Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 79: Bởi vì là yêu đương não, cho nên bạn trai biến thái cũng không có quan hệ (11) (length: 9680)

Bạch Dao nói: "Chúng ta trở về đi."
Lục Sanh nắm chặt vạt áo của mình, hắn buồn bực lên tiếng: "Được."
Trên đường trở về, Lục Sanh không có dắt tay Bạch Dao, hắn trước mặt Bạch Dao luôn luôn là dáng vẻ tính tình lạc quan, ánh mặt trời hướng lên, nhưng bây giờ hắn vẫn luôn cúi đầu, Bạch Dao nói chuyện thời điểm, hắn vẫn sẽ cười đáp lời, nhưng có lẽ hắn không biết bây giờ mình cười rất khó coi.
Đến cửa nhà, Bạch Dao cười nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cùng ngươi tản bộ rất vui vẻ, lần sau chúng ta lại cùng đi tản bộ nhé."
Lục Sanh hơi khựng lại, có chút ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn nàng.
Bạch Dao đảo mắt, trong ý cười có thêm mấy phần ý xấu xa, nàng tiến lên hai bước vươn tay nâng mặt hắn, nhón chân lên hôn khẽ lên khóe môi hắn, rồi nàng lui ra sau một bước, rất là rụt rè vẫy tay với hắn, "Lục Sanh, mai gặp."
Nàng xoay người vào phòng, đóng cửa lớn.
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.
Nam sinh dáng người cao lớn đứng yên bất động ở ngoài cửa thật lâu, đến khi đại não khôi phục lại vận chuyển, hắn chậm chạp nâng tay lên khẽ chạm vào khóe môi mình, cảm xúc phía trên vẫn còn, nhắc nhở hắn đây không phải ảo giác.
Trong mắt hắn trong giây lát tựa như có vạn trượng hào quang, "ba" một tiếng, hắn hai tay ôm lấy mặt mình, đứng ở trên đất.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi tai bị tóc màu quýt che khuất đỏ ửng quá mức.
Những q·u·á·i· ·d·ị ẩn thân trong bóng đêm mở to hai mắt, không khỏi bàn luận xôn xao.
"Hắn làm sao vậy?"
"Có phải hay không bởi vì được bạn gái hôn, cho nên x·ấ·u hổ?"
"Hắn là học sinh tiểu học sao? Chỉ là một cái hôn mà thôi, hắn đã sớm đến tuổi có thể dùng bao cao su rồi a."
"Uy, đừng nói nữa, hắn hưng phấn đến mức thân thể nứt ra rồi kìa!"
——
Trong tiết học này, một đám sinh viên không có theo kịp bài vẫn lén lút xem điện thoại giết thời gian.
Hạ Thải nhìn bài viết, nhịn không được nói với Bạch Dao bên cạnh, "Hiện tại nam nhân thật đúng là trong đầu toàn tư tưởng đen tối, cậu xem blogger này đang nói bạn trai mình ở cùng cô ấy thì luôn luôn dễ dàng có phản ứng."
Bạch Dao liếc mắt nhìn Hạ Thải, giọng nói âm u, "Có phản ứng còn hơn không có phản ứng."
Hạ Thải nhướn mày, nàng ngẫm nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy lời Bạch Dao nói thật có lý! Nếu là một nam nhân đối với bạn gái mình không có phản ứng, vậy vấn đề lớn lắm!
Bạch Dao tiếp tục cúi đầu đọc tiểu thuyết của mình, đây là quyển tiểu thuyết nàng vô tình bấm vào đọc, nữ chính là một người thường thanh thuần đáng yêu, nam chính thì là một kẻ cao phú s·o·á·i tính cách lạnh lùng, thân là nam thần của trường, nam chính trong một lần tình cờ thấy được nữ chính luôn bị người ta k·h·i· ·d·ễ, một bên cảm thấy cô gái này thật yếu đuối, nhưng lại nhịn không được giúp nàng vài lần, còn giúp nàng t·r·ả hết nợ cho gia đình.
Mãi đến sau này, nam chính thức tỉnh t·h·u·ậ·t đọc tâm, hắn có thể nghe được tiếng lòng của người khác, lúc này mới p·h·át hiện nữ chính bề ngoài là một con cừu nhỏ, kỳ thật là một đóa sen đen.
Nàng ở ngoài mặt đối với nam chính cảm kích ái mộ, trên thực tế trong lòng lại nghĩ tên nam nhân này thật biết làm màu, nếu không phải nể mặt tiền bạc, nàng mới lười cùng hắn diễn trò.
Nam chính vốn không có cảm giác gì với nữ chính, sau khi nghe được tiếng lòng của nàng, hắn bỗng nhiên nheo mắt lại, cười tà mị một tiếng, "A, người phụ nữ này thú vị."
Theo một ít đô thị quái đàm xuất hiện, bọn họ bị cuốn vào nguy hiểm, tình cảm tăng tiến, sau đó hai người sau khi t·r·ải qua một phen đấu đá lẫn nhau, xử lý một đám nam phụ nữ phụ pháo hôi liền ngọt ngào bên nhau.
Bạch Dao xem không nổi nữa, nàng thoát ra xem tên tiểu thuyết —— « Bị nam thần đọc tâm xong, hắn cưng chiều ta tận trời».
Hạ Thải tiếp tục lải nhải: "Dao Dao, cậu có nghe nói gần đây câu chuyện nứt miệng nữ được lan truyền rất rộng không?"
Bạch Dao hỏi: "Nứt miệng nữ là gì?"
Hạ Thải: "Chính là có một người phụ nữ mặc áo khoác dài, xõa tóc dài, tay cầm k·é·o, đeo khẩu trang, nàng ta sẽ tháo khẩu trang xuống hỏi người khác nàng ta có xinh đẹp không, nếu người khác t·r·ả lời không xinh đẹp, người kia liền sẽ c·h·ế·t, nếu người khác t·r·ả lời xinh đẹp, nàng ta liền sẽ cầm k·é·o rạch miệng người đó ra, làm cho giống như nàng ta, rất k·h·ủ·n·g· ·b·ố."
Nói xong, Hạ Thải không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, nàng có chút sợ hãi, "Tớ nghe nói trường học của chúng ta có người bị nứt miệng nữ tìm tới, đến nay đều không đến trường."
Bạch Dao nghĩ tới trong cuốn tiểu thuyết kia cũng có xuất hiện nứt miệng nữ, hơn nữa vị hôn thê của nam chính cuối cùng còn bị nứt miệng nữ hủy dung g·i·ế·t c·h·ế·t, nàng cũng không khỏi khoanh tay xoa xoa.
Hạ Thải hỏi: "Dao Dao, chẳng phải cậu không tin có quỷ sao?"
Bạch Dao nói: "Nếu quả như thật có nứt miệng nữ, đó cũng là biến thái, tớ là không tin có quỷ, nhưng không có nghĩa là tớ không sợ biến thái a, nhất là tớ xinh đẹp như thế này, ai biết phía sau có người hay không thèm muốn sắc đẹp của tớ, hoặc là ghen tị với vẻ đẹp của tớ muốn h·ạ·i tớ?"
Hạ Thải nhìn nhìn mặt Bạch Dao, nàng nhất thời tìm không thấy lý do để phản bác nàng, một lát sau, nàng nói ra: "Chỗ cậu ở có hơi vắng vẻ, nhưng chẳng phải cậu có bạn trai rồi sao? Cậu bảo hắn tới đón cậu tan học là được."
Bạch Dao cũng nghĩ vậy, nhưng mà nàng cũng không muốn phiền toái Lục Sanh, dù sao Lục Sanh còn phải làm việc, không thể mỗi ngày vây quanh nàng được.
Tan học, các nàng ở ngoài khu giảng đường thấy Tô U U lại cùng một soái ca đi cùng nhau.
Hạ Thải không phục nói: "Thứ hai Tô U U đi cùng Bắc Đường Quân, thứ ba đi cùng Nam Cung Hạo, thứ tư cùng Tây Môn Liệt, thứ năm là Đông Phương Hiên, thứ sáu liền đi cùng F4, thật không biết đám nam thần trường mình sao lại vây quanh cô ta như thế."
Hôm nay nam sinh đi cùng Tô U U chính là Đông Phương Hiên, Đông Phương Hiên cao ráo chân dài, khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, lạnh lùng tựa như là một đóa hoa trên núi cao, nhưng khi hắn nói chuyện với Tô U U, đột nhiên liền nở nụ cười.
Đám nữ sinh xung quanh nháy mắt kinh ngạc nói: "Trời ạ! Đông Phương Hiên lại cười! Đây là lần đầu tiên tớ thấy Đông Phương Hiên cười!"
Nói thật, Bạch Dao cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.
Hạ Thải ghen tị phát điên, nàng nói với Bạch Dao: "Dao Dao, tớ đi trước một bước."
Dứt lời, Hạ Thải vứt bỏ vẻ tươi cười ghé qua, "Đông Phương ca ca, lâu rồi không gặp!"
Bạch Dao cảm thấy cảnh tượng này càng thêm quen thuộc, làm cho nàng nghĩ tới những cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo hồi tiểu học, sau đó nàng liền rùng mình.
Bởi vì hôm nay là học cả ngày, Bạch Dao lại cùng bạn học ăn cơm tối, đến trạm xe buýt đã hơn bảy giờ tối, trời đã tối đen.
Tuyến xe nàng ngồi không có những người khác, bình thường đều là nàng một mình chờ xe, nàng nhắn tin cho bạn trai.
【 Hôm nay học cả ngày, mệt quá! 】
Bên kia rất nhanh gửi tới một tấm ảnh chụp đồ ngọt.
Lục Sanh: 【 Anh làm bánh ngọt dâu tây, chờ em về ăn. 】
Bạch Dao: 【 Lục Sanh, anh tốt quá! 】
Lúc này, nàng cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, Bạch Dao ngẩng đầu nhìn qua, lập tức sửng sốt.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù, trong thời tiết nóng bức như vậy còn mặc một bộ áo khoác lớn, tr·ê·n tay nàng cầm một cây k·é·o, chậm rãi nâng gương mặt đeo khẩu trang lên, nàng nhìn chằm chằm Bạch Dao, đôi mắt mang t·ử khí nặng nề tựa như nàng ta là một cái x·á·c c·h·ế·t.
Bạch Dao đứng dậy lui ra phía sau, lại bị người phụ nữ kia nắm lấy tay.
Người phụ nữ tháo khẩu trang xuống, hơn nửa khuôn mặt nàng ta coi như bình thường, nhưng nửa khuôn mặt còn lại, miệng như bị rạch ra một đường thật dài, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai, loại tình huống xé rách này, bởi vì không phù hợp lẽ thường, cho nên càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Bạch Dao khẩn trương đến mức có chút p·h·át r·u·n.
Người phụ nữ âm u mở miệng: "Ta xinh đẹp không?"
Bạch Dao không nói chuyện.
Người phụ nữ đứng lên, cảm giác áp bách càng mạnh hơn, nàng ta hỏi lại lần nữa, "Ta xinh đẹp không?"
Cây k·é·o tr·ê·n tay nàng ta răng rắc rung động, giống như là đang đếm ngược sinh mệnh.
Đêm tối, người phụ nữ k·i·n·h khủng, cây k·é·o sắc bén, ngay cả không khí đều tràn đầy bầu không khí đáng sợ.
Người phụ nữ tiến tới một bước, có thể khiến người ta thấy rõ khe hở tr·ê·n miệng nàng, nàng nhếch môi, giơ cây k·é·o trong tay lên, "Ta xinh đẹp không?"
Bạch Dao: "뭐라고요?" (Cái gì cơ?)
Không khí đình trệ.
Người phụ nữ: "?"
Bỗng nhiên, một trận gió nổi lên, Bạch Dao bị bàn tay mạnh mẽ của nam sinh k·é·o vào trong n·g·ự·c, cùng lúc đó, một tay khác của nam sinh trực tiếp b·ó·p chặt cổ người phụ nữ, nhấc bổng nàng ta lên.
Bạch Dao ngẩng đầu nhìn mái tóc màu quýt của nam sinh, cùng với khuôn mặt không đổi sắc của hắn.
Một giây sau tay kia liền che mặt nàng vào l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn, nàng không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được có tiếng người đ·ậ·p ầm ầm vào bảng quảng cáo của nhà ga.
Âm thanh kia quá lớn, khiến cho nàng sợ tới mức cả người r·u·n lên.
Có lẽ là cảm thấy nàng đang sợ hãi, nam sinh ôm chặt nàng, một tay trấn an nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy nàng, nàng bị nhốt trong một cái n·g·ự·c tràn đầy khí tức quen thuộc, tràn ngập cảm giác an toàn.
Bạch Dao tim đột nhiên đập rất nhanh.
Xe buýt số 44 đến trạm, tài xế tr·ê·n xe liếc nhìn một cái, lập tức đầy vẻ đồng tình "chậc" một tiếng.
Con q·u·á·i· ·d·ị mới tới này thật là ngốc, trước khi đến cũng không hỏi thăm một chút đây là địa bàn của ai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận