Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi
Chương 105
Phòng ký túc xá này, bên trái là dãy tủ đựng đồ cá nhân, bên phải là giường chung lớn. Giường chung lớn tổng cộng có năm giường ngủ, trong đó bốn giường đã có người nằm. Chỉ còn một chỗ trống chưa trải giữa Tiểu Ngọc a di và Tiểu Bàn Nữu. Nếu không đoán sai, đây chính là chỗ nằm của cô bé Ly Ly.
Giang Ly nhấc chân đi về phía bên kia. Nàng nhỏ một giọt sáp nến lên tủ đựng đồ đối diện, sau đó dựng đứng ngọn nến lên. Lập tức quay người, đi thẳng về phía chỗ nằm còn trống, chui vào ổ chăn.
Trong lúc đó, Tiểu Ngọc a di ở bên cạnh, cứ nhìn chằm chằm Giang Ly không chớp mắt. Sự oán hận trong mắt không hề che giấu.
Lúc này, tiếng cười nói huyên náo gần đó thu hút sự chú ý của Giang Ly.
“Này các ngươi mau nhìn, ta phát hiện trên bức tường này có cái động!” Hắc tiểu tử chỉ vào một cái lỗ nhỏ trên tường, ra hiệu mọi người lại xem.
Tiểu chính thái vẻ nghiêm túc nhìn lướt qua, “Đã sớm biết. Cả mặt tường này có rất nhiều động.”
Nghe vậy, Giang Ly nhìn về phía bức tường ở đầu giường của mình. Quả thực có không ít lỗ nhỏ. Mỗi cái động đều cỡ bằng một đồng xu.
Hắc tiểu tử lại ồn ào: “Nhưng mà bên trong cái động này là màu đỏ! Thật thần kỳ.” Hắc tiểu tử nhắm một mắt lại, ghé sát vào lỗ nhỏ, hào hứng nhìn vào bên trong.
Giang Ly cũng nhìn qua từ xa. Đúng là vậy, bên trong những lỗ nhỏ khắp bức tường này, hầu như đều là màu đỏ.
Bên kia tường là cái gì?
Giang Ly nhớ lại quy tắc thứ năm của nhà gỗ: 【 Căn phòng cuối cùng trên lầu ba là linh đường. 】
Dựa theo vị trí suy đoán, phòng bên cạnh hẳn là linh đường.
“Tiểu Ngọc a di, ngươi từ trước đến nay chưa từng nói cho chúng ta biết, phòng bên cạnh là ký túc xá nào vậy? Bọn họ đang mở tiệc tối sao?” Hắc tiểu tử mải mê nhìn vào lỗ nhỏ, không ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Ngọc a di.
Tiểu Ngọc a di khẽ nhếch mép, cười nói: “Phòng bên cạnh không có người ở. Phòng bên cạnh chỉ có một đám người bị bệnh đau mắt đã chết.”
Rùng mình 2 giây.
Sau khi hiểu ra, lưng Hắc tiểu tử cứng đờ. Nói như vậy, phía đối diện những lỗ nhỏ khắp tường này, đều là con mắt của đám người bị bệnh đau mắt kia đang nhìn trộm!
Hắc tiểu tử không biết làm sao nữa. Hắn dường như bị dọa sợ, cảm xúc đột nhiên kích động, hơi thở trở nên gấp gáp, ôm ngực, khó chịu ngã xuống giường.
“Tiểu Ngọc a di! Tráng Tráng hắn lên cơn bệnh thở khò khè rồi!!” Tiểu Bàn Nữu hét lên hoảng hốt.
Giang Ly lúc này mới phản ứng lại. Hóa ra 「 vấn đề về thân thể 」 của Hắc tiểu tử này là bệnh thở khò khè!
Ba đứa trẻ trong phòng đồng thời quay đầu, nhìn về phía Tiểu Ngọc a di cầu cứu.
Nào ngờ Tiểu Ngọc a di bĩu môi, tỉnh bơ nằm xuống chui vào trong chăn.
Quy tắc thứ tám của nhà gỗ: 【 Cô nuôi dạy trẻ sẽ luôn đặt đứa trẻ lên hàng đầu, trừ phi nàng đã chết. 】
Cô nuôi dạy trẻ của ký túc xá này đã chết! Tiểu Ngọc a di trước mắt này, là quỷ dị.
Quỷ dị trong lòng chỉ mong chết thêm một người, nó sao có thể ra tay cứu giúp?
Thấy Tiểu Ngọc a di thờ ơ, Tiểu Bàn Nữu cùng tiểu chính thái liếc nhìn nhau, đều chuyển ánh mắt sang Giang Ly. Giang Ly sắp 7 tuổi, là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong ký túc xá.
“Chị Ly Ly, Tráng Tráng sắp chết rồi, ngươi mau giúp hắn với!” Tiểu Bàn Nữu bắt lấy tay Giang Ly, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc.
Giang Ly ngước mắt nhìn sang. Hắc tiểu tử Tráng Tráng đang khổ sở nằm trên giường. Chân tay run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rít dồn dập.
Giang Ly nhíu mày. Nàng vội vàng đi tìm giấy bút, viết xuống một chữ: “Thuốc!”
Tiểu Bàn Nữu cùng tiểu chính thái đều lắc đầu. Bọn hắn cũng không biết.
“Thuốc đều do Tiểu Ngọc a di giữ.” tiểu chính thái nói.
Lúc này, Tiểu Ngọc a di nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng bỗng nói. “Thuốc ở trong túi quần áo của hắn.” Giọng điệu Tiểu Ngọc a di bình tĩnh.
Giang Ly vội bước đến bên cạnh Tráng Tráng, lục soát túi quần áo của hắn. Bốn cái túi đều lục soát hết, lôi ra một đống đồ loạn thất bát tao, nhưng chính là không có thuốc.
Giang Ly ý thức được mình bị chơi xỏ, nàng ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc a di. Bắt gặp ánh mắt của Giang Ly, Tiểu Ngọc a di vỗ trán một cái, ra vẻ mặt 'bừng tỉnh đại ngộ'.
“A! Lần trước giặt quần áo cho Tráng Tráng, quên lục túi rồi. Thuốc của Tráng Tráng... chắc là ở trong bộ quần áo khác kia rồi? Bộ quần áo đó đang phơi ngoài ban công.” Tiểu Ngọc a di đưa tay chỉ về phía ban công. Trên mặt nàng là nụ cười không có ý tốt.
Giang Ly liếc Tiểu Ngọc a di một cái. Ý đồ tính toán trong lòng của cô nuôi dạy trẻ giả mạo này gần như lồ lộ cả ra mặt. Nó muốn lừa Giang Ly đi ra ban công!
Nếu như lúc nãy tắm rửa, Giang Ly không nhìn thấy cảnh tượng thảm thương Tiểu Ngọc a di bị ăn thịt qua cửa sổ nhà vệ sinh, thì có lẽ Giang Ly đã bị lừa rồi.
Nhưng mà đứa trẻ đang lên cơn thở khò khè này, Giang Ly nhất định phải cứu! Nếu như Giang Ly đối với chuyện này ngồi nhìn mặc kệ, như vậy trong ký túc xá chỉ có 3 người là con người, thì sẽ chết mất một người, chỉ còn lại 2 người —— Giang Ly và một đứa trẻ con người khác. Dựa theo cách làm của quỷ dị, nó chắc chắn sẽ còn nghĩ cách, đem đứa trẻ còn sót lại kia cũng giết chết. Giết đến cuối cùng, chỉ để lại một mình Giang Ly, cùng với cả phòng quỷ dị. Đến lúc đó Giang Ly rất dễ dàng sẽ vi phạm quy tắc “Không thể ra ngoài một mình”.
Cho nên, vì sự an toàn, Giang Ly nhất định phải cứu đứa nhỏ này!
Suy nghĩ 2 giây. Giang Ly đi tới níu lấy Tiểu Bàn Nữu và tiểu chính thái, muốn dẫn bọn hắn cùng nhau ra ngoài ban công lấy quần áo, tìm thuốc.
Nào ngờ Tiểu Ngọc a di đột nhiên vung tay lên, giữ chặt cổ Tiểu Bàn Nữu. “Chân phải Nữu Nữu bị tật, nàng không thể đi theo ngươi ra ban công.” Tiểu Ngọc a di cong môi, ánh mắt đắc ý.
Giang Ly nhấc chân đi về phía bên kia. Nàng nhỏ một giọt sáp nến lên tủ đựng đồ đối diện, sau đó dựng đứng ngọn nến lên. Lập tức quay người, đi thẳng về phía chỗ nằm còn trống, chui vào ổ chăn.
Trong lúc đó, Tiểu Ngọc a di ở bên cạnh, cứ nhìn chằm chằm Giang Ly không chớp mắt. Sự oán hận trong mắt không hề che giấu.
Lúc này, tiếng cười nói huyên náo gần đó thu hút sự chú ý của Giang Ly.
“Này các ngươi mau nhìn, ta phát hiện trên bức tường này có cái động!” Hắc tiểu tử chỉ vào một cái lỗ nhỏ trên tường, ra hiệu mọi người lại xem.
Tiểu chính thái vẻ nghiêm túc nhìn lướt qua, “Đã sớm biết. Cả mặt tường này có rất nhiều động.”
Nghe vậy, Giang Ly nhìn về phía bức tường ở đầu giường của mình. Quả thực có không ít lỗ nhỏ. Mỗi cái động đều cỡ bằng một đồng xu.
Hắc tiểu tử lại ồn ào: “Nhưng mà bên trong cái động này là màu đỏ! Thật thần kỳ.” Hắc tiểu tử nhắm một mắt lại, ghé sát vào lỗ nhỏ, hào hứng nhìn vào bên trong.
Giang Ly cũng nhìn qua từ xa. Đúng là vậy, bên trong những lỗ nhỏ khắp bức tường này, hầu như đều là màu đỏ.
Bên kia tường là cái gì?
Giang Ly nhớ lại quy tắc thứ năm của nhà gỗ: 【 Căn phòng cuối cùng trên lầu ba là linh đường. 】
Dựa theo vị trí suy đoán, phòng bên cạnh hẳn là linh đường.
“Tiểu Ngọc a di, ngươi từ trước đến nay chưa từng nói cho chúng ta biết, phòng bên cạnh là ký túc xá nào vậy? Bọn họ đang mở tiệc tối sao?” Hắc tiểu tử mải mê nhìn vào lỗ nhỏ, không ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Ngọc a di.
Tiểu Ngọc a di khẽ nhếch mép, cười nói: “Phòng bên cạnh không có người ở. Phòng bên cạnh chỉ có một đám người bị bệnh đau mắt đã chết.”
Rùng mình 2 giây.
Sau khi hiểu ra, lưng Hắc tiểu tử cứng đờ. Nói như vậy, phía đối diện những lỗ nhỏ khắp tường này, đều là con mắt của đám người bị bệnh đau mắt kia đang nhìn trộm!
Hắc tiểu tử không biết làm sao nữa. Hắn dường như bị dọa sợ, cảm xúc đột nhiên kích động, hơi thở trở nên gấp gáp, ôm ngực, khó chịu ngã xuống giường.
“Tiểu Ngọc a di! Tráng Tráng hắn lên cơn bệnh thở khò khè rồi!!” Tiểu Bàn Nữu hét lên hoảng hốt.
Giang Ly lúc này mới phản ứng lại. Hóa ra 「 vấn đề về thân thể 」 của Hắc tiểu tử này là bệnh thở khò khè!
Ba đứa trẻ trong phòng đồng thời quay đầu, nhìn về phía Tiểu Ngọc a di cầu cứu.
Nào ngờ Tiểu Ngọc a di bĩu môi, tỉnh bơ nằm xuống chui vào trong chăn.
Quy tắc thứ tám của nhà gỗ: 【 Cô nuôi dạy trẻ sẽ luôn đặt đứa trẻ lên hàng đầu, trừ phi nàng đã chết. 】
Cô nuôi dạy trẻ của ký túc xá này đã chết! Tiểu Ngọc a di trước mắt này, là quỷ dị.
Quỷ dị trong lòng chỉ mong chết thêm một người, nó sao có thể ra tay cứu giúp?
Thấy Tiểu Ngọc a di thờ ơ, Tiểu Bàn Nữu cùng tiểu chính thái liếc nhìn nhau, đều chuyển ánh mắt sang Giang Ly. Giang Ly sắp 7 tuổi, là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong ký túc xá.
“Chị Ly Ly, Tráng Tráng sắp chết rồi, ngươi mau giúp hắn với!” Tiểu Bàn Nữu bắt lấy tay Giang Ly, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc.
Giang Ly ngước mắt nhìn sang. Hắc tiểu tử Tráng Tráng đang khổ sở nằm trên giường. Chân tay run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rít dồn dập.
Giang Ly nhíu mày. Nàng vội vàng đi tìm giấy bút, viết xuống một chữ: “Thuốc!”
Tiểu Bàn Nữu cùng tiểu chính thái đều lắc đầu. Bọn hắn cũng không biết.
“Thuốc đều do Tiểu Ngọc a di giữ.” tiểu chính thái nói.
Lúc này, Tiểu Ngọc a di nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng bỗng nói. “Thuốc ở trong túi quần áo của hắn.” Giọng điệu Tiểu Ngọc a di bình tĩnh.
Giang Ly vội bước đến bên cạnh Tráng Tráng, lục soát túi quần áo của hắn. Bốn cái túi đều lục soát hết, lôi ra một đống đồ loạn thất bát tao, nhưng chính là không có thuốc.
Giang Ly ý thức được mình bị chơi xỏ, nàng ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc a di. Bắt gặp ánh mắt của Giang Ly, Tiểu Ngọc a di vỗ trán một cái, ra vẻ mặt 'bừng tỉnh đại ngộ'.
“A! Lần trước giặt quần áo cho Tráng Tráng, quên lục túi rồi. Thuốc của Tráng Tráng... chắc là ở trong bộ quần áo khác kia rồi? Bộ quần áo đó đang phơi ngoài ban công.” Tiểu Ngọc a di đưa tay chỉ về phía ban công. Trên mặt nàng là nụ cười không có ý tốt.
Giang Ly liếc Tiểu Ngọc a di một cái. Ý đồ tính toán trong lòng của cô nuôi dạy trẻ giả mạo này gần như lồ lộ cả ra mặt. Nó muốn lừa Giang Ly đi ra ban công!
Nếu như lúc nãy tắm rửa, Giang Ly không nhìn thấy cảnh tượng thảm thương Tiểu Ngọc a di bị ăn thịt qua cửa sổ nhà vệ sinh, thì có lẽ Giang Ly đã bị lừa rồi.
Nhưng mà đứa trẻ đang lên cơn thở khò khè này, Giang Ly nhất định phải cứu! Nếu như Giang Ly đối với chuyện này ngồi nhìn mặc kệ, như vậy trong ký túc xá chỉ có 3 người là con người, thì sẽ chết mất một người, chỉ còn lại 2 người —— Giang Ly và một đứa trẻ con người khác. Dựa theo cách làm của quỷ dị, nó chắc chắn sẽ còn nghĩ cách, đem đứa trẻ còn sót lại kia cũng giết chết. Giết đến cuối cùng, chỉ để lại một mình Giang Ly, cùng với cả phòng quỷ dị. Đến lúc đó Giang Ly rất dễ dàng sẽ vi phạm quy tắc “Không thể ra ngoài một mình”.
Cho nên, vì sự an toàn, Giang Ly nhất định phải cứu đứa nhỏ này!
Suy nghĩ 2 giây. Giang Ly đi tới níu lấy Tiểu Bàn Nữu và tiểu chính thái, muốn dẫn bọn hắn cùng nhau ra ngoài ban công lấy quần áo, tìm thuốc.
Nào ngờ Tiểu Ngọc a di đột nhiên vung tay lên, giữ chặt cổ Tiểu Bàn Nữu. “Chân phải Nữu Nữu bị tật, nàng không thể đi theo ngươi ra ban công.” Tiểu Ngọc a di cong môi, ánh mắt đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận