Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 21

Nữ nhân kia lơ lửng di chuyển qua lại hai bên trái phải Giang Ly. Giọng nói của nàng âm u đầy tử khí, quấn lấy Giang Ly, đeo bám không buông.
“Về nhà… về nhà! Mau đưa ta về nhà!!” Nữ nhân kia tỏ ra vô cùng vội vàng, bồn chồn.
Giang Ly dùng dư quang liếc nhìn tấm gương trên tường thang máy. Phát hiện làn da khô nứt trên mặt nữ nhân, giống như vỏ tường từng mảng rơi xuống.
Giang Ly lùi một bước sang bên, làm như không nghe không thấy lời thỉnh cầu của vật kia.
Giằng co một hồi.
Giọng nói thông báo của thang máy vang lên đúng lúc —— “Thang máy tầng một, đã đến.” “Thang máy tầng một, đã đến!” “Cửa thang máy mở ra, xin chú ý an toàn dưới chân!”
Giọng nói thông báo đó rất khác so với lần trước. Lần này, là đang nén cười. Cái cảm giác cố nén cười đó khiến Giang Ly thấy khó chịu.
“Leng keng ——” Cửa thang máy mở ra, ánh đèn chiếu sáng một con đường cho Giang Ly.
Nữ nhân tái nhợt kia ôm lấy cánh tay Giang Ly, hạ giọng mềm nhũn:
“Van ngươi, đưa ta về nhà, ta không tìm thấy nhà.”
Giang Ly gỡ tay nữ nhân ra, nhấc chân định đi ra ngoài.
Nàng vừa nhấc chân lên, giọng nói thông báo bên trong liền không kìm được mà bật ra một tiếng cười khẽ. Chỉ là một âm thanh cực nhẹ, nhưng vẫn bị Giang Ly bắt được.
Chuyện gì xảy ra?
Giang Ly chần chừ nửa giây. Nàng nhìn màn hình điện tử, phía trên rõ ràng viết con số “1”. Chỉ có điều, con số “1” kia rất kỳ quái, xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như là được viết lên bằng một vũng máu.
Lần này, Giang Ly thử dò xét bước nửa bước về phía cửa thang máy.
Âm tiết cười khẽ kia lại xuất hiện.
Không đúng.
Liên tưởng đến vết máu ở khóe miệng nữ nhân, cùng vũng máu ở góc thang máy kia. Giác quan thứ sáu của Giang Ly nói cho nàng biết, nếu bước ra khỏi thang máy, vũng máu kia có thể chính là kết cục của nàng.
Giang Ly rụt chân lại. Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Giang Ly quay đầu nhìn nữ nhân kia một cái, làn da nứt nẻ trên mặt nữ nhân đã biến mất.
Nữ tử áo đỏ dường như thấy được hy vọng, trong nháy mắt cười tươi như hoa.
“Ngươi muốn giúp ta phải không? Giúp ta về nhà!” Khóe miệng nữ nhân nở nụ cười rạng rỡ.
Giang Ly nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.
Nữ nhân này, nàng vừa rồi… lau miệng sao? Giang Ly nhớ rõ ràng một giây trước, nữ nhân này vẫn mang bộ dạng như vừa ăn thịt người xong.
Giang Ly suy tư, ngón trỏ khẽ cử động. Bỗng nhiên, nàng đột ngột ngẩng mắt!
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Giang Ly —— Nàng nhìn về phía tấm gương thang máy, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Trong gương, làn da nữ nhân áo đỏ như quỷ, tóc tai dựng đứng tứ phía, làn da tái nhợt nứt ra từng mảng, khóe môi nhếch lên còn vương vết máu. Góc thang máy, máu chảy đầy đất…
Mà bên ngoài tấm gương, khuôn mặt nữ nhân, ngoại trừ hơi tái nhợt, còn lại tất cả đều bình thường. Ngay cả góc thang máy cũng không có một vết máu nào.
Quy tắc hành lang điều thứ sáu:
【 Mắt thấy chưa chắc đã là thật. 】
Cho nên cảnh tượng trong gương mới là chân thực!
Giang Ly tê cả da đầu. Nói như vậy, có phải nàng đã bỏ sót điều gì không…
“Cửa thang máy sắp đóng ——” giọng nói thông báo thúc giục vang lên.
Giang Ly không để ý. Nàng đột nhiên dường như nhớ ra điều gì đó.
Giang Ly nhanh chóng móc tờ giấy quy tắc ra, đưa tới trước gương soi.
Trong nháy mắt. Tất cả chữ viết trên tờ giấy đều hiện ra rõ ràng. Vốn có tám điều quy tắc, bây giờ đột nhiên biến thành chín điều!
【9, Hàng xóm láng giềng nên yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Nếu bọn họ tìm kiếm sự giúp đỡ, xin nhất định đừng từ chối. 】
Cho nên vết máu trong thang máy chính là kết cục sau khi từ chối…
Giang Ly sống lưng phát lạnh. Nàng nhớ lại cảnh tượng không lâu trước đó hỏi Hồng Anh về quy tắc:
“Bảo bối, có quy tắc nào sai không?” “Mummy, đây đều là chính xác.”
Hắn nói không sai, đây đều là chính xác. Hồng Anh cũng không lừa nàng. Chỉ là, Giang Ly không ngờ tới, cái quy tắc chết tiệt này, cái bẫy lại nằm ở đây.
Nữ tử áo đỏ vẫn đang nói, “Giúp ta về nhà, giúp ta một chút được không?”
Giang Ly sắp xếp lại suy nghĩ, cất tờ giấy đi. Nàng ngẩng đầu, cố gắng tỏ vẻ mặt thân thiện nhìn về phía nữ nhân kia.
“Được, ta giúp ngươi về nhà.”
Chương 17: Cẩn thận kẻ theo dõi cuồng
Giang Ly nhìn đồng hồ quả quýt. Thời gian hiện tại là 6 giờ 08 phút sáng.
Sau khi ra khỏi cửa, Giang Ly còn phải tốn thời gian tìm một bệnh viện gần đây, xác nhận địa điểm làm việc của mình. Để đảm bảo có thể đến bệnh viện trước 8 giờ, tốt nhất Giang Ly nên đưa nữ nhân này về nhà trước sáu rưỡi.
Giang Ly quay đầu, “Ngươi chắc chắn mình ở trong tòa nhà này chứ?”
Nữ tử áo đỏ buồn rầu lắc đầu, “Ta không biết.”
“Ngươi còn nhớ người nhà của mình không?”
“Không nhớ.”
“Ngươi biết cái gì?”
“Ta không biết gì cả.”
Giang Ly nhất thời nghẹn lời: “…”
Nữ nhân này hỏi gì cũng không biết, thật đúng là một phiền phức lớn.
Giang Ly suy nghĩ một lát. Nàng không đi ra khỏi thang máy, mà nhấn thẳng chuông “Báo cảnh vệ” trong thang máy.
【 Dưới lầu có đặt phòng bảo vệ. Gặp khó khăn trong tòa nhà, có thể xin trợ giúp từ bảo vệ. 】
“Reng reng reng reng! Reng reng reng reng…”
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối.
“A lô, đây là phòng bảo vệ, có chuyện gì?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Giang Ly vội nói, “Chào ông, tôi gặp chút khó khăn, phiền ông mau chóng tới đây một chuyến.”
Người đàn ông đối diện dừng một chút, trong miệng truyền đến âm thanh giống như đang nhai nuốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận