Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 78: Bởi vì là yêu đương não, cho nên bạn trai biến thái cũng không có quan hệ (10) (length: 7520)

Bạch Dao hôm nay mặc một chiếc váy ca rô đỏ phong cách cổ điển, buộc tóc dài thành đuôi ngựa, thắt thêm một chiếc nơ bướm màu đỏ. Nàng dưới ánh đèn chạy chậm đến, linh động lại xinh đẹp.
Lục Sanh nhìn chằm chằm nàng, hắn nâng tay che miệng mũi, cũng che giấu yết hầu nhấp nhô, chỉ có cặp mắt đen quá mức kia là chiếu rõ thân ảnh nàng càng ngày càng gần, thân thể căng chặt lợi hại.
Bạch Dao ngẩng đầu nhìn hắn, tươi cười xinh đẹp, "Lục Sanh, chào buổi tối."
Lục Sanh rũ mắt bình phục một lát, sau đó hắn buông tay xuống, cong lên mặt mày, "Chào buổi tối, Dao Dao."
Bạch Dao kỳ quái chớp mắt, "Ngươi là chạy tới sao? Mặt có chút hồng."
Nàng vươn tay sờ sờ mặt hắn, "Còn giống như khá nóng."
Lục Sanh cuống quýt bắt lấy tay nàng, hắn có vẻ chật vật cười nói: "Có lẽ là vì ta không lâu ở vận động, yên tâm, ta không sao."
Bạch Dao biết hắn bình thường thích vận động, nàng cũng không nghĩ nhiều, mà là hỏi hắn, "Vậy ta gọi ngươi ra ngoài tản bộ, có phải là quấy rầy ngươi vận động không?"
Hắn lắc đầu, "Không có, vừa vặn ta cũng muốn đi ra gặp ngươi."
Bạch Dao nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Trong xã Vũ Hoa đều là những căn nhà độc lập nhỏ màu trắng thống nhất, phòng ở không ít, nhưng cư dân lại không nhiều, bọn họ đi trên đường có thể thấy những căn phòng sáng đèn lác đác không có mấy.
Bạch Dao đem những chuyện mình làm hôm nay kể lại một lần, nàng có chút cảm khái nói: "Hôm nay ta đi nhà hàng xóm phía sau nhà ta, nhìn ra điều kiện kinh tế nhà bọn họ thật không tốt, cho nên ta giúp bọn hắn đóng tiền điện, quả nhiên, tối hôm nay nhà bọn họ liền có đèn sáng."
Sắc mặt Lục Sanh có chút cổ quái.
Bạch Dao nói tiếp: "Hơn nữa thân thể mẹ Tiểu Hùng xác thật không tốt, nàng ở trên lầu còn giống như đi chưa được mấy bước, ta liền nghe được khớp xương nàng kẽo kẹt kẽo kẹt vang, ta và Tiểu Hùng đã nói rõ, lần sau ta đi sẽ mang cho mẹ nàng một ít thuốc dán."
Biểu tình Lục Sanh càng thêm phức tạp.
Bạch Dao cuối cùng tổng kết một câu: "Quả nhiên vẫn là phải giống như ngươi, vận động nhiều mới tốt nha, tuổi lớn thân thể cũng có thể càng thêm khỏe mạnh."
Lục Sanh cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi muốn vận động, ta có thể dạy ngươi."
Bạch Dao gật đầu, nàng đột nhiên nói: "Tối hôm nay sẽ có mưa sao? Chỗ kia giống như mờ mờ ảo ảo."
Ngay phía trước, dưới ánh đèn đường u ám, thấp thoáng có một đoàn sương mù bốc lên.
Lục Sanh mỉm cười, "Dự báo thời tiết báo hôm nay không có mưa, Dao Dao nhìn lầm rồi."
Bạch Dao lại nhìn qua, quả nhiên, chỗ đó không có sương mù thấp thoáng, giống như thật đúng là nàng nhìn lầm.
Nàng bỗng nhiên lại nhìn về phía một hướng khác, "Ta giống như nghe được âm thanh chặt đồ vật."
Lục Sanh nói: "Ông chủ tiệm mì sợi ở ngay bên kia, hắn mỗi ngày muốn chuẩn bị rất nhiều thịt, cho nên ngẫu nhiên sẽ có chút động tĩnh, bất quá hắn cũng sợ hãi làm phiền người dân, cho nên bình thường sẽ không làm quá khuya."
Xác thực, tiếng động kia đã biến mất.
Bạch Dao nhìn căn nhà sân đen tuyền trước mắt, nàng nghiêng đầu, "Lục Sanh, ta giống như nhìn thấy có một cái bóng trắng từ bên kia thổi qua."
Lục Sanh: "Có sao?"
Nàng khẳng định gật đầu, "Có."
Lục Sanh nhớ ra cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chỗ đó có một a bà hành động bất tiện, nàng mỗi lần phơi quần áo liền ở trong sân, nghe nói hôm nay nàng được con trai đón ra ngoài ăn cơm, cho nên quên thu quần áo rồi."
Bạch Dao nhìn chằm chằm Lục Sanh nhìn một lúc lâu, khi tươi cười trên mặt Lục Sanh sắp không duy trì được, ngay sau đó, nàng cũng bừng tỉnh đại ngộ bật cười, "Thì ra là như vậy a!"
Lục Sanh cười rạng rỡ, "Đúng vậy, chính là như vậy."
Hắn còn nói: "Đi sân bóng bên kia đi dạo một chút không? Ta có thể dạy ngươi chơi bóng."
Bạch Dao trả lời: "Tốt!"
Lục Sanh nắm tay Bạch Dao đi về phía sân bóng rổ, hắn một tay khác móc điện thoại di động ra, một tay nhanh chóng gõ chữ vào trong một nhóm tên là "Hữu ái xã khu" rồi gửi tin nhắn.
【 Các ngươi biết rồi đó, bạn gái của ta lá gan rất nhỏ, không nghĩ lại c·h·ế·t một lần nữa thì về nhà yên tĩnh nằm đi! 】 Bạch Dao ngẩng đầu nhìn lại đây, Lục Sanh thu hồi di động, giải thích nói: "Trong nhóm công tác có chút tin tức, ta trả lời một chút."
Bạch Dao tỏ vẻ là đã hiểu.
Ở sân bóng không có người khác; trước đó bên môi giới đã nói qua ở nơi này người trẻ tuổi rất ít, mà người thích đánh bóng như Lục Sanh thì càng ít hơn.
Ở sân bóng rổ này chỉ có bóng rổ, theo lời Lục Sanh, trị an ở đây rất tốt, dù vật phẩm quý giá rơi xuống đất cũng sẽ không có người nhặt lên làm của riêng.
Bạch Dao học thể dục đều là đục nước béo cò, nàng nhiều lắm chỉ biết chụp vài cái bóng, ném rổ đối với nàng mà nói quá khó khăn.
Tuy rằng Lục Sanh dạy nàng nên dùng lực thế nào để ném rổ, nhưng nàng không một lần ném bóng vào rổ, hơn nữa thử qua vài lần sau nàng liền không còn sức, nàng nâng bóng, buồn bực nhìn khung bóng rổ trên đỉnh đầu.
Lục Sanh đi tới phía sau nàng, hắn nắm tay nâng bóng của nàng, tay cầm tay dạy nàng ném rổ nên dùng tư thế gì sẽ càng bớt sức, "Khuỷu tay tự nhiên rủ xuống, lòng bàn tay để trống, ngón tay kề sát bóng, như vậy mới càng dễ phát lực."
Nói xong, Lục Sanh tay vừa phát lực, quả bóng trong tay Bạch Dao ném ra ngoài, chuẩn xác không sai lệch vào khung bóng.
Đây là quả bóng đầu tiên Bạch Dao ném vào.
Nàng bội phục quay đầu nhìn hắn, "Lục Sanh, ngươi thật lợi hại!"
Lục Sanh rủ mắt nhìn thấy chính là đôi mắt sáng rực như sao của nàng, bởi vì trong lòng trong mắt nàng tràn đầy đều là hắn, cho nên hắn giống như là đột nhiên có được dải Ngân Hà lộng lẫy nhất thế gian.
Bị một cô gái mình thích dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn chăm chú, cho dù là người đàn ông thành thục chững chạc nhất trên đời cũng sẽ nhịn không được có một loại cảm giác hưng phấn khi lòng hư vinh được thỏa mãn mãnh liệt.
Huống chi, hắn vẫn là một người căn bản không dính dáng đến "Thành thục ổn trọng".
Bạch Dao nhìn hắn, "Lục Sanh. . ."
Cổ họng hắn căng lên, "Làm sao vậy?"
Nàng đi tới gần sát trong lòng hắn, dùng giọng nói giống như phát hiện ra một bí mật nhỏ: "Ngươi có phải là đang giấu thứ gì không?"
Hắn mờ mịt, "Cái gì?"
Bạch Dao hồn nhiên vô tội nháy mắt mấy cái, "Có cây gậy chọc vào ta."
Lục Sanh: ". . ."
Không khí dường như cũng trầm mặc vài giây.
Giây tiếp theo, sắc mặt hắn bạo hồng, vành tai nóng lên, hoảng hốt lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với nàng.
Ánh mắt Bạch Dao nhìn xuống.
Lục Sanh vội vàng quay lưng, ánh mắt của hắn hoảng sợ, bản lĩnh "Tâm tĩnh tự nhiên lương" luyện tập thật lâu đột nhiên liền mất đi hiệu quả, thân thể giống như không chịu hắn khống chế.
"Lục Sanh."
Hắn nghe được sau lưng cô gái đang gọi tên mình, nhưng hắn không dám quay đầu.
Nàng có cảm thấy sợ hãi không?
Hay là sẽ cảm thấy hắn rất ghê tởm?
Dưới cái nhìn của nàng, nàng quen biết hắn thời gian còn ngắn như vậy, nhưng hắn liền có phản ứng đáng xấu hổ như thế, nàng có cho rằng hắn và những gã đàn ông đáng khinh kia giống nhau không?
Nhắc tới cũng thật buồn cười, hắn đối với nàng ngày đêm bám theo, ở sau lưng vụng trộm khát vọng nàng, nhưng xưa nay không dám thật sự tiết độ.
Lục Sanh vẫn luôn biết, chính mình thật nhát gan yếu đuối, cũng dối trá đến cực điểm.
Như phảng phất là có chậu nước lạnh hắt xuống, khiến hắn cả người rét run...
Bạn cần đăng nhập để bình luận