Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 218
Sự kiện quái dị lúc đó thật sự đã phát sinh. Nhỡ đâu Từ Tiểu Bảo thật sự hóa thành quỷ dị, tìm đến nàng trả thù thì sao. Đới Xuân Lệ nổi hết da gà. Nàng vội vàng gạt bỏ những ý nghĩ này. Không thể nào! Chuyện này sao có thể, đều là chuyện giật gân thôi. Người chết là chết rồi, làm gì có chuyện trả thù.
Đới Xuân Lệ đang nghĩ như vậy, dường như nghe thấy một giọng nói non nớt nào đó, loáng thoáng đang gọi nàng.
“Mang a di~~”
Đới Xuân Lệ đột nhiên ngẩng đầu. Nàng nhìn quanh trái phải, không thấy ai cả.
“Mang a di~~~”
Lần này, Đới Xuân Lệ nhìn sang bên kia đường. Bên đường đối diện, một tiểu nam hài đang đứng ở đó, không hề chớp mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng. Hốc mắt của tiểu nam hài bị lấp đầy bởi màu đen. Khi cười lên, huyết thủy kéo thành dòng chảy xuống từ khóe miệng.
Đó là...... Từ Tiểu Bảo!
Tim Đới Xuân Lệ đột nhiên thót lại. Nàng tháo kính râm xuống, muốn nhìn kỹ lại lần nữa. Đúng lúc này, một chiếc xe buýt lao nhanh như tên bắn vụt qua, tạm thời che khuất tầm mắt của Đới Xuân Lệ. Khi Đới Xuân Lệ nhìn lại sang bên kia đường, tiểu nam hài đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đèn xanh sáng lên. Đôi lão khuê mật bên cạnh khoác tay nhau, vội vã rời đi. Chỉ còn lại Đới Xuân Lệ đứng ngây tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn.
Đứa bé kia...... thật sự tìm đến nàng rồi sao?
Ngay lúc Đới Xuân Lệ đang thất thần, dường như có thứ gì đó ở sau lưng, giật nhẹ góc áo nàng.
“Mang a di~ ngươi vừa tìm Tiểu Bảo phải không?”
Từ Tiểu Bảo hướng về phía Đới Xuân Lệ, nhếch môi, nở nụ cười.......
***
Bên phía tổ chức Quỷ Diện.
Ngành tình báo phái một nhóm người đi theo dõi 'đầu nấm'. Nhưng người liên lạc này của tổ chức Quỷ Diện lại vô cùng giảo hoạt. Sau khi đi qua mấy khu phố náo nhiệt, 'đầu nấm' đã cắt đuôi được người theo dõi và thay đổi dung mạo. Cuối cùng, người của sở tình báo chỉ tìm thấy trong thùng rác bộ quần áo mà người phụ nữ kia vứt bỏ, cùng với miếng đệm silicon dùng để ngụy trang thành người mập buộc trên người nàng.
Người của sở tình báo đành tay không trở về. Nhiệm vụ truy lùng hôm nay cuối cùng đã thất bại. Chuyện này lại phải bàn bạc kỹ hơn.
***
Buổi chiều.
Một đoàn người của ngành tình báo hộ tống Giang Ly đến trước mộ bia của cha nàng để truy điệu người đã khuất. Cha của Giang Ly qua đời, được xác định là 「 vì nước hi sinh 」. Vì vậy, thi thể cha Giang Ly đã được nhân viên nhà nước sắp xếp, thổ táng ngay bên cạnh mộ của mẹ nàng.
Giang Ly đứng phía trước, nhìn hai tấm bia đá trước mặt. Bia mộ của cha còn mới tinh, bia mộ của mẹ đã cũ kỹ. Nhưng nhìn bề ngoài, bia mộ của mẹ dường như cũng đã được ai đó tu sửa làm mới. Trước bia mộ của hai người đã khuất, đặt rất nhiều hoa tươi viếng thăm với đủ màu sắc rực rỡ. Những bó hoa tươi này đều do dân chúng Hoa Quốc tự phát mang đến, để bày tỏ lòng cảm kích và niềm tiếc thương đối với Giang Ly và cha nàng.
Tiết trời đông giá rét. Hôm nay, bầu trời bỗng nhiên đổ những bông Sơ Tuyết. Bông tuyết rơi xuống vai Giang Ly, rồi lại từ từ tan thành nước.
Tiểu Ngũ không nói tiếng nào, đi về phía chiếc xe hơi màu đen, lấy ra một cây dù màu đen. Tiểu Ngũ giơ ô che trên đầu Giang Ly, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đứng sát bên cạnh nàng.
“Đừng để bị cảm lạnh.” Tiểu Ngũ lên tiếng.
Giang Ly mắt hoe đỏ, nhìn Tiểu Ngũ một lát.
“Cảm ơn.” Cổ họng Giang Ly như bị nước mắt nghẹn lại, phải một lúc lâu sau mới cố nén ra được một câu bằng giọng bình thường.
Nhận ra cảm xúc của Giang Ly không ổn, Tiểu Ngũ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Bên cạnh, Hạ Quốc Phong cùng Phạm lão tiền bối cùng lúc nhìn về phía Tiểu Ngũ, đều bĩu môi, lộ vẻ mặt chán ghét.
Hạ Quốc Phong thầm nghĩ: Thằng nhóc này không thích hợp, có ý đồ lôi kéo làm thân...
Phạm lão tiền bối: Hắn muốn chiếm được lòng tin của Giang Ly, sau đó tiến vào thế giới quỷ dị, một lần diệt trừ Giang Ly! Thật đáng sợ! Tâm địa hắn thật đáng chết...
Tiểu Ngũ nhận ra họ đang nghi ngờ mình, bèn nắm tay ho khẽ một tiếng. Tiểu Ngũ liền giải thích:
“Giang Ly là thiên tuyển giả của Hoa Quốc, lại sắp phải quay trở lại thế giới quỷ dị lần nữa. Nếu nàng bị cảm sốt ở trong đó, e rằng rất nhiều chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Lý do của Tiểu Ngũ nghe rất hợp lý. Nhưng Hạ Quốc Phong và Phạm lão tiền bối đứng cạnh vẫn liếc nhìn hắn, mặt đầy vẻ chán ghét.
Một lát sau.
Tiểu Ngũ đưa thẳng cây dù cho Giang Ly, "Vậy đi, dù ngươi tự cầm lấy. Ta còn có chút việc, xin lỗi không thể ở lại."
Tiểu Ngũ khẽ gật đầu, lịch sự lùi lại hai bước rồi quay người rời khỏi khu mộ. Các chuyên gia khác thấy Tiểu Ngũ rời đi, cũng đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi đây. Bọn họ nhường lại không gian riêng cho Giang Ly.
Đứng lâu như vậy, sao mọi người lại không nhận ra, đứa bé Giang Ly này đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Có nhiều chuyên gia nhìn như vậy, Giang Ly đứng trước mộ song thân, cứ gắng kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống.
Sau khi các chuyên gia đi xa, tất cả đều trốn vào rừng trúc cách đó không xa, nghển cổ nhìn về phía Giang Ly. Mọi người thấy cây dù đen bị vứt xuống đất, Giang Ly đội gió tuyết, quỳ sụp xuống đất, vùi đầu thật sâu. Bờ vai nàng run lên bần bật. Tiếng khóc nức nở đau khổ của nữ hài tử cũng nấc lên từng hồi. Tiếng khóc hòa vào trong trời tuyết đông giá, rồi lại bị hàn phong nuốt chửng.
Hạ Tiêu Sắc buổi chiều có việc nên không đến, bây giờ cũng không có ai ở bên cạnh Giang Ly. Một đám đại nam nhân nhìn tiểu cô nương cô đơn lẻ loi, không khỏi thở dài liên tục.
"Tuổi vừa tốt nghiệp đại học, cha mẹ còn chưa kịp hưởng phúc ngày nào đã mất cả rồi. Haizz..." Hạ Quốc Phong tiếc nuối lắc đầu.
Tiểu Ngũ cũng lên tiếng, "Ta đã điều tra qua các mối quan hệ thân thuộc của Giang Ly, ở Hoa Quốc nàng không còn người thân trực hệ nào, họ hàng xa thì cũng đã sớm không liên lạc."
Phạm lão tiền bối ngồi trên xe lăn, nghe hai người đối thoại, ánh mắt lộ vẻ xót xa. Phạm lão tiền bối nhìn Giang Ly, thở dài, "Phạm gia chúng ta ngược lại thì có tiền, quyền thế và địa vị cũng đều không thiếu, đáng tiếc là lại thiếu hậu đại."
Đới Xuân Lệ đang nghĩ như vậy, dường như nghe thấy một giọng nói non nớt nào đó, loáng thoáng đang gọi nàng.
“Mang a di~~”
Đới Xuân Lệ đột nhiên ngẩng đầu. Nàng nhìn quanh trái phải, không thấy ai cả.
“Mang a di~~~”
Lần này, Đới Xuân Lệ nhìn sang bên kia đường. Bên đường đối diện, một tiểu nam hài đang đứng ở đó, không hề chớp mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng. Hốc mắt của tiểu nam hài bị lấp đầy bởi màu đen. Khi cười lên, huyết thủy kéo thành dòng chảy xuống từ khóe miệng.
Đó là...... Từ Tiểu Bảo!
Tim Đới Xuân Lệ đột nhiên thót lại. Nàng tháo kính râm xuống, muốn nhìn kỹ lại lần nữa. Đúng lúc này, một chiếc xe buýt lao nhanh như tên bắn vụt qua, tạm thời che khuất tầm mắt của Đới Xuân Lệ. Khi Đới Xuân Lệ nhìn lại sang bên kia đường, tiểu nam hài đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đèn xanh sáng lên. Đôi lão khuê mật bên cạnh khoác tay nhau, vội vã rời đi. Chỉ còn lại Đới Xuân Lệ đứng ngây tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn.
Đứa bé kia...... thật sự tìm đến nàng rồi sao?
Ngay lúc Đới Xuân Lệ đang thất thần, dường như có thứ gì đó ở sau lưng, giật nhẹ góc áo nàng.
“Mang a di~ ngươi vừa tìm Tiểu Bảo phải không?”
Từ Tiểu Bảo hướng về phía Đới Xuân Lệ, nhếch môi, nở nụ cười.......
***
Bên phía tổ chức Quỷ Diện.
Ngành tình báo phái một nhóm người đi theo dõi 'đầu nấm'. Nhưng người liên lạc này của tổ chức Quỷ Diện lại vô cùng giảo hoạt. Sau khi đi qua mấy khu phố náo nhiệt, 'đầu nấm' đã cắt đuôi được người theo dõi và thay đổi dung mạo. Cuối cùng, người của sở tình báo chỉ tìm thấy trong thùng rác bộ quần áo mà người phụ nữ kia vứt bỏ, cùng với miếng đệm silicon dùng để ngụy trang thành người mập buộc trên người nàng.
Người của sở tình báo đành tay không trở về. Nhiệm vụ truy lùng hôm nay cuối cùng đã thất bại. Chuyện này lại phải bàn bạc kỹ hơn.
***
Buổi chiều.
Một đoàn người của ngành tình báo hộ tống Giang Ly đến trước mộ bia của cha nàng để truy điệu người đã khuất. Cha của Giang Ly qua đời, được xác định là 「 vì nước hi sinh 」. Vì vậy, thi thể cha Giang Ly đã được nhân viên nhà nước sắp xếp, thổ táng ngay bên cạnh mộ của mẹ nàng.
Giang Ly đứng phía trước, nhìn hai tấm bia đá trước mặt. Bia mộ của cha còn mới tinh, bia mộ của mẹ đã cũ kỹ. Nhưng nhìn bề ngoài, bia mộ của mẹ dường như cũng đã được ai đó tu sửa làm mới. Trước bia mộ của hai người đã khuất, đặt rất nhiều hoa tươi viếng thăm với đủ màu sắc rực rỡ. Những bó hoa tươi này đều do dân chúng Hoa Quốc tự phát mang đến, để bày tỏ lòng cảm kích và niềm tiếc thương đối với Giang Ly và cha nàng.
Tiết trời đông giá rét. Hôm nay, bầu trời bỗng nhiên đổ những bông Sơ Tuyết. Bông tuyết rơi xuống vai Giang Ly, rồi lại từ từ tan thành nước.
Tiểu Ngũ không nói tiếng nào, đi về phía chiếc xe hơi màu đen, lấy ra một cây dù màu đen. Tiểu Ngũ giơ ô che trên đầu Giang Ly, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đứng sát bên cạnh nàng.
“Đừng để bị cảm lạnh.” Tiểu Ngũ lên tiếng.
Giang Ly mắt hoe đỏ, nhìn Tiểu Ngũ một lát.
“Cảm ơn.” Cổ họng Giang Ly như bị nước mắt nghẹn lại, phải một lúc lâu sau mới cố nén ra được một câu bằng giọng bình thường.
Nhận ra cảm xúc của Giang Ly không ổn, Tiểu Ngũ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Bên cạnh, Hạ Quốc Phong cùng Phạm lão tiền bối cùng lúc nhìn về phía Tiểu Ngũ, đều bĩu môi, lộ vẻ mặt chán ghét.
Hạ Quốc Phong thầm nghĩ: Thằng nhóc này không thích hợp, có ý đồ lôi kéo làm thân...
Phạm lão tiền bối: Hắn muốn chiếm được lòng tin của Giang Ly, sau đó tiến vào thế giới quỷ dị, một lần diệt trừ Giang Ly! Thật đáng sợ! Tâm địa hắn thật đáng chết...
Tiểu Ngũ nhận ra họ đang nghi ngờ mình, bèn nắm tay ho khẽ một tiếng. Tiểu Ngũ liền giải thích:
“Giang Ly là thiên tuyển giả của Hoa Quốc, lại sắp phải quay trở lại thế giới quỷ dị lần nữa. Nếu nàng bị cảm sốt ở trong đó, e rằng rất nhiều chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Lý do của Tiểu Ngũ nghe rất hợp lý. Nhưng Hạ Quốc Phong và Phạm lão tiền bối đứng cạnh vẫn liếc nhìn hắn, mặt đầy vẻ chán ghét.
Một lát sau.
Tiểu Ngũ đưa thẳng cây dù cho Giang Ly, "Vậy đi, dù ngươi tự cầm lấy. Ta còn có chút việc, xin lỗi không thể ở lại."
Tiểu Ngũ khẽ gật đầu, lịch sự lùi lại hai bước rồi quay người rời khỏi khu mộ. Các chuyên gia khác thấy Tiểu Ngũ rời đi, cũng đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi đây. Bọn họ nhường lại không gian riêng cho Giang Ly.
Đứng lâu như vậy, sao mọi người lại không nhận ra, đứa bé Giang Ly này đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Có nhiều chuyên gia nhìn như vậy, Giang Ly đứng trước mộ song thân, cứ gắng kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống.
Sau khi các chuyên gia đi xa, tất cả đều trốn vào rừng trúc cách đó không xa, nghển cổ nhìn về phía Giang Ly. Mọi người thấy cây dù đen bị vứt xuống đất, Giang Ly đội gió tuyết, quỳ sụp xuống đất, vùi đầu thật sâu. Bờ vai nàng run lên bần bật. Tiếng khóc nức nở đau khổ của nữ hài tử cũng nấc lên từng hồi. Tiếng khóc hòa vào trong trời tuyết đông giá, rồi lại bị hàn phong nuốt chửng.
Hạ Tiêu Sắc buổi chiều có việc nên không đến, bây giờ cũng không có ai ở bên cạnh Giang Ly. Một đám đại nam nhân nhìn tiểu cô nương cô đơn lẻ loi, không khỏi thở dài liên tục.
"Tuổi vừa tốt nghiệp đại học, cha mẹ còn chưa kịp hưởng phúc ngày nào đã mất cả rồi. Haizz..." Hạ Quốc Phong tiếc nuối lắc đầu.
Tiểu Ngũ cũng lên tiếng, "Ta đã điều tra qua các mối quan hệ thân thuộc của Giang Ly, ở Hoa Quốc nàng không còn người thân trực hệ nào, họ hàng xa thì cũng đã sớm không liên lạc."
Phạm lão tiền bối ngồi trên xe lăn, nghe hai người đối thoại, ánh mắt lộ vẻ xót xa. Phạm lão tiền bối nhìn Giang Ly, thở dài, "Phạm gia chúng ta ngược lại thì có tiền, quyền thế và địa vị cũng đều không thiếu, đáng tiếc là lại thiếu hậu đại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận