Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 43
“Ngươi là ai?!” Hạ Tiêu Sắc chất vấn Giang Ly, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Giang Ly chỉ liếc nhìn một cái là đoán được tình huống phát sinh trong buồng xe.
Xem ra vừa rồi, Hạ Tiêu Sắc cũng đã gặp phải quỷ dị ngụy trang thành Giang Ly.
“Ta là Giang Ly.” Giang Ly trầm giọng nói.
“Ngươi chứng minh thế nào?!” Hạ Tiêu Sắc nắm chặt cây kéo.
Tư thế kia, chỉ cần Giang Ly dám tới gần một bước, nàng có thể dùng kéo đâm chết Giang Ly ngay lập tức.
Giang Ly suy nghĩ một lát, nhớ lại bản thân vừa từ thời không kia trở về, bị nhiễm ô nhiễm, nhưng còn chưa kịp uống nước mật ong.
Liền trực tiếp lấy một chén từ trong không gian ra, đặt trên tay, uống mấy ngụm.
“Bây giờ tin chưa?” Giang Ly bưng chén nước mật ong nhìn về phía nàng, nhếch khóe môi.
Hạ Tiêu Sắc nhìn thấy Giang Ly lấy ra ly nước mật ong kia, cây kéo trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.
Nước mắt nàng lập tức vỡ đê, không kìm được mà lăn dài trên má.
“Tỷ, tỷ đi đâu vậy... Hu hu, cuối cùng tỷ cũng về rồi...” Giọng Hạ Tiêu Sắc run rẩy không ngừng, “Vừa rồi có một người giống hệt tỷ... Làm ta sợ chết khiếp! Hu hu hu...” “Chỉ thiếu chút nữa là ta bị nó lừa rồi.” Hạ Tiêu Sắc khóc đến mức mũi cứ sụt sịt.
Nàng vừa lau nước mắt, vừa kể lại cảnh tượng lúc đó.
Giang Ly khẽ nhướng mày, “Nó bắt chước ta làm gì?” Hạ Tiêu Sắc khóc nức nở nói:
“Nó mang bộ mặt của tỷ, nói ban đêm ngủ một mình sợ hãi, bảo ta qua giường ngủ chung với nó.” Ngụm nước mật ong Giang Ly vừa uống vào miệng suýt nữa thì phun ra ngoài, “Khụ! Khụ khụ...” Hạ Tiêu Sắc đưa cho Giang Ly một tờ khăn giấy.
Nước mắt làm mặt nàng lem luốc hết cả:
“Tỷ, may mà ta biết tỷ gan lớn, với lại, tỷ cũng cố ý dặn dò ta ‘tâm phòng bị người không thể không’.
Cho nên ta cố ý nói muốn uống thêm chén nước mật ong. Kết quả người kia lại một mực từ chối, không đưa cho ta, thế là bị ta phát hiện.” Giang Ly nhận khăn giấy, lau miệng, “Cũng thông minh đấy.” Hạ Tiêu Sắc nặn ra một nụ cười, cũng dần dần nín khóc.
Nàng thấy Giang Ly uống xong nước mật ong, đặt ly không xuống, quay người cởi giày rồi chui vào trong chăn.
Giang Ly trông rất mệt mỏi, ngả lưng xuống giường là ngủ thiếp đi ngay.
Hạ Tiêu Sắc thấy bộ dạng này của Giang Ly, biết nàng chắc chắn là mệt lử rồi, nên cũng không làm phiền nữa.
Giang Ly ở trong những phó bản này gần như đã hình thành thói quen cứ đặt lưng là ngủ.
Chỉ có điều, giấc ngủ của nàng lần nào cũng rất nông, chỉ cần có chút ‘gió thổi cỏ lay’ là Giang Ly sẽ bị đánh thức.
Đêm đó, không biết là mấy giờ.
Giang Ly dường như nghe thấy tiếng gặm chân gà ở gần đó.
Đó là loại âm thanh lè lưỡi, dùng nước bọt dính nhớp mút mạnh vào chân gà, lóc gân tách xương.
Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Âm thanh phát ra từ mấy giường nằm sát vách, ngay tại cuối một trong những chiếc giường đó.
Quy tắc số một của giường cứng:
【 Sau khi tắt đèn, nếu nghe thấy tiếng gặm chân gà, xin đừng hoảng sợ, chỉ cần thu chân vào trong chăn là được. 】 Giang Ly bị đánh thức, không khỏi nhíu mày.
Nàng vừa định ngủ tiếp thì Hồng Anh trong lòng liền đẩy nàng.
“Mummy...” Hồng Anh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chỉ về phía cuối giường của Hạ Tiêu Sắc, “Người nhìn kia là cái gì? Là chân gà sao...” Giường đối diện, Hạ Tiêu Sắc ngủ rất say, chỉ là không lâu trước đó, nàng trở mình, đè lên chăn, để lộ chân ra ngoài.
Giang Ly nhìn theo hướng Hồng Anh chỉ.
Phát hiện một bàn tay trắng bệch như móng gà, đang chậm rãi vươn ra từ gầm giường, hướng về phía giường của Hạ Tiêu Sắc.
Bàn tay khô quắt đó mò mẫm mép giường, điên cuồng dò xét ở phía cuối giường.
Ý thức Giang Ly tỉnh táo vài phần, nàng dặn dò Hồng Anh, “Bảo bối, đi, kéo chăn xuống đắp cho tỷ Tiểu Hạ.” Hồng Anh “Vâng” một tiếng, ngồi dậy khỏi chăn, nhảy sang giường đối diện.
Hắn kéo lại chăn cho Hạ Tiêu Sắc, đắp kín đôi chân trắng nõn của nàng, rồi lại nhảy về.
Giang Ly thấy bàn tay khô quắt kia sờ soạng một hồi ở cuối giường nhưng không có kết quả.
Chưa đầy mấy giây, bàn tay đó liền từ từ rụt về gầm giường.
Lúc Hồng Anh từ chỗ Hạ Tiêu Sắc về, lại thấy ở cuối giường Giang Ly cũng có một bàn tay đang mò mẫm, không ngừng dò xét.
Hồng Anh có chút tức giận.
Hắn liền đi thẳng qua đó, tóm lấy ngón áp út của bàn tay kia, trở tay bẻ gãy.
Bàn tay tái nhợt tiều tụy đó đau đớn co quắp mấy cái, run rẩy rụt về.
Sau đó, một đêm không mộng.
Lúc Giang Ly tỉnh lại lần nữa, đã là sáu giờ sáng.
Lúc này trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn.
Nhưng Giang Ly lại cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào.
Giống như có một đám người đang vây quanh tranh giành thứ gì đó.
“Cháo đây cháo đây! Nhà bếp mới nấu cháo gạch cua, miễn phí không lấy tiền, có ai muốn ăn không?” Sáng sớm tinh mơ, một giọng nói già nua khàn khàn vang lên trong hành lang chật hẹp.
“Nhà bếp vừa làm thịt cua mẹ, còn nguyên một bụng trứng cua đấy...”
Chương 32: Bữa sáng miễn phí
Nghe nói là cháo nấu bằng cua mẹ mang đầy trứng cua, sự nhiệt tình của mọi người đều tăng lên mấy phần.
Mấy bà mấy cô thích của miễn phí dậy từ sớm đều tụm lại thành đám, tranh nhau chen lấn muốn giành một bát.
“Đừng vội đừng vội, xếp hàng nào, lần lượt từng người, ai cũng có phần!” Lão thái thái kia vừa đếm phần vừa phát cho mọi người.
Người trong toa giường cứng số 10 không đông lắm, tổng cộng 60 chỗ nằm nhưng hơn một nửa là trống, tính ra thực tế chỉ có khoảng 20 người.
Phát đến cuối cùng, trong xe đẩy nhỏ vẫn còn lại hai phần cháo hải sản.
Lão thái thái đẩy xe đến trước giường ngủ của Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc.
“Cháo gạch cua đây, làm một bát không? Miễn phí không lấy tiền đâu.” Lão thái thái lấy hai bát còn lại ra, đưa cho Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc.
Hạ Tiêu Sắc nhìn bát cháo, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở toa ăn tối qua, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Giang Ly chỉ liếc nhìn một cái là đoán được tình huống phát sinh trong buồng xe.
Xem ra vừa rồi, Hạ Tiêu Sắc cũng đã gặp phải quỷ dị ngụy trang thành Giang Ly.
“Ta là Giang Ly.” Giang Ly trầm giọng nói.
“Ngươi chứng minh thế nào?!” Hạ Tiêu Sắc nắm chặt cây kéo.
Tư thế kia, chỉ cần Giang Ly dám tới gần một bước, nàng có thể dùng kéo đâm chết Giang Ly ngay lập tức.
Giang Ly suy nghĩ một lát, nhớ lại bản thân vừa từ thời không kia trở về, bị nhiễm ô nhiễm, nhưng còn chưa kịp uống nước mật ong.
Liền trực tiếp lấy một chén từ trong không gian ra, đặt trên tay, uống mấy ngụm.
“Bây giờ tin chưa?” Giang Ly bưng chén nước mật ong nhìn về phía nàng, nhếch khóe môi.
Hạ Tiêu Sắc nhìn thấy Giang Ly lấy ra ly nước mật ong kia, cây kéo trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.
Nước mắt nàng lập tức vỡ đê, không kìm được mà lăn dài trên má.
“Tỷ, tỷ đi đâu vậy... Hu hu, cuối cùng tỷ cũng về rồi...” Giọng Hạ Tiêu Sắc run rẩy không ngừng, “Vừa rồi có một người giống hệt tỷ... Làm ta sợ chết khiếp! Hu hu hu...” “Chỉ thiếu chút nữa là ta bị nó lừa rồi.” Hạ Tiêu Sắc khóc đến mức mũi cứ sụt sịt.
Nàng vừa lau nước mắt, vừa kể lại cảnh tượng lúc đó.
Giang Ly khẽ nhướng mày, “Nó bắt chước ta làm gì?” Hạ Tiêu Sắc khóc nức nở nói:
“Nó mang bộ mặt của tỷ, nói ban đêm ngủ một mình sợ hãi, bảo ta qua giường ngủ chung với nó.” Ngụm nước mật ong Giang Ly vừa uống vào miệng suýt nữa thì phun ra ngoài, “Khụ! Khụ khụ...” Hạ Tiêu Sắc đưa cho Giang Ly một tờ khăn giấy.
Nước mắt làm mặt nàng lem luốc hết cả:
“Tỷ, may mà ta biết tỷ gan lớn, với lại, tỷ cũng cố ý dặn dò ta ‘tâm phòng bị người không thể không’.
Cho nên ta cố ý nói muốn uống thêm chén nước mật ong. Kết quả người kia lại một mực từ chối, không đưa cho ta, thế là bị ta phát hiện.” Giang Ly nhận khăn giấy, lau miệng, “Cũng thông minh đấy.” Hạ Tiêu Sắc nặn ra một nụ cười, cũng dần dần nín khóc.
Nàng thấy Giang Ly uống xong nước mật ong, đặt ly không xuống, quay người cởi giày rồi chui vào trong chăn.
Giang Ly trông rất mệt mỏi, ngả lưng xuống giường là ngủ thiếp đi ngay.
Hạ Tiêu Sắc thấy bộ dạng này của Giang Ly, biết nàng chắc chắn là mệt lử rồi, nên cũng không làm phiền nữa.
Giang Ly ở trong những phó bản này gần như đã hình thành thói quen cứ đặt lưng là ngủ.
Chỉ có điều, giấc ngủ của nàng lần nào cũng rất nông, chỉ cần có chút ‘gió thổi cỏ lay’ là Giang Ly sẽ bị đánh thức.
Đêm đó, không biết là mấy giờ.
Giang Ly dường như nghe thấy tiếng gặm chân gà ở gần đó.
Đó là loại âm thanh lè lưỡi, dùng nước bọt dính nhớp mút mạnh vào chân gà, lóc gân tách xương.
Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Âm thanh phát ra từ mấy giường nằm sát vách, ngay tại cuối một trong những chiếc giường đó.
Quy tắc số một của giường cứng:
【 Sau khi tắt đèn, nếu nghe thấy tiếng gặm chân gà, xin đừng hoảng sợ, chỉ cần thu chân vào trong chăn là được. 】 Giang Ly bị đánh thức, không khỏi nhíu mày.
Nàng vừa định ngủ tiếp thì Hồng Anh trong lòng liền đẩy nàng.
“Mummy...” Hồng Anh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chỉ về phía cuối giường của Hạ Tiêu Sắc, “Người nhìn kia là cái gì? Là chân gà sao...” Giường đối diện, Hạ Tiêu Sắc ngủ rất say, chỉ là không lâu trước đó, nàng trở mình, đè lên chăn, để lộ chân ra ngoài.
Giang Ly nhìn theo hướng Hồng Anh chỉ.
Phát hiện một bàn tay trắng bệch như móng gà, đang chậm rãi vươn ra từ gầm giường, hướng về phía giường của Hạ Tiêu Sắc.
Bàn tay khô quắt đó mò mẫm mép giường, điên cuồng dò xét ở phía cuối giường.
Ý thức Giang Ly tỉnh táo vài phần, nàng dặn dò Hồng Anh, “Bảo bối, đi, kéo chăn xuống đắp cho tỷ Tiểu Hạ.” Hồng Anh “Vâng” một tiếng, ngồi dậy khỏi chăn, nhảy sang giường đối diện.
Hắn kéo lại chăn cho Hạ Tiêu Sắc, đắp kín đôi chân trắng nõn của nàng, rồi lại nhảy về.
Giang Ly thấy bàn tay khô quắt kia sờ soạng một hồi ở cuối giường nhưng không có kết quả.
Chưa đầy mấy giây, bàn tay đó liền từ từ rụt về gầm giường.
Lúc Hồng Anh từ chỗ Hạ Tiêu Sắc về, lại thấy ở cuối giường Giang Ly cũng có một bàn tay đang mò mẫm, không ngừng dò xét.
Hồng Anh có chút tức giận.
Hắn liền đi thẳng qua đó, tóm lấy ngón áp út của bàn tay kia, trở tay bẻ gãy.
Bàn tay tái nhợt tiều tụy đó đau đớn co quắp mấy cái, run rẩy rụt về.
Sau đó, một đêm không mộng.
Lúc Giang Ly tỉnh lại lần nữa, đã là sáu giờ sáng.
Lúc này trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn.
Nhưng Giang Ly lại cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào.
Giống như có một đám người đang vây quanh tranh giành thứ gì đó.
“Cháo đây cháo đây! Nhà bếp mới nấu cháo gạch cua, miễn phí không lấy tiền, có ai muốn ăn không?” Sáng sớm tinh mơ, một giọng nói già nua khàn khàn vang lên trong hành lang chật hẹp.
“Nhà bếp vừa làm thịt cua mẹ, còn nguyên một bụng trứng cua đấy...”
Chương 32: Bữa sáng miễn phí
Nghe nói là cháo nấu bằng cua mẹ mang đầy trứng cua, sự nhiệt tình của mọi người đều tăng lên mấy phần.
Mấy bà mấy cô thích của miễn phí dậy từ sớm đều tụm lại thành đám, tranh nhau chen lấn muốn giành một bát.
“Đừng vội đừng vội, xếp hàng nào, lần lượt từng người, ai cũng có phần!” Lão thái thái kia vừa đếm phần vừa phát cho mọi người.
Người trong toa giường cứng số 10 không đông lắm, tổng cộng 60 chỗ nằm nhưng hơn một nửa là trống, tính ra thực tế chỉ có khoảng 20 người.
Phát đến cuối cùng, trong xe đẩy nhỏ vẫn còn lại hai phần cháo hải sản.
Lão thái thái đẩy xe đến trước giường ngủ của Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc.
“Cháo gạch cua đây, làm một bát không? Miễn phí không lấy tiền đâu.” Lão thái thái lấy hai bát còn lại ra, đưa cho Giang Ly và Hạ Tiêu Sắc.
Hạ Tiêu Sắc nhìn bát cháo, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở toa ăn tối qua, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận