Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 159

Đoạn tin nhắn nhắc nhở dài dòng này, vậy mà lại là loại “Xem xong liền đốt”! Thời gian xuất hiện của nó chỉ duy trì được vài giây ngắn ngủi. Giang Ly suy nghĩ một chút, nhanh chóng lấy giấy bút trong túi ra, cắn bật nắp bút, nghiêm túc cúi đầu ghi lại chuỗi thao tác này. Bất kể đoạn tin nhắn nhắc nhở kia có hữu dụng hay không, ghi nhớ lại chắc chắn sẽ không sai.
Thao tác “Sớm giải trừ nhân thể hình thái” kia vô cùng phức tạp. Yêu cầu chi tiết đặc biệt nhiều. Nếu như không viết ra, đợi vài tiếng sau nhớ lại, không ai dám chắc các chi tiết sẽ không xuất hiện sai sót. Giang Ly dựa vào trí nhớ kinh người của mình, ghi lại y nguyên không thay đổi. Nhìn mấy hàng chữ viết dày đặc, Giang Ly mới dần dần giãn lông mày.
Nhìn chằm chằm vào những quy tắc và chữ viết này, ánh mắt Giang Ly lóe lên. Nàng nhớ đến Tiểu Thái địch ở tầng này. Lợi dụng quy tắc thứ ba, nói không chừng là có thể đối thoại được với Tiểu Thái địch. Nếu như xác nhận Tiểu Thái địch chính là Tống Nữ Sĩ thật sự, thì việc lấy được “khen ngợi” sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Việc duy nhất phải làm bây giờ là chờ đợi thời gian. Chờ đợi thời cơ 「 Tống Nữ Sĩ không có ở đây, Tiểu Thái địch ở một mình 」.
Vị trí phòng bếp vừa vặn cách cửa thang máy rất gần. Giang Ly dùng việc 「 làm việc trong bếp 」 để ngụy trang, âm thầm giám sát hành động của Tống Nữ Sĩ. Về cơ bản, mỗi lần Tống Nữ Sĩ ra ngoài đều dắt theo Tiểu Thái địch.
Giang Ly cứ như vậy chờ mãi đến sáu giờ chiều. Thời gian này cũng gần đến lúc đi dạo sau bữa tối. Lần này, Tống Nữ Sĩ đi ra cửa một mình, không dắt chó, chỉ mang theo túi đeo vai. Trong túi của nàng có hai cái vỏ túi đồ ăn vặt đã ăn hết. Xem ra có vẻ là 「 đồ ăn vặt cho chó 」 đã hết, nàng định ra ngoài mua thêm.
Giang Ly tận mắt thấy Tống Nữ Sĩ vào thang máy, đi từ tầng 3 xuống tầng 1, lúc này mới yên tâm lại. Còn Giang Ly bên này, đã sớm lợi dụng ưu thế ở phòng bếp, dùng nước ấm ngâm bình kia “mật ong đồ uống”. Theo quy tắc, thứ cho Tiểu Thái địch uống phải là “nóng mật ong đồ uống”.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ. Bây giờ Tống Nữ Sĩ đã ra ngoài, Giang Ly liền cầm lấy đồ uống, lập tức đi đến phòng 318.
Giang Ly cầm lên 「 thẻ phòng vạn năng 」, vốn định trực tiếp quẹt mở cửa phòng 318. Nhưng khi liếc thấy tờ giấy trong khe cửa, động tác của nàng cứng đờ! Một khi có người mở cửa phòng, tờ giấy sẽ rơi xuống đất. Xem ra ý thức đề phòng của Tống Nữ Sĩ này rất mạnh. Có thể là để đề phòng có người vào phòng, cũng có thể là đề phòng Tiểu Thái địch lén chạy ra ngoài.
Có điều, thao tác 「 kẹp tờ giấy 」 này trông có vẻ cẩn thận, nhưng thực ra rất dễ hóa giải. Chỉ cần Giang Ly chú ý đến chi tiết này, thì lúc rời đi, nàng có thể kẹp tờ giấy lại như cũ. Tống Nữ Sĩ có chút cảnh giác, nhưng không nhiều.
Giang Ly do dự một chút. Để tránh phiền phức, Giang Ly vẫn chọn không động vào cánh cửa này. Nàng đi đến cửa phòng 320, quẹt thẻ, vào nhà. Tiếp tục đi qua ban công, tiến vào phòng 318.
Lúc Giang Ly đi ra ban công, còn vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Tống Nữ Sĩ đi vào màn sương mù.
Thuận lợi tiến vào phòng 318. Giang Ly nhìn thấy Tiểu Thái địch trong phòng đang bị dây xích buộc cổ, cột vào lan can sắt trên cửa sổ. Khoảnh khắc Tiểu Thái địch nhìn thấy Giang Ly, khuôn mặt đang buồn bã ỉu xìu lập tức ánh lên vẻ vui mừng.
Giang Ly ngồi xổm trước mặt con chó nhỏ, lấy ra “nóng mật ong đồ uống”, rót vào bát chó, đưa cho Tiểu Thái địch. Đối mặt với người xâm nhập là Giang Ly, Tiểu Thái địch cũng không tỏ ra kháng cự. Nó ngoan ngoãn cúi đầu, khe khẽ vẫy đuôi, liếm thức uống nóng trong bát.
Mà thân hình Tiểu Thái địch cũng dần dần khôi phục lại dáng vẻ của người phụ nữ tóc quăn. Trạng thái này chỉ có thể duy trì trong 30 phút. Giang Ly liếc nhìn đồng hồ trong phòng, âm thầm tính toán thời gian.
“Ngươi là Tống Nữ Sĩ sao?” Giang Ly đi thẳng vào vấn đề.
Người phụ nữ tóc quăn khóe mắt ngấn lệ, gật đầu.
“Ngươi cho ta một đánh giá tốt trước đã.” Giang Ly lấy ra một tờ phiếu đánh giá.
Người phụ nữ tóc quăn nhận lấy bút, tìm đến cột điểm số, điền vào số 10.
Nhân lúc người phụ nữ tóc quăn đang viết, Giang Ly tiếp tục hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Giọng người phụ nữ tóc quăn run rẩy, rơi lệ. “Trong ấn tượng, ta dường như vẫn luôn ở đây, chủ nhân mang theo ta. Chuyện trước đó nữa...... không nhớ ra được.” Ánh mắt người phụ nữ tóc quăn mờ mịt. Nàng cố gắng nhớ lại chuyện mấy năm trước. Nhưng nàng càng cố nhớ, đầu lại càng đau nhức, có cảm giác sắp nổ tung.
Thấy người phụ nữ tóc quăn đau khổ như vậy, Giang Ly vội vàng ngắt lời nàng.
“Được rồi, nhớ không ra thì thôi, không quan trọng.” Giang Ly hỏi người phụ nữ tóc quăn, “Có muốn ra ngoài không?” “Muốn.” Giang Ly quyết đoán: “Vậy bây giờ theo ta đi. Nhân lúc người kia chưa về, lập tức đi trả phòng.”
Mục đích của Giang Ly là giúp đỡ khách nhân rời tửu điếm. Còn về sau khi rời đi, người phụ nữ tóc quăn có bị người phụ nữ kia tìm thấy vì 「 thiết bị định vị 」 hay không, thì phải xem bản lĩnh của chính nàng.
Người phụ nữ tóc quăn nghe đề nghị của Giang Ly, lập tức lắc đầu:
“Ta đã thử rồi, chỉ có căn phòng này là khu vực an toàn. Một khi ta rời khỏi phòng, chủ nhân bên kia sẽ nhận được báo động, ta không trốn thoát được.”
Giang Ly nhìn chằm chằm vào vòng cổ điện tử trên cổ người phụ nữ tóc quăn:
“Trên đó có máy định vị, ngươi tháo nó ra, ném lại phòng 318. Chỉ cần máy định vị không rời khỏi căn phòng này, nàng ta sẽ không nhận được báo động.”
Người phụ nữ tóc quăn che lấy vòng cổ, mặt mày sầu khổ, tiếp tục lắc đầu. Nàng nức nở nói: “Không được, thứ này giám sát cả nhịp tim. Ta mà tháo nó ra, chủ nhân cũng sẽ lập tức nhận được báo động.”
Giang Ly nhíu mày. Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong.
“Thật sự không được, vậy thì giết chủ nhân của ngươi đi.”
Chương 117: Nội ứng ngoại hợp
Bạn cần đăng nhập để bình luận