Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 9

“Tiện tay giúp Mummy tắt đèn đi, vui quá vui quá.” Con trai dời ghế tới, leo lên, duỗi tay nhỏ ra tắt đèn phòng khách.
“Tách ——” Toàn bộ phòng khách chìm vào bóng tối.
Chỉ có Giang Ly bật đèn bàn, đủ chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Trước mặt Giang Ly là chiếc gương toàn thân, phản chiếu ánh đèn bàn sáng rõ và khuôn mặt của Giang Ly.
Mà xung quanh và phía sau Giang Ly, là một mảng tối đen.
“Mummy, ngươi muốn làm gì?” Hồng Anh nhìn chằm chằm Giang Ly trong gương, cẩn thận dè dặt hỏi.
Giang Ly nhếch khóe môi, “Ngươi sẽ biết ngay thôi. Giờ giữ yên lặng.”
“A.” Hồng Anh ngậm miệng lại.
Sau đó, cả phòng khách chìm vào yên tĩnh như chết —— Yên tĩnh đến đáng sợ.
Chưa tới năm phút đồng hồ.
Sau lưng Giang Ly, tiếng bước chân sột soạt chậm rãi đến gần.
Lúc gần, lúc xa, lúc nhanh, lúc chậm.
Đến rồi.
Người đó, đến rồi.
Hô hấp Giang Ly dồn dập mấy phần, vội vàng nhắm mắt lại.
Một giây sau, một giọng nói già nua khàn khàn của người già vang lên sau gáy Giang Ly.
“Tú Cầm? Lưu Tú Cầm!”
“Ngươi mau mở to mắt ra, nhìn ta xem!”
Giang Ly nhắm chặt hai mắt, nhưng tiểu gia hỏa Hồng Anh thì vẫn mở mắt trừng trừng.
Hồng Anh xuyên qua tấm gương, thấy sau lưng Giang Ly, một lão bà bà mặc áo liệm, đang khom lưng chậm chạp tiến lại gần mẹ con nàng.
Sắc mặt lão bà bà trắng bệch như tờ giấy, không có một tia huyết sắc.
Tai phải của nàng chỉ còn lại nửa dưới, nửa trên không biết đã đi đâu.
Mà chiếc áo liệm màu đỏ chót lão bà bà mặc trên người, rõ ràng cho thấy nàng đã chết.
Trong đầu Giang Ly hiện ra quy tắc gia đình điều thứ chín:
【 Bà bà của ngươi đã qua đời, nếu ở nhà nghe thấy bà bà gọi ngươi, không được quay đầu lại. 】
Nếu bà bà muốn gọi con dâu, theo lẽ thường, đều sẽ gọi thẳng tên họ.
Mà Giang Ly, thứ nàng cần chính là tên họ của người vợ!
Nếu như nói, bà bà chắc chắn sẽ xuất hiện, vậy tại sao Giang Ly không chủ động tạo ra một bầu không khí đáng sợ, dẫn dụ bà ta hiện thân?
Bầu không khí kinh khủng nhất chính là —— Trong bóng tối, ngươi đứng trước gương toàn thân, một khuôn mặt "người", chậm rãi xuất hiện phía sau ngươi...
Quả nhiên, bà bà đã cắn câu.
Lần này, là Giang Ly đã lợi dụng quy tắc.
Nàng lại thắng rồi!
Giang Ly bỗng nhiên mở mắt, cúi đầu, cầm bút bi, “xoẹt xoẹt” ký ba chữ to 「 Lưu Tú Cầm 」!
Mà ngay lúc Giang Ly đang múa bút ký tên, bà bà đã chạy tới sát người Giang Ly, hai gò má dán chặt vào nàng.
“Tú Cầm, con dâu tốt của ta, ngươi mau quay đầu lại nhìn ta xem!” Giọng bà bà khàn đặc, dường như đang cố ép giọng nói chuyện.
Mặt bà bà kề sát tai Giang Ly, phả ra hơi lạnh.
“Nhìn ta, quay đầu! Mau nhìn ta xem!! Nhìn ta! Ta biết ngươi có thể nhìn thấy......”
Bà bà phun chút nước bọt đặc dính lên mặt Giang Ly, Giang Ly không phản ứng lại nàng.
Nhưng Hồng Anh nhìn mồ hôi rịn ra trên cổ Giang Ly, vẫn nhận ra được nỗi sợ hãi mà nàng đang cố gắng kìm nén trong lòng.
Hồng Anh thấy Mummy của mình bị thứ này dọa nạt, lập tức mở miệng mắng:
“Cút ngay! Bà già đáng chết, xấu chết đi được! Không thấy mẹ ta không muốn để ý đến ngươi hả!?”
Lời nói của Hồng Anh khiến lão bà tử sợ đến run cả người.
Lão bà tử quay đầu nhìn về phía Hồng Anh, Hồng Anh liền ra tay đánh cho bà ta một trận tơi bời.
Hồng Anh túm tóc lão bà tử, nhấc đầu bà ta lên, “Còn không cút, tin ta móc ruột ngươi ra làm dây thừng không? Ha ha ha......”
Lão bà tử có chút run sợ, bà ta đang định hù dọa Giang Ly thêm chút nữa, sắp thành công đến nơi rồi.
Kết quả một giây sau, Hồng Anh liền trực tiếp vặn đầu của bà ta xoay 360 độ.
Hồng Anh giữ vững nguyên tắc “có thể động thủ thì tuyệt không lắm lời”, nhảy lên người lão bà tử, cắn nát bụng bà ta, moi ra, lôi ra từng đống ruột gan máu me nhão nhoét.
Lão bà tử kinh hãi tột độ.
Bà ta ôm bụng, kéo lê ruột gan máu me, lộn nhào bỏ chạy khỏi đây.
Trước khi đi, còn làm vỡ bình hoa, từ trong bình hoa rơi ra một tờ giấy.
Hồng Anh đạp một cước vào mông lão bà tử, rồi lau lau tay, xoay người nhặt tờ giấy kia lên.
Hồng Anh cầm tờ giấy đó, xem đi xem lại mặt trước mặt sau.
Sau đó hấp tấp chạy về, tiếp tục nằm sấp trên vai Giang Ly.
“Mummy, đây là trang bị ta đánh rớt ra được.” Hồng Anh như thể đang tranh công đưa tờ giấy cho Giang Ly.
Giang Ly nhận lấy tờ giấy, tập trung nhìn vào.
Đây lại là phần quy tắc thứ hai!
Giang Ly chỉ liếc nhanh qua, rồi bỏ tờ giấy vào túi, cất kỹ.
Nàng thấy Hồng Anh tận tâm giúp mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ.
Chẳng lẽ là viên tim gà kia đã mua chuộc được hắn?
Đến cả việc nàng hiến một con mắt cũng không có tác dụng mạnh mẽ như vậy.
Hồng Anh cái tên “Ăn hàng” này, thích ăn tim đến thế, xem ra sau này phải hầm nhiều thêm một chút cho hắn.
Giang Ly xoa xoa cái đầu nhỏ của Hồng Anh, dù vẫn là cảm giác lạnh lẽo, nhưng Giang Ly lại bất ngờ cảm nhận được một tia dịu dàng.
“Anh Anh giỏi quá! Giúp Mummy một việc lớn rồi.” Giang Ly dùng giọng dỗ trẻ con khen ngợi.
Hồng Anh được Mummy khen, mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng gãi gáy.
“Ai nha...... Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới!” Hồng Anh xua xua tay, vẻ mặt thẹn thùng trông có phần ngượng nghịu.
Giang Ly thấy đã ký tên xong, liền đứng dậy, đi đến công tắc đèn phòng khách.
Mò mẫm, đưa tay phải ra, bật đèn.
“Tách!” Đèn sáng lên, bóng dáng một người đàn ông đột ngột xuất hiện cách Giang Ly chừng một mét.
Giang Ly thiếu chút nữa lên cơn đau tim.
Gia đình này, không dọa chết nàng, cũng coi như mạng nàng lớn.
Giang Ly thấy trượng phu trong tay cầm dao, trên người vẫn đang đeo tạp dề.
Giống như là chuẩn bị đi làm đại sự gì đó.
Mà lúc này, trời bên ngoài đã tối đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận