Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 117
Đầu người nhắm chặt mắt, tản ra mùi thơm nồng đậm. Cùng lúc đó, một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến.
Trên nền đất trống trong linh đường, không biết từ lúc nào, lại xuất hiện thêm một chiếc giường đơn. Trên giường phủ ga giường màu vàng đất, gối đầu màu vàng đất, còn có tấm chăn mền màu đen thật dày.
Giờ phút này, giường chiếu đối với Giang Ly mà nói, có sức hấp dẫn cực lớn.
Người giả màu trắng cầm đầu người lên, đưa cho Giang Ly, “Nhanh ăn đi, ăn xong sẽ không đói nữa.” Người giả màu đen nắm lấy Giang Ly, dẫn nàng đến bên giường đơn, “Mệt thì đi ngủ đi, ngủ đi, yên tâm ngủ một giấc.”
Giang Ly lắc đầu.
Lúc này, hai người giả một đen một trắng đang giữ lấy nàng, trông thoáng qua cứ như là Hắc Bạch Vô Thường.
Quy tắc thứ tư của linh đường:
【Đồ ăn và giường trong phòng được chuẩn bị đặc biệt cho ngươi. Nếu như ở trong phòng cảm thấy đói khát hoặc mệt mỏi, xin mời cứ tự nhiên sử dụng.】
Giả! Đây là một quy tắc giả.
Giang Ly đẩy hai kẻ này ra, lấy một chén nước mật ong từ không gian ra, nhanh chóng uống hết.
Cảm giác mất kiểm soát đó nhanh chóng biến mất.
Đầu người dùng để tế tự đã khôi phục thành đầu heo.
Mà chiếc giường đơn kia, cũng biến trở lại thành hình dạng quan tài màu đen.
Nguồn ô nhiễm. Trong căn phòng này, tuyệt đối có nguồn ô nhiễm!
Ánh mắt Giang Ly quét về phía cỗ quan tài kia.
Nguồn ô nhiễm trong phòng, khả năng cao là giấu ở trong quan tài.
Đang nghĩ như vậy, hai người giả một đen một trắng trong phòng đột nhiên cầm hai cái chụp đèn màu đỏ, chụp lên trên hai cây nến đỏ.
Ánh sáng trong phòng thoáng chốc trở nên đỏ rực một mảng.
Mà ngay lúc này, trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc ——” Từng tiếng một.
Giang Ly ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đỏ.
Không đúng. Âm thanh không phát ra từ bên đó!
Mà là......
Giang Ly nhìn về phía cỗ quan tài trong phòng.
Trong quan tài, dường như có thứ gì đó vẫn đang đập vào tấm ván gỗ.
Ban đầu động tĩnh vẫn còn tương đối nhỏ.
Càng về sau, tiếng gõ bên trong đó trở nên ngày càng dồn dập, gấp gáp.
Thậm chí có thể nói là đang đập phá quan tài.
Mỗi một tiếng đập, đều có cảm giác muốn lật tung vách quan tài.
Trên bàn tế tự, người tí hon mặc quần áo màu xanh lục đang chậm rãi biến thành màu đỏ.
Trong phòng bắt đầu phát ra tiếng sột soạt.
Loại âm thanh này giống hệt như âm thanh Giang Ly nghe được trong mười giây chờ đợi ngoài cửa trước khi vào nhà.
Những thứ đó...... muốn ra ngoài!
Giang Ly nhanh chân lao tới cạnh cửa, kéo cửa đỏ ra, chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa đỏ, Lưu Nãi Nãi mặc áo bông hoa, và tiểu nam hài mặc áo mưa, đều đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm Giang Ly.
Lúc này, đồng hồ treo tường ở đại sảnh nhà gỗ gõ năm tiếng.
“ Keng —— keng —— keng ——” Bây giờ đúng là 5 giờ chiều.
Không vi phạm quy tắc “Sau sáu giờ chiều, không thể ra ngoài một mình”.
Cho nên Lưu Nãi Nãi và tiểu nam hài đều không thể làm hại nàng!
Giang Ly trực tiếp đẩy hai người đó ra và rời đi.
Lần này, Giang Ly tổng kết được ba việc.
Thứ nhất, trong linh đường có nguồn ô nhiễm.
Thứ hai, chân tướng sự kiện quỷ dị ở cô nhi viện có thể liên quan đến chiếc tủ bị khóa kia.
Thứ ba, quy tắc thứ năm của linh đường:
【Nếu như ngươi là người sống, cần phải rời khỏi phòng trước 18:00 chiều. Nếu như ngươi là người chết, xin cứ tùy ý.】 Trong quy tắc sai lầm này, thời gian chính xác nên được sửa thành 17:00 chiều.
Bởi vì đúng lúc Giang Ly đi ra, tiếng chuông ở đại sảnh đã gõ năm lần!
Hiện tại linh đường đã bị quỷ dị chiếm giữ, đành phải đợi lần sau vào xem lại.
Giang Ly đi ra từ linh đường.
Ngẩng mắt nhìn, mới phát hiện Hắc tiểu tử đã sớm đợi nàng trên hành lang.
Hắc tiểu tử dọn dẹp ký túc xá của bọn họ, lại lau sàn hành lang lầu ba một lần nữa, vừa đúng lúc Giang Ly đi ra.
“Ly Ly, sao ngươi không mang thùng nước theo?” Hắc tiểu tử hỏi nàng.
Giang Ly viết lên một tờ giấy: Quên rồi.
Hắc tiểu tử “À” một tiếng.
Hai người đi tìm Tiểu Ngọc a di để giao nộp.
Kết quả Tiểu Ngọc a di vẫn đang ngả người trên ghế sa lon ngủ ngáy o o.
Giang Ly cũng không đánh thức nàng, mà cùng Hắc tiểu tử trực tiếp đặt thùng nước xuống, đi thẳng đến nhà ăn.
Bây giờ là giờ cơm tối.
Giang Ly đứng ở cửa phòng ăn một lát.
Không bao lâu, các cô nuôi dạy trẻ cùng tiểu bằng hữu chen chúc kéo đến.
Lúc này, một cô nuôi dạy trẻ dắt tiểu bằng hữu của mình tiến vào nhà ăn.
Giang Ly cũng rất bình tĩnh dắt lấy tiểu bằng hữu kia, trà trộn đi vào.
Ăn xong bữa tối, Giang Ly và Hắc tiểu tử trở lại nhà gỗ.
Trong đại sảnh.
Tiểu Ngọc a di đang cúi gằm đầu chịu mắng.
“Người lớn từng này rồi mà còn làm mất một cái thùng nước! Còn nữa, hành lang lầu ba, chính ngươi đi mà xem, trên mặt đất toàn là nước! Trẻ con trượt chân thì ngươi chịu trách nhiệm à?!” Phó viện trưởng chỉ vào trán Tiểu Ngọc a di, mắng khá to tiếng.
Lúc đi ngang qua đại sảnh.
Giang Ly và Hắc tiểu tử nhìn nhau, vội vàng chuồn đi.
Tiểu Ngọc a di tức tối cúi đầu nghe mắng.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nàng liếc thấy hai người Giang Ly.
“Này! Hai người các ngươi đừng đi!” Tiểu Ngọc a di gọi họ lại.
Nàng quay đầu mách tội với phó viện trưởng:
“Phó viện trưởng, tôi muốn báo cáo, là bọn họ làm mất thùng nước! Còn lầu ba nữa, cũng là bọn họ lau.”
Giang Ly nghe những lời này, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Vị tỷ tỷ này, nàng thế mà...... tự vạch trần mình?
【Cô nuôi dạy trẻ sẽ luôn đặt trẻ con lên vị trí hàng đầu, trừ phi nàng đã chết.】 Logic nội tại của quy tắc này là mỗi một cô nuôi dạy trẻ đều phải tuân thủ quy tắc nhân viên "Đặt trẻ con lên vị trí hàng đầu".
Trong thế giới quái đàm này, bất kể là nhân vật nào, đều phải tuân thủ quy tắc nhân vật của chính mình.
Trên nền đất trống trong linh đường, không biết từ lúc nào, lại xuất hiện thêm một chiếc giường đơn. Trên giường phủ ga giường màu vàng đất, gối đầu màu vàng đất, còn có tấm chăn mền màu đen thật dày.
Giờ phút này, giường chiếu đối với Giang Ly mà nói, có sức hấp dẫn cực lớn.
Người giả màu trắng cầm đầu người lên, đưa cho Giang Ly, “Nhanh ăn đi, ăn xong sẽ không đói nữa.” Người giả màu đen nắm lấy Giang Ly, dẫn nàng đến bên giường đơn, “Mệt thì đi ngủ đi, ngủ đi, yên tâm ngủ một giấc.”
Giang Ly lắc đầu.
Lúc này, hai người giả một đen một trắng đang giữ lấy nàng, trông thoáng qua cứ như là Hắc Bạch Vô Thường.
Quy tắc thứ tư của linh đường:
【Đồ ăn và giường trong phòng được chuẩn bị đặc biệt cho ngươi. Nếu như ở trong phòng cảm thấy đói khát hoặc mệt mỏi, xin mời cứ tự nhiên sử dụng.】
Giả! Đây là một quy tắc giả.
Giang Ly đẩy hai kẻ này ra, lấy một chén nước mật ong từ không gian ra, nhanh chóng uống hết.
Cảm giác mất kiểm soát đó nhanh chóng biến mất.
Đầu người dùng để tế tự đã khôi phục thành đầu heo.
Mà chiếc giường đơn kia, cũng biến trở lại thành hình dạng quan tài màu đen.
Nguồn ô nhiễm. Trong căn phòng này, tuyệt đối có nguồn ô nhiễm!
Ánh mắt Giang Ly quét về phía cỗ quan tài kia.
Nguồn ô nhiễm trong phòng, khả năng cao là giấu ở trong quan tài.
Đang nghĩ như vậy, hai người giả một đen một trắng trong phòng đột nhiên cầm hai cái chụp đèn màu đỏ, chụp lên trên hai cây nến đỏ.
Ánh sáng trong phòng thoáng chốc trở nên đỏ rực một mảng.
Mà ngay lúc này, trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc ——” Từng tiếng một.
Giang Ly ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đỏ.
Không đúng. Âm thanh không phát ra từ bên đó!
Mà là......
Giang Ly nhìn về phía cỗ quan tài trong phòng.
Trong quan tài, dường như có thứ gì đó vẫn đang đập vào tấm ván gỗ.
Ban đầu động tĩnh vẫn còn tương đối nhỏ.
Càng về sau, tiếng gõ bên trong đó trở nên ngày càng dồn dập, gấp gáp.
Thậm chí có thể nói là đang đập phá quan tài.
Mỗi một tiếng đập, đều có cảm giác muốn lật tung vách quan tài.
Trên bàn tế tự, người tí hon mặc quần áo màu xanh lục đang chậm rãi biến thành màu đỏ.
Trong phòng bắt đầu phát ra tiếng sột soạt.
Loại âm thanh này giống hệt như âm thanh Giang Ly nghe được trong mười giây chờ đợi ngoài cửa trước khi vào nhà.
Những thứ đó...... muốn ra ngoài!
Giang Ly nhanh chân lao tới cạnh cửa, kéo cửa đỏ ra, chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa đỏ, Lưu Nãi Nãi mặc áo bông hoa, và tiểu nam hài mặc áo mưa, đều đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm Giang Ly.
Lúc này, đồng hồ treo tường ở đại sảnh nhà gỗ gõ năm tiếng.
“ Keng —— keng —— keng ——” Bây giờ đúng là 5 giờ chiều.
Không vi phạm quy tắc “Sau sáu giờ chiều, không thể ra ngoài một mình”.
Cho nên Lưu Nãi Nãi và tiểu nam hài đều không thể làm hại nàng!
Giang Ly trực tiếp đẩy hai người đó ra và rời đi.
Lần này, Giang Ly tổng kết được ba việc.
Thứ nhất, trong linh đường có nguồn ô nhiễm.
Thứ hai, chân tướng sự kiện quỷ dị ở cô nhi viện có thể liên quan đến chiếc tủ bị khóa kia.
Thứ ba, quy tắc thứ năm của linh đường:
【Nếu như ngươi là người sống, cần phải rời khỏi phòng trước 18:00 chiều. Nếu như ngươi là người chết, xin cứ tùy ý.】 Trong quy tắc sai lầm này, thời gian chính xác nên được sửa thành 17:00 chiều.
Bởi vì đúng lúc Giang Ly đi ra, tiếng chuông ở đại sảnh đã gõ năm lần!
Hiện tại linh đường đã bị quỷ dị chiếm giữ, đành phải đợi lần sau vào xem lại.
Giang Ly đi ra từ linh đường.
Ngẩng mắt nhìn, mới phát hiện Hắc tiểu tử đã sớm đợi nàng trên hành lang.
Hắc tiểu tử dọn dẹp ký túc xá của bọn họ, lại lau sàn hành lang lầu ba một lần nữa, vừa đúng lúc Giang Ly đi ra.
“Ly Ly, sao ngươi không mang thùng nước theo?” Hắc tiểu tử hỏi nàng.
Giang Ly viết lên một tờ giấy: Quên rồi.
Hắc tiểu tử “À” một tiếng.
Hai người đi tìm Tiểu Ngọc a di để giao nộp.
Kết quả Tiểu Ngọc a di vẫn đang ngả người trên ghế sa lon ngủ ngáy o o.
Giang Ly cũng không đánh thức nàng, mà cùng Hắc tiểu tử trực tiếp đặt thùng nước xuống, đi thẳng đến nhà ăn.
Bây giờ là giờ cơm tối.
Giang Ly đứng ở cửa phòng ăn một lát.
Không bao lâu, các cô nuôi dạy trẻ cùng tiểu bằng hữu chen chúc kéo đến.
Lúc này, một cô nuôi dạy trẻ dắt tiểu bằng hữu của mình tiến vào nhà ăn.
Giang Ly cũng rất bình tĩnh dắt lấy tiểu bằng hữu kia, trà trộn đi vào.
Ăn xong bữa tối, Giang Ly và Hắc tiểu tử trở lại nhà gỗ.
Trong đại sảnh.
Tiểu Ngọc a di đang cúi gằm đầu chịu mắng.
“Người lớn từng này rồi mà còn làm mất một cái thùng nước! Còn nữa, hành lang lầu ba, chính ngươi đi mà xem, trên mặt đất toàn là nước! Trẻ con trượt chân thì ngươi chịu trách nhiệm à?!” Phó viện trưởng chỉ vào trán Tiểu Ngọc a di, mắng khá to tiếng.
Lúc đi ngang qua đại sảnh.
Giang Ly và Hắc tiểu tử nhìn nhau, vội vàng chuồn đi.
Tiểu Ngọc a di tức tối cúi đầu nghe mắng.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nàng liếc thấy hai người Giang Ly.
“Này! Hai người các ngươi đừng đi!” Tiểu Ngọc a di gọi họ lại.
Nàng quay đầu mách tội với phó viện trưởng:
“Phó viện trưởng, tôi muốn báo cáo, là bọn họ làm mất thùng nước! Còn lầu ba nữa, cũng là bọn họ lau.”
Giang Ly nghe những lời này, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Vị tỷ tỷ này, nàng thế mà...... tự vạch trần mình?
【Cô nuôi dạy trẻ sẽ luôn đặt trẻ con lên vị trí hàng đầu, trừ phi nàng đã chết.】 Logic nội tại của quy tắc này là mỗi một cô nuôi dạy trẻ đều phải tuân thủ quy tắc nhân viên "Đặt trẻ con lên vị trí hàng đầu".
Trong thế giới quái đàm này, bất kể là nhân vật nào, đều phải tuân thủ quy tắc nhân vật của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận