Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 264
Móng tay ngón giữa của bàn tay không đã bị nhổ đi, móng tay các ngón còn lại vẫn còn, nhưng đều không được sơn móng tay.
“Có vấn đề gì không?” Giang Ly khẩn trương hỏi.
Hứa Hạo Nhiên sững lại, mặt không đổi sắc buông bàn tay không xuống, vội vàng lại dùng bùn đen lấp hố đất lại, “Không có vấn đề.” Bàn tay không đó lại bị chôn lại.
Hứa Hạo Nhiên lại tìm một hồi ở những nơi khác xung quanh.
Không tìm thêm được móng tay màu hồng nào nữa, cũng không tìm thấy vật phẩm hữu dụng nào.
Giang Ly cùng Hứa Hạo Nhiên trở lại chỗ ngồi.
Hứa Hạo Nhiên chủ động giải thích, “Mảnh móng tay màu hồng kia, ta có thể xác định...... là của Tình Tình.” Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên trắng bệch.
Hắn cầm mảnh móng tay màu hồng kia lên, chậm rãi đặt trước mặt Giang Ly.
Tiếp đó, hắn lại lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện với Triệu Tình Tình mấy ngày trước.
Trong lịch sử trò chuyện, Triệu Tình Tình đang khoe với Hứa Hạo Nhiên bộ móng mới mà nàng tự sơn ở nhà.
Kiểu dáng sơn móng tay rất đặc biệt.
Trên bộ móng tay đó, không chỉ có hai chữ cái Z và X, mà còn có một trái tim màu trắng được vẽ bên trái nhỏ, bên phải lớn.
“Đúng là của Tình Tình.” Giang Ly so sánh một chút, mảnh móng tay nhặt được này và trong tấm ảnh giống nhau như đúc.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Trong lòng hai người đều rất rõ ràng, Tình Tình đã đến nơi này, có khả năng còn bị cưỡng ép nhổ mất móng tay.
Về phần Triệu Tình Tình hiện tại sống hay chết, không ai biết được.
Tìm được manh mối về Triệu Tình Tình, cảm xúc của Hứa Hạo Nhiên có chút kích động.
Hắn rủ mi mắt xuống, đưa tay cầm ly trà bưởi mật ong của mình trên bàn, run rẩy đưa lên miệng.
Đồ uống lạnh có đá trượt vào cổ họng, kích thích răng và dạ dày.
Hứa Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân dần dần lạnh buốt.
“Có thể Tình Tình chỉ bị thương, cũng có thể là...... Nàng đã bị hại.” Hứa Hạo Nhiên ngước mắt lên, giọng điệu trầm trọng nghẹn ngào.
Giang Ly suy nghĩ một chút, mở miệng an ủi, “Đợi thêm vài phút nữa, chúng ta sẽ có thể hỏi bà chủ về chuyện của Triệu Tình Tình.”
Hứa Hạo Nhiên trầm mặc mấy giây, đưa ra thỉnh cầu với Giang Ly.
“Giang Ly, ta muốn xem hình ảnh trong tiên đoán về Tình Tình, có được không? Ta muốn biết hung thủ sát hại Tình Tình có đặc điểm gì.”
Giang Ly không lập tức đồng ý.
Bởi vì Giang Ly nhớ lại, cảnh tượng cái chết trong lời tiên đoán về Hứa Hạo Nhiên, là Hứa Hạo Nhiên cầm kỵ sĩ bội kiếm, điên cuồng chém vào thứ gì đó trong đầm nước.
Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đang báo thù.
Giang Ly có chút lo lắng.
Cho Hứa Hạo Nhiên xem, nói không chừng sẽ gây thêm rắc rối, thậm chí đưa hắn đến kết cục tử vong trong lời tiên đoán.
Lúc Giang Ly đang phân vân không biết trả lời thế nào, bên cạnh bàn rượu, một cái đầu đàn ông... chậm rãi ló ra.
Khóe mắt của Giang Ly và Hứa Hạo Nhiên liếc thấy cái đầu người vừa xuất hiện ở mép bàn rượu, cả hai cùng lúc giật mình đứng bật dậy.
Mùi rượu nồng nặc như vậy, là tửu quỷ.
Nhưng Giang Ly và Hứa Hạo Nhiên căn bản không nhìn thấy bóng dáng tửu quỷ đi tới.
Tửu quỷ giống như là xuất hiện từ hư không.
Cái đầu say khướt của tửu quỷ gác lên cạnh bàn rượu, bật cười ngây ngô.
Tửu quỷ nhe răng cười, lộ ra răng cửa lớn, miệng đầy máu nhìn Hứa Hạo Nhiên, ngờ nghệch hỏi:
“Có thể... Ghép, ghép bàn không? *Nấc*, mỹ nữ... Ngươi vừa rồi... ôm ta... Ngươi thơm quá, ta muốn cùng ngươi... *Nấc*, ngồi cùng một chỗ...”
Tửu quỷ mặt đỏ bừng, si ngốc nhìn dung mạo trắng trẻo của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nghĩ đến việc Triệu Tình Tình có thể đã chết, nỗi buồn thương vẫn chưa nguôi ngoai.
Hắn nhìn tửu quỷ, hốc mắt ươn ướt, sắp khóc, “Đại ca, mắt ngươi kiểu gì vậy? Ta không phải mỹ nữ, ta là nam mà! Đương nhiên không...”
Giang Ly liếc nhìn đôi giày đi mưa màu đen của tửu quỷ, “Đương nhiên có thể!”
Tiếng nói “Đương nhiên không được” của Hứa Hạo Nhiên bị Giang Ly chặn lại.
Giang Ly cau mày với Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt liếc xuống, lại nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.
Quy tắc sinh tồn của quán rượu trong rừng, điều thứ sáu:
【 Hãy cảnh giác vị khách đi giày đi mưa màu đen, phải ở chung hòa thuận với vị khách đi giày đi mưa màu đen, nhất là khi hắn đưa ra đề nghị ghép bàn. 】
Hứa Hạo Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó.
Hắn vội vàng nhìn giày của tửu quỷ, trái tim trong nháy mắt hẫng một nhịp!
Hứa Hạo Nhiên lập tức hùa theo Giang Ly đổi giọng, lúng túng cười làm lành.
“Đư, đương nhiên có thể, ha ha... Đại ca mắt tinh thật, ta là mỹ nữ.”
Chương 197: Vị khách đi giày đi mưa màu đen
Tửu quỷ lảo đảo đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, kéo cái ghế từ phía sau lại, chảy nước miếng, ngây ngốc ngồi xuống.
“Bầu rượu của ai rơi trên đất? Còn muốn không? Không muốn thì ta ném đi!” Bà chủ tức giận hô lên.
Trong tay nàng cầm bầu rượu rỗng nhặt được từ cửa quán rượu, không mấy tình nguyện đi tới bàn của Giang Ly.
“Bầu rượu này là của ngươi à?” Bà chủ nghiêm giọng hỏi tửu quỷ.
Nàng không lấy bảng giá rượu, cũng hoàn toàn không có ý định buôn bán gì với tửu quỷ.
Tửu quỷ nghe thấy bà chủ tra hỏi, mở mắt nhìn nàng một cái, không có phản ứng gì.
Bà chủ bẽ mặt, đặt bầu rượu đó lên bàn, chán ghét xoay người bỏ đi.
Lúc này, tửu quỷ đang gác hai chân của hắn lên đùi Hứa Hạo Nhiên.
Hai tay tửu quỷ quàng lấy cổ Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt mê ly, hết sức chăm chú nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, giống như đang thưởng thức một phần mỹ thực sắp được ăn.
“Thơm quá...” Tửu quỷ sáp lại gần Hứa Hạo Nhiên, say mê hít hà mùi hương trên người hắn.
Bị tửu quỷ ôm, Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía Giang Ly cầu cứu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Do quy tắc ràng buộc, Hứa Hạo Nhiên phải ở chung hòa thuận với 「 vị khách đi giày đi mưa màu đen 」.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên cũng không ngờ tới, người này lại là một kẻ say rượu phát cuồng.
“Bà chủ, ngươi mang đại ca này đi đi, không phải ngươi không muốn tiếp đãi hắn sao?” Hứa Hạo Nhiên gọi bà chủ đang định rời đi lại.
Bà chủ “Hừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
“Chuyện làm ăn với cái vị “Tiên sinh Con Đỉa” này ấy à, ai thích làm thì làm, ta thì không! Gã này ở bên ngoài nợ nần chồng chất, ai dám bán rượu cho loại người này? Ta là làm ăn, chứ không phải làm từ thiện.”
“Có vấn đề gì không?” Giang Ly khẩn trương hỏi.
Hứa Hạo Nhiên sững lại, mặt không đổi sắc buông bàn tay không xuống, vội vàng lại dùng bùn đen lấp hố đất lại, “Không có vấn đề.” Bàn tay không đó lại bị chôn lại.
Hứa Hạo Nhiên lại tìm một hồi ở những nơi khác xung quanh.
Không tìm thêm được móng tay màu hồng nào nữa, cũng không tìm thấy vật phẩm hữu dụng nào.
Giang Ly cùng Hứa Hạo Nhiên trở lại chỗ ngồi.
Hứa Hạo Nhiên chủ động giải thích, “Mảnh móng tay màu hồng kia, ta có thể xác định...... là của Tình Tình.” Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên trắng bệch.
Hắn cầm mảnh móng tay màu hồng kia lên, chậm rãi đặt trước mặt Giang Ly.
Tiếp đó, hắn lại lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện với Triệu Tình Tình mấy ngày trước.
Trong lịch sử trò chuyện, Triệu Tình Tình đang khoe với Hứa Hạo Nhiên bộ móng mới mà nàng tự sơn ở nhà.
Kiểu dáng sơn móng tay rất đặc biệt.
Trên bộ móng tay đó, không chỉ có hai chữ cái Z và X, mà còn có một trái tim màu trắng được vẽ bên trái nhỏ, bên phải lớn.
“Đúng là của Tình Tình.” Giang Ly so sánh một chút, mảnh móng tay nhặt được này và trong tấm ảnh giống nhau như đúc.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Trong lòng hai người đều rất rõ ràng, Tình Tình đã đến nơi này, có khả năng còn bị cưỡng ép nhổ mất móng tay.
Về phần Triệu Tình Tình hiện tại sống hay chết, không ai biết được.
Tìm được manh mối về Triệu Tình Tình, cảm xúc của Hứa Hạo Nhiên có chút kích động.
Hắn rủ mi mắt xuống, đưa tay cầm ly trà bưởi mật ong của mình trên bàn, run rẩy đưa lên miệng.
Đồ uống lạnh có đá trượt vào cổ họng, kích thích răng và dạ dày.
Hứa Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân dần dần lạnh buốt.
“Có thể Tình Tình chỉ bị thương, cũng có thể là...... Nàng đã bị hại.” Hứa Hạo Nhiên ngước mắt lên, giọng điệu trầm trọng nghẹn ngào.
Giang Ly suy nghĩ một chút, mở miệng an ủi, “Đợi thêm vài phút nữa, chúng ta sẽ có thể hỏi bà chủ về chuyện của Triệu Tình Tình.”
Hứa Hạo Nhiên trầm mặc mấy giây, đưa ra thỉnh cầu với Giang Ly.
“Giang Ly, ta muốn xem hình ảnh trong tiên đoán về Tình Tình, có được không? Ta muốn biết hung thủ sát hại Tình Tình có đặc điểm gì.”
Giang Ly không lập tức đồng ý.
Bởi vì Giang Ly nhớ lại, cảnh tượng cái chết trong lời tiên đoán về Hứa Hạo Nhiên, là Hứa Hạo Nhiên cầm kỵ sĩ bội kiếm, điên cuồng chém vào thứ gì đó trong đầm nước.
Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đang báo thù.
Giang Ly có chút lo lắng.
Cho Hứa Hạo Nhiên xem, nói không chừng sẽ gây thêm rắc rối, thậm chí đưa hắn đến kết cục tử vong trong lời tiên đoán.
Lúc Giang Ly đang phân vân không biết trả lời thế nào, bên cạnh bàn rượu, một cái đầu đàn ông... chậm rãi ló ra.
Khóe mắt của Giang Ly và Hứa Hạo Nhiên liếc thấy cái đầu người vừa xuất hiện ở mép bàn rượu, cả hai cùng lúc giật mình đứng bật dậy.
Mùi rượu nồng nặc như vậy, là tửu quỷ.
Nhưng Giang Ly và Hứa Hạo Nhiên căn bản không nhìn thấy bóng dáng tửu quỷ đi tới.
Tửu quỷ giống như là xuất hiện từ hư không.
Cái đầu say khướt của tửu quỷ gác lên cạnh bàn rượu, bật cười ngây ngô.
Tửu quỷ nhe răng cười, lộ ra răng cửa lớn, miệng đầy máu nhìn Hứa Hạo Nhiên, ngờ nghệch hỏi:
“Có thể... Ghép, ghép bàn không? *Nấc*, mỹ nữ... Ngươi vừa rồi... ôm ta... Ngươi thơm quá, ta muốn cùng ngươi... *Nấc*, ngồi cùng một chỗ...”
Tửu quỷ mặt đỏ bừng, si ngốc nhìn dung mạo trắng trẻo của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nghĩ đến việc Triệu Tình Tình có thể đã chết, nỗi buồn thương vẫn chưa nguôi ngoai.
Hắn nhìn tửu quỷ, hốc mắt ươn ướt, sắp khóc, “Đại ca, mắt ngươi kiểu gì vậy? Ta không phải mỹ nữ, ta là nam mà! Đương nhiên không...”
Giang Ly liếc nhìn đôi giày đi mưa màu đen của tửu quỷ, “Đương nhiên có thể!”
Tiếng nói “Đương nhiên không được” của Hứa Hạo Nhiên bị Giang Ly chặn lại.
Giang Ly cau mày với Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt liếc xuống, lại nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.
Quy tắc sinh tồn của quán rượu trong rừng, điều thứ sáu:
【 Hãy cảnh giác vị khách đi giày đi mưa màu đen, phải ở chung hòa thuận với vị khách đi giày đi mưa màu đen, nhất là khi hắn đưa ra đề nghị ghép bàn. 】
Hứa Hạo Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó.
Hắn vội vàng nhìn giày của tửu quỷ, trái tim trong nháy mắt hẫng một nhịp!
Hứa Hạo Nhiên lập tức hùa theo Giang Ly đổi giọng, lúng túng cười làm lành.
“Đư, đương nhiên có thể, ha ha... Đại ca mắt tinh thật, ta là mỹ nữ.”
Chương 197: Vị khách đi giày đi mưa màu đen
Tửu quỷ lảo đảo đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, kéo cái ghế từ phía sau lại, chảy nước miếng, ngây ngốc ngồi xuống.
“Bầu rượu của ai rơi trên đất? Còn muốn không? Không muốn thì ta ném đi!” Bà chủ tức giận hô lên.
Trong tay nàng cầm bầu rượu rỗng nhặt được từ cửa quán rượu, không mấy tình nguyện đi tới bàn của Giang Ly.
“Bầu rượu này là của ngươi à?” Bà chủ nghiêm giọng hỏi tửu quỷ.
Nàng không lấy bảng giá rượu, cũng hoàn toàn không có ý định buôn bán gì với tửu quỷ.
Tửu quỷ nghe thấy bà chủ tra hỏi, mở mắt nhìn nàng một cái, không có phản ứng gì.
Bà chủ bẽ mặt, đặt bầu rượu đó lên bàn, chán ghét xoay người bỏ đi.
Lúc này, tửu quỷ đang gác hai chân của hắn lên đùi Hứa Hạo Nhiên.
Hai tay tửu quỷ quàng lấy cổ Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt mê ly, hết sức chăm chú nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, giống như đang thưởng thức một phần mỹ thực sắp được ăn.
“Thơm quá...” Tửu quỷ sáp lại gần Hứa Hạo Nhiên, say mê hít hà mùi hương trên người hắn.
Bị tửu quỷ ôm, Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía Giang Ly cầu cứu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Do quy tắc ràng buộc, Hứa Hạo Nhiên phải ở chung hòa thuận với 「 vị khách đi giày đi mưa màu đen 」.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên cũng không ngờ tới, người này lại là một kẻ say rượu phát cuồng.
“Bà chủ, ngươi mang đại ca này đi đi, không phải ngươi không muốn tiếp đãi hắn sao?” Hứa Hạo Nhiên gọi bà chủ đang định rời đi lại.
Bà chủ “Hừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
“Chuyện làm ăn với cái vị “Tiên sinh Con Đỉa” này ấy à, ai thích làm thì làm, ta thì không! Gã này ở bên ngoài nợ nần chồng chất, ai dám bán rượu cho loại người này? Ta là làm ăn, chứ không phải làm từ thiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận