Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 113
Hắc tiểu tử cúi đầu, bấu ngón tay. Tình huống hiện tại thế này, Ly Ly chắc chắn là không được chọn rồi. Hắn lén lút liếc Giang Ly một cái, trong lòng có chút phân vân.
“Ta...... không biết.” Hắc tiểu tử khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ.
Thử phu nhân hỏi tiếp: “Vậy, hay là ngươi trả lời thử một chút, vấn đề mà chú vừa nêu ra đi.” Thử phu nhân và Thử tiên sinh, cả hai người đều dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Hắc tiểu tử, cổ vũ hắn trả lời thật tốt.
Còn Hắc tiểu tử thì thuận theo ánh mắt Giang Ly, chú ý tới tấm danh thiếp trong tay Thử tiên sinh.
Mặt sau của tấm danh thiếp đó, có mấy nét vẽ nguệch ngoạc, lem luốc bằng màu nước.
Có lẽ mặt trước danh thiếp vẫn còn nguyên vẹn, cho nên Thử tiên sinh mới không kịp thời phát hiện.
Hắc tiểu tử nhìn thấy nét vẽ nguệch ngoạc, đầu óc ngẩn ra một chút.
Kiểu vẽ bậy linh tinh đó, hắn chỉ gặp qua khi còn bé. Đây là thói quen của rất nhiều bạn nhỏ, cầm bút màu nước, vớ được cái gì là vẽ lên cái đó.
Thế nhưng mà...... không phải nói đôi vợ chồng chuột này không có con cái sao?
Danh thiếp của Thử tiên sinh, sao lại bị trẻ con vẽ lên......
Trong khoảnh khắc này.
Hắc tiểu tử đột nhiên hiểu ra, tại sao vừa rồi Giang Ly lại đưa ra câu trả lời kỳ lạ như vậy.
“Sao vậy tráng tráng?” Thử phu nhân thấy Hắc tiểu tử nãy giờ không nói gì, dùng ánh mắt kỳ quái hỏi hắn.
Hắc tiểu tử thu tầm mắt lại, ngẩng mắt lên, nhìn về phía bọn hắn.
Lần này, trong mắt hắn có thêm một chút kiên định.
“Ta chán ghét chuột. Chỗ pho mát kia, ta một miếng cũng sẽ không chia cho chúng.” Hắc tiểu tử trả lời, lần nữa đẩy bầu không khí vào im lặng.
Phó viện trưởng tức đến sắp chết.
Ly Ly và tráng tráng, hai đứa trẻ này đúng là hết nói nổi!
Buổi lựa chọn hai chiều này kết thúc trong lúc mọi người đều mang những tâm tư riêng.
Cuối cùng, vợ chồng chuột mang Oanh Oanh và tiểu chính thái đi.
Lúc Oanh Oanh rời đi, còn cố ý nói đỡ cho Giang Ly ngay trước mặt vợ chồng chuột.
“Thúc thúc a di ~ con thấy, thật ra Ly Ly cũng rất tốt, chỉ là tính cách hơi cực đoan một chút, thật sự không cần nàng sao?”
Giang Ly nghe những lời đó, âm thầm lè lưỡi.
Đây mà gọi là cầu tình giúp sao.
Nàng căn bản không hề muốn đi.
Đôi vợ chồng chuột này, rõ ràng là có vấn đề!
Chi tiết về nét vẽ nguệch ngoạc trên tấm danh thiếp, lại thêm lời nhắc nhở đầy ẩn ý của chú bảo mẫu, nếu như thế này vẫn chưa nói rõ vấn đề, thì Giang Ly đúng là ngốc thật.
Mà Oanh Oanh này cũng vậy, rõ ràng ghét chuột muốn chết, còn muốn giả trang ra một bộ Bồ tát tâm địa.
Nếu nàng khăng khăng muốn đi, vậy thì cứ đi thôi. Cứ thế một người rời đi.
Oanh Oanh và tiểu chính thái bị đưa đi.
Thủ tục nhận nuôi vẫn chưa chính thức được thực hiện.
Hiện tại là giai đoạn 「 thử nhận nuôi 」.
Một ngày sau, nếu không có vấn đề gì, vợ chồng chuột ký tên xong, hợp đồng nhận nuôi sẽ chính thức có hiệu lực.
Tối hôm nay, vợ chồng chuột muốn dẫn hai đứa bé này về nhà, làm quen một chút với hoàn cảnh mới.
Trước khi đi, Hắc tiểu tử cố ý đến nói nhỏ với tiểu chính thái một câu.
Hắn bảo tiểu chính thái chú ý an toàn.
Đôi vợ chồng chuột kia, luôn cảm thấy có chút vấn đề.
Phó viện trưởng tiễn vợ chồng chuột xong, lại quay trở lại.
Sắc mặt Phó viện trưởng không tốt lắm.
Nàng nhìn về phía Giang Ly và Hắc tiểu tử, tức đến đau đầu.
“Hai đứa các ngươi! Ta khó khăn lắm mới giành được cơ hội này cho các ngươi, sao các ngươi lại không biết trân trọng chứ?!”
Hắc tiểu tử cúi gằm đầu, ủ rũ.
Giang Ly ngược lại tỏ vẻ mặt không quan tâm.
Phó viện trưởng nhìn hai đứa bé này, càng nghĩ càng tức.
Nàng gọi bảo mẫu của Giang Ly và Hắc tiểu tử tới —— Tiểu Ngọc a di.
“Dạy dỗ bọn hắn cho tốt! Không nghe lời, thật là tức chết ta rồi!” Phó viện trưởng sầm mặt, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Tiểu Ngọc a di lộ vẻ mặt hả hê, “Ồ! Gây họa rồi à.”
Nàng đi nhà vệ sinh lấy tới hai thùng nước sạch, cùng với hai cái khăn lau.
Tiểu Ngọc a di chống nạnh, hưng phấn nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt! Phạt hai đứa các ngươi đi dọn dẹp vệ sinh lầu ba. Nhất là gian linh đường cuối cùng, lâu lắm rồi không ai dọn dẹp, giao cho các ngươi đấy!”
Giang Ly nhớ tới, quy tắc hoạt động thứ hai của Cô nhi viện Dương Quang: 【 Ngươi có thể tin tưởng bất kỳ bảo mẫu nào trong cô nhi viện. Bọn họ có thể sẽ không giúp đỡ ngươi, nhưng chắc chắn sẽ không làm hại ngươi. 】
Tiểu Ngọc a di, bảo mẫu này, quả thực không trực tiếp làm hại bọn hắn.
Nhưng nàng luôn tìm mọi cách, muốn gián tiếp đẩy Giang Ly vào chỗ chết.
Giang Ly liếc nhìn bờ vai Tiểu Ngọc a di.
Nơi đó có thêm một cái băng tay đỏ.
Quả nhiên không sai, xem ra hôm nay vừa đúng đến phiên Tiểu Ngọc a di trực nhật, đáng lẽ Tiểu Ngọc a di phải dọn dẹp vệ sinh cô nhi viện.
Kết quả bây giờ Tiểu Ngọc a di muốn lười biếng, liền nhân cơ hội này, đẩy việc cho Giang Ly bọn hắn.
Nhân tiện, nàng còn muốn chỉnh cả Giang Ly.
Hắc tiểu tử bên cạnh, vừa nghe phải đi quét dọn linh đường, lập tức ỉu xìu.
“Tiểu Ngọc a di, không phải dì nói... trong gian linh đường kia có người chết vì bệnh đau mắt sao? Con không muốn đi.” Hắc tiểu tử lộ vẻ mặt cầu xin.
Đối mặt với sự cầu xin của Hắc tiểu tử, mắt Tiểu Ngọc a di sáng lên, nhếch miệng, càng thêm hưng phấn!
Nàng vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, cứ để hai đứa các ngươi đi đi! Cứ quyết định vậy đi.”
Tiểu Ngọc a di vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh.
Hắc tiểu tử há miệng còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Giang Ly kéo hắn lại, lắc đầu ra hiệu.
Hắc tiểu tử còn không biết, Tiểu Ngọc a di sớm đã bị thay thế rồi.
Bây giờ cầu xin cái kẻ quỷ dị này, thuần túy chỉ là tốn công vô ích.
Giang Ly nhớ kỹ, quy tắc thứ năm của nhà gỗ: 【 Gian phòng cuối cùng trên lầu ba là linh đường, xin nhất định đừng xem nó như ký túc xá. 】
Chỉ cần Giang Ly bọn hắn ghi nhớ trong lòng, gian phòng kia là linh đường, chứ không phải ký túc xá, thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Giang Ly và Hắc tiểu tử xách theo thùng nước, bước lên cầu thang gỗ kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”, đi từ đại sảnh lên lầu ba.
“Ta...... không biết.” Hắc tiểu tử khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ.
Thử phu nhân hỏi tiếp: “Vậy, hay là ngươi trả lời thử một chút, vấn đề mà chú vừa nêu ra đi.” Thử phu nhân và Thử tiên sinh, cả hai người đều dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Hắc tiểu tử, cổ vũ hắn trả lời thật tốt.
Còn Hắc tiểu tử thì thuận theo ánh mắt Giang Ly, chú ý tới tấm danh thiếp trong tay Thử tiên sinh.
Mặt sau của tấm danh thiếp đó, có mấy nét vẽ nguệch ngoạc, lem luốc bằng màu nước.
Có lẽ mặt trước danh thiếp vẫn còn nguyên vẹn, cho nên Thử tiên sinh mới không kịp thời phát hiện.
Hắc tiểu tử nhìn thấy nét vẽ nguệch ngoạc, đầu óc ngẩn ra một chút.
Kiểu vẽ bậy linh tinh đó, hắn chỉ gặp qua khi còn bé. Đây là thói quen của rất nhiều bạn nhỏ, cầm bút màu nước, vớ được cái gì là vẽ lên cái đó.
Thế nhưng mà...... không phải nói đôi vợ chồng chuột này không có con cái sao?
Danh thiếp của Thử tiên sinh, sao lại bị trẻ con vẽ lên......
Trong khoảnh khắc này.
Hắc tiểu tử đột nhiên hiểu ra, tại sao vừa rồi Giang Ly lại đưa ra câu trả lời kỳ lạ như vậy.
“Sao vậy tráng tráng?” Thử phu nhân thấy Hắc tiểu tử nãy giờ không nói gì, dùng ánh mắt kỳ quái hỏi hắn.
Hắc tiểu tử thu tầm mắt lại, ngẩng mắt lên, nhìn về phía bọn hắn.
Lần này, trong mắt hắn có thêm một chút kiên định.
“Ta chán ghét chuột. Chỗ pho mát kia, ta một miếng cũng sẽ không chia cho chúng.” Hắc tiểu tử trả lời, lần nữa đẩy bầu không khí vào im lặng.
Phó viện trưởng tức đến sắp chết.
Ly Ly và tráng tráng, hai đứa trẻ này đúng là hết nói nổi!
Buổi lựa chọn hai chiều này kết thúc trong lúc mọi người đều mang những tâm tư riêng.
Cuối cùng, vợ chồng chuột mang Oanh Oanh và tiểu chính thái đi.
Lúc Oanh Oanh rời đi, còn cố ý nói đỡ cho Giang Ly ngay trước mặt vợ chồng chuột.
“Thúc thúc a di ~ con thấy, thật ra Ly Ly cũng rất tốt, chỉ là tính cách hơi cực đoan một chút, thật sự không cần nàng sao?”
Giang Ly nghe những lời đó, âm thầm lè lưỡi.
Đây mà gọi là cầu tình giúp sao.
Nàng căn bản không hề muốn đi.
Đôi vợ chồng chuột này, rõ ràng là có vấn đề!
Chi tiết về nét vẽ nguệch ngoạc trên tấm danh thiếp, lại thêm lời nhắc nhở đầy ẩn ý của chú bảo mẫu, nếu như thế này vẫn chưa nói rõ vấn đề, thì Giang Ly đúng là ngốc thật.
Mà Oanh Oanh này cũng vậy, rõ ràng ghét chuột muốn chết, còn muốn giả trang ra một bộ Bồ tát tâm địa.
Nếu nàng khăng khăng muốn đi, vậy thì cứ đi thôi. Cứ thế một người rời đi.
Oanh Oanh và tiểu chính thái bị đưa đi.
Thủ tục nhận nuôi vẫn chưa chính thức được thực hiện.
Hiện tại là giai đoạn 「 thử nhận nuôi 」.
Một ngày sau, nếu không có vấn đề gì, vợ chồng chuột ký tên xong, hợp đồng nhận nuôi sẽ chính thức có hiệu lực.
Tối hôm nay, vợ chồng chuột muốn dẫn hai đứa bé này về nhà, làm quen một chút với hoàn cảnh mới.
Trước khi đi, Hắc tiểu tử cố ý đến nói nhỏ với tiểu chính thái một câu.
Hắn bảo tiểu chính thái chú ý an toàn.
Đôi vợ chồng chuột kia, luôn cảm thấy có chút vấn đề.
Phó viện trưởng tiễn vợ chồng chuột xong, lại quay trở lại.
Sắc mặt Phó viện trưởng không tốt lắm.
Nàng nhìn về phía Giang Ly và Hắc tiểu tử, tức đến đau đầu.
“Hai đứa các ngươi! Ta khó khăn lắm mới giành được cơ hội này cho các ngươi, sao các ngươi lại không biết trân trọng chứ?!”
Hắc tiểu tử cúi gằm đầu, ủ rũ.
Giang Ly ngược lại tỏ vẻ mặt không quan tâm.
Phó viện trưởng nhìn hai đứa bé này, càng nghĩ càng tức.
Nàng gọi bảo mẫu của Giang Ly và Hắc tiểu tử tới —— Tiểu Ngọc a di.
“Dạy dỗ bọn hắn cho tốt! Không nghe lời, thật là tức chết ta rồi!” Phó viện trưởng sầm mặt, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Tiểu Ngọc a di lộ vẻ mặt hả hê, “Ồ! Gây họa rồi à.”
Nàng đi nhà vệ sinh lấy tới hai thùng nước sạch, cùng với hai cái khăn lau.
Tiểu Ngọc a di chống nạnh, hưng phấn nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt! Phạt hai đứa các ngươi đi dọn dẹp vệ sinh lầu ba. Nhất là gian linh đường cuối cùng, lâu lắm rồi không ai dọn dẹp, giao cho các ngươi đấy!”
Giang Ly nhớ tới, quy tắc hoạt động thứ hai của Cô nhi viện Dương Quang: 【 Ngươi có thể tin tưởng bất kỳ bảo mẫu nào trong cô nhi viện. Bọn họ có thể sẽ không giúp đỡ ngươi, nhưng chắc chắn sẽ không làm hại ngươi. 】
Tiểu Ngọc a di, bảo mẫu này, quả thực không trực tiếp làm hại bọn hắn.
Nhưng nàng luôn tìm mọi cách, muốn gián tiếp đẩy Giang Ly vào chỗ chết.
Giang Ly liếc nhìn bờ vai Tiểu Ngọc a di.
Nơi đó có thêm một cái băng tay đỏ.
Quả nhiên không sai, xem ra hôm nay vừa đúng đến phiên Tiểu Ngọc a di trực nhật, đáng lẽ Tiểu Ngọc a di phải dọn dẹp vệ sinh cô nhi viện.
Kết quả bây giờ Tiểu Ngọc a di muốn lười biếng, liền nhân cơ hội này, đẩy việc cho Giang Ly bọn hắn.
Nhân tiện, nàng còn muốn chỉnh cả Giang Ly.
Hắc tiểu tử bên cạnh, vừa nghe phải đi quét dọn linh đường, lập tức ỉu xìu.
“Tiểu Ngọc a di, không phải dì nói... trong gian linh đường kia có người chết vì bệnh đau mắt sao? Con không muốn đi.” Hắc tiểu tử lộ vẻ mặt cầu xin.
Đối mặt với sự cầu xin của Hắc tiểu tử, mắt Tiểu Ngọc a di sáng lên, nhếch miệng, càng thêm hưng phấn!
Nàng vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, cứ để hai đứa các ngươi đi đi! Cứ quyết định vậy đi.”
Tiểu Ngọc a di vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh.
Hắc tiểu tử há miệng còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Giang Ly kéo hắn lại, lắc đầu ra hiệu.
Hắc tiểu tử còn không biết, Tiểu Ngọc a di sớm đã bị thay thế rồi.
Bây giờ cầu xin cái kẻ quỷ dị này, thuần túy chỉ là tốn công vô ích.
Giang Ly nhớ kỹ, quy tắc thứ năm của nhà gỗ: 【 Gian phòng cuối cùng trên lầu ba là linh đường, xin nhất định đừng xem nó như ký túc xá. 】
Chỉ cần Giang Ly bọn hắn ghi nhớ trong lòng, gian phòng kia là linh đường, chứ không phải ký túc xá, thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Giang Ly và Hắc tiểu tử xách theo thùng nước, bước lên cầu thang gỗ kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”, đi từ đại sảnh lên lầu ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận