Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 151: Số hiệu rơi vào yêu đương ngày đó (21) (length: 7843)

Trong khu rừng rậm mưa đen, so với bình thường càng nguy hiểm hơn.
Cố Mạc Hàn và Hoa Hinh vừa đ·á·n·h vừa lui, cuối cùng trốn vào một hang động, nơi này dễ thủ khó công, bọn họ cầm súng canh giữ ở cửa hang, thấy quái vật tới gần liền nổ súng.
Lúc đầu, bọn quái vật vẫn còn một tia ý thức xông về phía trước, sau khi đồng loại c·h·ế·t càng ngày càng nhiều, chúng dừng lại ở bên ngoài, không còn tùy tiện tiến lên, mà cùng nhau nhìn thẳng vào cửa hang.
Chúng như đang đợi, bọn họ không thể trốn ở trong đó cả đời.
Tình thế lâm vào thế giằng co.
Hoa Hinh trước đó khổ chiến một phen, hơi thở nàng vẫn còn rất hỗn loạn, nhìn cảnh tượng phía ngoài, nàng chỉ cảm thấy tình huống không ổn, "Chúng nó trước kia còn biết ra sức xông về phía chúng ta, hiện tại chúng nó lại học cách ở bên ngoài chờ, chẳng lẽ loại sinh vật ngoài hành tinh này còn có thể theo hoàn cảnh biến hóa mà tiến hóa sao?"
Trước kia bọn họ cũng đã gặp qua rất nhiều sinh vật ngoài hành tinh, nhưng những sinh vật ngoài hành tinh kia chỉ là một số cấp thấp, không có ý thức sinh mạng.
Nếu lần này bọn họ gặp phải chủng quần biết tiến hóa, vậy trình độ nguy hiểm đương nhiên không phải bình thường.
Cố Mạc Hàn kiểm tra v·ũ· ·k·h·í còn lại trên người, hắn đưa tay gạt vệt nước trên mặt, không quan trọng cười một tiếng, "Một đám súc sinh mà thôi, muốn đem ta trở thành đồ ăn, chúng nó còn sớm lắm."
Nhiều năm như vậy, Cố Mạc Hàn có thể ở trong đội khai thác được hưởng địa vị cao nhất không chút dao động, trên người hắn đương nhiên cũng có điểm hơn người.
Bất luận ở trong tình cảnh nguy hiểm thế nào, hắn cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến người bên dưới, khiến sĩ khí bị hao tổn.
Giống như bây giờ, bọn họ chỉ có hai người, ở bên ngoài không biết có bao nhiêu quái vật ăn thịt người, tình cảnh của bọn họ rất không ổn, nhưng bởi vì thái độ mây trôi nước chảy của Cố Mạc Hàn, Hoa Hinh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hoa Hinh nhìn hắn.
Cố Mạc Hàn vừa bất động thanh sắc cảnh giác tình huống bên ngoài, vừa bớt chút thời gian hỏi một câu: "Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là có ý gì?"
Hoa Hinh nói: "Chỉ cần không nhắc tới Nguyễn Kiều Kiều, ngươi liền rất bình thường."
Trong đầu Cố Mạc Hàn như hiện ra một loạt dấu chấm hỏi, "Ta không bình thường sao?"
Hoa Hinh và Cố Mạc Hàn từ nhỏ đã quen biết, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau vào đội khai thác, tuy nói mang danh nghĩa hôn phu thê, nhưng bỏ qua thân phận này, bọn họ cũng là chiến hữu.
Bọn họ theo đuổi sự nghiệp giống nhau, cho nên khi cấp trên mai mối Cố Mạc Hàn và Hoa Hinh thích hợp kết làm bạn lữ thì Cố Mạc Hàn cũng không phản đối.
Ai có thể ngờ nửa đường lại xuất hiện một Nguyễn Kiều Kiều chứ?
Cho nên bọn họ liền thành tiền vị hôn phu thê.
Cố Mạc Hàn hỏi chính Hoa Hinh nơi nào không bình thường, Hoa Hinh hoàn toàn không muốn phản ứng hắn, cũng lười trả lời hắn.
Cố Mạc Hàn vẫn là lần đầu phát hiện Hoa Hinh tính tình rất lớn.
Bên ngoài, quái vật tụ tập càng ngày càng nhiều, thì ra chúng giằng co cũng không phải không làm gì cả, mà là dùng phương thức riêng liên hệ đồng bạn.
Ỷ vào số lượng đông, chúng chầm chậm tiến gần tới cửa hang.
Cố Mạc Hàn chỉ có thể nói: "Cứ trốn ở đây cũng không phải biện pháp, lát nữa ta đi dẫn dụ chúng nó, ngươi chạy trước."
Hoa Hinh liếc nhìn hắn.
Cố Mạc Hàn nói: "Nếu ngươi chạy nhanh, Lệ Thâm Tước tên kia còn có nhân tính, nói không chừng các ngươi còn có thể quay lại cứu ta."
Hoa Hinh mở chốt an toàn trong tay, "Nói nhảm nhiều quá, xưa nay chưa có tướng quân yểm hộ tiểu binh chạy trốn, trong ngành chúng ta còn có rất nhiều người chờ ngươi trở về."
Hoa Hinh quay đầu nhìn hắn, "Trở về nhớ phải xin thêm cho ta nhiều trợ cấp."
Cố Mạc Hàn vươn tay: "Chờ một chút!"
Tay hắn chậm một bước, Hoa Hinh đã động tác lưu loát xông ra ngoài.
Chính là tại thời khắc nhìn thấy người địa cầu còn sống, sinh vật ngoài hành tinh tụ tập ở bên ngoài thoáng chốc cùng nhau xông về phía nàng.
Hoa Hinh thân thủ nhanh nhẹn, nàng tránh thoát mấy móng vuốt sắc bén của quái vật, súng trong tay lại bắn trúng một con quái vật nhào tới từ đỉnh đầu, liên tiếp động tác gọn gàng.
Bên kia Cố Mạc Hàn cũng xông ra, nhưng quái vật quá nhiều, hắn nhất thời không đuổi kịp tới bên cạnh Hoa Hinh.
Cứ tiếp tục như vậy, thể lực của bọn họ cũng dần dần không còn lại bao nhiêu.
Đúng lúc này, mấy quả đạn lửa ném vào trong đám quái vật, xua tan đám quái vật dày đặc, cho người đang bị hãm sâu trong đó giành được cơ hội thở dốc.
Phạn Cốc lái một chiếc xe thu gom rác, lớn tiếng nói với người phía dưới: "Mau lên đây!"
Hoa Hinh không kịp nghĩ nhiều, nắm tay Phạn Cốc vươn tới liền lên xe.
Phạn Cốc lái xe về phía trước một khoảng, lại đón Cố Mạc Hàn, tiếp đó hắn ném hết số đạn lửa tạm thời làm ra, nhờ ánh lửa yểm hộ, nhanh chóng lái chiếc xe rác "kẽo kẹt kẽo kẹt" rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Khoang điều khiển của xe thu gom rác rất nhỏ hẹp, vốn chỉ là xe hai chỗ ngồi, hiện tại bên trong chen chúc ba người.
Phạn Cốc lái xe, Hoa Hinh ở trong, bên cạnh Hoa Hinh là Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn hỏi Phạn Cốc, "Sao ngươi lại tới đây?"
Phạn Cốc nói: "Bạch tiểu thư nhắc nhở ta trời mưa, ta thấy các ngươi còn chưa trở lại, lo lắng các ngươi gặp chuyện không may, liền đi ra tìm các ngươi."
Hoa Hinh nhìn chằm chằm Phạn Cốc một lát, "Cám ơn."
Phạn Cốc có chút ngoài ý muốn, bởi vì Lệ Thâm Tước và Cố Mạc Hàn quan hệ không tốt, hạm đội thứ nhất và đội khai thác quan hệ cũng rất kém cỏi, hai ngành này nhìn nhau sinh chán ghét, Hoa Hinh đương nhiên cũng chán ghét người của hạm đội thứ nhất.
Trước đó nàng đối với Phạn Cốc không có sắc mặt tốt, hiện tại đột nhiên nghe được nàng nói cám ơn, Phạn Cốc còn có chút không quen.
Xe xóc nảy dữ dội một chút.
Hoa Hinh bị Cố Mạc Hàn chen lấn, thân thể đè lên người Phạn Cốc, nàng vốn mặc chế phục bó sát người, nghiêng như vậy, Phạn Cốc lập tức cảm giác rõ ràng trên tay đè lên một đoàn mềm mại.
Sắc mặt hắn đỏ bừng.
Hoa Hinh không phát hiện tâm tư nhỏ bé của nam nhân.
Ngược lại Cố Mạc Hàn thân là nam nhân, nhạy bén chú ý tới sắc mặt không an phận của Phạn Cốc, hắn đưa tay nắm cánh tay Hoa Hinh, kéo nàng về phía mình.
Hoa Hinh một cái tát dùng sức hất tay Cố Mạc Hàn ra, "Đừng chạm vào ta."
Cố Mạc Hàn: "..."
Nữ nhân này khí lực trên tay thật lớn, không giống nữ nhân mềm mại như Nguyễn Kiều Kiều!
Trong phi thuyền, không khí vừa lúc.
Bởi vì không có internet, hoạt động giải trí thiếu thốn, mỗi khi trời mưa, Bạch Dao liền ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn màn mưa.
Thời Cửu học được cách tết tóc xương cá, hắn chia tóc dài màu đen của Bạch Dao thành hai phần, đã tết xong tóc xương cá bên trái, hiện tại đang ngồi ở phía bên phải nàng, trong tay cầm tóc đen của nàng nhẹ nhàng động tác.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn xen kẽ giữa làn tóc mềm mại của nàng, trắng và đen đan xen, rất giống đang quấn quýt ái muội.
Bạch Dao che miệng ngáp một cái, lười biếng thả lỏng thân thể, mềm oặt tựa vào người hắn.
Thời Cửu khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn nàng.
Cho dù không có việc gì làm, hai người bọn họ cứ như vậy dựa vào nhau, cũng có thể vượt qua mỗi ngày một cách đầy ý tứ.
Những người khác vội vã vào phi thuyền.
Cố Mạc Hàn ba người trên thân ít nhiều đều có chút chật vật, ngược lại đôi tình nhân ngồi ở đó ngắm mưa tản ra mùi hôi chua của tình yêu, thật là thoải mái dễ chịu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận