Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 119: Nói yêu đương, toàn thế giới đều thành ta tình địch (19) (length: 7197)

Phó Hoài khoe khoang xong, liền cộc cộc bước chân dài chạy tới sau lưng Bạch Dao, sau đó bắt lấy vạt áo của nàng.
Bạch Dao quay đầu.
Hắn chớp chớp mắt ra vẻ rất ngoan, một phái ngây thơ.
Bạch Dao hồ nghi nhìn hắn một cái, cũng không có hất tay hắn ra, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.
Tới cửa phòng bệnh 507, Bạch Dao vươn tay đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là một bóng người gù đang đứng ở bên cửa sổ.
Bệnh nhân họ Ngô kia hiện tại đã gầy trơ xương, trên mặt vẫn là nụ cười cố định kia, trong tay không biết từ đâu cầm một con dao.
Tại thời khắc nhìn thấy hắn giơ dao về phía cổ của mình, Bạch Dao theo bản năng che kín hai mắt Phó Hoài, cùng lúc đó, ngay dưới mí mắt nàng, người nam nhân kia cầm dao cắt qua cổ của mình.
Máu tươi phun tung tóe.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Phó Hoài bị đẩy ra ngoài phòng bệnh, hắn đứng ở ngoài cửa, sắc mặt còn có chút mờ mịt, hắn xoay người, thấy được tình trạng trong phòng.
Bạch Dao một bên cố gắng cầm máu cho bệnh nhân, một bên liên hệ với những người khác trong bệnh viện, nhưng người đàn ông này cắt vỡ động mạch, cho dù nàng rất cố gắng muốn cứu hắn, cũng không có hiệu quả.
Máu tươi màu đỏ nhuộm đỏ đồng phục màu trắng trên người nàng, khuôn mặt trắng nõn dính một chút máu bắn ra, giống như đóa hồng mai nở rộ trong tuyết.
Nhưng Phó Hoài bị đẩy ra ngoài cửa vẫn là bộ dáng sạch sẽ như vậy.
Phó Hoài nâng tay đè xuống n·g·ự·c mình, hắn giống như nghe được tiếng tim đập rối loạn tiết tấu "thình thịch" trong thân thể mình, mỗi một nhịp âm phù, đều hợp thành hai chữ "Dao Dao".
Hắn chống khung cửa, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng Bạch Dao, trong đôi mắt đen cực hạn kia có quá nhiều si mê không chứa nổi, giống như có thể tùy thời tràn ra, bao phủ cả giọt lệ chí trước mắt kia.
Những người khác trong bệnh viện rất nhanh liền chạy tới, bệnh nhân bị đẩy tới phòng giải phẫu, bên trong không còn việc của Bạch Dao, nàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ.
Đáng tiếc, cho dù các thầy t·h·u·ố·c đã cố gắng hết sức, người bệnh nhân kia vẫn là do bị thương nặng không qua khỏi.
Y tá trưởng nhìn Bạch Dao cả người nhuốm máu, cô gái trẻ tuổi này mới tham gia c·ô·ng tác không lâu đã gặp phải loại tình hình sinh ly tử biệt này, huống chi còn là có bệnh nhân t·ự· s·á·t trước mắt nàng, nàng còn có thể trấn định đứng ở chỗ này đã rất đáng gờm rồi.
Y tá trưởng nói: "Bạch Dao, phương thức cấp cứu của cô không có vấn đề, cô cũng đã tận lực, bệnh viện là như vậy, luôn sẽ có đủ loại ngoài ý muốn, cô không cần quá để tâm chuyện này, hai ngày nay cho cô nghỉ ngơi một lát, cô bây giờ trở về tắm rửa ngủ một giấc cho ngon."
Bạch Dao gật đầu: "Vâng, cám ơn y tá trưởng."
Y tá trưởng lại nói một câu: "Nếu áp lực tâm lý của cô quá lớn, có thể đi khoa tâm lý tìm thầy t·h·u·ố·c tư vấn một chút."
Bạch Dao lên tiếng, nàng kéo thân thể mệt mỏi xuống lầu.
Trong bóng râm ở cửa đại lâu, thiếu niên đã ngồi xổm ở đây đợi nàng rất lâu, nhìn thấy nàng đến, hắn vội vàng lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau sạch vết máu trên mặt Bạch Dao.
Hắn ngược lại là hiếm khi thu lại tâm tính e sợ thiên hạ không loạn, biết không thể gây thêm phiền toái cho nàng, nên khi những người khác đến đã tìm nơi hẻo lánh trốn đi.
Phó Hoài muốn ôm ôm nàng, lại bị Bạch Dao đẩy ra: "Trên người ta đều là máu, đừng làm dơ quần áo của anh."
Phó Hoài nghiêng đầu, con ngươi đen nhuận lóng lánh nhìn nàng, như có nước xuân hiện ra từng vòng gợn sóng.
Bạch Dao theo bản năng muốn dắt tay hắn dẫn hắn trở về, nhưng ý thức được trên tay còn có vết máu khô, nàng lại thu tay, nhưng Phó Hoài đã trước một bước bắt được tay nàng.
Hắn khởi động cái dù, "Dao Dao, chúng ta trở về đi."
Phó Hoài như là chuyển tính, không có ầm ĩ như thường ngày, từ sau khi sự tình phát sinh trong phòng bệnh 507, hắn liền thích không lên tiếng, dùng đôi mắt ngập nước nhìn nàng chằm chằm.
Ngay cả khi Bạch Dao muốn tắm rửa, tuy rằng hắn cũng sẽ đi theo nói giúp nàng kỳ cọ, nhưng hắn rất quy củ không có làm động tác thừa thãi.
Bạch Dao đứng ở dưới vòi hoa sen, Phó Hoài liền ở phía sau nàng kỳ lưng.
Cũng không biết vì sao, Bạch Dao chán ghét bồn tắm lớn, bởi vậy bất kể là trước kia khi nàng còn là đại tiểu thư Bạch gia ở c·ô·ng chúa phòng, hay sau này thuê chung cư, đều không có bồn tắm.
Trong ký túc xá bệnh viện, dĩ nhiên là càng không có điều kiện tốt như bồn tắm lớn, cũng là không cần nàng phải kén chọn.
Phó Hoài một tay vòng qua eo Bạch Dao, hắn dán sát phía sau Bạch Dao, cằm đặt ở đầu vai nàng, tay còn lại thỉnh thoảng nhận một bụm nước, nhẹ nhàng vẩy lên đầu vai nàng, sau đó nhìn giọt nước theo cánh tay trơn bóng của nàng trượt xuống.
Hắn tham luyến cọ cọ gương mặt nàng.
Bạch Dao có chút ghé mắt, "Sự tình hôm nay có dọa đến anh không?"
Phó Hoài vòng tay qua eo nàng hơi dùng sức, hắn than thở: "Vì sao muốn đẩy ta ra?"
Bạch Dao đương nhiên nói: "Bởi vì cảnh tượng như vậy rất đáng sợ nha."
"Nhưng mà Dao Dao chỉ đẩy ta ra, em vẫn còn ở lại bên trong."
Nàng nói: "Cứu người là c·ô·ng tác của ta, ta nhất định phải ở lại nơi đó."
Phó Hoài đột nhiên cúi đầu, dưới hơi nước, mái tóc trắng xinh đẹp của hắn ướt đẫm, sợi tóc dán vào bên mặt xinh đẹp của hắn, ngọn tóc nhỏ giọt nước rơi vào đầu vai nàng.
Hắn nhẹ nhàng hít hít mũi, Bạch Dao mơ hồ cảm giác được giọt nước rơi xuống đầu vai ấm áp hơn so với giọt nước trong vòi hoa sen.
Nàng vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Hoài im lặng rất lâu, mới dùng thanh âm hơi run trả lời: "Dao Dao, ta không biết, ta cảm giác... ta cảm giác thân thể muốn vỡ ra."
Bạch Dao xoay người nhìn hắn: "Thân thể anh không thoải mái?"
Hắn gật gật đầu, lại lắc đầu.
Bạch Dao tắt nước, nâng mặt hắn lên, cũng không biết là nước hay là nước mắt, một đôi mắt hắn sương mù, đuôi mắt đều hiện ra màu hồng, trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lần đầu tiên nổi lên một loại cảm xúc có thể gọi là "yếu ớt".
Khó hiểu khiến cho Bạch Dao nghĩ tới b·úp bê vải bị ném vào trong đống rác.
Trước kia hắn làm ra vẻ vô cùng, tính cách lại ác liệt, bộ dáng đáng thương này ngược lại là khó gặp.
Hắn nắm tay nàng, lông mi run rẩy, rơi xuống vài giọt nước nhỏ, "Dao Dao, em vẫn luôn yêu ta như vậy, có được không?"
Bạch Dao cười một tiếng, "Vậy phải xem anh có nghe lời hay không."
Hắn có chút mím môi, "Ta sẽ cố gắng nghe lời em."
Tiếp đó, hắn cúi xuống, ôm nàng vào trong n·g·ự·c, hai người rõ ràng đều trần trụi, cái ôm này lại không tồn tại nửa điểm dục vọng, chỉ giống như một đuôi cá cô độc lưu lạc trong biển lớn, rốt cuộc tìm được bạn lữ có thể ỷ lại.
Hắn không ngừng tăng thêm lực, ôm nàng thật chặt vào trong n·g·ự·c, ghé vào bên tai nàng nói thầm: "Dao Dao, ta sẽ đối tốt với em."
Bạch Dao nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, khó hiểu có một loại ảo giác con trai ngốc nhà mình trưởng thành.
Nhưng sự thật chứng minh, c·ẩ·u là không đổi được "ăn phân", tin lời hắn nói mới có quỷ!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận