Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 144
Hải sản. Bất kể là xác cua, vỏ tôm hay xương cá, đều không nhìn thấy.
“Phục vụ viên! Xong chưa?! Phiền phức nhanh một chút, tạ ơn!” Vị khách phòng 404 tiếp tục lễ phép thúc giục.
Động tác đẩy xe của Giang Ly dần dần chậm lại.
Một suy đoán nảy sinh trong đầu Giang Ly.
“Tiên sinh, ngài có kiêng ăn gì không?” Giang Ly hô lớn về phía phòng 404.
Một giây sau.
Giọng nói của người đàn ông truyền đến, “Không thích đồ hải sản, tạ ơn!”
Trong lòng Giang Ly giật thót.
Quả nhiên.
Xe hải sản đã chuẩn bị xong này chính là một cái bẫy!
Giang Ly buông xe đẩy trong tay xuống, lập tức chạy vào 「 khu tự phục vụ lấy đồ ăn 」.
Đầu bếp sẽ không nói dối.
Lời hắn nói quả thực không sai.
Khách phòng 404 không bị dị ứng với hải sản.
Nhưng mà, 「 không bị dị ứng 」 và 「 có thích hay không 」, về cơ bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Chỉ cần Giang Ly đem xe cua biển lớn này đưa qua, thì chuyện Giang Ly muốn nhận được “lời khen”, liền tan thành mây khói!
Nói không chừng còn sẽ chọc giận khách, dẫn đến vi phạm “Quy tắc nhân viên phục vụ”.
Gã đầu bếp này, tâm địa thật sự vô cùng độc ác.
Giang Ly cũng không quản được nhiều như vậy nữa.
Những món ăn trong tầm tay, chỉ cần không phải hải sản, đều được đặt hết lên xe đẩy thức ăn lúc trước.
Chỉ lát sau, xe đẩy thức ăn đã đầy ắp.
Giang Ly vội vội vàng vàng đẩy xe thức ăn ra ngoài.
Nàng bước nhanh đưa đến cửa phòng 404.
Cửa phòng 404 vẫn luôn mở.
Người đàn ông ngồi ở chỗ cửa trước, đói đến mức gặm ngón tay, trông mong chờ đợi.
“Tiên sinh, bữa ăn của ngài đây.” Giang Ly đặt xe đẩy ở cửa ra vào.
Người đàn ông phòng 404 duỗi ngón tay mập mạp ra, vơ lấy đồ ăn trên xe đẩy, nhét thẳng vào miệng.
Dường như hoàn toàn không nhai mà nuốt thẳng xuống.
Người đàn ông ăn từng miếng lớn xong, lại bắt đầu gặm ngón tay.
“Thêm một xe nữa, tạ ơn.”
Giang Ly gật đầu đáp ứng, “Vâng thưa tiên sinh, ngài chờ một lát.”
Giang Ly lại đẩy chiếc xe đẩy trống không, chạy về phía 「 khu tự phục vụ lấy đồ ăn 」.
Chỉ là lúc nàng quay về, cảm nhận được ánh mắt oán hận của gã đầu bếp.
“Sao hả, lời của ta không đáng tin, ngươi còn muốn tự mình hỏi lại gã mập kia một lần nữa à?” Gã đầu bếp nói tới nói lui, luôn có cảm giác gì đó âm dương quái khí.
Giang Ly đang chọn đồ ăn, căn bản không rảnh để ý đến hắn.
Vừa rồi gã đầu bếp này hãm hại Giang Ly, Giang Ly còn chưa tìm hắn tính sổ.
Kết quả ngược lại hắn thì hay rồi, còn muốn cắn ngược lại Giang Ly một cái.
Giang Ly liếc gã đầu bếp một cái.
Nàng phát hiện gã đầu bếp đã ngừng thái thịt, bắt đầu giơ dao lên, trừng mắt nhìn Giang Ly.
“Phục vụ viên, ta sắp chết đói rồi! Phiền phức nhanh một chút, tạ ơn!” Người đàn ông lại bắt đầu thúc giục.
Giang Ly đành phải thu lại tầm mắt, nhanh chóng chọn xong đồ ăn, lại đưa qua thêm một xe nữa.
Lần này, vị khách phòng 404 lại ăn xong rất nhanh.
“Thêm một xe nữa, tạ ơn!”
Giang Ly tiếp tục chạy chuyến thứ ba, chuyến thứ tư, chuyến thứ năm......
Đến cuối cùng.
Đồ ăn ở khu tự phục vụ, ngoại trừ hải sản, đã bị dọn sạch hết.
Giang Ly vét sạch các đĩa trống, chọn được non nửa xe đồ ăn mang ra.
Đồ ăn ở khu tự phục vụ đã không còn một chút nào.
Giang Ly đẩy xe thức ăn qua.
Nhưng người đàn ông phòng 404, nhìn thấy đồ ăn quá ít, mặt ngay lập tức sa sầm lại.
“Lần này chỉ có từng này thôi sao?” Giọng điệu người đàn ông đầy oán trách.
Giang Ly cố nén, gật đầu, “Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
Giang Ly cũng không còn cách nào khác.
Gã ở bếp sau kia, dường như cũng vì vừa rồi Giang Ly hỏi lớn khách một câu như vậy, làm lộ âm mưu của gã đầu bếp, nên hắn liền không vui.
Hiện tại gã đầu bếp kia đang nằm thẳng cẳng trên ghế bập bênh trong bếp nhỏ.
Miệng hắn còn không ngừng nguyền rủa Giang Ly.
“Chậc chậc chậc, đã không tin ta như vậy, thì ta cũng không muốn nấu cơm nữa.”
“Lỡ như ăn phải đồ hỏng bị tiêu chảy, người nào đó lại tưởng là do ta làm, nói không chừng quay tay liền báo cáo ta.”
“Ta không nấu cơm nữa đấy, chờ hắn ăn sạch hết đồ ăn, ta xem ngươi làm thế nào!”
Giang Ly cũng không ngờ mình lại chọc phải gã đầu bếp lòng dạ hẹp hòi kia.
Giang Ly đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Mà người đàn ông phòng 404 trước mắt này đã liếm sạch sẽ cả cái đĩa cuối cùng.
“Vẫn muốn ăn, đói quá.” Người đàn ông phòng 404 thèm thuồng nhìn Giang Ly.
“Ta muốn gặm xương cốt.” Người đàn ông vươn tay ra, ngón tay béo mập của hắn chỉ thẳng về phía Giang Ly.
Quy tắc tầng 4, điều thứ nhất:
【 Khách phòng 404 thích ăn đồ vật, khi hắn yêu cầu đồ ăn, không được từ chối hắn. 】
Giang Ly chấn động trong lòng.
Đồ ăn lại chính là...... chính nàng?
Giang Ly nhớ lại lúc nàng mới bước vào tầng lầu này, đã nhìn thấy hài cốt động vật.
Giang Ly chợt hiểu ra.
Xương cốt lớn như vậy, rõ ràng chính là xương người!
Vị khách trọ phòng 404 này là một kẻ điên.
Hắn không đủ đồ ăn, liền sẽ đói đến mức gặm người.
Giang Ly nắm chặt lòng bàn tay.
Đáp ứng hắn, vậy mình sẽ bị gặm ăn, sẽ chết.
Từ chối hắn, vi phạm quy tắc, cũng sẽ chết.
“Được không hả phục vụ viên? Cho ta gặm xương cốt.” Người đàn ông phòng 404 cười ngây ngô.
Nước miếng của hắn chảy xuống đất, kéo thành sợi dài.
Hồng Anh ghé vào tai Giang Ly nói:
“Mummy, ta thấy trong đống rác ngoài hành lang hình như vừa có xương cốt bị vứt bỏ. Chúng ta đi tìm về đút cho hắn ăn đi.”
Giang Ly im lặng một giây, nhìn về phía người đàn ông phòng 404.
“Tiên sinh, ngài chờ một lát. Ta đi chuẩn bị xương cốt cho ngài đây.”
Người đàn ông muốn gặm xương cốt, Giang Ly trả lời như vậy cũng không phải là từ chối hắn.
Giang Ly mỉm cười nói xong, không đợi người đàn ông trả lời, liền đẩy xe xoay người rời đi.
Người đàn ông phòng 404 trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn lễ phép thúc giục.
“Phục vụ viên! Xong chưa?! Phiền phức nhanh một chút, tạ ơn!” Vị khách phòng 404 tiếp tục lễ phép thúc giục.
Động tác đẩy xe của Giang Ly dần dần chậm lại.
Một suy đoán nảy sinh trong đầu Giang Ly.
“Tiên sinh, ngài có kiêng ăn gì không?” Giang Ly hô lớn về phía phòng 404.
Một giây sau.
Giọng nói của người đàn ông truyền đến, “Không thích đồ hải sản, tạ ơn!”
Trong lòng Giang Ly giật thót.
Quả nhiên.
Xe hải sản đã chuẩn bị xong này chính là một cái bẫy!
Giang Ly buông xe đẩy trong tay xuống, lập tức chạy vào 「 khu tự phục vụ lấy đồ ăn 」.
Đầu bếp sẽ không nói dối.
Lời hắn nói quả thực không sai.
Khách phòng 404 không bị dị ứng với hải sản.
Nhưng mà, 「 không bị dị ứng 」 và 「 có thích hay không 」, về cơ bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Chỉ cần Giang Ly đem xe cua biển lớn này đưa qua, thì chuyện Giang Ly muốn nhận được “lời khen”, liền tan thành mây khói!
Nói không chừng còn sẽ chọc giận khách, dẫn đến vi phạm “Quy tắc nhân viên phục vụ”.
Gã đầu bếp này, tâm địa thật sự vô cùng độc ác.
Giang Ly cũng không quản được nhiều như vậy nữa.
Những món ăn trong tầm tay, chỉ cần không phải hải sản, đều được đặt hết lên xe đẩy thức ăn lúc trước.
Chỉ lát sau, xe đẩy thức ăn đã đầy ắp.
Giang Ly vội vội vàng vàng đẩy xe thức ăn ra ngoài.
Nàng bước nhanh đưa đến cửa phòng 404.
Cửa phòng 404 vẫn luôn mở.
Người đàn ông ngồi ở chỗ cửa trước, đói đến mức gặm ngón tay, trông mong chờ đợi.
“Tiên sinh, bữa ăn của ngài đây.” Giang Ly đặt xe đẩy ở cửa ra vào.
Người đàn ông phòng 404 duỗi ngón tay mập mạp ra, vơ lấy đồ ăn trên xe đẩy, nhét thẳng vào miệng.
Dường như hoàn toàn không nhai mà nuốt thẳng xuống.
Người đàn ông ăn từng miếng lớn xong, lại bắt đầu gặm ngón tay.
“Thêm một xe nữa, tạ ơn.”
Giang Ly gật đầu đáp ứng, “Vâng thưa tiên sinh, ngài chờ một lát.”
Giang Ly lại đẩy chiếc xe đẩy trống không, chạy về phía 「 khu tự phục vụ lấy đồ ăn 」.
Chỉ là lúc nàng quay về, cảm nhận được ánh mắt oán hận của gã đầu bếp.
“Sao hả, lời của ta không đáng tin, ngươi còn muốn tự mình hỏi lại gã mập kia một lần nữa à?” Gã đầu bếp nói tới nói lui, luôn có cảm giác gì đó âm dương quái khí.
Giang Ly đang chọn đồ ăn, căn bản không rảnh để ý đến hắn.
Vừa rồi gã đầu bếp này hãm hại Giang Ly, Giang Ly còn chưa tìm hắn tính sổ.
Kết quả ngược lại hắn thì hay rồi, còn muốn cắn ngược lại Giang Ly một cái.
Giang Ly liếc gã đầu bếp một cái.
Nàng phát hiện gã đầu bếp đã ngừng thái thịt, bắt đầu giơ dao lên, trừng mắt nhìn Giang Ly.
“Phục vụ viên, ta sắp chết đói rồi! Phiền phức nhanh một chút, tạ ơn!” Người đàn ông lại bắt đầu thúc giục.
Giang Ly đành phải thu lại tầm mắt, nhanh chóng chọn xong đồ ăn, lại đưa qua thêm một xe nữa.
Lần này, vị khách phòng 404 lại ăn xong rất nhanh.
“Thêm một xe nữa, tạ ơn!”
Giang Ly tiếp tục chạy chuyến thứ ba, chuyến thứ tư, chuyến thứ năm......
Đến cuối cùng.
Đồ ăn ở khu tự phục vụ, ngoại trừ hải sản, đã bị dọn sạch hết.
Giang Ly vét sạch các đĩa trống, chọn được non nửa xe đồ ăn mang ra.
Đồ ăn ở khu tự phục vụ đã không còn một chút nào.
Giang Ly đẩy xe thức ăn qua.
Nhưng người đàn ông phòng 404, nhìn thấy đồ ăn quá ít, mặt ngay lập tức sa sầm lại.
“Lần này chỉ có từng này thôi sao?” Giọng điệu người đàn ông đầy oán trách.
Giang Ly cố nén, gật đầu, “Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
Giang Ly cũng không còn cách nào khác.
Gã ở bếp sau kia, dường như cũng vì vừa rồi Giang Ly hỏi lớn khách một câu như vậy, làm lộ âm mưu của gã đầu bếp, nên hắn liền không vui.
Hiện tại gã đầu bếp kia đang nằm thẳng cẳng trên ghế bập bênh trong bếp nhỏ.
Miệng hắn còn không ngừng nguyền rủa Giang Ly.
“Chậc chậc chậc, đã không tin ta như vậy, thì ta cũng không muốn nấu cơm nữa.”
“Lỡ như ăn phải đồ hỏng bị tiêu chảy, người nào đó lại tưởng là do ta làm, nói không chừng quay tay liền báo cáo ta.”
“Ta không nấu cơm nữa đấy, chờ hắn ăn sạch hết đồ ăn, ta xem ngươi làm thế nào!”
Giang Ly cũng không ngờ mình lại chọc phải gã đầu bếp lòng dạ hẹp hòi kia.
Giang Ly đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Mà người đàn ông phòng 404 trước mắt này đã liếm sạch sẽ cả cái đĩa cuối cùng.
“Vẫn muốn ăn, đói quá.” Người đàn ông phòng 404 thèm thuồng nhìn Giang Ly.
“Ta muốn gặm xương cốt.” Người đàn ông vươn tay ra, ngón tay béo mập của hắn chỉ thẳng về phía Giang Ly.
Quy tắc tầng 4, điều thứ nhất:
【 Khách phòng 404 thích ăn đồ vật, khi hắn yêu cầu đồ ăn, không được từ chối hắn. 】
Giang Ly chấn động trong lòng.
Đồ ăn lại chính là...... chính nàng?
Giang Ly nhớ lại lúc nàng mới bước vào tầng lầu này, đã nhìn thấy hài cốt động vật.
Giang Ly chợt hiểu ra.
Xương cốt lớn như vậy, rõ ràng chính là xương người!
Vị khách trọ phòng 404 này là một kẻ điên.
Hắn không đủ đồ ăn, liền sẽ đói đến mức gặm người.
Giang Ly nắm chặt lòng bàn tay.
Đáp ứng hắn, vậy mình sẽ bị gặm ăn, sẽ chết.
Từ chối hắn, vi phạm quy tắc, cũng sẽ chết.
“Được không hả phục vụ viên? Cho ta gặm xương cốt.” Người đàn ông phòng 404 cười ngây ngô.
Nước miếng của hắn chảy xuống đất, kéo thành sợi dài.
Hồng Anh ghé vào tai Giang Ly nói:
“Mummy, ta thấy trong đống rác ngoài hành lang hình như vừa có xương cốt bị vứt bỏ. Chúng ta đi tìm về đút cho hắn ăn đi.”
Giang Ly im lặng một giây, nhìn về phía người đàn ông phòng 404.
“Tiên sinh, ngài chờ một lát. Ta đi chuẩn bị xương cốt cho ngài đây.”
Người đàn ông muốn gặm xương cốt, Giang Ly trả lời như vậy cũng không phải là từ chối hắn.
Giang Ly mỉm cười nói xong, không đợi người đàn ông trả lời, liền đẩy xe xoay người rời đi.
Người đàn ông phòng 404 trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn lễ phép thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận