Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 116

Giang Ly xách theo thùng nước, đẩy hồng môn ra và đi vào.
Bên trái hồng môn, đứng đó một người giả màu trắng rất cao.
Người giả màu trắng nhìn thấy có người đi tới, cười xoay người làm ra tư thế "Xin mời".
Cùng lúc đó.
Phía sau hồng môn, nhô ra một cái đầu người màu đen.
Cái 「 người giả màu đen 」 này, ngoại trừ màu sắc không giống với người giả màu trắng, những chỗ khác đều không có gì khác biệt.
Người giả màu đen thấy Giang Ly vào nhà, nở nụ cười quỷ dị, "Bành" một tiếng sập cửa hồng môn lại.
Trong phòng không có cửa sổ, càng không có ban công, không có đèn điện.
Tối đến mức không nhìn thấy gì cả.
Giang Ly đặt thùng nước xuống, lấy đèn pin ra, chiếu sáng tình hình trong phòng.
Đây chính là một gian phòng thờ cúng nhỏ rách nát.
Trong phòng có một cái án đài, một chiếc quan tài, hai cái ghế, cùng vô số khung di ảnh trống không.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, nhưng tro bụi lại rất dày.
Giang Ly cầm Mạt tử, nhúng vào thùng nước hai lần, rồi bắt đầu lau chiếc bàn án đài.
Bên dưới bàn, mỗi ngăn tủ Giang Ly đều mở ra xem một lần.
Ngăn thứ nhất là một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh, hai đứa trẻ ba tuổi ngoại hình giống hệt nhau đứng sóng vai, đáng tiếc là không có khuôn mặt.
Ngăn thứ hai là một tờ đơn nhập viện.
Nhưng trên tờ đơn, chỉ có thông tin của một đứa bé.
Ngăn tủ thứ ba thì bị một chiếc 「 khóa sắt kiểu cũ 」 khóa lại, không cách nào mở ra.
Phía trên còn dán một tờ giấy: Không được phá hỏng.
Giang Ly đang định tìm xem trong phòng có chìa khóa hay không.
Kết quả lúc này, ánh sáng đèn pin đột nhiên yếu đi.
Có lẽ là không đủ pin, ánh sáng càng ngày càng mờ.
Bên cạnh hồng môn, 「 người giả màu trắng 」 thấy vậy, đi về phía Giang Ly.
Trường sam của người giả màu trắng rất dài, che kín hoàn toàn đôi chân.
Hắn di chuyển bằng những bước chân nhỏ vụn, dáng vẻ kia cực kỳ giống như đang lướt tới.
Người giả màu trắng lướt đến bên cạnh Giang Ly.
Hắn vươn tay, chỉ vào nến đỏ, rồi lại chỉ vào chính mình, nhếch miệng cười một tiếng.
Dáng vẻ đó, giống như đang nhắc nhở Giang Ly, rằng hắn có thể giúp nàng thắp sáng nến đỏ.
【 Gian phòng không có đèn điện. Nếu cần chiếu sáng, xin hãy phân phó 「 người giả màu trắng 」, để hắn giúp ngươi đốt nến đỏ. 】 Nhưng mà...... người giả này, thật sự là màu trắng sao?
Vừa rồi lúc ở ngoài cửa, Giang Ly nhớ rõ ràng, làn da của người giả này là 「 xám trắng 」.
Màu xám trắng này rất đặc biệt.
Nếu như là bên ngoài làn da ngăm đen, người ta cố ý bôi lên một lớp sơn trắng, thì hiệu quả cuối cùng hiện ra trên da sẽ là xám trắng.
Giang Ly liếc nhìn chiếc đèn pin yếu ớt.
Nếu không mau chóng đốt nến đỏ, trong phòng sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
Đến lúc đó ở trong bóng tối, lại xuất hiện ảo giác gì đó, thì lại là một chuyện phiền phức!
Nhưng mà, cái 「 người giả màu trắng 」 tự đề cử mình trước mắt Giang Ly này, lại cho người ta một cảm giác không thích hợp.
Chi tiết...... Phải chú ý chi tiết!
Giang Ly nhắm mắt lại.
Nàng nhanh chóng hồi tưởng lại một lần tất cả khung cảnh trong và ngoài phòng.
Trong thoáng chốc, nàng nghĩ tới điều gì đó, lông mày nhíu lại, ngón trỏ run lên một chút.
Một giây sau, Giang Ly mở mắt.
Nàng nhanh chóng đưa tay, nắm lấy trường sam của "người giả màu trắng", nhấc lên.
Dưới đáy trường sam màu trắng, một đôi chân trần màu đen lộ ra.
Giang Ly lại nhanh chóng đi đến trước mặt "người giả màu đen", làm động tác tương tự.
Mà dưới đáy chiếc trường sam màu đen kia, lại thình lình ẩn giấu một đôi chân màu trắng!
Quả nhiên không sai.
Hai cái thứ quỷ quái này, tưởng rằng giấu hai chân trong quần áo, cứ thế không cần phun sơn giả lên, thì cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Nhưng bọn chúng lại không ngờ rằng, vừa rồi lúc "người giả màu trắng" đi đường, đã bại lộ chính mình!
"Người giả màu trắng" đi về phía Giang Ly, muốn tự đề cử mình, nhưng lại không dám bước dài.
Nên đành phải di chuyển bằng những bước chân cực nhỏ, cố hết sức giấu chân trong trường sam.
Cho nên lúc nãy hắn đi đường, trông mới giống như đang "phiêu" như vậy!
Giang Ly khẽ nhếch môi.
Thật đúng là làm khó hai kẻ này, vì dụ Giang Ly mắc lừa, mà không tiếc làm đến mức này.
Hèn gì một kẻ đứng yên không dám động, một kẻ chỉ dám đi những bước nhỏ líu ríu.
Thì ra đây là nguyên nhân.
Đồng thời, vết son trên môi của gã xám trắng kia, e rằng không phải là son môi.
Nói không chừng là của mạo hiểm giả xui xẻo nào đó, nhận nhầm màu sắc người giả, bị ăn thịt mới để lại vết máu.
Giang Ly thu hồi tâm tư.
Nàng cầm nến đỏ lên, đưa cho 「 người giả màu trắng 」 thật sự, ra hiệu cho hắn nhóm lửa.
Chương 85: Họa từ miệng mà ra
Tiếp nhận nến đỏ.
Người giả màu trắng nắm lấy bấc nến, vê qua vê lại hai lần.
Ánh nến sáng lên.
Người giả màu trắng đưa nến đỏ cho Giang Ly, rồi lui về sau cánh cửa đứng canh.
Mà người giả màu đen thật sự, vì dụ dỗ Giang Ly không thành công, nên mặt mày ủ rũ, ngượng ngùng quay về phía bên kia cửa đứng canh.
Cũng gần như cùng lúc đó, đèn pin của Giang Ly cũng chính thức hết sạch pin, ánh sáng vụt tắt.
May mà ánh nến này được thắp kịp thời.
Giang Ly thầm may mắn trong lòng.
Nàng cầm nến đỏ lên, cắm vào lư hương dùng để tế tự, rồi lại tiếp tục dọn dẹp.
Nói là dọn dẹp vệ sinh, nhưng phần lớn là Giang Ly muốn tìm chìa khóa hơn.
Giang Ly lau dọn khắp trong ngoài căn phòng một lượt.
Trừ cỗ quan tài kia, những nơi khác có thể tìm, nàng đều đã tìm hết.
Ngay cả hai tiểu nhân một đỏ một xanh nhận tế bái trên án đài kia, Giang Ly cũng tìm kiếm một lần.
Cuối cùng ngay cả bóng dáng chiếc chìa khóa cũng không thấy đâu.
Giang Ly cúi người, giặt Mạt tử trong thùng nước.
Chẳng hiểu tại sao, mới làm ngần ấy việc, cơ thể lại cảm thấy mất hết sức lực một cách khó hiểu.
Không chỉ mệt, mà còn rất đói.
Bụng cứ réo ùng ục, rõ ràng buổi trưa nàng ăn không ít.
Giang Ly nhìn về phía những tế phẩm trên án đài.
Đầu heo được cúng ở đó, đã rất lâu không được thay đổi, lúc này lại biến thành một cái đầu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận