Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 328: Hội rơi tiểu Trân Châu huynh trưởng quá yêu ta làm sao bây giờ (13) (length: 7568)

Ở một diễn biến khác, trong một con hẻm nhỏ tại chợ.
Tiểu thương bị người đ·á·n·h kêu rên liên hồi, nghe được không ít người, nhưng không ai nghĩ đến chuyện xen vào việc của người khác.
Thạch Vệ thu hồi chân đ·ạ·p người, hắn dùng thanh k·i·ế·m chưa ra khỏi vỏ chọc chọc vật thể trên mặt đất như một đống bùn nhão, vẻ mặt vẫn là bộ dáng thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng không thay đổi vẻ lạnh nhạt, "Nếu không muốn lần sau bị hút, thì đừng có ham chơi như vậy, trêu chọc con mồi đã có chủ, đây chính là tối kỵ."
Trong hẻm nhỏ không có nhiều ánh sáng, ở trong bóng tối, vật thể cuộn thành một đoàn khóc kể lể: "Huhu, ta chẳng qua là mời vị cô nương kia tới tham gia tế điển mà thôi, ta không hề nghĩ tới cùng hắn tranh giành người a."
Thạch Vệ hai tay ôm k·i·ế·m, tư thế lười nhác, "Ta nhìn chằm chằm hắn lớn lên, các ngươi đừng tưởng rằng hắn dễ nói chuyện, hắn tâm nhãn rất nhỏ mọn."
Đoàn vật thể kia lại nức nở vài tiếng, "Đại tế ti, ngài rời đi lâu như vậy là vì nhìn chằm chằm tên tiểu t·ử kia lớn lên sao?"
Thạch Vệ không có chút nhiệt tình nào nói: "Ta cùng hắn có khế ước, ngươi không cần phải để ý đến nhiều như thế."
Đoàn vật thể kia tiếp tục k·h·ó·c nức nở, huhu ủy khuất ba ba nói không nên lời.
Thạch Vệ lại một chân đá qua, "Được rồi, đừng gào th·é·t, buổi tối ngươi g·i·ế·t nhiều vài người cho vui vẻ đi."
Đoàn vật thể kia quả nhiên không k·h·ó·c, còn kêu lên: "Đại tế ti thật là người tốt!"
Thạch Vệ xoa xoa đế giày lên người nó, trong giây lát, hắn cảm giác được điều gì đó, xoay người, liền nhìn thấy bóng người đứng ở đầu ngõ.
Bởi vì nàng ta ngược sáng, nên chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của một nữ hài, nhưng không rõ mặt.
Nữ hài bị dọa nhảy dựng, đồ chơi nhỏ cầm trong tay đều rơi xuống đất, nàng ta cũng không đoái hoài tới việc nhặt, sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Thạch Vệ đi ra ngoài, nhặt lên một đóa châu hoa màu trắng từ dưới đất.
Bạch d·a·o hài lòng nhặt được một đống vỏ sò xinh đẹp trở về, Bạch Y đem vỏ sò từng cái bày ở trên bàn, lại thấy nàng ta phân phó Tiểu Tước đi tìm chút c·ô·ng cụ trở về, hắn ngồi ở bên cạnh nàng ta, hỏi: "Đây là muốn làm cái gì?"
Bạch d·a·o cố ý thừa nước đục thả câu, "Hiện tại không nói cho ngươi, về sau ngươi sẽ biết."
Vừa vặn có người đến truyền lời, Thái t·ử sứt đầu mẻ trán ở bên kia muốn mời Bạch c·ô·ng t·ử đi thương nghị chuyện quan trọng.
Bạch Y nâng mặt nàng ta lên, đòi hỏi một cái hôn môi triền miên, lại bị nàng ta cầm khăn lau sạch sẽ vệt hồng dính trên môi hắn, hắn cọ cọ mặt nàng ta, nhẹ giọng nói: "Ứng phó xong hắn, ta liền trở về."
Bạch d·a·o t·h·í·c·h mùi hương của hắn, ôm hắn hít một hơi thật sâu, mới khoát tay, "Ngươi đi nhanh lên đi."
Bạch Y cứ thế rời đi, đến tận chiều tối vẫn chưa về.
Bạch d·a·o chỉ có thể để Tiểu Tước đến bồi mình g·i·ế·t thời gian, lúc dạy Tiểu Tước học chữ, Bạch d·a·o p·h·át hiện nàng ta tiến bộ kinh người, vừa nhìn liền biết Tiểu Tước bình thường không dùng một phần nhỏ c·ô·ng sức.
Quan trọng hơn là, Bạch d·a·o p·h·át hiện Tiểu Tước rất mẫn cảm với con số, nàng ta nói: "Chờ ngươi học thêm được nhiều chữ một chút, ta sẽ dạy ngươi tính toán."
Tiểu Tước biết có một số người đọc sách có thể nhận được mặt chữ, nhưng ở số học lại không nhất định tinh thông, đại khái là th·e·o Bạch d·a·o học chữ đã lâu, phản ứng đầu tiên của nàng ta hiện tại không phải là hoài nghi mình có làm được hay không, mà là hưng phấn gật đầu, "Cảm ơn tiểu thư!"
Khi bóng đêm sắp buông xuống, có người đến đưa cơm tối.
Nhắc tới cũng thật lạ, Vân Vụ thôn là thôn xóm dựa vào sông nước, đồ ăn hẳn là phần lớn đều là thuỷ sản, nhưng bọn họ đưa tới cơm canh chỉ vẻn vẹn có thức ăn mặn là một ít gà vịt và t·h·ị·t h·e·o.
Lần này người tới đưa cơm là một tiểu cô nương do thôn trưởng an bài, Bạch d·a·o thấy trên người nàng ta cũng đeo một cái ốc biển nhỏ, nàng ta bèn hỏi một câu: "Người trong Vân Vụ thôn đều dùng ốc biển làm trang sức sao?"
Tiểu cô nương cười nói: "Bởi vì tất cả mọi người nói ốc biển có thanh âm của Thủy Thần nương nương, cho nên rất nhiều người sẽ đeo một cái, tiểu thư là cảm thấy hứng thú sao?"
Tiểu cô nương hào phóng đem ốc biển trên người tháo xuống, đưa cho Bạch d·a·o xem.
Bạch d·a·o lại một lần nghĩ tới bức tượng đá mỹ nhân kia, nàng ta nhìn chằm chằm ốc biển trong tay, từ nơi sâu xa, dường như có một loại lực lượng nào đó khơi gợi, khiến nàng ta quỷ thần xui khiến cầm lấy ốc biển áp vào tai phải.
Âm thanh "ong ong" tựa hồ là tiếng gió biển, nhưng không có gì ly kỳ cả, mỗi cái ốc biển đều sẽ có âm thanh như vậy.
Khi Bạch d·a·o định buông ốc biển xuống, trong tạp âm bỗng nhiên có thêm một loại thanh âm khác.
Thanh âm này... hình như là tiếng trẻ con k·h·ó·c?
Bạch d·a·o sửng sốt.
Tiếng trẻ con k·h·ó·c hòa lẫn cùng tiếng gió biển, tiếp theo là tiếng nước "ào ào", dường như có thứ gì đó rơi vào trong nước.
Tiếng nước "ùng ục ùng ục", nuốt trọn tiếng trẻ con k·h·ó·c.
Tiếp đó chỉ còn lại tiếng nước chảy sâu hun hút, ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, loại cảm giác đè nén này mãnh liệt vô cùng, nàng ta cũng phảng phất như chìm vào trong làn nước đen kịt, bị sự lạnh lẽo bủa vây, cảm giác không thể thở n·ổi quá mức chân thật, cũng làm cho nàng ta quên mất mình còn có thể hô hấp, vẫn luôn nín một hơi.
Tiểu Tước kêu: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Bạch d·a·o hoàn hồn, vội vàng bỏ ốc biển xuống, nàng ta tìm lại nhịp thở, hít thở sâu một hồi lâu mới trở lại bình thường, trả ốc biển cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kỳ quái nhìn Bạch d·a·o sắc mặt không được ổn, không hiểu Bạch d·a·o làm sao vậy.
Hôm nay Bạch d·a·o nghỉ ngơi sớm hơn bình thường, Tiểu Tước có chút lo lắng, nhưng Bạch d·a·o nói mình chỉ hơi mệt, Tiểu Tước chỉ có thể lui ra.
Bạch d·a·o mơ thấy.
Đừng nói tất cả mọi người nói Bạch Y là con nhà người ta, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy Bạch Y đứa nhỏ này thực sự là quá "cuốn".
Khi nàng ta vẫn còn đang giả bộ làm đứa trẻ nghịch bùn, ở độ tuổi bị vạn người gh·é·t, thì Bạch Y lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện chữ, bốn tuổi liền đi th·e·o cha nàng ta học đọc sách, đến khi hắn năm tuổi, Bạch d·a·o cũng đến tuổi ba tuổi có thể chạy nhảy, hắn vừa đi học, vừa mang th·e·o nàng ta chơi.
Cho dù là Bạch d·a·o, một đứa trẻ giả, cũng không thể không thừa nh·ậ·n Bạch Y thật là loại người không gì không làm được, "cuốn" đến cực hạn.
Nhưng Bạch Y có một việc chắc chắn không làm được, đó chính là hắn sợ nước, cho nên hắn không biết bơi.
Trước năm nàng ta sáu tuổi, bọn họ giống như huynh muội bình thường không có gì khác biệt.
Quan hệ của bọn họ p·h·át sinh biến chuyển, chính là vào cái ngày hắn rơi xuống nước khi đang tìm cách đối phó với bọn bắt cóc.
Bạch d·a·o biết hắn không biết bơi, vì thế nhảy xuống th·e·o.
Ở trong làn nước sâu thẳm mà ánh trăng khó lòng chiếu tới, nàng ta bắt được ánh sáng lấp lánh của một viên Trân Châu, phía dưới viên trân châu, là nam hài bạch y nửa tỉnh nửa mê.
Bạch d·a·o còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, nàng ta là c·ắ·n răng, dựa vào sức lực liều m·ạ·n·g mới đem hắn từ trong nước k·é·o ra, bọn họ lại bị sóng nước đ·ậ·p ngất, may mà bị nước biển dạt vào bờ, nhặt lại được một cái m·ạ·n·g.
Bạch d·a·o mở mắt ra từ trong trạng thái c·h·óng mặt, nàng ta đau đầu, thân thể cũng đau, cử động tay một chút, liền nghe được tiếng "ào ào" leng keng.
Dưới ánh trăng, thân thể bé nhỏ của nàng ta gần như bị Trân Châu bao phủ, tiện tay nắm một cái, tất cả đều là Trân Châu trắng tròn, nàng ta trước giờ chưa từng thấy qua nhiều Trân Châu có phẩm chất tốt như vậy.
Nghe được động tĩnh, nam hài đang ngồi xổm một bên nức nở nâng đôi mắt đỏ hoe lên, sắc mặt hắn gần như còn yếu ớt hơn cả ánh trăng, y phục màu trắng bị bùn cát bên bờ làm bẩn, ướt nhẹp phác họa ra thân hình gầy gò của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận