Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 89: Bởi vì là yêu đương não, cho nên bạn trai biến thái cũng không có quan hệ (21) (length: 9291)

Gần đây trong trường học có tin đồn không hay, bởi vì tứ đại vương tử đều xảy ra chút chuyện, theo tin đồn tiết lộ, Đông Phương Hiên hình như vào đồn công an, bị tạm giam hai ngày mới được thả ra.
Nam Cung Hạo, Tây Môn Liệt, Bắc Đường Quân ba người thì cùng lúc bắt đầu xin phép, đến nay đều không có tới trường học, không chỉ là ba người này, còn có vị cô bé lọ lem Tô U U kia cũng xin nghỉ.
Cho nên có người tung tin vịt ba nam sinh một nữ sinh này có phải hay không chơi 4p.
Bạch Dao đối với mấy tin đồn này không để bụng, nàng đang nhắn tin cho bạn trai, nói cho hắn biết chính mình tan học liền sẽ về nhà.
Hạ Thải đến gần Bạch Dao, nhỏ giọng nói: "Dao Dao, cậu có muốn đoán xem F3 của trường chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà không đến trường không?"
Bạch Dao biết Hạ Thải nhiều tin đồn nhất, nàng cũng lười đoán, trực tiếp nói: "Ai biết bọn họ vì sao không đến trường, chẳng lẽ là đụng quỷ."
Hạ Thải mắt lộ vẻ kh·i·ế·p sợ, "Sao cậu biết?"
Bạch Dao ngẩng đầu, "Bọn họ thật sự đụng quỷ?"
Hạ Thải liều m·ạ·n gật đầu, "Cháu gái của dì giúp việc nhà chúng ta, chồng của em gái của cậu của vợ của cậu ấy làm việc ở Nam Cung gia, theo người Nam Cung gia tiết lộ, Nam Cung Hạo sau khi về nhà từ buổi party ngày đó vẫn nơm nớp lo sợ, hắn mỗi ngày trốn trong phòng, buổi tối cũng không dám ngủ, chỉ mở mắt không ăn không uống, nói có quỷ vẫn luôn ở bên tai mình nói chuyện, t·h·iếu chút nữa thì nhảy từ tr·ê·n nóc nhà xuống, hình như là phát đ·i·ê·n rồi."
Bạch Dao: "Có lẽ hắn là thật sự đ·i·ê·n rồi đâu?"
Hạ Thải còn nói: "Em gái của đồng học của em gái của tài xế nhà ta, anh trai của bà bá làm việc ở Tây Môn gia, bọn họ nói Tây Môn Liệt cũng trở nên thần thần thao thao, thường x·u·y·ê·n nhìn chằm chằm một b·ứ·c tường miệng lẩm bẩm, còn bắt đầu tự mình h·ạ·i mình, hiện tại đã hình dung tiều tụy, cử chỉ đ·i·ê·n rồ."
Bạch Dao: "Vậy... Nói không chừng hắn chính là cử chỉ đ·i·ê·n rồ thật?"
Hạ Thải thấy Bạch Dao không để bụng, càng sốt ruột nói: "Em gái của vợ của anh trai của bác Vệ ở cửa nhà chúng ta, chồng của em họ làm việc ở Bắc Đường gia, bọn họ nói Bắc Đường bây giờ là trở nên nhát như chuột, hắn lúc thì nói trong gương có người, lúc thì nói dưới gầm g·i·ư·ờ·n·g có tiếng cười của trẻ con, lúc thì còn nói hơn nửa đêm có tiếng mèo kêu, t·h·iếu chút nữa thì c·h·ế·t đuối ở trong bồn tắm, giống như nhân cách phân l·i·ệ·t vậy!"
Bạch Dao gật đầu, "Chẳng lẽ hắn thật sự là nhân cách phân l·i·ệ·t?"
Hạ Thải tức giận, "Bạch Dao, sao cậu lại không tin tớ!"
Bạch Dao vô tội, "Tớ không có không tin cậu nha."
Hạ Thải trừng nàng, "Vậy tớ nói bọn họ đụng quỷ, cậu lại không có phản ứng sợ hãi!"
Bạch Dao thở dài, rồi hai tay che mặt, hoảng sợ nói: "Đáng sợ quá, thì ra tr·ê·n thế giới này có quỷ sao? Làm sao bây giờ, huhu, tớ sẽ không cũng đụng quỷ chứ?"
Tuy rằng nàng diễn rất qua loa, nhưng Hạ Thải miễn cưỡng tìm được chút cảm giác đồng tình, nàng cũng hai tay che mặt, sợ hãi nói: "Nếu tớ cũng đụng quỷ thì phải làm sao! Bọn họ đều là sau khi trở về từ buổi party ngày đó liền không bình thường, hơn nữa có người nói chỗ cậu ở liền nháo quỷ, tớ sẽ không cũng gặp chuyện chứ!"
Bạch Dao liếc nàng một cái, "Cậu không có việc gì."
Hạ Thải chỉ cảm thấy Bạch Dao vẫn là đang qua loa với mình, nàng tức giận, "Cậu căn bản là không tin tớ!"
Bạch Dao lại nói: "Tớ rất tin lời cậu nói nha!"
Hạ Thải nổi giận, "Bạch Dao, tớ muốn tuyệt giao với cậu!"
Nhưng đợi đến khi tan học, mọi người ai về nhà nấy thì Hạ Thải lại khổ mặt tìm đến Bạch Dao, "Dao Dao, tớ sợ lắm, cậu không biết, Tô U U đều bị nhốt vào b·ệ·n·h viện tâm thần rồi!"
Bạch Dao nghĩ nghĩ, "Tớ tìm được một biện p·h·áp tốt giúp cậu an tâm."
Hạ Thải: "Là gì?"
Khi trời nhá nhem tối, Bạch Dao mang th·e·o Hạ Thải trở về Vũ Hoa xã, Hạ Thải nhát gan, mỗi bước đi đều r·u·n sợ trong lòng, nàng dính vào bên cạnh Bạch Dao, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạch Dao mở cửa bật đèn, mời Hạ Thải vào phòng.
Hạ Thải khẩn trương hỏi: "Cậu, cậu nghĩ ra biện p·h·áp tốt gì để tớ an tâm?"
Bạch Dao bình tĩnh nói: "Cậu xem, đèn nhà tớ đang sáng."
Hạ Thải: "Cho nên?"
Bạch Dao: "Đi ra ngoài với tớ."
Các nàng đi ra cửa, Bạch Dao khóa cửa, đứng ở trước phòng, Hạ Thải vẫn không hiểu Bạch Dao muốn làm gì.
Bạch Dao: "Lát nữa tớ còn phải ra ngoài ăn tối dưới ánh nến với bạn trai, nhưng tớ quên tắt đèn, nếu quả thật có quỷ, vậy thì mời hắn giúp tớ tắt đèn đi."
Ngọn đèn trong phòng vẫn sáng.
Bạch Dao nói: "Cậu xem, không có vấn đề."
Hạ Thải vừa muốn thả lỏng, đột nhiên sắc mặt liền thay đổi, nàng nắm chặt cánh tay Bạch Dao lôi k·é·o, r·u·n lẩy bẩy nói: "Dao, Dao Dao... Trong phòng tắt đèn rồi!"
Bạch Dao nhìn vào cửa sổ đen tuyền, quả nhiên đèn trong phòng đã tắt, nàng nhún vai với Hạ Thải, "Hắn đã có thể hảo tâm giúp tớ tắt đèn, nói rõ cho dù có quỷ, vậy khẳng định cũng không phải quỷ x·ấ·u, có gì phải sợ chứ?"
Hạ Thải thả lỏng cơ thể, "Thì ra là vậy, không có gì phải sợ."
Hai giây sau.
Hạ Thải đột nhiên ôm đầu kêu lên, "Không sợ mới là có quỷ chứ!"
Nàng xoay người chạy, vừa chạy vừa m·ấ·t kiểm soát biểu cảm hô to: "Có quỷ a! ! ! Mẹ ơi! ! !"
Bạch Dao mờ mịt chớp mắt, nàng thật sự không hiểu có gì phải sợ, bất quá vẫn tính toán, Hạ Thải đồ nịnh hót này nàng vẫn rất t·h·í·c·h, vậy thì dỗ dành đi.
Ở trạm xe buýt Vũ Hoa xã không có xe đi qua, Hạ Thải một mình sợ hãi ngồi xổm ven đường r·u·n rẩy, chỉ thiếu k·h·ó·c nức nở, nàng không nên tin Bạch Dao là người bình thường!
Một lát sau, di động của nàng nh·ậ·n được ảnh chụp Bạch Dao gửi tới.
Một nam sinh tóc màu quả quýt đang đứng tr·ê·n thang chữ A dùng công cụ sửa công tơ điện, Hạ Thải nhớ nam sinh này là bạn trai của Bạch Dao.
Bạch Dao lại gửi một tin nhắn: 【 Máy đo điện nhà tớ hỏng rồi, vừa rồi nhảy cầu d·a·o, cho nên đèn mới tắt. 】 Nguyên lai là vậy a.
Hạ Thải ngồi xổm tr·ê·n đường cái nhẹ nhàng thở ra.
Một chiếc xe đột nhiên dừng trước mặt nàng, cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông với khuôn mặt ngái ngủ cười cà lơ phất phơ, "Hạ tiểu thư phải không, cô đến đây là để gặp bạn học à?"
Hạ Thải gật đầu, nàng có chút ngượng ngùng đứng lên, "Trần cảnh s·á·t."
Trần Sóc nói: "Lên xe đi, tôi đưa cô về."
Nàng nhìn xung quanh, đen tuyền một mảnh, chỉ có thể mau chóng lên xe hắn, dù sao cũng là cảnh s·á·t nhân dân, chắc không đến mức là người x·ấ·u.
Trần Sóc như tùy ý hỏi một câu: "Tôi nhớ cô nói bạn cô tên là Bạch Dao, bạn trai nàng ấy tên là Lục Sanh?"
Hạ Thải vừa thắt dây an toàn, vừa t·r·ả lời: "Đúng vậy, bạn trai của nàng ấy chính là Lục Sanh."
Trần Sóc cười cười, "Nói ra thì tôi và Lục Sanh cũng là người quen, cũng không biết hai người bọn họ làm sao ở cùng nhau, Hạ tiểu thư và Bạch tiểu thư là bạn tốt, nhất định biết rất nhiều."
Hạ Thải kỳ quái nhìn Trần Sóc.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng cũng ló dạng.
Bạch Dao đỡ thang, nhìn Lục Sanh kiểm tra xong máy đo điện đi xuống, chờ Lục Sanh đứng vững, nàng liền nhào tới ôm lấy hắn, "Lục Sanh, vất vả cho anh rồi!"
Tay Lục Sanh hơi dơ, không dám ôm nàng, chỉ có thể cọ cọ mặt nàng, cười rạng rỡ: "Dao Dao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!"
Cọ cọ, x·ư·ơ·n·g quai xanh dưới cổ áo hắn lộ ra, có thể thấy phía tr·ê·n còn có dấu vết chưa mờ hết.
Là ngày khai party đó, mọi người đều tan rồi, Bạch Dao không chịu để Lục Sanh c·ở·i quần áo tr·ê·n người, cùng hắn bắt đầu chơi trò chơi Sói xám và Cô bé quàng khăn đỏ, quá k·í·c·h t·h·í·c·h, cho nên chơi hơi quá, khiến cho dấu vết tr·ê·n người hai người đến nay vẫn chưa hoàn toàn biến m·ấ·t.
Lục Sanh chăm chú nhìn máy đo điện, "Nhảy cầu d·a·o chỉ là do máy đo điện hơi biến chất thôi, anh đã sửa xong rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, Dao Dao, em có thể yên tâm."
Bạch Dao liếc hắn một cái, nàng dán vào trong lòng hắn, cười nói: "Đó là đương nhiên, em có gì không yên tâm?"
Lục Sanh muốn s·ờ đỉnh đầu nàng, nhớ tới tay mình còn có bụi, hắn liền cúi đầu hôn khóe môi nàng, "Vừa rồi chỉ là nhảy áp thôi, Dao Dao, em đừng sợ."
"Em mới không sợ." Bạch Dao lại thở dài, "Chỉ là Thải Thải đứa bé kia nhát gan, thà tin tr·ê·n thế giới có quỷ, cũng không tin em là Tần Thủy Hoàng."
Lục Sanh sắc mặt cổ quái.
Bạch Dao đột nhiên lóe lên, k·í·c·h ·đ·ộ·n·g nói: "Em nghĩ ra hôm nay chơi trò gì rồi! Chúng ta hôm nay tắt hết đèn, chơi trò quỷ nhập đi!"
Lục Sanh: ". . ."
Nàng nói quỷ nhập đó, có đứng đắn không?
Trong nhóm "Hữu Ái tiểu khu", hiện lên mấy tin nhắn.
Trù nghệ nhất cấp khỏe: 【 Đứa nhỏ này dám tắt đèn nhà người ta, nhất định phải nh·ậ·n được giáo huấn! 】 Một đoạn video ngắn được gửi đi.
Một đ·á·m sương đen hóa thành figure ngồi xổm góc bếp, vừa nức nở vừa rửa đống đĩa đầy sốt cà chua và tương ớt, bộ dạng ủy khuất của nó trông hết sức đáng thương.
Nó lúc còn s·ố·n·g làm sao có thể nghĩ tới, thì ra quỷ giới cũng chơi trò bắt nạt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận