bị máy uốn tóc nóng dí vào mắt, thật là dọa người.
Người số 526 đang nằm trên đất, thương thế thật sự rất nghiêm trọng...
Chương 67: Tự chứng minh trong sạch
“Nhanh lên đi, mau cứu người.” Giang Ly thúc giục.
Sắc mặt Hách bác sĩ âm trầm.
Hắn nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.
Giang Ly hoàn toàn không vội, “Quy tắc bác sĩ điều thứ nhất, gặp bệnh nhân bị thương, nhất định phải cứu chữa trước tiên.” Nghe được lời Giang Ly nói, mặt Hách bác sĩ trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Nàng làm sao lại biết quy tắc bác sĩ?
“Chậc chậc, còn chờ đợi nữa, xem như vi phạm quy tắc rồi, vậy phải làm sao bây giờ?” Trên khuôn mặt Giang Ly lộ ra vẻ khổ não, không nhanh không chậm lên tiếng trào phúng.
2 giây sau.
Nắm đấm Hách bác sĩ buông lỏng, quay người phân phó người đẩy cáng cứu thương:
“Nhanh! Đưa 526 đến phòng cấp cứu! Lập tức!!” Giang Ly bình tĩnh nhìn Hách bác sĩ, đưa tay nhét vào trong túi.
Ở trong đó có một tờ giấy.
Là quy tắc bác sĩ.
Nàng ngoài việc lợi dụng quy tắc bác sĩ điều thứ nhất, còn cần quy tắc bác sĩ điều thứ hai:
【 Nghĩ mọi cách, ám chỉ 1037 mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. 】 Mà phương pháp ám chỉ của Hách bác sĩ, chính là nói dối không nhìn thấy những người cùng phòng bệnh với Giang Ly, để Giang Ly tự hoài nghi mình có bệnh!
Mà trên thực tế, Giang Ly căn bản không hề có ảo giác.
Ngay từ đầu, đó chính là màn kịch do Hách bác sĩ tự biên tự diễn.
Nếu như không phải Giang Ly ở quầy bán quà vặt ban đêm, nhìn thấy hai con dao co rút được có túi máu kia, treo nhãn hiệu 「 Chủ nhân ban đầu: Hách Mỗ Mỗ 」...
Nàng còn không biết được rằng, hóa ra, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hách bác sĩ, hắn đã bắt đầu màn biểu diễn này.
Từ đầu đến cuối, cái gọi là ảo giác của Giang Ly, đều là do Hách bác sĩ liên kết với những người cùng phòng bệnh, cùng nhau diễn một vở kịch giật dây!
Hai đạo cụ dùng để giả vờ đâm thận của hai người cùng phòng bệnh kia —— dao găm co rút được có túi máu, hiện tại vẫn còn đang bày ở trong quầy bán quà vặt.
Nhìn thấy Hách bác sĩ đi theo cáng cứu thương ra khỏi phòng bệnh, Giang Ly vội vàng đuổi theo.
“Hách bác sĩ, người là do ta đánh. Ngươi nói xem rốt cuộc ta có phải bị bệnh tâm thần không?” Giang Ly chất vấn Hách bác sĩ.
Nếu Hách bác sĩ nói “Phải”, vậy lần này Giang Ly đánh người sẽ được miễn trách nhiệm.
Bệnh nhân tâm thần đánh người trong lúc phát bệnh, ngay cả pháp luật cũng không quản được, huống chi là bác sĩ.
Nếu Hách bác sĩ nói “Không phải”, vậy Giang Ly đã gián tiếp chứng minh mình là người bình thường!
Trong điều kiện thông quan cấp S, một điều kiện rất quan trọng chính là —— Chứng minh mình là người bình thường!
Hách bác sĩ nhíu chặt mày, trả lời: “Phải.” Rất tốt, Giang Ly là bệnh nhân tâm thần, miễn trách nhiệm.
Nhưng Giang Ly không dừng lại ở đó.
Nàng đuổi theo, nhìn thẳng vào mắt Hách bác sĩ, lại đưa ra một vấn đề chí mạng khác.
“Hách bác sĩ, ngươi nói chỉ có ta thấy được bọn họ, nên ta có ảo giác. Nhưng sự thật chứng minh ngươi cũng nhìn thấy, vậy nên bọn họ không phải do ta ảo tưởng ra, ta cũng không có ảo giác! Có phải hay không!?” Sắc mặt Hách bác sĩ nghiêm túc, mím môi không nói.
Giang Ly tức giận đập vào cáng cứu thương, ánh mắt nghiêm nghị ép hỏi: “Trả lời ta! Có phải hay không!?” Hách bác sĩ cứng họng không trả lời được.
Đáp án cho câu hỏi này, chỉ có thể là “Phải”.
Đúng vậy, Giang Ly không có ảo giác.
Bởi vì Hách bác sĩ đã dùng hành động của mình để chứng minh điều đó.
Việc hắn lựa chọn cứu người phụ nữ trung niên số 526 cũng đồng thời gián tiếp thừa nhận “ảo giác của Giang Ly” là giả!
Hiện tại, chỉ cần Hách bác sĩ nói một chữ “Phải”, Giang Ly liền hoàn thành việc tự chứng minh trong sạch của bản thân!
Cho nên... Hắn không thể mở miệng.
Hắn không thể để Giang Ly đạt được mục đích.
Hắn một chữ cũng không thể nói!
Một đoàn người đi đến cửa phòng phẫu thuật.
Mặc kệ Giang Ly ép hỏi thế nào, Hách bác sĩ chính là cắn chặt răng, không chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Hách bác sĩ đẩy bệnh nhân, trốn vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật “Ầm” một tiếng đóng lại, Giang Ly bị chặn ở bên ngoài.
Giang Ly nhớ lại ngày đầu tiên nàng đến bệnh viện tâm thần, mặt sau tờ giấy quy tắc bệnh nhân có viết một câu bị vẽ bậy che đi:
“Mau trốn! Không nên tin %#&@” Phần bị che giấu phía sau, hẳn là “Hách bác sĩ”.
Đây là lời khuyên mà 1037 đời trước để lại cho nàng!
Xem ra bác sĩ ở bệnh viện tâm thần này chính là muốn đưa người bình thường vào, sau đó từng bước một ép người ta phát điên.
Rồi thực hiện những lợi ích không muốn ai biết của chính mình!
Giang Ly nhếch khóe môi, nụ cười xán lạn.
Ván này... nàng đã thắng.
Không sao cả, nàng có nhiều thời gian để từ từ giải quyết.
Giang Ly trở lại phòng bệnh 409, chọc chọc Hồng Anh đang bị trói trên ghế, đầu rũ xuống, đã hôn mê.
“Bảo bối, đừng giả vờ nữa, diễn xuất không tệ.” Hồng Anh lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt, ngây ngô cười một tiếng.
Cùng lúc đó, xích sắt buộc chặt trên người hắn tự động trượt xuống.
Mọi vết bỏng trên da cũng biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt.
Giang Ly ném cho Hồng Anh hai trái tim.
“Đau không bảo bối?” Giang Ly hỏi.
Nàng đau lòng nhìn Hồng Anh.
Hồng Anh không hề gì lắc đầu: “Không đau. Một chút cảm giác cũng không có. Chỉ là gào đến cổ họng hơi khô thôi.” Hắn cầm trái tim, một miếng nhét vào miệng, ăn một cách thỏa mãn.
Hồng Anh là quỷ dị.
Hồng Anh có sức chiến đấu siêu quần, làm sao có thể để một mụ điên bắt nạt?
Chẳng phải là vì kiếm mấy cái 「 trái tim 」 để ăn sao!
Giang Ly cười hắn: “Bảo ngươi đi chọc giận người phụ nữ trung niên kia, ngươi đúng là làm bà ta nổi điên thật. Cái đồ hư hỏng đó vậy mà lại ra tay độc ác như vậy với ngươi.” Sáng sớm lúc nàng đi gọi Hồng Anh dậy, còn đặc biệt dặn dò, muốn Hồng Anh lúc diễn kịch phải chú ý một chút đến an toàn của bản thân.
Ai ngờ Hồng Anh lại chơi lớn như vậy.
Vừa bị xích sắt trói chặt, vừa bị máy uốn tóc nóng dí vào mắt, thật là dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận