Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 278
Lương Thần hé một mắt ra từ sau màn cửa, bí mật quan sát.
Tại vị trí cửa ra vào, ánh trăng chiếu lên người mặt quỷ tiến sĩ.
Một mặt dây chuyền phát ra ánh huỳnh quang bên hông mặt quỷ tiến sĩ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lương Thần.
Đó là một chiếc tẩu thuốc dạ quang.
Một đầu tẩu thuốc còn bốc lên ngọn lửa quỷ màu lam.
Mà hình dạng của tẩu thuốc thì cực kỳ giống xương đùi trẻ con.
Lương Thần nhìn thấy phía trên tẩu thuốc có khắc một dãy số màu đỏ, “002”.
“Tiến sĩ, chúng ta có cần đi đến địa điểm kế tiếp không?” người thỏ mới đến hỏi mặt quỷ tiến sĩ.
Mặt quỷ tiến sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần, để Tiểu Ô đi xem một chút là được rồi, ta sẽ không tự mình đi.”
Mặt quỷ tiến sĩ đã xem xong ba hiện trường giết người, về cơ bản đã hoàn toàn tin tưởng Giang Ly không chút nghi ngờ.
“Dù sao giao cho Giang Ly, ta rất yên tâm.” Mặt quỷ tiến sĩ chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người.
Giờ phút này, hắn tự tin đến đáng sợ.
Một lát sau, hắn đặt ngón tay vào miệng, huýt sáo về phía bầu trời đêm.
“Húyt ——” Tiếng huýt sáo vừa vang lên, 「 mắt người quạ đen 」 vốn đang lẫn trong bầy quạ lập tức dang rộng cánh, bay về phía mặt quỷ tiến sĩ.
Mắt người quạ đen đậu trên vai mặt quỷ tiến sĩ.
Mặt quỷ tiến sĩ mở ra một cánh 「 hư không chi môn 」, lập tức dẫn theo thuộc hạ bước vào trong đó, rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, Giang Ly khoác 「 ẩn thân áo choàng 」, cũng đang trong giấc ngủ say, tiến vào địa điểm thứ tư —— đỉnh tháp của một pháo đài cổ lão thời Trung Cổ.
Không gian tầng này bị phong tỏa, là địa điểm quốc vương Trương Giang bị sát hại.
Trương Giang chọn nhân vật quốc vương, không thể nói chuyện vượt quá 50 chữ.
Lúc Giang Ly dịch chuyển tới, Trương Giang vẫn còn đang đau đầu bố trí “hiện trường phát hiện án”.
Lá bài nhân vật Trương Giang nhận được là 「 nói nhiều xác ướp 」.
Xác ướp cao lêu nghêu, gầy trơ xương, đến từ một cỗ quan tài được bảo quản ở Cổ Ai Cập.
Trong quan tài đó, xác ướp đã nằm hơn mấy trăm năm.
Trong mấy trăm năm này, xác ướp luôn tin chắc vào một nguyên tắc:
‘Bình thường không nói lời nào, nói chuyện không tầm thường.’
「 nói nhiều xác ướp 」 một khi bị người triệu hồi, miệng hắn sẽ “bá bá bá bá”, không ngừng nghỉ.
Hơn trăm năm qua, hiếm hoi lắm mới có người tìm đến hắn.
Vì vậy đối với xác ướp mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một để mở miệng.
Hắn muốn đem tất cả nỗi buồn khổ vì không thể nói chuyện trong mấy trăm năm qua tuôn ra hết vào lúc này cho thỏa.
“Này bằng hữu! Là ngươi gọi ta tới à?”
“Ờ ~ rất cảm ơn tiểu lão đệ! Hôm nay gặp được ngươi, nói thế nào nhỉ, tâm trạng cũng không tệ lắm!”
“Đương nhiên, thật ra ta cảm thấy cách xưng hô ‘tiểu lão đệ’ này có lẽ không hợp với ngươi lắm.”
“Ta lớn hơn ngươi không ít tuổi đâu, có thể là mấy chục năm? Mấy trăm năm? Ta nên được tính là...... Ách, xem như lão tổ tông không cùng huyết thống với ngươi đi! Ha ha ha ha......”
“Nói thật nhé, tên ta là Tây bá. Nhũ danh chính là lặp lại chữ cuối hai lần, ngươi biết đấy, nhũ danh của mọi người đều như vậy mà!”
“Mà này tiểu quỷ, ngươi tên gì thế? Hai ta có thể kết bạn, làm quen chút đi ~”
Xác ướp một tay chống nạnh, một tay khoác vai Trương Giang.
Hắn cười đùa hì hửng huých vào mông Trương Giang, tỏ vẻ thân quen như bạn bè lâu năm.
Trên người nói nhiều xác ướp toát ra một loại khí chất du côn lưu manh.
Mà Trương Giang bị khoác vai chỉ im lặng nhìn hắn một cái, không nói lời nào mà trải ra một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng vẽ lại trạng thái cái chết của Trương Giang trong lời tiên đoán.
Trên bản vẽ chú thích rất nhiều chi tiết.
Trương Giang chỉ vào người chết trên hình vẽ, rồi lại chỉ vào xác ướp.
Xác ướp hưng phấn nhận lấy, “Vẽ không tệ đâu, tiểu quỷ!”
“Nhưng mà ngươi là câm điếc hả? Thật đáng thương nha tiểu quỷ.”
“Nỗi khổ của câm điếc ta hiểu quá mà ~ Ta trước đây cũng chẳng khác gì câm điếc đâu!”
“Này tiểu quỷ, mà ngươi đã nghe qua một bài Ai Cập đồng dao chưa? Bài đó hát về câm điếc đáng thương đấy.”
“Khụ khụ, ngươi chờ chút, ta chuẩn bị một lát rồi hát cho ngươi nghe......”
Trương Giang không dám tiếp tục tán gẫu với xác ướp.
Hắn sợ làm lỡ việc chính, vội vàng cầm bút viết:
“Không phải câm điếc.”
“Số từ ta có thể nói bị giới hạn.”
Trương Giang giải thích trên giấy.
Nói nhiều xác ướp trợn to mắt, đọc từng chữ trên tờ giấy, thờ ơ “À” một tiếng.
Nhưng xác ướp vẫn cứ làm theo ý mình, mặc kệ Trương Giang ngăn cản, hứng ca hát nổi lên, cất tiếng hát bài ca về người câm điếc nhỏ bé.
Trương Giang lại một lần nữa cầm bút lên, cố gắng hết sức ngăn cản hắn.
“Ta là quốc vương, ngươi giúp ta diễn xong cảnh này. Ngươi muốn ban thưởng gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Trương Giang viết một dòng chữ thật dài trên giấy.
Xác ướp cầm tờ giấy xem hồi lâu, trong lòng vui mừng.
“Thật không? Tiểu quỷ ngươi đừng có lừa ta đấy!”
Trương Giang nắm chặt quyền trượng, nghiêm túc gật đầu.
Xác ướp tỉnh táo lại không ít, không còn lải nhải lôi kéo Trương Giang nữa.
“Ngươi biết không, người câm điếc nhỏ bé.” Xác ướp đột nhiên bắt đầu kể khổ.
“Ta đã ngủ không biết bao lâu rồi...... Cho đến hôm nay, đã hơn mấy trăm năm chưa từng gặp người sống.”
“Ta không tìm được người nói chuyện, cũng không kết giao được người bạn thật lòng.”
“Mà ngươi, là người bạn duy nhất của ta trong mấy trăm năm qua ——”
“Ta hy vọng ngươi có thể gọi tên ta một tiếng thật tình cảm! Để ta cảm nhận được...... ta đang thực sự sống lại!”
Xác ướp than thở khóc lóc, nói xong nguyện vọng, còn lấy hai tay che mặt, đau thương khóc rống lên.
“Hu hu hu đây là nguyện vọng duy nhất của ta! Bằng hữu của ta, ngươi sẽ giúp ta thực hiện nó đúng không......”
Trương Giang nhìn xác ướp, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, “Tây bá.”
Xác ướp che mặt lắc đầu, “Không được không được, hoàn toàn không có tình cảm! Ta muốn nghe ngươi gọi nhũ danh của ta, được không hả người bạn duy nhất của ta?”
Xác ướp nhìn xuyên qua kẽ tay, vừa giả vờ thút thít, vừa quan sát biểu cảm của Trương Giang trước mặt.
Mà quốc vương Trương Giang lại nắm chặt quyền trượng, nhất thời rơi vào trầm tư.
Tại vị trí cửa ra vào, ánh trăng chiếu lên người mặt quỷ tiến sĩ.
Một mặt dây chuyền phát ra ánh huỳnh quang bên hông mặt quỷ tiến sĩ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lương Thần.
Đó là một chiếc tẩu thuốc dạ quang.
Một đầu tẩu thuốc còn bốc lên ngọn lửa quỷ màu lam.
Mà hình dạng của tẩu thuốc thì cực kỳ giống xương đùi trẻ con.
Lương Thần nhìn thấy phía trên tẩu thuốc có khắc một dãy số màu đỏ, “002”.
“Tiến sĩ, chúng ta có cần đi đến địa điểm kế tiếp không?” người thỏ mới đến hỏi mặt quỷ tiến sĩ.
Mặt quỷ tiến sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần, để Tiểu Ô đi xem một chút là được rồi, ta sẽ không tự mình đi.”
Mặt quỷ tiến sĩ đã xem xong ba hiện trường giết người, về cơ bản đã hoàn toàn tin tưởng Giang Ly không chút nghi ngờ.
“Dù sao giao cho Giang Ly, ta rất yên tâm.” Mặt quỷ tiến sĩ chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người.
Giờ phút này, hắn tự tin đến đáng sợ.
Một lát sau, hắn đặt ngón tay vào miệng, huýt sáo về phía bầu trời đêm.
“Húyt ——” Tiếng huýt sáo vừa vang lên, 「 mắt người quạ đen 」 vốn đang lẫn trong bầy quạ lập tức dang rộng cánh, bay về phía mặt quỷ tiến sĩ.
Mắt người quạ đen đậu trên vai mặt quỷ tiến sĩ.
Mặt quỷ tiến sĩ mở ra một cánh 「 hư không chi môn 」, lập tức dẫn theo thuộc hạ bước vào trong đó, rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, Giang Ly khoác 「 ẩn thân áo choàng 」, cũng đang trong giấc ngủ say, tiến vào địa điểm thứ tư —— đỉnh tháp của một pháo đài cổ lão thời Trung Cổ.
Không gian tầng này bị phong tỏa, là địa điểm quốc vương Trương Giang bị sát hại.
Trương Giang chọn nhân vật quốc vương, không thể nói chuyện vượt quá 50 chữ.
Lúc Giang Ly dịch chuyển tới, Trương Giang vẫn còn đang đau đầu bố trí “hiện trường phát hiện án”.
Lá bài nhân vật Trương Giang nhận được là 「 nói nhiều xác ướp 」.
Xác ướp cao lêu nghêu, gầy trơ xương, đến từ một cỗ quan tài được bảo quản ở Cổ Ai Cập.
Trong quan tài đó, xác ướp đã nằm hơn mấy trăm năm.
Trong mấy trăm năm này, xác ướp luôn tin chắc vào một nguyên tắc:
‘Bình thường không nói lời nào, nói chuyện không tầm thường.’
「 nói nhiều xác ướp 」 một khi bị người triệu hồi, miệng hắn sẽ “bá bá bá bá”, không ngừng nghỉ.
Hơn trăm năm qua, hiếm hoi lắm mới có người tìm đến hắn.
Vì vậy đối với xác ướp mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một để mở miệng.
Hắn muốn đem tất cả nỗi buồn khổ vì không thể nói chuyện trong mấy trăm năm qua tuôn ra hết vào lúc này cho thỏa.
“Này bằng hữu! Là ngươi gọi ta tới à?”
“Ờ ~ rất cảm ơn tiểu lão đệ! Hôm nay gặp được ngươi, nói thế nào nhỉ, tâm trạng cũng không tệ lắm!”
“Đương nhiên, thật ra ta cảm thấy cách xưng hô ‘tiểu lão đệ’ này có lẽ không hợp với ngươi lắm.”
“Ta lớn hơn ngươi không ít tuổi đâu, có thể là mấy chục năm? Mấy trăm năm? Ta nên được tính là...... Ách, xem như lão tổ tông không cùng huyết thống với ngươi đi! Ha ha ha ha......”
“Nói thật nhé, tên ta là Tây bá. Nhũ danh chính là lặp lại chữ cuối hai lần, ngươi biết đấy, nhũ danh của mọi người đều như vậy mà!”
“Mà này tiểu quỷ, ngươi tên gì thế? Hai ta có thể kết bạn, làm quen chút đi ~”
Xác ướp một tay chống nạnh, một tay khoác vai Trương Giang.
Hắn cười đùa hì hửng huých vào mông Trương Giang, tỏ vẻ thân quen như bạn bè lâu năm.
Trên người nói nhiều xác ướp toát ra một loại khí chất du côn lưu manh.
Mà Trương Giang bị khoác vai chỉ im lặng nhìn hắn một cái, không nói lời nào mà trải ra một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng vẽ lại trạng thái cái chết của Trương Giang trong lời tiên đoán.
Trên bản vẽ chú thích rất nhiều chi tiết.
Trương Giang chỉ vào người chết trên hình vẽ, rồi lại chỉ vào xác ướp.
Xác ướp hưng phấn nhận lấy, “Vẽ không tệ đâu, tiểu quỷ!”
“Nhưng mà ngươi là câm điếc hả? Thật đáng thương nha tiểu quỷ.”
“Nỗi khổ của câm điếc ta hiểu quá mà ~ Ta trước đây cũng chẳng khác gì câm điếc đâu!”
“Này tiểu quỷ, mà ngươi đã nghe qua một bài Ai Cập đồng dao chưa? Bài đó hát về câm điếc đáng thương đấy.”
“Khụ khụ, ngươi chờ chút, ta chuẩn bị một lát rồi hát cho ngươi nghe......”
Trương Giang không dám tiếp tục tán gẫu với xác ướp.
Hắn sợ làm lỡ việc chính, vội vàng cầm bút viết:
“Không phải câm điếc.”
“Số từ ta có thể nói bị giới hạn.”
Trương Giang giải thích trên giấy.
Nói nhiều xác ướp trợn to mắt, đọc từng chữ trên tờ giấy, thờ ơ “À” một tiếng.
Nhưng xác ướp vẫn cứ làm theo ý mình, mặc kệ Trương Giang ngăn cản, hứng ca hát nổi lên, cất tiếng hát bài ca về người câm điếc nhỏ bé.
Trương Giang lại một lần nữa cầm bút lên, cố gắng hết sức ngăn cản hắn.
“Ta là quốc vương, ngươi giúp ta diễn xong cảnh này. Ngươi muốn ban thưởng gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Trương Giang viết một dòng chữ thật dài trên giấy.
Xác ướp cầm tờ giấy xem hồi lâu, trong lòng vui mừng.
“Thật không? Tiểu quỷ ngươi đừng có lừa ta đấy!”
Trương Giang nắm chặt quyền trượng, nghiêm túc gật đầu.
Xác ướp tỉnh táo lại không ít, không còn lải nhải lôi kéo Trương Giang nữa.
“Ngươi biết không, người câm điếc nhỏ bé.” Xác ướp đột nhiên bắt đầu kể khổ.
“Ta đã ngủ không biết bao lâu rồi...... Cho đến hôm nay, đã hơn mấy trăm năm chưa từng gặp người sống.”
“Ta không tìm được người nói chuyện, cũng không kết giao được người bạn thật lòng.”
“Mà ngươi, là người bạn duy nhất của ta trong mấy trăm năm qua ——”
“Ta hy vọng ngươi có thể gọi tên ta một tiếng thật tình cảm! Để ta cảm nhận được...... ta đang thực sự sống lại!”
Xác ướp than thở khóc lóc, nói xong nguyện vọng, còn lấy hai tay che mặt, đau thương khóc rống lên.
“Hu hu hu đây là nguyện vọng duy nhất của ta! Bằng hữu của ta, ngươi sẽ giúp ta thực hiện nó đúng không......”
Trương Giang nhìn xác ướp, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, “Tây bá.”
Xác ướp che mặt lắc đầu, “Không được không được, hoàn toàn không có tình cảm! Ta muốn nghe ngươi gọi nhũ danh của ta, được không hả người bạn duy nhất của ta?”
Xác ướp nhìn xuyên qua kẽ tay, vừa giả vờ thút thít, vừa quan sát biểu cảm của Trương Giang trước mặt.
Mà quốc vương Trương Giang lại nắm chặt quyền trượng, nhất thời rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận