Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 280

Mãnh quỷ nhắm mắt, lẽo đẽo theo sát Giang Ly. Giang Ly đi chậm lại, nó liền đưa tay đặt lên vai Giang Ly.
Giang Ly tăng tốc bước chân.
Con đường nhỏ dài dằng dặc dưới chân nàng, phảng phất như không có điểm cuối.
Mà xung quanh đường nhỏ tất cả đều là hư không, dường như có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.
Trên đường nhỏ, Giang Ly thấy một bó hoa hồng màu trắng.
Giang Ly nhận ra ngay, bó hoa hồng màu trắng này chính là bó hoa Giang Ly đưa cho Mạnh Tử Hàm.
Lúc Giang Ly đưa ra, hoa hồng có màu đỏ, hơn nữa là một bó hoa được xếp lại, có in chữ thiếp vàng của thư mời nhập chức.
Sau khi nàng đặt hoa hồng vào tay Mạnh Tử Hàm, hoa hồng đỏ tự bốc cháy, tóe ra ngọn lửa màu xanh lam kỳ lạ.
Mà đợi đến khi hỏa diễm biến mất, màu đỏ thắm của hoa hồng cũng dần phai đi, biến thành màu trắng.
Giang Ly xoay người nhặt bó hoa hồng màu trắng lên.
Bó hoa hồng thuộc về Mạnh Tử Hàm này, giờ phút này bị vứt bỏ trên con đường nhỏ này.
Điều này cho thấy Mạnh Tử Hàm cũng đã từng đến nơi đây.
Một phỏng đoán bắt đầu nảy sinh trong lòng Giang Ly.
Có lẽ không chỉ Mạnh Tử Hàm từng tới nơi này.
Có lẽ mỗi đứa trẻ từng ăn kẹo sô cô la, đồng thời rơi vào trạng thái ngủ say, đều đã từng đến nơi đây.
Đây là con đường mà những đứa trẻ ngủ say bắt buộc phải đi qua.
Sau khi Giang Ly thu hồi hoa hồng trắng, lại tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước con đường này, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Ly Ly.” Bước chân Giang Ly hơi ngừng lại, lưng bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Một giọng nói rất quen thuộc.
Giống hệt giọng nói mà Giang Ly đã nghe đi nghe lại vô số lần trong đoạn băng ghi hình.
“Ly Ly, đến bên này ~” Là...... giọng của mẫu thân.
Hốc mắt Giang Ly nóng lên.
Con đường sau lưng truyền đến tiếng “Ầm ầm”, phần đường phía sau vẫn đang sụp đổ.
Giang Ly thu hồi cảm xúc, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.
Giang Ly càng ngày càng gần ánh sáng phía trước, dự cảm sắp nhìn thấy mẫu thân trong lòng nàng cũng càng thêm mãnh liệt.
“Ly Ly, mụ mụ rất nhớ ngươi......” Giang Ly đi tới một ngã rẽ.
Lúc này con đường sau lưng cũng ngừng sụp đổ.
Mãnh quỷ cũng đuổi kịp đến sau lưng Giang Ly, đưa tay vịn lấy vai nàng.
Giang Ly gạt tay con quỷ ra, cẩn thận quan sát ngã rẽ trước mặt.
Ngay phía trước ngã rẽ, là một con đường thẳng tắp, mộng ảo.
Hai bên đường có hoa có cỏ, màu sắc rực rỡ, ánh nắng tươi sáng.
Giang Ly nhìn về phía cuối con đường màu sắc rực rỡ.
Ở cuối con đường, người mẫu thân mà nàng thương nhớ hơn mười năm đang ôm Hắc Miêu đã chết thảm của Giang Ly, ngồi trên chiếc xích đu quấn đầy hoa dại.
Mẫu thân mặt mày ôn nhu cười, vẫy vẫy tay với Giang Ly ở xa xa.
“Ly Ly chạy đi đâu rồi? Mụ mụ tìm ngươi thật lâu rồi, mau tới đây ~” Giang Ly nhìn mẫu thân ở cuối con đường từ xa.
Nàng không trực tiếp đáp lại, mà nhìn về phía con đường nhỏ khác ở ngã rẽ.
Con đường nhỏ kia là đường nhánh, đồng thời quanh co khúc khuỷu, trên mặt đất tràn đầy vũng bùn.
Những vũng bùn kia đang sủi lên từng bóng khí ùng ục, phảng phất như vừa mới nuốt chửng một thân thể tươi sống.
Nếu nói con đường thẳng tắp nơi mẫu thân đang đứng là quang minh chói lọi, vậy thì con đường nhỏ quanh co mà Giang Ly đang xem xét kỹ có thể được gọi là con đường của hắc ám và mờ mịt.
Trong lúc Giang Ly ngây người, Hắc Miêu trên con đường màu sắc rực rỡ kêu “Meo ô” một tiếng, từ trong ngực mẫu thân nhảy xuống.
Hắc Miêu dựng thẳng đuôi, dáng vẻ ưu nhã đi về phía Giang Ly.
Hắc Miêu cắn ống quần Giang Ly, muốn kéo Giang Ly về phía mẫu thân.
Giang Ly cúi đầu, thương tiếc nhìn Hắc Miêu.
Con Hắc Miêu mà Giang Ly nuôi từ nhỏ đến lớn này, bị tên điên Đới Xuân Lệ ngược đãi đến chết.
Thậm chí lúc chết, Hắc Miêu cũng không thể giữ lại toàn thây.
Hắc Miêu cũng vậy, mẫu thân cũng thế.
Các nàng đều là nỗi tiếc nuối không thể nào nguôi ngoai trong lòng Giang Ly.
“Nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ Ly Ly của chúng ta đã lớn thế này.” Giọng mẫu thân mềm mại như nước, luôn cho Giang Ly một loại ảo giác mềm mại về thế giới tươi đẹp.
“Mụ mụ đã bỏ lỡ Ly Ly nhiều năm như vậy, đừng để mụ mụ lại bỏ lỡ Ly Ly sau này nữa, được không?” Giang Ly bất giác bị ánh mắt của mẫu thân hấp dẫn.
Ánh mắt mẫu thân thanh tịnh, trong mắt ngấn lệ, chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
Thương tiếc, yêu thương, không nỡ, chờ mong......
Giang Ly sợ mình sẽ lún sâu vào đó, bóp đau lòng bàn tay, ép mình dời mắt đi.
Trong khoảnh khắc này, Giang Ly đột nhiên nghĩ thông suốt, tại sao những tiểu binh ngủ say trong thành trấn cổ tích lại mỉm cười.
Nụ cười ấy là vì các tiểu binh cũng nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ.
Đó là nụ cười hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Bởi vì tiểu binh đã chọn con đường màu sắc rực rỡ kia, nên hắn cảm nhận được hạnh phúc ngắn ngủi.
Giang Ly suy tư 2 giây, rồi không do dự, nhấc chân lựa chọn con đường nhánh kia 「 đường nhỏ lầy lội quanh co khúc khuỷu 」.
Mà ngay khi Giang Ly bước về phía con đường nhỏ lầy lội, hoa cỏ hai bên con đường màu sắc rực rỡ bắt đầu nhanh chóng mất màu, khô héo tàn lụi.
Kéo theo cả Hắc Miêu và mẫu thân, đều tan thành khói trong nháy mắt.
Tại vị trí giao lộ của con đường màu sắc rực rỡ, dựng đứng một tấm biển cảnh báo.
Phía trên có biểu tượng lớn nhắc nhở: “Đường này không thông.” Mà mãnh quỷ đang vịn vai Giang Ly, thì bị một cánh cửa sắt ngăn lại ở giao lộ của con đường nhỏ lầy lội.
Giang Ly quay đầu nhìn lại, phát hiện trong tay mãnh quỷ đang nắm chặt một tờ giấy.
Mãnh quỷ mở tờ giấy trong tay ra.
Nó ấn vào 「 biểu tượng phát âm 」 trên tờ giấy.
Trong không gian hỗn loạn, truyền đến giọng đọc chậm rãi quy tắc từ bên trong tờ giấy.
【 Con đường là quanh co, tiền đồ là quang minh đấy. 】 Đây là quy tắc lựa chọn ở ngã rẽ.
Cho đến giờ phút này, Giang Ly mới hoàn toàn nghĩ thông suốt nguyên nhân bọn trẻ bị ngộ hại.
Ăn sô cô la, bị mặt trăng chiếu rọi, rồi rơi vào mê man, đó cũng không phải là toàn bộ điều kiện khiến bọn trẻ bị hại.
Điều kiện quan trọng nhất khiến đám trẻ bị sát hại, chính là vi phạm quy tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận