Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 174
Nhưng điều đó rất quỷ dị. Giang Ly đang đắp chăn, ngoại trừ cái đầu lún xuống một chỗ, thì vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Lão bà bà bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Nó đang định đi ra xem thử, thì một bàn tay từ sau lưng... chậm rãi đặt lên vai nó.
“Ngươi đang làm gì?” Giọng Giang Ly vang lên.
Lão bà bà giật bắn mình, cơ thể run lên rõ rệt. Nó nhìn lại, đó lại là một khuôn mặt giống hệt như người đang đắp chăn!
“A!! Quỷ!!......” Lão bà bà vừa há miệng, Giang Ly đã nhanh chóng tìm đúng chỗ phát ra âm thanh, nhét chiếc khăn lau vào miệng nó.
Người gương đang đắp chăn nghe thấy động tĩnh phía sau. Liền lập tức lấy ra sợi dây gai đã chuẩn bị sẵn, chạy tới, cùng Giang Ly hợp sức bắt lấy lão bà bà. Người gương và Giang Ly người trước người sau, động tác thuần thục quấn dây gai lên người lão bà bà, trói nó vào ghế.
“Lão thái bà, ngươi cầm cái chén nện ta thì thôi đi! Ngươi lại còn đập ta hai lần?” Người gương bất mãn lên tiếng. Nó sờ cái gáy bị đập lõm vào, chống nạnh, đầy vẻ căm giận bất bình.
Giang Ly đi tới bên cạnh cầm một cái túi ni lông, trùm lên đầu lão bà bà rồi siết chặt lại. Ngũ quan của lão bà bà lập tức hiện rõ mồn một qua lớp túi trong suốt. Để đảm bảo an toàn, Giang Ly còn xé hai lỗ nhỏ trên túi ni lông, ngay vị trí mũi và miệng của lão bà bà.
“Nói đi, chạy vào phòng ta có mục đích gì?” Giang Ly rút chiếc khăn lau trong miệng lão bà bà ra.
Lão bà bà không trả lời thẳng, chỉ run rẩy nói: “Ngươi, hai người các ngươi...... là người hay là quỷ......”
Giang Ly cười khẩy, cúi người nói: “Chúng ta là ác quỷ. Nếu ngươi không trả lời tốt câu hỏi của ta, ta sẽ ăn thịt ngươi ngay lập tức.”
Lão bà bà dường như đã tin, nói năng không còn lưu loát: “Đừng, đừng mà, ngươi đừng ăn ta, ta già cả lẩm cẩm, thịt không ngon đâu......”
“Bảo ngươi trả lời câu hỏi, ngươi đến đây làm gì!” Người gương gõ vào đầu nó một cái.
Lão bà bà vội vàng nói: “Ta...... Ta đến để báo thù cho cháu ngoại gái Nhiễm Hân Hân của ta. Hôm qua ngươi hại nó bị gió thổi bay, ngã gãy cả hai chân.”
Giang Ly khẽ biến sắc. Nói như vậy, lão bà bà đánh lén mình đây lại chính là bà ngoại của Nhiễm Hân Hân? Không ngờ bọn chúng lại là người thân.
“Người ở tầng này, không lẽ đều là người thân của ngươi cả chứ?” Giang Ly cảm thấy có khả năng này.
Lão bà bà lắc đầu: “Trừ con quái vật ở phòng 206 kia ra, những người khác đều là người thân của chúng ta, cả nhà chúng ta đến đây nghỉ phép.”
Giang Ly cũng không quan tâm chuyện nghỉ phép của bọn chúng. Nhưng lại rất hứng thú với “quái vật” trong lời của lão bà bà.
“Khách phòng 206 không phải rất tốt sao? Sao nàng lại thành quái vật?” Giang Ly hỏi lão bà bà.
Lão bà bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Để ta nói cho ngươi thế này. Có một tối, ta đi nhầm phòng, vô tình đẩy cửa phòng 206 ra. Kết quả vừa vào phòng đã thấy người phụ nữ phòng 206 đó... Nàng đá văng ghế, treo cổ trên xà nhà! Nhưng ngày hôm sau... nàng vẫn còn sống. Ngươi nói xem, nàng có phải quái vật không? Chỉ cần con quái vật 206 đó còn sống, cả nhà chúng ta sớm muộn gì cũng bị nó hại chết!”
Lời giải thích này của lão bà bà rất có thể chính là nguyên nhân bọn chúng nhắm vào vị khách phòng 206. Hai phe này đều mong đối phương chết đi. Bọn chúng đều cho rằng đối phương mới là con quái vật uy hiếp đến an toàn tính mạng của mình... Khoan đã.
Giang Ly đột nhiên giật mình. Điều này chẳng phải có nghĩa là, cả hai phe đều tự xem mình là “Người” hay sao?! Cả gia đình này đều cảm thấy mình là người bình thường, còn đối phương là quái vật. Mà vị khách phòng 206 cũng cảm thấy bản thân là người bình thường, đối phương mới là quái vật!
Giang Ly nhíu mày, suy tính. Cô gái phòng 206 rốt cuộc có phải người hay không, Giang Ly hiện tại không thể phán đoán. Nhưng cả gia đình này... Giang Ly nhướng mắt, nhìn lão bà bà. Nàng nghĩ đến cháu ngoại gái của lão bà bà, Nhiễm Hân Hân. Hôm qua trong tay Nhiễm Hân Hân rõ ràng có đạo cụ quỷ dị. Cho nên gia đình này, càng có khả năng là quỷ dị mới đúng!
Thế nhưng, hôm qua lúc Giang Ly đánh Nhiễm Hân Hân, Nhiễm Hân Hân lại tỏ ra rất đau đớn. Quỷ dị thì không biết đau. Nhưng nếu quỷ dị tự lầm tưởng mình là con người, vậy thì khó nói...... Nếu như trong tiềm thức, quỷ dị cảm thấy mình vẫn chưa chết. Vậy thì khi nó nhìn thấy những hành vi công kích đó, tiềm thức sẽ dùng ký ức lúc còn sống, tự gán cho mình cảm giác đau đớn.
Trong tâm lý học, điều này được gọi là “Tâm lý ám chỉ”. Điều này càng chứng tỏ sự thật rằng đám quỷ dị này có 「 nhận thức bản thân 」 không rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Giang Ly lấy một mảnh vải, che mắt lão bà bà lại. Nàng lấy ra một cây bút, dùng ngòi bút lạnh lẽo viết chữ lên cánh tay lão bà bà.
“Ta dùng dao nhỏ rạch ngươi, có đau không?” Giang Ly hỏi.
Lão bà bà đau đến “hít” một tiếng, nước mắt lập tức tuôn ra, làm ướt cả mảnh vải che mắt. Lão bà bà điên cuồng gật đầu, giọng nói vừa già nua vừa khàn đặc: “Đau! Đau quá... van cầu ngươi, tha cho lão bà già này, ta đã nói hết cho ngươi những gì cần nói rồi...” Lão bà bà nghẹn ngào khóc nấc lên.
Giang Ly cất bút đi, ngược lại đến chỗ đĩa trái cây, lấy ra một con dao nhỏ. Nàng vén tay áo bên kia của lão bà bà lên, “Yên tâm, lần này ta không dùng dao, ta chỉ viết mấy chữ lên cánh tay ngươi thôi.”
Lão bà bà vội vàng gật đầu đồng ý.
Giang Ly cầm con dao nhỏ kia, rạch một vết dài trên cánh tay lão bà bà, máu màu đen chảy ra từ đó.
“Ta viết gì?” Giang Ly hỏi nó.
Lão bà bà trả lời: “Viết... chắc là số “1”.”
“Đau không? Ngòi bút của ta không dùng lực đâu nhé.” Giang Ly cười nói.
Lão bà bà lắc đầu: “Không đau.”
“Ngươi đang làm gì?” Giọng Giang Ly vang lên.
Lão bà bà giật bắn mình, cơ thể run lên rõ rệt. Nó nhìn lại, đó lại là một khuôn mặt giống hệt như người đang đắp chăn!
“A!! Quỷ!!......” Lão bà bà vừa há miệng, Giang Ly đã nhanh chóng tìm đúng chỗ phát ra âm thanh, nhét chiếc khăn lau vào miệng nó.
Người gương đang đắp chăn nghe thấy động tĩnh phía sau. Liền lập tức lấy ra sợi dây gai đã chuẩn bị sẵn, chạy tới, cùng Giang Ly hợp sức bắt lấy lão bà bà. Người gương và Giang Ly người trước người sau, động tác thuần thục quấn dây gai lên người lão bà bà, trói nó vào ghế.
“Lão thái bà, ngươi cầm cái chén nện ta thì thôi đi! Ngươi lại còn đập ta hai lần?” Người gương bất mãn lên tiếng. Nó sờ cái gáy bị đập lõm vào, chống nạnh, đầy vẻ căm giận bất bình.
Giang Ly đi tới bên cạnh cầm một cái túi ni lông, trùm lên đầu lão bà bà rồi siết chặt lại. Ngũ quan của lão bà bà lập tức hiện rõ mồn một qua lớp túi trong suốt. Để đảm bảo an toàn, Giang Ly còn xé hai lỗ nhỏ trên túi ni lông, ngay vị trí mũi và miệng của lão bà bà.
“Nói đi, chạy vào phòng ta có mục đích gì?” Giang Ly rút chiếc khăn lau trong miệng lão bà bà ra.
Lão bà bà không trả lời thẳng, chỉ run rẩy nói: “Ngươi, hai người các ngươi...... là người hay là quỷ......”
Giang Ly cười khẩy, cúi người nói: “Chúng ta là ác quỷ. Nếu ngươi không trả lời tốt câu hỏi của ta, ta sẽ ăn thịt ngươi ngay lập tức.”
Lão bà bà dường như đã tin, nói năng không còn lưu loát: “Đừng, đừng mà, ngươi đừng ăn ta, ta già cả lẩm cẩm, thịt không ngon đâu......”
“Bảo ngươi trả lời câu hỏi, ngươi đến đây làm gì!” Người gương gõ vào đầu nó một cái.
Lão bà bà vội vàng nói: “Ta...... Ta đến để báo thù cho cháu ngoại gái Nhiễm Hân Hân của ta. Hôm qua ngươi hại nó bị gió thổi bay, ngã gãy cả hai chân.”
Giang Ly khẽ biến sắc. Nói như vậy, lão bà bà đánh lén mình đây lại chính là bà ngoại của Nhiễm Hân Hân? Không ngờ bọn chúng lại là người thân.
“Người ở tầng này, không lẽ đều là người thân của ngươi cả chứ?” Giang Ly cảm thấy có khả năng này.
Lão bà bà lắc đầu: “Trừ con quái vật ở phòng 206 kia ra, những người khác đều là người thân của chúng ta, cả nhà chúng ta đến đây nghỉ phép.”
Giang Ly cũng không quan tâm chuyện nghỉ phép của bọn chúng. Nhưng lại rất hứng thú với “quái vật” trong lời của lão bà bà.
“Khách phòng 206 không phải rất tốt sao? Sao nàng lại thành quái vật?” Giang Ly hỏi lão bà bà.
Lão bà bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Để ta nói cho ngươi thế này. Có một tối, ta đi nhầm phòng, vô tình đẩy cửa phòng 206 ra. Kết quả vừa vào phòng đã thấy người phụ nữ phòng 206 đó... Nàng đá văng ghế, treo cổ trên xà nhà! Nhưng ngày hôm sau... nàng vẫn còn sống. Ngươi nói xem, nàng có phải quái vật không? Chỉ cần con quái vật 206 đó còn sống, cả nhà chúng ta sớm muộn gì cũng bị nó hại chết!”
Lời giải thích này của lão bà bà rất có thể chính là nguyên nhân bọn chúng nhắm vào vị khách phòng 206. Hai phe này đều mong đối phương chết đi. Bọn chúng đều cho rằng đối phương mới là con quái vật uy hiếp đến an toàn tính mạng của mình... Khoan đã.
Giang Ly đột nhiên giật mình. Điều này chẳng phải có nghĩa là, cả hai phe đều tự xem mình là “Người” hay sao?! Cả gia đình này đều cảm thấy mình là người bình thường, còn đối phương là quái vật. Mà vị khách phòng 206 cũng cảm thấy bản thân là người bình thường, đối phương mới là quái vật!
Giang Ly nhíu mày, suy tính. Cô gái phòng 206 rốt cuộc có phải người hay không, Giang Ly hiện tại không thể phán đoán. Nhưng cả gia đình này... Giang Ly nhướng mắt, nhìn lão bà bà. Nàng nghĩ đến cháu ngoại gái của lão bà bà, Nhiễm Hân Hân. Hôm qua trong tay Nhiễm Hân Hân rõ ràng có đạo cụ quỷ dị. Cho nên gia đình này, càng có khả năng là quỷ dị mới đúng!
Thế nhưng, hôm qua lúc Giang Ly đánh Nhiễm Hân Hân, Nhiễm Hân Hân lại tỏ ra rất đau đớn. Quỷ dị thì không biết đau. Nhưng nếu quỷ dị tự lầm tưởng mình là con người, vậy thì khó nói...... Nếu như trong tiềm thức, quỷ dị cảm thấy mình vẫn chưa chết. Vậy thì khi nó nhìn thấy những hành vi công kích đó, tiềm thức sẽ dùng ký ức lúc còn sống, tự gán cho mình cảm giác đau đớn.
Trong tâm lý học, điều này được gọi là “Tâm lý ám chỉ”. Điều này càng chứng tỏ sự thật rằng đám quỷ dị này có 「 nhận thức bản thân 」 không rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Giang Ly lấy một mảnh vải, che mắt lão bà bà lại. Nàng lấy ra một cây bút, dùng ngòi bút lạnh lẽo viết chữ lên cánh tay lão bà bà.
“Ta dùng dao nhỏ rạch ngươi, có đau không?” Giang Ly hỏi.
Lão bà bà đau đến “hít” một tiếng, nước mắt lập tức tuôn ra, làm ướt cả mảnh vải che mắt. Lão bà bà điên cuồng gật đầu, giọng nói vừa già nua vừa khàn đặc: “Đau! Đau quá... van cầu ngươi, tha cho lão bà già này, ta đã nói hết cho ngươi những gì cần nói rồi...” Lão bà bà nghẹn ngào khóc nấc lên.
Giang Ly cất bút đi, ngược lại đến chỗ đĩa trái cây, lấy ra một con dao nhỏ. Nàng vén tay áo bên kia của lão bà bà lên, “Yên tâm, lần này ta không dùng dao, ta chỉ viết mấy chữ lên cánh tay ngươi thôi.”
Lão bà bà vội vàng gật đầu đồng ý.
Giang Ly cầm con dao nhỏ kia, rạch một vết dài trên cánh tay lão bà bà, máu màu đen chảy ra từ đó.
“Ta viết gì?” Giang Ly hỏi nó.
Lão bà bà trả lời: “Viết... chắc là số “1”.”
“Đau không? Ngòi bút của ta không dùng lực đâu nhé.” Giang Ly cười nói.
Lão bà bà lắc đầu: “Không đau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận