Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 106

Tiểu Bàn Nữu này, đúng là người tàn tật bị gãy chân phải. Bây giờ người có thể cùng Giang Ly đi ra ban công, chỉ có tiểu chính thái. Nhưng nếu như tiểu chính thái chính là 「 con quỷ thứ hai trong ký túc xá 」, vậy thì việc Giang Ly mang hắn ra ban công có lẽ sẽ vi phạm quy định “Không được phép ra ngoài một mình”. Giang Ly có lẽ sẽ chết.
Hiện tại, tình huống của Hắc tiểu tử đã ngày càng nghiêm trọng. Nếu còn chậm trễ nữa, Hắc tiểu tử chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì!
Mặc kệ. Hiện tại không còn cách nào khác.
Giang Ly sải bước đi tới, xắn tay áo lên, trực tiếp bế ngang Hắc tiểu tử lên. Giang Ly quả thực không có nhiều sức lực, nhất là bây giờ nàng đang ở trong thân thể của một bé gái 6 tuổi. Nhưng Giang Ly cũng không quên, sau khi hoàn mỹ vượt qua phó bản lần thứ hai, nàng đã nhận được buff 「 thể lực tăng lên 100%」!
Việc bế Hắc tiểu tử lên nhẹ nhàng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Giang Ly ôm Hắc tiểu tử ở trước người, bên cạnh dắt theo tiểu chính thái. Lần này không tính là “Ra ngoài một mình”!
Đồng thời, cho dù tiểu chính thái có lâm trận bỏ chạy, thì ít nhất Hắc tiểu tử mà Giang Ly đang ôm là con người. Nàng cũng sẽ không chết vì vi phạm quy tắc.
Hành động này của Giang Ly là điều Tiểu Ngọc a di không ngờ tới. Tiểu Ngọc a di nhìn thấy ba người bọn họ cùng đi ra, không bao lâu sau lại bình an vô sự trở về, tức đến nghiến răng ken két!
Lúc Giang Ly dắt hai người bạn nhỏ vào phòng, Tiểu Ngọc a di tức giận đến mức kéo chăn trùm kín đầu giả vờ ngủ.
“Ly Ly, cảm ơn ngươi đã cứu ta!” Hắc tiểu tử gãi gãi sau gáy, nhìn Giang Ly với vẻ cảm kích.
Nói xong, hắn lại đi đến bên giường của mình, lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ từ dưới gối. Hắc tiểu tử mở hộp, lấy ra hai viên kẹo, nhét vào tay Giang Ly.
“Đây đều là kẹo ta để dành rất lâu rồi, cho ngươi ăn.” Hắc tiểu tử có vẻ ngại ngùng.
Giang Ly xua xua tay, vốn định từ chối. Kết quả, khóe mắt nàng lại liếc thấy một tấm thẻ bên trong hộp sắt. Trên tấm thẻ hoạt hình có in ba chữ to 「 căn nhà bánh kẹo 」.
Đồng tử Giang Ly co rút lại. Nàng nhanh chóng lấy giấy trắng viết: “Ngươi đã đến căn nhà bánh kẹo rồi à?”
Quy tắc nhà gỗ điều thứ tư: 【 Cô nhi viện không có 「 căn nhà bánh kẹo 」. Nếu có người muốn dẫn ngươi đến căn nhà bánh kẹo, xin hãy từ chối hắn. 】
Hắc tiểu tử nhìn Giang Ly đầy nghi hoặc, ánh mắt mờ mịt giải thích: “Căn nhà bánh kẹo... Chẳng phải mọi người đều đến đó rồi sao? Ly Ly ngươi cũng đi rồi mà, ngươi quên rồi à?”
Giang Ly đương nhiên không nhớ chuyện này. Cô bé 6 tuổi tên Ly Ly này đã làm những gì, Giang Ly hoàn toàn không biết.
Giang Ly vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng đúng lúc đó ngọn nến trong ký túc xá đột nhiên vụt tắt.
“Được rồi các con, đừng ồn nữa! Tắt đèn đi ngủ, mau về giường đi!” Tiểu Ngọc a di cầm lấy ngọn nến, thổi tắt.
Trong ký túc xá tối đen như mực. Hắc tiểu tử và tiểu chính thái thấy nến tắt, lập tức nhảy vào chăn, trốn kỹ.
Giang Ly có đèn pin trong tay, nhưng nàng cũng không tiện gọi Hắc tiểu tử dậy lần nữa. Chỉ đành để hôm khác hỏi vậy.
Giang Ly cũng quay về ổ chăn, nằm xuống. Tiểu Ngọc a di nằm bên cạnh nàng rõ ràng là cố ý! Nó luôn tìm cách ngáng chân, cản trở hành động của Giang Ly.
Sau khi Giang Ly nằm xuống, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Ngọc a di ở bên cạnh. Nó đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chẳng lẽ lại định nhìn chằm chằm vào nàng sao?
Giang Ly dứt khoát xoay người, quay lưng về phía bà cô nuôi dạy trẻ, mặt hướng về phía Tiểu Bàn Nữu. Nhắm mắt, ngủ.
Gió lạnh bên ngoài gào thét, tiếng mưa rơi rả rích, rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ.
Giang Ly vừa thiếp đi không bao lâu, liền cảm giác Tiểu Ngọc a di phía sau đã ngồi dậy. Tiếng sột soạt vang lên khi nó xuống giường, đi tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa ký túc xá ra.
Tiếp đó, là tiếng bước chân của ba kẻ. Giang Ly có thể cảm giác được có thứ gì đó từ bên ngoài đi vào. Một kẻ đi đường cà nhắc, chân thấp chân cao. Còn một kẻ khác, tiếng chân nó đạp trên sàn gỗ nghe nhớp nháp ẩm ướt.
Hai thứ đó đầu tiên dừng lại trước giường ngủ của Giang Ly. Ánh mắt sáng rực kiểu đó nhìn chằm chằm Giang Ly khoảng hơn mấy chục giây. Giang Ly nhắm chặt hai mắt, không hề mở ra.
Một lát sau. Bọn chúng lại dời bước, đi đến giường ngủ bên cạnh.
Rất nhanh, trong căn phòng tối đen liền vang lên tiếng nhai nuốt. Giống như đang gặm sườn, vang lên tiếng răng rắc. Có vẻ như ăn rất ngon lành.
Giọng nói của Tiểu Ngọc a di vang lên bên tai Giang Ly: “Ai nha! Làm sao bây giờ đây, ngươi không đi cứu bọn nó, trong phòng sẽ chỉ còn lại một mình ngươi thôi đó!”
Đi kèm theo đó là tiếng cười thầm đắc ý. Tiếng cười ám ảnh the thé đó có chút giống tiếng móng tay cào bảng đen, khiến người ta khó chịu.
Giang Ly tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ, không có phản ứng gì.
Trong ký túc xá tối đen, Hắc tiểu tử là người đầu tiên cảm thấy đau đớn. Hắn hoảng hốt ngồi dậy, hét lên một tiếng kinh hoàng, đẩy thứ quỷ dị kia ra, vội vàng co rúm người lại vào góc tường.
“Ngươi đừng qua đây, đừng ăn ta... Cút đi!!” Hắc tiểu tử ôm lấy gối đầu, ném về phía bóng đen kia.
Động tĩnh bên đó cũng đánh thức Tiểu Bàn Nữu đang bị gặm nhấm. Tiểu Bàn Nữu sợ đến phát khóc ngay lập tức, núp trong góc tường gào thét.
“A!! Có quỷ, có quỷ! Hu hu hu, chị Ly Ly mau tỉnh lại, ta sợ lắm...” Tiểu Bàn Nữu vỗ vỗ chăn của Giang Ly, nhưng Giang Ly vẫn thờ ơ.
Bên tai lại vang lên lời nhắc nhở trầm thấp của Tiểu Ngọc a di: “Ngươi mà không đứng dậy giúp bọn nó, bọn nó đều sẽ chết hết đó...”
Trong phòng đủ các loại âm thanh hỗn loạn. Giang Ly bị làm phiền đến mức hoàn toàn không ngủ được. Nàng không hề thức dậy, cũng không mở mắt.
Hai đứa trẻ la hét trong ký túc xá, giãy dụa một hồi, cuối cùng im bặt, bị ăn sạch sẽ.
Mùi máu tươi nồng nặc đến mức Giang Ly cảm thấy mình sắp không thở nổi. Cảm giác khó chịu này kéo dài mãi cho đến sau nửa đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận