Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 103
Mà tấm bảng đen kia, chỉ xuất hiện ở trong gương. Bởi vậy, quy tắc phía trên, chỉ có Giang Ly mới nhìn thấy được. Mặc dù chữ viết của quy tắc bị đảo ngược, nhưng cũng may đối với Giang Ly mà nói, không gây trở ngại quá lớn khi đọc.
“Nhỏ Ly, ngươi nói cho Tiểu Ngọc a di, ngươi có thể nhìn thấy mấy người?” Tiểu Ngọc a di xoay đổi phương hướng, hướng tấm gương về phía Giang Ly và cửa ra vào. Nàng lại khẩn trương hỏi Giang Ly một lần nữa.
Giang Ly ngước mắt nhìn lướt qua.
Từ trong gương, vẫn có thể nhìn thấy ba gương mặt như cũ.
Bé gái Ly Ly, Lưu Nãi Nãi, bé trai.
Không có Hồng Anh, Giang Ly cũng không thấy bóng dáng Hồng Anh.
Suy tư 2 giây sau.
Giang Ly duỗi ra một ngón tay, ra hiệu số "Một".
Nếu như không đoán sai, câu hỏi của Tiểu Ngọc a di, tuyệt đối là một cái bẫy!
Từ quy tắc thứ sáu có thể thấy, bên trong gian ký túc xá này, có một thành viên... không phải người!
Mọi người cần tìm ra 「 dị loại 」 này.
Mà căn cứ vào quy tắc thứ hai của nhà gỗ:
【 Không ai có thể nhìn thấy Lưu Nãi Nãi, trừ phi ngươi là người sắp chết, hoặc là đã tử vong. 】
Giang Ly nàng có thể trông thấy Lưu Nãi Nãi.
Nói rõ nàng hoặc là 「 sắp chết 」, hoặc là 「 đã chết 」.
Nếu như nói, đại đa số người đều không nhìn thấy Lưu Nãi Nãi, mà Giang Ly thừa nhận mình nhìn thấy. Như vậy Giang Ly sẽ bị xem như 「 dị loại 」 trong số các thành viên.
Mà trong trò chơi tập thể, trở thành dị loại là điều tối kỵ!
Cho nên đối với vấn đề này, bất luận Giang Ly thấy được mấy bóng người, đáp án cho câu hỏi này, chỉ có thể là "Một".
Quả nhiên, nhìn thấy Giang Ly trả lời, vẻ mặt Tiểu Ngọc a di thở phào nhẹ nhõm:
“Ai da, làm ta sợ muốn chết, nhỏ Ly!”
Tiểu Ngọc a di hạ tấm gương xuống, đi đến trước mặt Giang Ly, ngồi xổm xuống.
“Không phải đã nói rồi sao, không được một mình đi ra ngoài, càng không cho phép một mình chạy lung tung! Bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta đều lo lắng muốn chết.”
Tiểu Ngọc a di kéo lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Giang Ly, lại thắp một ngọn nến, đặt lồng thông khí che lên. Nàng dẫn Giang Ly vào trong nhà vệ sinh.
“Gần đây trời mưa lớn, lại còn mất điện. Ngươi tắm rửa trước đi nhỏ Ly, đừng để bị cảm. Lúc tắm đừng làm tắt nến nha.” Tiểu Ngọc a di vừa dặn dò, vừa đặt ngọn nến lên giá đỡ trên tường.
“Ta đi lấy quần áo cho ngươi, ngươi cứ tự tắm trước đi.” Tiểu Ngọc a di nói xong liền đóng cửa phòng lại.
Giang Ly đứng một mình trong nhà vệ sinh.
Tóc và quần áo nàng đều ướt đẫm, quả thực cần tắm rửa sạch sẽ.
Trong nhà vệ sinh, ánh nến khẽ lay động, chiếu sáng những góc tối tăm ẩm ướt bên trong.
Giang Ly mở vòi hoa sen, gội đầu được một nửa.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh lại vang lên một tiếng sấm rền "Ầm ầm!".
Ngay sau đó, cuồng phong mang theo hơi lạnh, gào thét ập đến.
Cửa sổ gỗ cũ kỹ bị thổi tung ra.
Trên giá đỡ trong nhà vệ sinh, lồng che thông khí bên ngoài ngọn nến cũng bị gió thổi lật tung.
Trong phòng nháy mắt tràn ngập cảm giác rùng mình.
Tim nến đang cháy không còn lồng che, ánh nến chao đảo, rồi tắt lịm.
Giang Ly vội vàng cầm lấy chiếc áo bông nhỏ kiểu áo liệm kia, khoác lên người.
Cùng lúc đó.
Căn phòng bên ngoài nhà vệ sinh, cũng theo tiếng hét kinh dị chói tai của bọn trẻ, chìm vào bóng tối.
Tiếng la hét thất thanh của đám trẻ con vang lên liên tiếp trong bóng tối.
“A! Tắt đèn rồi, cẩn thận có quỷ!!” “Các ngươi mau nhìn kìa, bên ngoài cửa sổ có cái gì đó vừa bay qua.” “Hu hu hu, Tiểu Ngọc a di, ta sợ...” “...”
Tiểu Ngọc a di cố gắng kiểm soát tình hình. Nàng vỗ tay hai lần, bảo mọi người im lặng:
“Được rồi, được rồi, mọi người giữ yên lặng! Không được làm ồn!
Tất cả nến đều dùng hết rồi.
Phải chờ chị Ly Ly tắm xong đi ra, mới có nến để dùng. Mọi người đừng sốt ruột.”
Tiếng bàn tán xôn xao của các bạn nhỏ dừng lại.
Tiểu Ngọc a di khoác thêm áo, nhìn ra cửa sổ gỗ trên ban công bị gió thổi mở, nói tiếp:
“Tiểu Ngọc a di muốn ra ban công đóng cửa sổ. Có bạn nhỏ nào muốn đi cùng Tiểu Ngọc a di không?”
Vài giây trôi qua.
Căn phòng tối đen lặng ngắt như tờ.
Không có bạn nhỏ nào trả lời.
Vị trí ban công của gian ký túc xá này, xem như gần ở bên ngoài phòng. Mà vị trí nhà vệ sinh Giang Ly đang ở, vẫn được xem là trong phạm vi phòng. Ban công còn ở phía ngoài hơn so với nhà vệ sinh một chút.
Tiểu Ngọc a di lẩm bẩm, "Đóng cửa sổ một chút, chắc cũng không tính là đi ra ngoài một mình đâu nhỉ..."
Quy tắc thứ ba của nhà gỗ:
【 Tuyệt đối không được một mình đi ra ngoài, nhất là sau sáu giờ chiều. 】
Giang Ly nhớ rõ, lúc nàng đang leo cầu thang lên tầng ba, đã nghe thấy đồng hồ treo tường ở đại sảnh gõ sáu tiếng. Cho nên bây giờ đã qua sáu giờ chiều từ lâu.
Lúc này trong phòng vừa lạnh vừa tối.
Tiểu Ngọc a di do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mò mẫm trong bóng tối, đi về phía ban công bên ngoài.
Giang Ly cảm giác được, tiếng bước chân của Tiểu Ngọc a di dừng lại ở cửa nhà vệ sinh.
“Cốc cốc ——” Tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên.
Tiểu Ngọc a di gọi nàng: "Nhỏ Ly, ngươi tắm xong chưa? Tắm xong thì gõ một tiếng, chưa xong thì gõ hai tiếng."
Giang Ly quấn chặt quần áo, không gõ cửa, chỉ lặng lẽ đứng yên.
Quy tắc thứ bảy của nhà gỗ:
【 Không nên tin bất kỳ âm thanh nào trong bóng tối. 】
“Nhỏ Ly, Tiểu Ngọc a di muốn đi đóng cửa sổ, hơi sợ một chút. Ngươi ra đây đi cùng Tiểu Ngọc a di được không?”
Giang Ly im lặng.
“Nhỏ Ly?...... Nhỏ Ly??”
2 giây trôi qua, không đợi được Giang Ly trả lời, bên ngoài cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng phá cửa.
“Rầm —— rầm! ——”
Giang Ly gắng sức chống đỡ sau khóa cửa, không dám buông tay. Nhưng lực phá cửa càng lúc càng mạnh. Chốt cửa gỗ vốn đã không chắc chắn, rất nhanh đã có dấu hiệu ốc vít lỏng ra.
Giang Ly hít sâu một hơi, dùng thân thể nhỏ bé, liều mạng chặn lấy khung cửa.
“Nhỏ Ly, ngươi nói cho Tiểu Ngọc a di, ngươi có thể nhìn thấy mấy người?” Tiểu Ngọc a di xoay đổi phương hướng, hướng tấm gương về phía Giang Ly và cửa ra vào. Nàng lại khẩn trương hỏi Giang Ly một lần nữa.
Giang Ly ngước mắt nhìn lướt qua.
Từ trong gương, vẫn có thể nhìn thấy ba gương mặt như cũ.
Bé gái Ly Ly, Lưu Nãi Nãi, bé trai.
Không có Hồng Anh, Giang Ly cũng không thấy bóng dáng Hồng Anh.
Suy tư 2 giây sau.
Giang Ly duỗi ra một ngón tay, ra hiệu số "Một".
Nếu như không đoán sai, câu hỏi của Tiểu Ngọc a di, tuyệt đối là một cái bẫy!
Từ quy tắc thứ sáu có thể thấy, bên trong gian ký túc xá này, có một thành viên... không phải người!
Mọi người cần tìm ra 「 dị loại 」 này.
Mà căn cứ vào quy tắc thứ hai của nhà gỗ:
【 Không ai có thể nhìn thấy Lưu Nãi Nãi, trừ phi ngươi là người sắp chết, hoặc là đã tử vong. 】
Giang Ly nàng có thể trông thấy Lưu Nãi Nãi.
Nói rõ nàng hoặc là 「 sắp chết 」, hoặc là 「 đã chết 」.
Nếu như nói, đại đa số người đều không nhìn thấy Lưu Nãi Nãi, mà Giang Ly thừa nhận mình nhìn thấy. Như vậy Giang Ly sẽ bị xem như 「 dị loại 」 trong số các thành viên.
Mà trong trò chơi tập thể, trở thành dị loại là điều tối kỵ!
Cho nên đối với vấn đề này, bất luận Giang Ly thấy được mấy bóng người, đáp án cho câu hỏi này, chỉ có thể là "Một".
Quả nhiên, nhìn thấy Giang Ly trả lời, vẻ mặt Tiểu Ngọc a di thở phào nhẹ nhõm:
“Ai da, làm ta sợ muốn chết, nhỏ Ly!”
Tiểu Ngọc a di hạ tấm gương xuống, đi đến trước mặt Giang Ly, ngồi xổm xuống.
“Không phải đã nói rồi sao, không được một mình đi ra ngoài, càng không cho phép một mình chạy lung tung! Bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta đều lo lắng muốn chết.”
Tiểu Ngọc a di kéo lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Giang Ly, lại thắp một ngọn nến, đặt lồng thông khí che lên. Nàng dẫn Giang Ly vào trong nhà vệ sinh.
“Gần đây trời mưa lớn, lại còn mất điện. Ngươi tắm rửa trước đi nhỏ Ly, đừng để bị cảm. Lúc tắm đừng làm tắt nến nha.” Tiểu Ngọc a di vừa dặn dò, vừa đặt ngọn nến lên giá đỡ trên tường.
“Ta đi lấy quần áo cho ngươi, ngươi cứ tự tắm trước đi.” Tiểu Ngọc a di nói xong liền đóng cửa phòng lại.
Giang Ly đứng một mình trong nhà vệ sinh.
Tóc và quần áo nàng đều ướt đẫm, quả thực cần tắm rửa sạch sẽ.
Trong nhà vệ sinh, ánh nến khẽ lay động, chiếu sáng những góc tối tăm ẩm ướt bên trong.
Giang Ly mở vòi hoa sen, gội đầu được một nửa.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh lại vang lên một tiếng sấm rền "Ầm ầm!".
Ngay sau đó, cuồng phong mang theo hơi lạnh, gào thét ập đến.
Cửa sổ gỗ cũ kỹ bị thổi tung ra.
Trên giá đỡ trong nhà vệ sinh, lồng che thông khí bên ngoài ngọn nến cũng bị gió thổi lật tung.
Trong phòng nháy mắt tràn ngập cảm giác rùng mình.
Tim nến đang cháy không còn lồng che, ánh nến chao đảo, rồi tắt lịm.
Giang Ly vội vàng cầm lấy chiếc áo bông nhỏ kiểu áo liệm kia, khoác lên người.
Cùng lúc đó.
Căn phòng bên ngoài nhà vệ sinh, cũng theo tiếng hét kinh dị chói tai của bọn trẻ, chìm vào bóng tối.
Tiếng la hét thất thanh của đám trẻ con vang lên liên tiếp trong bóng tối.
“A! Tắt đèn rồi, cẩn thận có quỷ!!” “Các ngươi mau nhìn kìa, bên ngoài cửa sổ có cái gì đó vừa bay qua.” “Hu hu hu, Tiểu Ngọc a di, ta sợ...” “...”
Tiểu Ngọc a di cố gắng kiểm soát tình hình. Nàng vỗ tay hai lần, bảo mọi người im lặng:
“Được rồi, được rồi, mọi người giữ yên lặng! Không được làm ồn!
Tất cả nến đều dùng hết rồi.
Phải chờ chị Ly Ly tắm xong đi ra, mới có nến để dùng. Mọi người đừng sốt ruột.”
Tiếng bàn tán xôn xao của các bạn nhỏ dừng lại.
Tiểu Ngọc a di khoác thêm áo, nhìn ra cửa sổ gỗ trên ban công bị gió thổi mở, nói tiếp:
“Tiểu Ngọc a di muốn ra ban công đóng cửa sổ. Có bạn nhỏ nào muốn đi cùng Tiểu Ngọc a di không?”
Vài giây trôi qua.
Căn phòng tối đen lặng ngắt như tờ.
Không có bạn nhỏ nào trả lời.
Vị trí ban công của gian ký túc xá này, xem như gần ở bên ngoài phòng. Mà vị trí nhà vệ sinh Giang Ly đang ở, vẫn được xem là trong phạm vi phòng. Ban công còn ở phía ngoài hơn so với nhà vệ sinh một chút.
Tiểu Ngọc a di lẩm bẩm, "Đóng cửa sổ một chút, chắc cũng không tính là đi ra ngoài một mình đâu nhỉ..."
Quy tắc thứ ba của nhà gỗ:
【 Tuyệt đối không được một mình đi ra ngoài, nhất là sau sáu giờ chiều. 】
Giang Ly nhớ rõ, lúc nàng đang leo cầu thang lên tầng ba, đã nghe thấy đồng hồ treo tường ở đại sảnh gõ sáu tiếng. Cho nên bây giờ đã qua sáu giờ chiều từ lâu.
Lúc này trong phòng vừa lạnh vừa tối.
Tiểu Ngọc a di do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mò mẫm trong bóng tối, đi về phía ban công bên ngoài.
Giang Ly cảm giác được, tiếng bước chân của Tiểu Ngọc a di dừng lại ở cửa nhà vệ sinh.
“Cốc cốc ——” Tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên.
Tiểu Ngọc a di gọi nàng: "Nhỏ Ly, ngươi tắm xong chưa? Tắm xong thì gõ một tiếng, chưa xong thì gõ hai tiếng."
Giang Ly quấn chặt quần áo, không gõ cửa, chỉ lặng lẽ đứng yên.
Quy tắc thứ bảy của nhà gỗ:
【 Không nên tin bất kỳ âm thanh nào trong bóng tối. 】
“Nhỏ Ly, Tiểu Ngọc a di muốn đi đóng cửa sổ, hơi sợ một chút. Ngươi ra đây đi cùng Tiểu Ngọc a di được không?”
Giang Ly im lặng.
“Nhỏ Ly?...... Nhỏ Ly??”
2 giây trôi qua, không đợi được Giang Ly trả lời, bên ngoài cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng phá cửa.
“Rầm —— rầm! ——”
Giang Ly gắng sức chống đỡ sau khóa cửa, không dám buông tay. Nhưng lực phá cửa càng lúc càng mạnh. Chốt cửa gỗ vốn đã không chắc chắn, rất nhanh đã có dấu hiệu ốc vít lỏng ra.
Giang Ly hít sâu một hơi, dùng thân thể nhỏ bé, liều mạng chặn lấy khung cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận