Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 171

Giang Ly lúc đó liền suy đoán, trên người Nhiễm Hân Hân có phải hay không có đạo cụ quỷ dị nào đó, có thuộc tính dạng truyền tin. Không ngờ thật đúng là bị Giang Ly mò mẫm một hồi, tìm được rồi. Dù sao cũng là đồ vật quỷ dị, không lấy thì phí.
Giang Ly cầm viên hạt châu hắc kim kia, mặc cho gió mạnh ngoài cửa sổ tàn phá bừa bãi, thân thể nàng không hề động đậy chút nào.
Thứ này thật đúng là đồ tốt.
Giang Ly đợi mấy giây, cho đến khi nghe thấy tiếng Nhiễm Hân Hân rơi xuống đất gào thảm, lúc này mới vội vàng đi đến bên cửa sổ, khó khăn đẩy cửa sổ ra, đóng cửa sổ lại, cài then khóa.
Đóng cửa sổ xong, Giang Ly quay trở về.
Lúc đi qua một đoạn hành lang, Giang Ly đi về phía trước, đụng phải một người có thân hình trong suốt.
“Thật xin lỗi.” Giang Ly cúi đầu, dịch sang bên cạnh một chút rồi tiếp tục đi.
Không ngờ lúc đi qua, vẫn đụng phải người kia.
Dường như...... Người kia đang cố ý chặn đường Giang Ly.
“Ta nói đóng cửa sổ, không có lừa ngươi đâu, Giang Ly.” giọng nói nũng nịu của một nữ hài tử vang lên.
**Chương 125: Nói bóng gió**
Giang Ly bỗng nhiên ngẩng đầu.
Mặc dù không nhìn thấy nữ hài tử kia, nhưng Giang Ly có thể cảm giác được, nữ hài kia đang ở ngay trước mặt mình, nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giang Ly nghiêm túc hỏi nàng.
Đợi mười mấy giây, cô gái trước mặt không nói gì.
Giang Ly biết, nữ hài không hề rời đi.
Bởi vì tiếng hít thở yếu ớt của nữ hài vẫn luôn dừng lại ở khu vực trước mặt này.
Đột nhiên, Giang Ly cảm giác cổ tay mát lạnh.
Một bàn tay lạnh như băng nắm lấy nàng.
“Mượn một bước nói chuyện.” giọng nữ hài tử ỏn ẻn vang lên.
Nàng nắm lấy cổ tay Giang Ly, đưa Giang Ly đến cuối hành lang, chỗ cửa thang máy.
Nữ hài buông Giang Ly ra, nói: “Ta nói thật với ngươi nhé, ta chính là khách phòng số 206.”
Giang Ly nhíu mày, “Chứng minh thế nào?”
Nữ hài suy nghĩ một chút, nâng tay Giang Ly lên, đặt một vật vào lòng bàn tay nàng.
Là thẻ phòng.
Số trên thẻ phòng chính là 206.
“Ta biết ngươi đến để đưa ta ra ngoài.” nữ hài nói thẳng, “Ngươi không cần tốn công vô ích, ta sẽ không đi ra ngoài.”
Giang Ly nghi hoặc.
Giọng nữ hài tiếp tục vang lên: “Ta cho dù rời khỏi nơi này, với bộ dạng này của ta, cũng không có cách nào sống sót. Người bên ngoài đều sẽ chỉ cảm thấy ta là quái vật, ta không muốn tự rước lấy khổ.”
Thái độ nữ hài kiên quyết, không giống như đang nói đùa.
Nhưng tiễn khách rời khỏi tửu điếm là nhiệm vụ Giang Ly bắt buộc phải hoàn thành.
Nghĩ đến đây, Giang Ly khuyên nàng: “Ngươi chẳng lẽ không muốn ra ngoài gặp người nhà của ngươi một chút sao?”
Nữ hài im lặng trong giây lát.
“Người nhà...... Chính ta cũng không biết, ta rốt cuộc có người nhà hay không. Ta không có ký ức, tỉnh lại liền đến nơi này. Nhưng bất luận ta làm gì, nhảy cửa sổ cũng tốt, tự sát cũng được, đã thử rất nhiều cách, nhưng lần nào cũng đều tỉnh lại trên giường trong khách sạn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ta đã sống ở nơi này rất nhiều năm. Trong khoảng thời gian này, chưa bao giờ có “người nhà” nào đến tìm ta. Cho nên, điều này có phải cũng vừa hay nói rõ rằng, ta vốn dĩ không có người thân?”
Nghe nữ hài trần thuật, Giang Ly khoanh tay, một tay chống cằm, lâm vào trầm tư.
“Vậy nơi này ngoài ngươi ra, những người khác là ai?” Giang Ly hỏi nàng.
Giọng nữ hài mang theo vài phần run rẩy: “Ta...... ta cũng không biết. Nhưng bọn chúng đều......”
Nữ hài muốn nói lại thôi.
Nàng đột nhiên nắm chặt tay Giang Ly, đặt ngón tay Giang Ly lên cánh tay trái của nàng.
Trên đó, toàn bộ đều là vết sẹo sau khi vết thương khép lại.
Mỗi một vết đều rất dài, giống như con rết bò đầy cánh tay.
“Đây đều là bọn chúng làm với ngươi?” Giang Ly nhíu mày.
Nữ hài khẽ “Ừm” một tiếng: “Bọn chúng ỷ vào mình là người trong suốt, liền không kiêng nể gì mà làm tổn thương ta. Bởi vì ta và bọn chúng đều không thể bị người khác nhìn thấy, cho nên những tội ác này của bọn chúng, toàn bộ đều bị che giấu đi.”
Giang Ly không thể nào hiểu được: “Vậy tại sao ngươi không rời đi?”
Nữ hài giải thích: “Bởi vì đó cũng là chuyện từ rất lâu trước kia. Hiện tại ta và bọn chúng đã hòa giải, bọn chúng không còn khi dễ ta nữa. Có lẽ, bây giờ bọn chúng được xem là bạn của ta đi.”
Nữ hài phong khinh vân đạm nói xong, tiếp tục nhấn mạnh với Giang Ly một lần nữa:
“Ta chán ghét sống trong cô độc. So với việc ra ngoài sống cô độc, không có bất kỳ ai nhìn thấy ta, thì thà sống cùng những người bọn chúng này còn hơn. Ít nhất hiện tại, còn có người để nói chuyện.”
Giang Ly nghe xong, yên lặng 2 giây.
“Vậy ta giết bọn chúng đi, không còn ai nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ nguyện ý ra ngoài đúng không?” Giang Ly nói.
Giọng nữ hài có vẻ hơi kinh ngạc: “Ngươi...... Ngươi sao có thể làm chuyện như vậy với bạn của ta?!”
Nữ hài nói xong câu này, dường như có chút tức giận với Giang Ly: “Thôi bỏ đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.”
Tiếng bước chân của nữ hài rời đi.
Giang Ly nhìn về phía phương hướng nữ hài rời đi, ánh mắt sắc bén sâu thẳm.
Mà đúng lúc này, một vật từ trong không khí rơi xuống, rớt trên tấm thảm ở hành lang.
Giang Ly cảm thấy vật đó trông quen mắt, bước nhanh về phía trước, nhặt nó lên.
Đây là...... 「 thẻ thang máy nhân viên 」 để đi xuống từ tầng 2!
“Mummy, ngươi hình như làm cho khách phòng 206 tức giận rồi.” Đỏ Anh ngồi trên vai Giang Ly, ngậm kẹo que nói.
Giang Ly nhếch môi cười: “Nàng giả vờ đấy, nếu ta thật sự giết những thứ kia, nàng phải vui chết đi được.”
“A? Thật sao? Chẳng lẽ những lời vị khách này nói đều là giả......” Đỏ Anh gãi đầu.
Giang Ly thuận tay nhét thẻ thang máy vào túi: “Nửa thật nửa giả. Nếu như đám đồ vật kia hiện tại thật sự không còn tiếp tục khi dễ nàng, vậy ngươi đoán xem, tại sao nàng lại cố ý dẫn ta tới đây, tránh mặt bọn chúng để nói chuyện?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận