Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 63
Nghe được Lương Khiết trả lời, Giang Ly sầm mặt lại.
“Emmm……” Nàng trông có vẻ giống như là rất thích trêu đùa người khác sao?
Hạ Tiêu Sắc ở bên cạnh giải vây: “Hắn giống như ta, đến Thanh Thành thì xuống xe. Trước đó lúc nhân viên phục vụ kiểm tra vé ta nghe được.”
Bị vạch trần mục đích, Lương Khiết thuận miệng nói một câu “Nhạt nhẽo”.
Lập tức lại quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Thanh Thành...... Cách trạm cuối cùng bao xa? Theo kế hoạch ban đầu thì khi nào đến?” Giang Ly hỏi Hạ Tiêu Sắc.
Hạ Tiêu Sắc thành thật trả lời, “Cách trạm cuối cùng không xa, chính là trạm thứ hai đếm ngược. Trên vé xe ghi là chín giờ sáng mai đến.”
Giang Ly ừ một tiếng, trong lòng thầm tính toán.
Nói cách khác, Giang Ly cần đảm bảo nhân vật mấu chốt Lương Khiết này sống sót đến 9 giờ sáng mai.
Trạm cuối cùng 「 Phần Lĩnh 」 là mười giờ sáng mai sẽ đến.
Cho nên, sau khi tiễn Lương Khiết đi, nàng có 1 giờ đồng hồ để một mình tìm đến đứa trẻ kia, đối mặt giằng co với hắn.
Giết chết đứa trẻ kia, tiêu diệt nguồn ô nhiễm.
Nhưng nếu Giang Ly không tìm thấy đứa bé kia, chỉ cần một mình nàng bình an sống sót đến trạm cuối cùng 「 Phần Lĩnh 」 rồi xuống xe, cũng có thể thuận lợi thông quan.
Chỉ có điều, cấp bậc đánh giá thông quan sẽ không cao lắm.
Đang chìm vào suy nghĩ, loa phát thanh lại truyền đến giọng nói của một đứa trẻ.
Đứa bé kia hát lên bài đồng dao du dương.
Lại là...... “Tượng bùn”!
Đây chính là cái mà nhân viên quản lý nói “Nghe chút nhạc” sao?
Quy tắc đi xe điều thứ năm:
【 Bất cứ lúc nào, nếu xuất hiện đứa trẻ hát đồng dao, xin lập tức cúi đầu và bịt chặt hai tai. 】
Giang Ly vội vàng cúi đầu, bịt tai lại.
Hạ Tiêu Sắc thấy Giang Ly làm vậy, cũng liền làm theo.
Nhưng lần này, oán niệm của đứa trẻ dường như đặc biệt nặng nề!
Phảng phất như đang trút giận lên nhóm người độc ác còn lại trong toa ăn này.
Âm thanh đó càng lúc càng lớn, che cũng không che nổi.
Giang Ly đã cảm giác được tai mình đang biến đổi, lòng bàn tay cũng không ngừng xuất hiện những khối u cục buồn nôn.
Cứ tiếp tục như thế này, không chỉ nàng, mà tất cả mọi người trên xe đều sẽ bị ô nhiễm.
Đừng nói sống đến ngày mai, sống hết hôm nay cũng khó khăn!
Từ phòng bếp trong toa ăn, liên tục truyền đến tiếng mài dao.
Mài lâu như vậy, là đang chờ các nàng bị ô nhiễm hoàn toàn để làm thịt sao?
Ánh mắt Giang Ly trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Hạ Tiêu Sắc.
“Dao phay vẫn còn chứ? Cho ta mượn dùng một lát.”
Hạ Tiêu Sắc đưa ra con dao phay lớn dài một mét, “Tỷ, ngươi muốn làm gì?”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của ba người khác ở bàn ăn, Giang Ly mặt trầm xuống, cầm lấy dao phay, đi đến chỗ loa phát thanh ở cửa toa xe.
Giơ dao lên liền bổ vào nó!
“Bang bang” mấy nhát, tiếng đồng dao trong loa phát thanh im bặt.
Hành động của Giang Ly khiến tất cả những người sống sót kinh ngạc.
Có người nhìn đến ngây cả người.
Tiểu cô nương này, nàng không thích nghe nhạc, liền đập luôn loa phát thanh của người ta.
Các nhân viên công tác xung quanh cũng dừng công việc trên tay, nhìn về phía Giang Ly.
Hạ Tiêu Sắc bị dọa hết hồn, nàng vội vàng chạy tới giữ chặt Giang Ly.
Nàng hạ giọng nói: “Tỷ! Ngươi điên rồi sao?! Ngươi đập loa phát thanh của người ta, không sợ bọn họ giết ngươi à......”
Giang Ly mở mắt, liếc nhìn đám nhân viên công tác đang xem trò vui, “Bọn hắn sẽ không.”
“Cách người sống sót chết như thế nào, tất cả đều được viết trong quy tắc. Ta đập loa phát thanh không hề vi phạm quy tắc.” Giang Ly giải thích.
Quả nhiên, những nhân viên công tác kia chỉ nhìn Giang Ly vài lần, rồi lại lập tức cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Những người bọn hắn, cũng chẳng qua chỉ là NPC mà thôi.
Xử lý những người vi phạm quy tắc, đó là công việc của bọn hắn.
Nhưng nếu không vi phạm quy tắc, chỉ đơn giản là nổi điên một chút thôi, thì không thuộc phạm vi quản lý của bọn hắn.
Giang Ly mang theo dao đi trở về.
Lúc này, tiếng mài dao trong phòng bếp đã ngừng lại.
Là vì không có nguyên liệu nấu ăn mới xuất hiện sao? Giang Ly cười lạnh.
Giang Ly trở lại chỗ ngồi, lấy ra hai cốc nước mật ong, đưa cho Hạ Tiêu Sắc một cốc, mình giữ một cốc.
Bởi vì mức độ ô nhiễm của nàng và Hạ Tiêu Sắc vẫn còn khá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Lương Khiết ngồi đối diện nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lương Khiết nhìn thấy hành động đập loa phát thanh của Giang Ly, cũng không có phản ứng gì lớn.
Chỉ quay đầu nhìn về phía Giang Ly, đôi mắt trong veo cong lên, để lộ mấy chiếc răng trắng đều tăm tắp:
“Không thích nhạc trong loa phát thanh à? Trong tai nghe của ta có nhạc, chọn bài ngươi ưa thích đi.”
Ngón tay trắng nõn của Lương Khiết gỡ chiếc tai nghe không dây bên tai phải xuống, đưa cho Giang Ly.
Giang Ly không đưa tay nhận, “Không cần.”
Lương Khiết mỉm cười với Giang Ly, thu lại tai nghe, rồi lại nhét vào tai.
Mấy giờ sau đó, trời vẫn chưa tối hẳn, coi như là bình an vô sự.
Đến giờ ăn bữa tối.
Vương Cường dùng điểm tích lũy, đi đổi một phần cơm chân giò.
Nhưng Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc thì ngược lại, chẳng ăn gì cả.
Bởi vì đồ ăn trong túi của Hạ Tiêu Sắc đã hết sạch từ buổi trưa.
Hạ Tiêu Sắc lục lọi một hồi lâu, từ trong lớp lót kép của cặp sách, tìm ra được cây xúc xích gà hun khói duy nhất.
Nàng đưa cho Giang Ly, “Tỷ, ngươi ăn đi, ta vẫn chưa đói lắm.”
Bụng của Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc đồng thời kêu lên “ọt ọt”.
Cuối cùng Giang Ly suy nghĩ một chút, bẻ đôi cây xúc xích, mỗi người ăn một nửa.
Vương Cường ngồi đối diện nhìn các nàng tiết kiệm như vậy, không khỏi bật cười.
“Hừ, trong tay các ngươi có nhiều điểm tích lũy như vậy, sao không ra quầy gọi một phần đi! Ăn không đủ no, không có sức lực là không được đâu.”
Vương Cường vừa nói, vừa nhét thêm một miếng chân giò vào miệng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Giang Ly nhìn thấy, Vương Cường mọc ra hai cái tai nhọn phủ đầy lông tơ.
Cái mũi cũng biến thành nhọn hoắt.
Rất giống...... hồ ly.
Hạ Tiêu Sắc ở bên cạnh nói xen vào: “Ban đêm đều đi ngủ cả rồi, cần nhiều sức lực như vậy làm gì?”
Vương Cường sững sờ nửa giây, lập tức cười hề hề, “Ồ đúng đúng! Đều đi ngủ cả rồi, ý ta là...... À, không ăn cơm đói chết mất!”
“Emmm……” Nàng trông có vẻ giống như là rất thích trêu đùa người khác sao?
Hạ Tiêu Sắc ở bên cạnh giải vây: “Hắn giống như ta, đến Thanh Thành thì xuống xe. Trước đó lúc nhân viên phục vụ kiểm tra vé ta nghe được.”
Bị vạch trần mục đích, Lương Khiết thuận miệng nói một câu “Nhạt nhẽo”.
Lập tức lại quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Thanh Thành...... Cách trạm cuối cùng bao xa? Theo kế hoạch ban đầu thì khi nào đến?” Giang Ly hỏi Hạ Tiêu Sắc.
Hạ Tiêu Sắc thành thật trả lời, “Cách trạm cuối cùng không xa, chính là trạm thứ hai đếm ngược. Trên vé xe ghi là chín giờ sáng mai đến.”
Giang Ly ừ một tiếng, trong lòng thầm tính toán.
Nói cách khác, Giang Ly cần đảm bảo nhân vật mấu chốt Lương Khiết này sống sót đến 9 giờ sáng mai.
Trạm cuối cùng 「 Phần Lĩnh 」 là mười giờ sáng mai sẽ đến.
Cho nên, sau khi tiễn Lương Khiết đi, nàng có 1 giờ đồng hồ để một mình tìm đến đứa trẻ kia, đối mặt giằng co với hắn.
Giết chết đứa trẻ kia, tiêu diệt nguồn ô nhiễm.
Nhưng nếu Giang Ly không tìm thấy đứa bé kia, chỉ cần một mình nàng bình an sống sót đến trạm cuối cùng 「 Phần Lĩnh 」 rồi xuống xe, cũng có thể thuận lợi thông quan.
Chỉ có điều, cấp bậc đánh giá thông quan sẽ không cao lắm.
Đang chìm vào suy nghĩ, loa phát thanh lại truyền đến giọng nói của một đứa trẻ.
Đứa bé kia hát lên bài đồng dao du dương.
Lại là...... “Tượng bùn”!
Đây chính là cái mà nhân viên quản lý nói “Nghe chút nhạc” sao?
Quy tắc đi xe điều thứ năm:
【 Bất cứ lúc nào, nếu xuất hiện đứa trẻ hát đồng dao, xin lập tức cúi đầu và bịt chặt hai tai. 】
Giang Ly vội vàng cúi đầu, bịt tai lại.
Hạ Tiêu Sắc thấy Giang Ly làm vậy, cũng liền làm theo.
Nhưng lần này, oán niệm của đứa trẻ dường như đặc biệt nặng nề!
Phảng phất như đang trút giận lên nhóm người độc ác còn lại trong toa ăn này.
Âm thanh đó càng lúc càng lớn, che cũng không che nổi.
Giang Ly đã cảm giác được tai mình đang biến đổi, lòng bàn tay cũng không ngừng xuất hiện những khối u cục buồn nôn.
Cứ tiếp tục như thế này, không chỉ nàng, mà tất cả mọi người trên xe đều sẽ bị ô nhiễm.
Đừng nói sống đến ngày mai, sống hết hôm nay cũng khó khăn!
Từ phòng bếp trong toa ăn, liên tục truyền đến tiếng mài dao.
Mài lâu như vậy, là đang chờ các nàng bị ô nhiễm hoàn toàn để làm thịt sao?
Ánh mắt Giang Ly trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Hạ Tiêu Sắc.
“Dao phay vẫn còn chứ? Cho ta mượn dùng một lát.”
Hạ Tiêu Sắc đưa ra con dao phay lớn dài một mét, “Tỷ, ngươi muốn làm gì?”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của ba người khác ở bàn ăn, Giang Ly mặt trầm xuống, cầm lấy dao phay, đi đến chỗ loa phát thanh ở cửa toa xe.
Giơ dao lên liền bổ vào nó!
“Bang bang” mấy nhát, tiếng đồng dao trong loa phát thanh im bặt.
Hành động của Giang Ly khiến tất cả những người sống sót kinh ngạc.
Có người nhìn đến ngây cả người.
Tiểu cô nương này, nàng không thích nghe nhạc, liền đập luôn loa phát thanh của người ta.
Các nhân viên công tác xung quanh cũng dừng công việc trên tay, nhìn về phía Giang Ly.
Hạ Tiêu Sắc bị dọa hết hồn, nàng vội vàng chạy tới giữ chặt Giang Ly.
Nàng hạ giọng nói: “Tỷ! Ngươi điên rồi sao?! Ngươi đập loa phát thanh của người ta, không sợ bọn họ giết ngươi à......”
Giang Ly mở mắt, liếc nhìn đám nhân viên công tác đang xem trò vui, “Bọn hắn sẽ không.”
“Cách người sống sót chết như thế nào, tất cả đều được viết trong quy tắc. Ta đập loa phát thanh không hề vi phạm quy tắc.” Giang Ly giải thích.
Quả nhiên, những nhân viên công tác kia chỉ nhìn Giang Ly vài lần, rồi lại lập tức cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Những người bọn hắn, cũng chẳng qua chỉ là NPC mà thôi.
Xử lý những người vi phạm quy tắc, đó là công việc của bọn hắn.
Nhưng nếu không vi phạm quy tắc, chỉ đơn giản là nổi điên một chút thôi, thì không thuộc phạm vi quản lý của bọn hắn.
Giang Ly mang theo dao đi trở về.
Lúc này, tiếng mài dao trong phòng bếp đã ngừng lại.
Là vì không có nguyên liệu nấu ăn mới xuất hiện sao? Giang Ly cười lạnh.
Giang Ly trở lại chỗ ngồi, lấy ra hai cốc nước mật ong, đưa cho Hạ Tiêu Sắc một cốc, mình giữ một cốc.
Bởi vì mức độ ô nhiễm của nàng và Hạ Tiêu Sắc vẫn còn khá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Lương Khiết ngồi đối diện nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lương Khiết nhìn thấy hành động đập loa phát thanh của Giang Ly, cũng không có phản ứng gì lớn.
Chỉ quay đầu nhìn về phía Giang Ly, đôi mắt trong veo cong lên, để lộ mấy chiếc răng trắng đều tăm tắp:
“Không thích nhạc trong loa phát thanh à? Trong tai nghe của ta có nhạc, chọn bài ngươi ưa thích đi.”
Ngón tay trắng nõn của Lương Khiết gỡ chiếc tai nghe không dây bên tai phải xuống, đưa cho Giang Ly.
Giang Ly không đưa tay nhận, “Không cần.”
Lương Khiết mỉm cười với Giang Ly, thu lại tai nghe, rồi lại nhét vào tai.
Mấy giờ sau đó, trời vẫn chưa tối hẳn, coi như là bình an vô sự.
Đến giờ ăn bữa tối.
Vương Cường dùng điểm tích lũy, đi đổi một phần cơm chân giò.
Nhưng Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc thì ngược lại, chẳng ăn gì cả.
Bởi vì đồ ăn trong túi của Hạ Tiêu Sắc đã hết sạch từ buổi trưa.
Hạ Tiêu Sắc lục lọi một hồi lâu, từ trong lớp lót kép của cặp sách, tìm ra được cây xúc xích gà hun khói duy nhất.
Nàng đưa cho Giang Ly, “Tỷ, ngươi ăn đi, ta vẫn chưa đói lắm.”
Bụng của Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc đồng thời kêu lên “ọt ọt”.
Cuối cùng Giang Ly suy nghĩ một chút, bẻ đôi cây xúc xích, mỗi người ăn một nửa.
Vương Cường ngồi đối diện nhìn các nàng tiết kiệm như vậy, không khỏi bật cười.
“Hừ, trong tay các ngươi có nhiều điểm tích lũy như vậy, sao không ra quầy gọi một phần đi! Ăn không đủ no, không có sức lực là không được đâu.”
Vương Cường vừa nói, vừa nhét thêm một miếng chân giò vào miệng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Giang Ly nhìn thấy, Vương Cường mọc ra hai cái tai nhọn phủ đầy lông tơ.
Cái mũi cũng biến thành nhọn hoắt.
Rất giống...... hồ ly.
Hạ Tiêu Sắc ở bên cạnh nói xen vào: “Ban đêm đều đi ngủ cả rồi, cần nhiều sức lực như vậy làm gì?”
Vương Cường sững sờ nửa giây, lập tức cười hề hề, “Ồ đúng đúng! Đều đi ngủ cả rồi, ý ta là...... À, không ăn cơm đói chết mất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận