Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 256

Nàng khoác thêm **ẩn thân áo choàng**, co người lại, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Mãi đến khi Giang Ly và mấy người đi hơn mười phút, mới đến cửa chính pháo đài.
Binh sĩ ở cửa ra vào cần kiểm tra thư mời của mấy người.
Giang Ly lấy thân phận **Ma Nữ**, được mời.
Còn Triệu Tình Tình không có thư mời, nên đành phải quấn chặt **ẩn thân áo choàng**, đi theo Giang Ly, lén lút lẻn vào.
Triệu Tình Tình ở trong thế giới truyện cổ tích này, không có nhiệm vụ 「 nhất định phải tham gia tiệc tối lần này 」.
Giang Ly dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, đi vào đại sảnh pháo đài nghỉ ngơi.
Còn Triệu Tình Tình, thì lợi dụng sự tiện lợi của **ẩn thân áo choàng**, tìm vị trí của Mạnh Tử Hàm trong thành bảo.
Chỉ cần lấy được **mặt nạ da người** mà Mạnh Tử Hàm chế tác cho nàng, Triệu Tình Tình liền có biện pháp tái hiện lại cảnh tượng trong dự ngôn.
Trước khi tiến vào thế giới truyện cổ tích, Triệu Tình Tình còn đặc biệt dặn dò Mạnh Tử Hàm.
Nàng bảo Mạnh Tử Hàm sau khi vào, dán giấy gói kẹo sô cô la lên cửa phòng mình để làm dấu hiệu phân biệt.
Bây giờ Triệu Tình Tình chỉ hy vọng, Mạnh Tử Hàm vẫn chưa mê man, vẫn chưa bị hại chết.
Triệu Tình Tình nhờ ưu thế ẩn thân, thuận lợi đi vào một căn phòng có dán giấy gói kẹo sô cô la.
Cửa phòng hé mở, trong phòng truyền đến tiếng nói của Mạnh Tử Hàm và **ma kính**.
Triệu Tình Tình trong lòng vui mừng, đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Trong đại sảnh.
Giang Ly ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Vài vị khách quý cũng giống Giang Ly, ngồi trên ghế của riêng mình, chờ đợi tiệc tối bắt đầu.
Xung quanh vách tường đại sảnh, có năm mươi ngọn **đèn áp tường** mờ nhạt.
Những ngọn **đèn áp tường** này tạo thành một vòng trên vách tường.
Độ sáng của chúng rất thấp, không có công năng chiếu sáng, chỉ có tác dụng trang trí.
Trong lúc Giang Ly ngồi trên ghế chờ đợi.
Có mấy **nữ bộc** trong pháo đài, cố ý cầm công cụ, trèo lên thang, lại dập tắt thêm hai ngọn **đèn áp tường**.
Năm mươi ngọn **đèn áp tường**, hiện giờ chỉ còn lại 13 ngọn.
Giang Ly **bất động thanh sắc** thu hết những thay đổi này vào mắt.
Sau lưng, có người che mắt Giang Ly lại, “Tỷ, **ngươi** đoán **ta** là ai?”
Giang Ly cười, “Lương Thần.”
Lương Thần buông tay ra, hứng thú bừng bừng ngồi xuống bên cạnh Giang Ly.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy người quen, tâm trạng căng thẳng của Lương Thần cuối cùng cũng dịu đi mấy phần.
Nhân vật của Lương Thần là **cô bé lọ lem**, cũng được mời tham dự tiệc tối lần này.
Đang lúc Giang Ly cùng Lương Thần trò chuyện phiếm, một vị **phù thuỷ** mặc lễ phục màu đen đi về phía hai người.
**Phù thuỷ** trông khoảng tám chín mươi tuổi.
**Nàng** đội mũ nhọn màu đen, cằm vừa mảnh vừa dài, làn da lỏng lẻo, nếp nhăn rõ ràng.
Trên vai **phù thuỷ** có một con mèo đen đang nằm.
Con **Hắc Miêu** vẫy đuôi, tiếng kêu nghe rất giống tiếng **tiểu hài** đang khóc.
**Phù thuỷ** cầm một bình nước thuốc ma thuật tới.
**Nàng** nhìn Lương Thần một cái, lắc lắc bình dược thủy, nở nụ cười hiền hòa.
“**Hảo hài tử**, đi đến bước này hôm nay, thật sự là không dễ dàng......”
**Phù thuỷ** đang nói chuyện, tay phải như bắt lấy thứ gì đó trong không khí.
Tập trung nhìn kỹ, đó là một sợi **dây chuyền phỉ thúy**.
“Hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp. Nhưng mà...... nếu phối hợp thêm sợi dây chuyền này, sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Bàn tay khô héo của **phù thuỷ** vung lên về phía Lương Thần.
Sợi **dây chuyền phỉ thúy** kia, trong nháy mắt đã treo trên cổ Lương Thần.
“**Hảo hài tử** không thể nói dối đâu nha.” **phù thuỷ** chỉ vào mũi Giang Ly một cái, **ý vị thâm trường** nhìn về phía **Ma Nữ** Giang Ly.
Giang Ly và Lương Thần còn chưa kịp phản ứng, **phù thuỷ** liền xoay người, hóa thành mấy con quạ đen, biến mất tại chỗ.
Nửa phút sau.
Một vị **nữ bộc** sốt ruột chạy ra từ một căn phòng trên lầu ba.
**Nữ bộc** hét lớn về phía đại sảnh: “**Vương hậu** **dây chuyền phỉ thúy** không thấy nữa, dây chuyền đang ở trên người ai? Mau đứng ra!”
Chương 191: Quốc vương cổ quái
Mấy **tiểu hài** bên cạnh Giang Ly nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi.
Dưới sự ra hiệu của **vương hậu**, **nữ bộc** của pháo đài từ trên thang lầu đi xuống, đến đại sảnh kiểm tra từng người một.
Hơn mười vị khách mời đều đứng dậy, **cục xúc bất an**.
Một **tiểu nam hài** 5 tuổi ở phía trước nhất nói: “Không phải **ta**, **ta** vừa rồi...... đang nghịch ngón tay.”
**Tiểu muội muội** bên cạnh **hắn** cũng cẩn thận nhìn **nữ bộc**, sợ hãi xua tay: “Không, không phải **ta**...... **Ta** vừa rồi...... vừa rồi đang nhìn ca ca nghịch ngón tay.”
Vị thứ ba là một **tiểu hài** mặt tròn béo mập da trắng như tuyết, sợ sệt ngước mắt lên, nhìn thấy **nữ bộc**, sợ bị người khác hiểu lầm: “**Ta** không có lấy dây chuyền, lừa **ngươi** là chó con.”
**Nữ bộc** lần lượt hỏi từng người.
Mỗi người chơi đều tuân thủ quy tắc, không nói dối.
Thậm chí có **tiểu hài tử** giơ ba ngón tay lên, muốn **phát thề độc** trước mặt **nữ bộc** để chứng minh trong sạch.
Lương Thần nhìn **nữ bộc** càng lúc càng đến gần mình, quả thực là sắp lo chết rồi.
Lương Thần kéo tay áo Giang Ly, “Làm sao bây giờ tỷ? Chết chắc rồi, sớm biết **lão vu bà** xấu xa như vậy, **ta** đã tránh xa **nàng** một chút rồi......”
Vốn dĩ Lương Thần nghĩ rằng, có thể bịa một câu chuyện, nói mình nhặt được dây chuyền, nói không chừng còn có thể lập công.
Nhưng quy tắc sinh tồn đầu tiên của thế giới truyện cổ tích chính là:
【 Trẻ con thì phải ngây thơ, tất cả **hài tử** tiến vào thế giới truyện cổ tích đều tuyệt đối không thể nói dối. 】
Nếu như Lương Thần nói thẳng là **phù thuỷ** làm, về mặt logic cũng vô cùng gượng ép.
Dù sao **phù thuỷ** đã chạy mất rồi, căn bản không có mặt tại hiện trường mất trộm.
Chỉ sợ đến cuối cùng, Lương Thần vẫn sẽ bị gán cho tội danh 「 trộm cắp 」.
“Tỷ, **ta** sẽ không bị kéo ra ngoài chặt đầu chứ? Hay là **ngươi** dùng **không gian** thu nó lại đi?” Lương Thần cầu cứu nhìn về phía Giang Ly.
Dùng **không gian** lấy đi dây chuyền, đơn giản chỉ là biến sự việc từ 「 Lương Thần cầm dây chuyền 」 thành 「 Giang Ly cầm dây chuyền 」.
Chuyện này về mặt bản chất, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Giang Ly nhìn Lương Thần một cái, nhân lúc **nữ bộc** vẫn chưa đi tới, lặng lẽ lấy sợi dây chuyền trên cổ Lương Thần xuống.
Rồi thuận tay ném xuống gầm bàn bên cạnh, đá vào góc khuất.
Giang Ly an ủi Lương Thần một câu: “Không cần sợ, không có việc gì đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận