Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 132: Số hiệu rơi vào yêu đương ngày đó (2) (length: 8089)

Trên thuyền không có nhiều người, nhưng trong đó có mấy người từng gặp Bạch d·a·o, khi họ chào hỏi Bạch d·a·o, sắc mặt đều có chút né tránh.
Bạch d·a·o rất nhanh liền biết tại sao những người này lại có biểu tình kỳ quái như vậy, bởi vì nàng vừa mới đi tới cửa khoang chính, liền nghe thấy tiếng hừ hừ mềm mại của một cô gái.
"Lệ Thâm Tước! Chàng đừng tưởng rằng chàng đã cứu ta thì có thể muốn làm gì thì làm với ta! Ta mới không để cho chàng bắt nạt đâu!"
Giọng nữ hài vừa mềm vừa êm tai, trắng nõn như xôi vò, khi tức giận, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại phồng lên như cá nóc, nửa điểm uy h·i·ế·p cũng không có, chỉ thấy đáng yêu mà thôi.
Vị Lệ đại chỉ huy quan lạnh lùng vô tình trong lời đồn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ch·ố·n·g đối hắn, đơn giản vì hắn tuy rằng tuấn mỹ Vô Song, lại có tính cách quá lạnh lùng, rất nhiều người chỉ cần nhìn hắn, cũng sẽ bị hơi thở lạnh lùng tr·ê·n người hắn chấn nh·i·ế·p.
Nhưng cô gái xinh xắn đáng yêu này lại không hề sợ hắn.
Lệ Thâm Tước bị mắng, ngoài dự liệu là hắn không tức giận, n·g·ư·ợ·c lại vươn tay kéo cô gái muốn chạy t·r·ố·n vào lòng.
Hắn hạ thấp giọng, ghé sát vào bên tai nàng, nói: "Kiều Kiều, nàng nói xem ta đã bắt nạt nàng thế nào, hả?"
Cô gái tên Kiều Kiều bỗng nhiên chân mềm n·h·ũn, tr·ê·n gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lộ ra vẻ vừa thẹn vừa giận, muốn đẩy hắn ra, nhưng khi tay vừa đặt lên bộ n·g·ự·c· c·ứ·n·g rắn của hắn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm mất sức.
Nàng yếu ớt nói: "Chàng là đồ x·ấ·u hay chiếm t·i·ệ·n nghi của ta, buông ta ra!"
Nàng đè tay tr·ê·n l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, vóc dáng hắn rất cao, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy đường cong đầy đặn, tròn trịa trong cổ áo của cô gái.
Lệ Thâm Tước vốn không có cảm giác gì với phụ nữ, cho dù đ·ị·c·h nhân có p·h·ái phụ nữ tới dụ dỗ hắn, thân thể hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thế nhưng thân thể người phụ nữ này thật mềm, giọng nói cũng rất mềm, chỉ một chút liền đốt lên dục vọng của hắn.
Lệ Thâm Tước nắm lấy cằm cô gái, "Ta còn chưa chiếm t·i·ệ·n nghi của nàng đã bị nàng mắng, nếu ta không thật sự làm gì đó, chẳng phải ta quá t·h·iệt thòi sao?"
Nguyễn Kiều Kiều nhìn gương mặt Lệ Thâm Tước ngày càng gần, nàng nghĩ tới đêm hôm đó, trong lòng có dự cảm hắn muốn làm gì, không khỏi tim đ·ậ·p càng lúc càng nhanh, mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Đúng lúc này, Nguyễn Kiều Kiều chú ý tới người đứng ở cửa, nàng x·ấ·u hổ vùi đầu vào n·g·ự·c của nam nhân, nói: "Có người!"
Lệ Thâm Tước quay đầu gầm lên: "Cút!"
Bạch d·a·o mỉm cười, "Nếu không chàng biểu diễn một cái lăn trước đi, cho ta làm mẫu xem sao?"
Biểu tình của Lệ Thâm Tước c·ứ·n·g lại trong chốc lát, hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Bạch d·a·o."
Nguyễn Kiều Kiều nghe được cái tên này, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người ở cửa.
Bạch d·a·o mặc một chiếc váy trắng đơn giản, thanh lịch, tóc dài tết thành đuôi ngựa, chỉ dùng một chiếc kẹp một chữ màu nhạt để giữ lại tóc, không có bất kỳ trang điểm cầu kỳ nào, nhưng nàng cười nhẹ nhàng đứng ở đó, liền tạo thành một cảnh tượng xinh đẹp.
Nàng chính là Bạch d·a·o.
Vị hôn thê của Lệ Thâm Tước.
Nguyễn Kiều Kiều không rõ trong lòng mình đang có tâm trạng gì, cho dù Lệ Thâm Tước nói chuyện vị hôn thê là do trưởng bối định ra, hắn rất chán gh·é·t vị Bạch gia đại tiểu thư ngang n·g·ư·ợ·c càn rỡ kia, nhưng Bạch d·a·o vẫn mang danh hiệu vị hôn thê của Lệ Thâm Tước.
Nguyễn Kiều Kiều tránh ra khỏi n·g·ự·c Lệ Thâm Tước, nàng cúi đầu, cố gắng ngăn không cho nước mắt từ trong mắt chảy ra, "Ta còn có việc, ta đi trước."
Nói xong, nàng xoay người chạy đi.
Lệ Thâm Tước có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Nguyễn Kiều Kiều vừa đáng thương lại làm cho người ta t·h·í·c·h, trước kia hắn chỉ cần dùng chút sức, liền có thể khiến làn da của tiểu Kiều Kiều đỏ lên, sau đó mềm mại k·h·ó·c thành tiếng, nàng hiện tại đang k·h·ó·c, lại nhịn không p·h·át ra bất kỳ âm thanh nào.
Lệ Thâm Tước chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp c·h·ặ·t, hắn nhìn về phía Bạch d·a·o, trong đôi mắt có hàn ý nồng đậm.
Trong đầu Bạch d·a·o hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi nhỏ.
Mặt Lệ Thâm Tước lạnh như phủ sương, trong đôi mắt đen tụ tập bão táp nguy hiểm, hắn lạnh lùng nói: "Bạch d·a·o, lần này ta cho phép nàng lên thuyền của ta, là để nói cho nàng biết, ta muốn giải trừ hôn ước với nàng."
Bạch d·a·o gật đầu, "Được thôi."
Lệ Thâm Tước: "..."
Giống như một đấm hết sức vào bịch bông, không dội ngược lại chút sức lực nào, vẻ lạnh lùng bá đạo mà Lệ Thâm Tước vừa chuẩn bị, chỉ trong nháy mắt đã biến hắn thành kẻ hề lố bịch.
Bạch d·a·o vẫn mỉm cười.
Lệ Thâm Tước không được tự nhiên hắng giọng, "Nàng biết thì tốt."
Trong vô hình, áp lực khó hiểu mà hắn vừa tạo ra đã giảm đi rất nhiều.
Lệ Thâm Tước cảm thấy Bạch d·a·o so với trước kia càng khiến người ta gh·é·t hơn, hắn bỏ lại Bạch d·a·o, xoay người ra cửa đuổi theo Nguyễn Kiều Kiều.
Bạch d·a·o bước ra cửa sau hắn, Phạn Cốc nghe lén ở góc tường vội vàng đứng vững, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Bạch tiểu thư, ta dẫn cô đi phòng kh·á·c·h."
Bạch d·a·o cười một tiếng, "Tốt, cám ơn anh."
Phạn Cốc vừa liếc nhìn sắc mặt Bạch d·a·o, Nguyễn Kiều Kiều vừa mới k·h·ó·c một đường chạy đi, hiện tại mọi người đều đang đoán trong nhóm xem có phải Bạch d·a·o đã k·h·i· ·d·ễ Nguyễn Kiều Kiều đến k·h·ó·c không, nhưng nhìn bộ dạng bình thản của Bạch d·a·o, lại không giống như mọi người đang đoán.
Phòng t·r·ố·ng tr·ê·n phi thuyền không còn nhiều, Phạn Cốc đặc biệt dành riêng cho Bạch d·a·o một gian tốt nhất, sau khi Bạch d·a·o nghe nói gian phòng này còn có bồn tắm lớn, nàng nói: "Ta không t·h·í·c·h bồn tắm lớn, đổi phòng khác cho ta."
Nàng không nói "Có thể hay không" mà nói thẳng "Đổi phòng khác cho ta", cũng chính vào lúc này, tr·ê·n người nàng mới toát ra vẻ cao cao tại thượng của Bạch đại tiểu thư trong truyền thuyết.
Phạn Cốc có chút khó xử, suy nghĩ một hồi, mới nói: "Bên cạnh có một căn phòng không có bồn tắm lớn, nhưng em trai Nguyễn tiểu thư ở đó, nếu Bạch tiểu thư không ngại..."
Bạch d·a·o cầm túi xách, xoay người đi vào căn phòng khác, "Ta không ngại, anh bảo cậu ta đổi phòng khác đi."
Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng trước kia không ít, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Phạn Cốc suy nghĩ, Bạch gia hàng năm đều quyên tặng rất nhiều vật tư cho hạm đội, hắn không giống Lệ Thâm Tước kiêu căng ngạo mạn như vậy, vẫn là không dám đắc tội vị đại tiểu thư này, hắn vội vàng chạy đi tìm người, bảo em trai Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng trở về chuyển đi.
Bạch d·a·o dù sao cũng không có việc gì làm, nàng dạo quanh phòng một vòng, cuối cùng đi vào phòng tắm, không biết tại sao, nàng cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý với loại phòng tắm tối tăm có bồn tắm.
Cho dù phòng tắm này có chút nhỏ, nhưng ánh đèn sáng tỏ, lại không có bồn tắm lớn, nàng cũng coi như hài lòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng động.
t·h·iếu niên tóc đen, thân hình gầy yếu, hắn ch·ố·n·g vào khung cửa đi vào phòng, giây lát sau, liền cả người vô lực trượt theo bức tường, ôm bụng ngồi xuống sàn nhà.
Làn da hắn trắng bệch, mỗi một lần hít thở đều như mang đến sự đau đớn cho thân thể, thân thể cũng th·e·o đó mà nhẹ nhàng r·u·n rẩy.
Bàn tay không còn sức lực vụng về vén vạt áo thun màu đen lên, mơ hồ có thể thấy được phần bụng được quấn chặt bởi lớp vải trắng, tay hắn cởi nút quần, chiếc quần chật căng so với vòng eo có chút lỏng ra, hắn như có được cơ hội để thở.
Bàn tay hắn ch·ố·n·g vào vách tường trắng vì dùng quá sức mà khớp x·ư·ơ·n·g trắng nhợt, một bàn tay khác vòng quanh bụng càng dùng sức, giống như h·ậ·n không thể ép cơ thể mình biến dạng.
Trong khóe mắt bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một cô gái.
t·h·iếu niên tóc đen ngẩng đầu, tr·ê·n khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp kia quá mức đen nhánh, giống như tùy thời đều có thể nuốt chửng cả sinh m·ệ·n·h của chính mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận