Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 192
Nơi đó về cơ bản chính là một cái thùng rỗng, trông hoang phế ít nhất cũng hai mươi năm. Loại địa phương đó, làm sao lại có thể có người ở?
Không đợi Giang Ly mở miệng gọi Sử Lão Bản lại, lùm cây liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
“Điều tra thông lệ.” Hai người mặc áo khoác ngắn màu đen, rảo bước tiến vào lùm cây, đi đến trước mặt Giang Ly.
Hai người này là một nam một nữ, trên miệng đều đeo khẩu trang mỏ nhọn có in hình đầu lâu.
“Có thấy qua người này không?” Người đàn ông lấy ra một tấm hình, đưa ra trước mắt Giang Ly.
Người phụ nữ trên tấm ảnh chính là người phụ nữ có nốt ruồi lệ mà Giang Ly vừa nhìn thấy.
“Người phụ nữ này đột nhiên biến mất khỏi ‘Thời không song song’, chúng ta nghi ngờ có kẻ vì tư dục cá nhân đã tự tiện sử dụng ‘Thời không chuyển đổi khí’. Sự việc xảy ra khẩn cấp, xin hãy phiền phức phối hợp với chúng ta điều tra.”
Suy nghĩ một giây, Giang Ly đang định trả lời.
Mà lúc này, người phụ nữ mặc áo khoác ngắn màu đen lại ngay trước mặt Giang Ly, rút ra một vật giống như khẩu súng ngắn, dí vào trán Giang Ly.
“Máy phát hiện nói dối đã sẵn sàng, ngươi tốt nhất đừng nói dối.” Giọng người phụ nữ lạnh băng nhắc nhở Giang Ly.
Giang Ly nuốt nước bọt.
Vốn tưởng chỉ cần thuận miệng nói một câu “Chưa thấy qua” là có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Không ngờ tổ chức mặt quỷ lại còn có dụng cụ phát hiện nói dối.
“Không cần căng thẳng. Đây chỉ là một cuộc điều tra đơn giản.” Người đàn ông cầm giấy bút, nhìn chằm chằm Giang Ly, chờ đợi Giang Ly trả lời.
Giang Ly nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt, im lặng 2 giây rồi gật đầu.
“Đã gặp.” Giang Ly nói.
Lời vừa nói ra, người đàn ông và người phụ nữ liếc nhìn nhau, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Mà cái máy phát hiện nói dối giống khẩu súng ngắn kia cũng kêu “Tít tít tít” ba lần, hiển thị đèn xanh.
“Nhìn thấy ở đâu?” Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc truy hỏi.
Giang Ly nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, nghiêm túc trả lời:
“Tại quầy bán đồ ăn vặt ban đêm ở tầng dưới bệnh viện tâm thần, ta đã thấy ảnh chụp chung của người phụ nữ này và chủ tiệm.”
Lời nói dối thực sự không phải là hoàn toàn bịa đặt.
Mà là... thay đổi thời gian, không gian của sự việc, lợi dụng thủ pháp cắt ghép, dựng lên một “chân tướng giả”.
Việc từng gặp người phụ nữ là thật, việc từng thấy tấm ảnh ở bệnh viện tâm thần cũng là thật.
Nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại biến thành một chuyện khác.
Giang Ly vừa dứt lời, máy phát hiện nói dối vẫn kêu “Tít tít tít” ba tiếng.
Đèn chỉ thị hiện màu xanh lá, hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy Giang Ly không có nói dối.
Lời nói của Giang Ly khiến người của tổ chức mặt quỷ thất vọng trong 2 giây.
“Sau đó thì sao, về sau có gặp lại không? Ta nói là ở trong phó bản này.” Người phụ nữ tiếp tục ép hỏi.
Máy phát hiện nói dối lạnh băng vẫn dí vào trán Giang Ly.
Ngón tay Giang Ly bất giác siết chặt.
Hiển nhiên, câu trả lời của Giang Ly không làm bọn họ hài lòng.
Giang Ly có Trương Lương kế, bọn họ cũng có thang bắc tường.
Người của tổ chức mặt quỷ không dễ lừa gạt như vậy.
“Sao không nói gì? Chúng ta muốn hỏi ngươi, có nhìn thấy người sống không? Không phải tấm hình.” Người đàn ông thấy Giang Ly không mở miệng, cũng hùa theo đồng nghiệp, truy vấn.
Bốn con mắt đồng thời nhìn sát vào Giang Ly, bọn họ đều đang mong chờ một câu trả lời.
Giang Ly suy nghĩ một chút, siết chặt nắm tay, lắc đầu.
“Chưa từng gặp.”
Điều kỳ lạ là, đèn của máy phát hiện nói dối lại hiện màu xanh lá.
Thấy Giang Ly không nói dối, đôi nam nữ kia đành phải thở dài, ghi chép lại chi tiết rồi rời khỏi nơi này.
Đợi người của tổ chức mặt quỷ đi xa, Hồng Anh trên vai mới mở miệng hỏi.
“Mummy, có chuyện gì vậy? Có phải máy phát hiện nói dối của bọn họ bị hỏng không?”
Giang Ly từ lùm cây đi ra, liếc nhìn về phía cửa hàng giá rẻ.
“Không có đâu, bảo bối, máy phát hiện nói dối của bọn họ không hỏng.”
【 Cửa hàng giá rẻ không người bán - Quy tắc vào cửa hàng 】 điều thứ hai:
【 Có lẽ ngươi sẽ gặp một vài người đã chết trong tiệm, đừng hoảng sợ, bọn họ cũng giống như ngươi, chỉ là khách hàng mà thôi. 】
Địa điểm Giang Ly gặp người phụ nữ có nốt ruồi lệ rất đặc thù, đó là ở trong cửa hàng giá rẻ không người bán.
Quy tắc của cửa hàng giá rẻ quy định, người gặp trong tiệm có thể là người sống, cũng có thể là người chết.
“Trong cửa hàng giá rẻ có đủ loại người, bảo bối à, ngươi có thể chứng minh dì ban nãy là người sống không?” Giang Ly cười hỏi Hồng Anh.
Hồng Anh lắc đầu, “Sống hay chết, ai mà biết được.”
Giang Ly cong môi cười.
Đây chính là lỗ hổng của quy tắc.
Đừng nói là máy phát hiện nói dối, ngay cả chính Giang Ly cũng không thể phán đoán người kia sống hay chết.
Dù sao cũng không ai có thể cung cấp 「 bằng chứng xác thực 」.
Cho nên khi Giang Ly đối mặt với câu hỏi của tổ chức mặt quỷ: “Có nhìn thấy người phụ nữ có nốt ruồi lệ còn sống không?”, lúc Giang Ly trả lời “Chưa từng gặp”, máy phát hiện nói dối cũng sẽ không báo là nói dối.
Không ai có thể chứng minh người Giang Ly nhìn thấy là người sống.
Đương nhiên, cũng không ai có thể chứng minh người Giang Ly nhìn thấy là người chết.
Đây là lĩnh vực mà 「 máy phát hiện nói dối 」 không cách nào phán đoán được.
Cho nên, lợi dụng quy tắc này của 「 cửa hàng giá rẻ không người bán 」, liền có thể thuận thế biến nguy thành an.
“Đúng rồi mummy, ban nãy không phải ngươi cũng nhìn thấy dì kia ở trong bụi cỏ sao? Dì ấy nằm ngay sau lưng Sử thúc thúc mà.” Hồng Anh gãi đầu, không nhịn được hỏi.
Giang Ly cười, “Nói đúng lắm, dì ấy nằm ở đó, cũng không biết là ngủ thiếp đi hay đã ngỏm củ tỏi rồi.”
Hồng Anh giật mình, “... Có lý!”
Giang Ly mang theo đèn đạp sương, đi về hướng Thanh Tuyền tửu điếm.
Đi được khoảng 100 mét.
Lúc đi ngang qua trạm xe buýt công cộng, Giang Ly nhìn thấy đôi nam nữ kia đang thẩm vấn mấy hành khách đang chờ xe.
Giang Ly thu tầm mắt lại, tăng tốc bước chân, trở về hướng Thanh Tuyền tửu điếm.
Còn chưa đi vào cổng sắt lớn của tửu điếm, Giang Ly liền phát hiện kiến trúc bên trong cổng sắt dường như đã thay đổi, biến thành một tòa nhà dạy học.
Biển hiệu Thanh Tuyền tửu điếm đã biến mất.
Mà bên trong cổng sắt lớn có rất nhiều học sinh mặc đồng phục.
Không đợi Giang Ly mở miệng gọi Sử Lão Bản lại, lùm cây liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
“Điều tra thông lệ.” Hai người mặc áo khoác ngắn màu đen, rảo bước tiến vào lùm cây, đi đến trước mặt Giang Ly.
Hai người này là một nam một nữ, trên miệng đều đeo khẩu trang mỏ nhọn có in hình đầu lâu.
“Có thấy qua người này không?” Người đàn ông lấy ra một tấm hình, đưa ra trước mắt Giang Ly.
Người phụ nữ trên tấm ảnh chính là người phụ nữ có nốt ruồi lệ mà Giang Ly vừa nhìn thấy.
“Người phụ nữ này đột nhiên biến mất khỏi ‘Thời không song song’, chúng ta nghi ngờ có kẻ vì tư dục cá nhân đã tự tiện sử dụng ‘Thời không chuyển đổi khí’. Sự việc xảy ra khẩn cấp, xin hãy phiền phức phối hợp với chúng ta điều tra.”
Suy nghĩ một giây, Giang Ly đang định trả lời.
Mà lúc này, người phụ nữ mặc áo khoác ngắn màu đen lại ngay trước mặt Giang Ly, rút ra một vật giống như khẩu súng ngắn, dí vào trán Giang Ly.
“Máy phát hiện nói dối đã sẵn sàng, ngươi tốt nhất đừng nói dối.” Giọng người phụ nữ lạnh băng nhắc nhở Giang Ly.
Giang Ly nuốt nước bọt.
Vốn tưởng chỉ cần thuận miệng nói một câu “Chưa thấy qua” là có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Không ngờ tổ chức mặt quỷ lại còn có dụng cụ phát hiện nói dối.
“Không cần căng thẳng. Đây chỉ là một cuộc điều tra đơn giản.” Người đàn ông cầm giấy bút, nhìn chằm chằm Giang Ly, chờ đợi Giang Ly trả lời.
Giang Ly nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt, im lặng 2 giây rồi gật đầu.
“Đã gặp.” Giang Ly nói.
Lời vừa nói ra, người đàn ông và người phụ nữ liếc nhìn nhau, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Mà cái máy phát hiện nói dối giống khẩu súng ngắn kia cũng kêu “Tít tít tít” ba lần, hiển thị đèn xanh.
“Nhìn thấy ở đâu?” Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc truy hỏi.
Giang Ly nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, nghiêm túc trả lời:
“Tại quầy bán đồ ăn vặt ban đêm ở tầng dưới bệnh viện tâm thần, ta đã thấy ảnh chụp chung của người phụ nữ này và chủ tiệm.”
Lời nói dối thực sự không phải là hoàn toàn bịa đặt.
Mà là... thay đổi thời gian, không gian của sự việc, lợi dụng thủ pháp cắt ghép, dựng lên một “chân tướng giả”.
Việc từng gặp người phụ nữ là thật, việc từng thấy tấm ảnh ở bệnh viện tâm thần cũng là thật.
Nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại biến thành một chuyện khác.
Giang Ly vừa dứt lời, máy phát hiện nói dối vẫn kêu “Tít tít tít” ba tiếng.
Đèn chỉ thị hiện màu xanh lá, hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy Giang Ly không có nói dối.
Lời nói của Giang Ly khiến người của tổ chức mặt quỷ thất vọng trong 2 giây.
“Sau đó thì sao, về sau có gặp lại không? Ta nói là ở trong phó bản này.” Người phụ nữ tiếp tục ép hỏi.
Máy phát hiện nói dối lạnh băng vẫn dí vào trán Giang Ly.
Ngón tay Giang Ly bất giác siết chặt.
Hiển nhiên, câu trả lời của Giang Ly không làm bọn họ hài lòng.
Giang Ly có Trương Lương kế, bọn họ cũng có thang bắc tường.
Người của tổ chức mặt quỷ không dễ lừa gạt như vậy.
“Sao không nói gì? Chúng ta muốn hỏi ngươi, có nhìn thấy người sống không? Không phải tấm hình.” Người đàn ông thấy Giang Ly không mở miệng, cũng hùa theo đồng nghiệp, truy vấn.
Bốn con mắt đồng thời nhìn sát vào Giang Ly, bọn họ đều đang mong chờ một câu trả lời.
Giang Ly suy nghĩ một chút, siết chặt nắm tay, lắc đầu.
“Chưa từng gặp.”
Điều kỳ lạ là, đèn của máy phát hiện nói dối lại hiện màu xanh lá.
Thấy Giang Ly không nói dối, đôi nam nữ kia đành phải thở dài, ghi chép lại chi tiết rồi rời khỏi nơi này.
Đợi người của tổ chức mặt quỷ đi xa, Hồng Anh trên vai mới mở miệng hỏi.
“Mummy, có chuyện gì vậy? Có phải máy phát hiện nói dối của bọn họ bị hỏng không?”
Giang Ly từ lùm cây đi ra, liếc nhìn về phía cửa hàng giá rẻ.
“Không có đâu, bảo bối, máy phát hiện nói dối của bọn họ không hỏng.”
【 Cửa hàng giá rẻ không người bán - Quy tắc vào cửa hàng 】 điều thứ hai:
【 Có lẽ ngươi sẽ gặp một vài người đã chết trong tiệm, đừng hoảng sợ, bọn họ cũng giống như ngươi, chỉ là khách hàng mà thôi. 】
Địa điểm Giang Ly gặp người phụ nữ có nốt ruồi lệ rất đặc thù, đó là ở trong cửa hàng giá rẻ không người bán.
Quy tắc của cửa hàng giá rẻ quy định, người gặp trong tiệm có thể là người sống, cũng có thể là người chết.
“Trong cửa hàng giá rẻ có đủ loại người, bảo bối à, ngươi có thể chứng minh dì ban nãy là người sống không?” Giang Ly cười hỏi Hồng Anh.
Hồng Anh lắc đầu, “Sống hay chết, ai mà biết được.”
Giang Ly cong môi cười.
Đây chính là lỗ hổng của quy tắc.
Đừng nói là máy phát hiện nói dối, ngay cả chính Giang Ly cũng không thể phán đoán người kia sống hay chết.
Dù sao cũng không ai có thể cung cấp 「 bằng chứng xác thực 」.
Cho nên khi Giang Ly đối mặt với câu hỏi của tổ chức mặt quỷ: “Có nhìn thấy người phụ nữ có nốt ruồi lệ còn sống không?”, lúc Giang Ly trả lời “Chưa từng gặp”, máy phát hiện nói dối cũng sẽ không báo là nói dối.
Không ai có thể chứng minh người Giang Ly nhìn thấy là người sống.
Đương nhiên, cũng không ai có thể chứng minh người Giang Ly nhìn thấy là người chết.
Đây là lĩnh vực mà 「 máy phát hiện nói dối 」 không cách nào phán đoán được.
Cho nên, lợi dụng quy tắc này của 「 cửa hàng giá rẻ không người bán 」, liền có thể thuận thế biến nguy thành an.
“Đúng rồi mummy, ban nãy không phải ngươi cũng nhìn thấy dì kia ở trong bụi cỏ sao? Dì ấy nằm ngay sau lưng Sử thúc thúc mà.” Hồng Anh gãi đầu, không nhịn được hỏi.
Giang Ly cười, “Nói đúng lắm, dì ấy nằm ở đó, cũng không biết là ngủ thiếp đi hay đã ngỏm củ tỏi rồi.”
Hồng Anh giật mình, “... Có lý!”
Giang Ly mang theo đèn đạp sương, đi về hướng Thanh Tuyền tửu điếm.
Đi được khoảng 100 mét.
Lúc đi ngang qua trạm xe buýt công cộng, Giang Ly nhìn thấy đôi nam nữ kia đang thẩm vấn mấy hành khách đang chờ xe.
Giang Ly thu tầm mắt lại, tăng tốc bước chân, trở về hướng Thanh Tuyền tửu điếm.
Còn chưa đi vào cổng sắt lớn của tửu điếm, Giang Ly liền phát hiện kiến trúc bên trong cổng sắt dường như đã thay đổi, biến thành một tòa nhà dạy học.
Biển hiệu Thanh Tuyền tửu điếm đã biến mất.
Mà bên trong cổng sắt lớn có rất nhiều học sinh mặc đồng phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận