Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 279

Chương 207: Ngã rẽ
Biểu cảm của Trương Giang có mấy phần phức tạp.
Quyền trượng quốc vương của hắn mang lại cho hắn quyền lợi là 「 khiến người khác phục tùng mình vô điều kiện 」.
Quy tắc này, bên trong phạm vi thống trị của quốc vương, đương nhiên là có hiệu lực.
Thần dân của quốc gia nào thì phục tùng quốc vương của quốc gia đó.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, xác ướp đến từ Cổ Ai Cập.
Thần dân Cổ Ai Cập có quyền không phục tùng mệnh lệnh của quốc vương quốc gia khác.
Đây cũng là giới hạn của quyền trượng quốc vương.
Xác ướp nhìn Trương Giang, ánh mắt tha thiết chờ đợi đã lâu.
Nhưng mãi vẫn không chờ được câu “thăm hỏi ân cần thân thiết” kia.
Ánh hào quang hưng phấn trong mắt xác ướp cũng dần dần ảm đạm đi.
Hắn thất vọng ngồi xổm xuống một góc, nhặt cành cây khô trên mặt đất, buồn bã chọc vào tường.
“Hóa ra ngươi cũng không xem ta là bằng hữu.” “Thôi vậy, là ta không có tư cách.” “Ta vẫn nên về lại quan tài thôi! Dù sao ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì…” Giọng xác ướp uể oải.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, vứt cành cây đi, lấy ra thẻ bài nhân vật của mình.
Ngay trước mặt Trương Giang, xác ướp giơ cao chân phải, định bước vào bên trong thẻ bài.
Trương Giang nhất thời thấy tình thế cấp bách, liền ôm lấy eo hắn từ phía sau.
“Bá Bá.” Trương Giang mặt đỏ bừng, nghiêm nghị, nhưng lại tránh ánh mắt đi.
Ánh sáng trong mắt xác ướp lóe lên!
Hắn thay đổi vẻ mặt cô đơn ban nãy, lập tức thu chân phải về, nhắm mắt mỉm cười ôm lại Trương Giang.
Một người một thi thể, thỏa mãn ôm nhau.
Trong lòng Trương Giang luôn cảm thấy như mình vừa ăn phải quả đắng.
Hắn giãy dụa đẩy xác ướp ra. Lập tức lấy bản vẽ ra, nhét vào ngực xác ướp, ra hiệu bảo xác ướp làm việc theo bản vẽ.
Xác ướp nhìn bản vẽ, sảng khoái đồng ý.
“Xử lý ngay! Giả chết thôi mà, chuyện này còn không đơn giản sao?” Sau khi nói lời hùng hồn, xác ướp bắt đầu tháo băng vải trên người xuống.
Từng vòng băng vải được tháo ra, để lộ khuôn mặt giống hệt Trương Giang bên trong.
“Tiểu quỷ mau nhìn! Nhìn xem ta có giống ngươi không? Thế nào, thế nào! ‘Bá Bá’ có đỉnh không?” Trương Giang đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Năng lực của xác ướp chính là có thể bí mật ẩn mình bên trong lớp băng vải, tùy ý bắt chước bất kỳ ai mà hắn nhìn thấy.
Băng vải chính là tấm màn che của hắn. Hắn thích ai thì sẽ tự mình bí mật biến thành người đó. Thậm chí không cần sự hỗ trợ của mặt nạ da người.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, xác ướp lại dựa theo yêu cầu trên bản vẽ, bắt chước toàn bộ các chi tiết được vẽ trên đó một cách chuẩn xác.
Ngay cả răng và lưỡi cũng tự mình nhổ đi.
Mất đi lưỡi, xác ướp vốn nói nhiều giờ không nói được lời nào, đành phải im lặng trở lại.
Trên bầu trời đỉnh tháp, một đàn quạ kêu thê lương bay qua.
Trong lòng Trương Giang bất an, vô thức lùi lại mấy bước, trốn vào sau một cánh cửa đang hé mở phía sau.
Trương Giang vừa bước vào sau cánh cửa thì đá phải một vật thể vô hình trên mặt đất.
Dường như có người đang nằm ngủ trên mặt đất. Chỉ tiếc là Trương Giang không thể nhìn thấy người đó.
Trương Giang vốn định chuyển sang nơi khác để tránh, nhưng lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ của phụ nữ vang lên bên trong căn phòng tối này.
Tiếng cười quỷ dị đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tối yên tĩnh.
Trương Giang bất giác mím chặt môi, hơi thở trở nên thận trọng.
Hắn nắm chặt quyền trượng, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy sau nửa cánh cửa đối diện, khuôn mặt đầy máu của một người phụ nữ đang hé mở, từ từ lộ ra.
Bóng dáng người phụ nữ lóe lên, lao về phía Trương Giang.
Mà người phụ nữ cười quái dị này chính là vương hậu, người đã bị Trương Giang hạ lệnh nhổ lưỡi, sau đó lại bị “Mạnh Tử Hàm” bức đến phát điên, không lâu sau liền treo cổ tự vẫn.
Ngay lúc vương hậu trôi về phía Trương Giang, xác ướp ở bên ngoài cũng phát hiện ra điều này.
Xác ướp lập tức trở nên bối rối. Hắn sợ có kẻ ác độc làm hại bằng hữu Trương Giang, liền định nhanh chóng chạy tới hỗ trợ Trương Giang.
Kết quả là trong lúc cấp bách, xác ướp quên mất mình vẫn đang trong trạng thái giả chết, cơ thể cứng đờ, “phù” một tiếng ngã lăn ra đất.
Con quạ đen mắt người bay qua đỉnh tháp đã truyền hình ảnh “Trương Giang” ngã sấp mặt xuống đất rồi chết về cho tổ chức.
Con quạ đen mắt người lượn vòng trên đỉnh tháp, sau khi bay hai vòng thì hướng về nơi cao hơn bay đi.
Nó thu cánh lại, đáp xuống tay của vật biểu tượng ở nơi cao hơn trên pháo đài.
Vật biểu tượng có đôi mắt tròn xoe, con ngươi cong cong, cất tiếng cười nhẹ nhàng.
Nàng vuốt ve đầu con quạ đen. Không hề mở miệng, mà dùng một lực lượng quỷ dị để truyền âm, vui vẻ khen ngợi.
“Làm tốt lắm Tiểu Ô! Những hình ảnh không phù hợp thì đừng truyền về nữa.” Vật biểu tượng vuốt đầu quạ đen, xóa đi những hình ảnh suýt chút nữa đã làm lộ tẩy trong đầu Tiểu Ô.
Tiếp đó, nàng lại xòe bàn tay ra, cho Tiểu Ô ăn. Thứ đặt trong lòng bàn tay vật biểu tượng chính là chiếc lưỡi mà binh sĩ đã cắt của vương hậu.
Quạ đen thích thú dùng mỏ gắp chiếc lưỡi lên, rướn cổ, một hơi nuốt vào họng.
Vật biểu tượng mang con quạ đen mắt người đến ba địa điểm còn lại.
Mỗi một địa điểm đều là “hiện trường gặp nạn” của một đứa trẻ.
Vật biểu tượng dùng hiện trường giả để man thiên quá hải, cứu được ba người chơi trẻ em cuối cùng.
Trò chơi kết thúc, không tính Giang Ly, tổng cộng có bảy người chơi sắp sinh tồn thành công.
Còn Giang Ly, người bị tiêm thuốc, thì bởi vì ăn kẹo sô cô la nên ý thức đã tiến vào Hỗn Độn thời không.
Giang Ly đang ở trong không gian hỗn loạn, nàng không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ biết mình đang đi trên một con đường nhỏ tối đen, sau lưng còn có một con mãnh quỷ xấu xí đi theo.
Quả bình an mà Giang Ly ăn trước đó đang hơi nóng lên trong dạ dày nàng, thanh trừ dược vật đã bị tiêm vào cơ thể Giang Ly.
Giang Ly khôi phục hình dạng con người, đồng thời cũng lấy lại được ký ức của bản thân.
Con đường phía sau lưng “ầm ầm” sụp đổ.
Giang Ly không còn đường lui, chỉ có thể nhanh chóng đi dọc theo con đường nhỏ tối tăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận