Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 133

Nhưng do thị lực giảm sút trong mấy năm gần đây, tính tình lão đầu cũng càng thêm cổ quái. Sau khi mù hẳn, lão đầu cả ngày ở lỳ trong khách sạn, không thấy ánh mặt trời. Xin mời thuyết phục lão đầu rời tửu điếm.”
Giang Ly cầm tờ giấy, lật ra mặt sau, phát hiện quy tắc mới.
【 Quy tắc tầng -5 khách sạn Thanh Tuyền 】 【1, Tầng cuối cùng có bố trí 「 ao suối nước nóng 」. Khách phòng số 501 mỗi ngày sẽ vào lúc 09:45-10:00 đi về phía 「 ao suối nước nóng 」 tắm rửa. Xin mời trong khoảng thời gian này quét dọn vệ sinh phòng số 501. 】
Tờ giấy rất dài, nhưng chỉ có quy tắc đầu tiên xuất hiện ở phía trên cùng. Xem ra muốn khám phá các quy tắc còn lại, còn cần một vài điều kiện kích hoạt bổ sung.
Giang Ly thu lại tờ giấy, đi về phía hành lang.
Màn hình điện tử trên hành lang hiển thị thời gian hiện tại là 9 giờ 40 phút.
Chỉ còn 5 phút nữa là lão nhân ra khỏi phòng, tiến về ao suối nước nóng.
Giang Ly đi dọc hành lang quan sát số phòng. Nhưng nàng càng quan sát, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
Lão nhân ở tại phòng số 501.
Mà Giang Ly phóng tầm mắt nhìn tới...
Cả một hành lang dài, tất cả đều là phòng 501!
***
**Chương 97: Khách trọ thật giả**
Hành lang từ đầu đến cuối, tổng cộng có 20 gian phòng.
Chỉ có một gian là phòng 501 thật sự.
Nếu như thực sự không phân biệt được, vậy thì hạ sách chính là quét dọn tất cả các phòng một lượt.
Nhưng biện pháp này căn bản không khả thi.
Giang Ly chỉ có chưa đến 15 phút, mà nàng muốn dọn dẹp chính là 「 phòng xép cao cấp 」 của khách sạn Thanh Tuyền.
Ở đây, một phòng xép cao cấp đã rộng tới 300 mét vuông.
15 phút, cũng chỉ đủ để Giang Ly dọn dẹp xong một gian.
Cho nên nàng không có thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp các phòng khác.
Nàng nhất định phải tìm ra phòng số 501 thật sự!
Giang Ly đứng bên ngoài các cửa phòng, cẩn thận so sánh một chút.
Mỗi gian phòng ở đây đều đóng chặt cửa, treo biển số 501, trông giống hệt như sao chép - dán.
Nhìn từ bên ngoài, căn bản không có chút khác biệt nào.
Giang Ly nhíu mày suy tư một hồi.
Mà đúng lúc này, thời gian cũng đã đến 9 giờ 45 phút.
Mười hai cánh cửa phòng đồng thời được mở ra.
Ngay sau đó, 12 lão nhân giống hệt nhau như đúc, cùng lúc từ trong phòng đi ra.
Mà 8 cánh cửa phòng còn lại vẫn đóng chặt như cũ.
Giang Ly nhanh chóng ghi nhớ vị trí của những cửa phòng này.
Cũng có nghĩa là, phòng số 501 thật sự nằm trong số 12 cánh cửa đã mở này.
Nhưng là 12 chọn 1, vẫn không dễ phân biệt!
Giang Ly đứng ở cuối hành lang, canh giữ ở cửa ra vào ao suối nước nóng.
Hiện tại, 12 lão nhân đều đi về phía Giang Ly.
Nên làm cái gì?
Nếu như bọn họ toàn bộ đi vào ao suối nước nóng, thì Giang Ly sẽ càng thêm khó phán đoán!
Rốt cuộc cái nào mới là thật...
Lúc này.
Màn hình điện tử trên hành lang phát ra âm thanh của chương trình “Thế giới động vật”, thu hút sự chú ý của Giang Ly.
“ Đây là một cảnh tượng phi thường hiếm thấy trên thảo nguyên. Một con sư tử đực bắt được một con linh dương non mới sinh chưa đầy 2 giờ. Nhưng mà điều làm người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, con sư tử đực vốn nên tàn nhẫn, vậy mà lại dùng lưỡi của mình, liếm láp vết thương trên người con non...”
Giang Ly ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử một chút.
Nhìn thấy hình ảnh phía trên, trong đầu Giang Ly linh quang lóe lên.
Nàng cấp tốc lấy ra một quả tim, ném cho Hồng Anh, đồng thời rỉ tai vài câu với Hồng Anh.
Thế là sau đó, trong hành lang vang lên những âm thanh liên tiếp.
Giang Ly đạp đổ chiếc xe dọn vệ sinh, phát ra tiếng vang cực lớn.
Tiếp đó lại vang lên tiếng trẻ con kêu khóc.
“Ái da!” Hồng Anh loạng choạng một cái, ngã nhào trên mặt đất.
Hắn ôm đầu gối hô to: “Đầu gối bị té bị thương, đau chết ta rồi! Có người tốt bụng nào giúp ta một chút không ~ hu hu hu đau quá!”
Hồng Anh nặn ra hai giọt nước mắt, ngồi dưới đất bắt đầu bán thảm.
Trong 12 lão nhân đi tới, có hơn phân nửa làm như không nghe thấy, vòng qua Hồng Anh, trực tiếp đi vào ao suối nước nóng.
Cuối cùng chỉ còn lại 3 người.
Nhưng mà... Điều cần chính là 3 người này!
Trên tờ giấy mà Giang Ly nhặt được lúc mới ra khỏi thang máy viết rõ ràng:
“Lão đầu là một hảo tiên sinh có tiếng.”
Chỉ bằng vào câu nói này, lão nhân không thể nào đối với 「 đứa trẻ bị thương 」 mà ngồi yên nhìn mặc kệ!
Trong 3 vị lão nhân đi tới, có 1 vị không chống gậy dành cho người mù, thị lực nhìn như bình thường.
Ngoài ra còn có 2 vị là người mù chống gậy.
Giang Ly khóa chặt mục tiêu vào hai vị người mù.
Trong đó một vị người mù thái độ hiền lành, giọng nói khàn khàn của hắn cất lên: “Tiểu bằng hữu, trong phòng gia gia có thuốc, có muốn cùng gia gia về phòng bôi thuốc không?”
Một vị người mù khác thái độ lại khá gay gắt.
Hắn giận đùng đùng gõ mạnh cây gậy, “Ba mẹ ngươi đâu! Vứt một đứa bé ở đây mặc kệ hả? Bị thương có nghiêm trọng không?”
Hồng Anh vội vàng làm ra vẻ mặt đáng thương đáp lại: “Rất nghiêm trọng, còn chảy máu nữa.”
“... Thôi được rồi, ngươi theo ta về phòng trước đi, trẻ con chạy loạn rất nguy hiểm!” Lão nhân có vẻ hơi hung dữ nhíu chặt mày, mặt đầy vẻ không vui.
Hai vị lão nhân đều đang đợi Hồng Anh trả lời.
Hồng Anh không nói gì, quay đầu nhìn về phía Giang Ly.
Cực hạn hai chọn một.
Đám dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp, căn cứ vào phán đoán “Lão đầu là người tốt”, phần lớn đều nghiêng về việc chọn vị lão nhân thứ nhất.
Dù sao, rõ ràng là vị thứ nhất trông giống người tốt hơn.
Mà vị lão nhân thứ hai cũng không hẳn là “xấu”, nhưng chính là cảm thấy so với vị thứ nhất thì kém hơn một chút.
Bình luận liên tục hiện lên.
Đều cho rằng nên chọn người thứ nhất.
Giang Ly lâm vào trầm tư.
Không thể nào có loại cục diện bế tắc này được.
Nếu có một người là giả, vậy hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở ở chỗ nào đó!
Đại não Giang Ly cấp tốc vận chuyển.
Đột nhiên, một chi tiết hiện lên trong đầu Giang Ly ——
Giang Ly nhanh chóng ngước mắt, nhìn hai người họ một lượt, lập tức ra hiệu bằng mắt cho Hồng Anh.
Hồng Anh hiểu ý, đứng dậy dắt lấy tay của vị lão nhân thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận